Anh họ Giáp là cháu ngoại, mang họ Lưu, tên là Kiến Điển, cha là một
ông chủ xí nghiệp điện tử đang xuống dốc. Năm đó khi cùng Chung thị kết
thân, Lưu thị quả thật rất huy hoàng. Chỉ là sau này quản lý yếu kém,
thế là dần dần thua lỗ.
Hạng người không có năng lực này, tất nhiên không thể có được sự ưu ái của Chung lão thái gia.
Cuối cùng, kết quả cuộc tranh cãi giữa Lưu Kiến Điển và Phượng Hữu là: đánh đến răng gãy máu đổ.
Lưu Kiến Điển ngập tràn căm phẫn, bấu lấy cái lý lẽ “kẻ thù của kẻ thù là đồng minh của mình”, đi tìm Chung Định.
Thái độ của Chung Định chẳng thân thiện gì, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt.
Lưu Kiến Điển xu nịnh qua điện thoại, “Cậu mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận, Phượng Hữu là cái thá gì chứ.”
Chung Định cười khẽ, “Tôi hiếm lạ gì?”
“Đồ của Kiều Diên và cậu, chẳng lẽ cậu cứ nhường không không thế sao?”
“Chuyện của tôi không phiền anh phí tâm.” Chung Định lười tiếp tục tốn lời, trực tiếp ngắt điện thoại.
Lưu Kiến Điển trước là sững sờ nhìn màn hình điện thoại, sau đó quăng đi, gã ta nghiến răng nghiến lợi cực kỳ dữ tợn, “Mẹ nó, cái thứ phế vật bùn loãng không trét được tường, còn tưởng mình là đại gia chắc.” Nói
xong vẫn chưa thỏa, gã quét hết tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất.
Chung Định cái người này, từ nhỏ đã không gần gũi với đám anh em họ
hàng, luôn bày ra cái dáng vẻ xa cách khó gần, trông mà khiến người ta
ngứa hết cả răng.
Lưu Kiến Điển nhìn chòng chọc chiếc đèn bàn dưới đất, giẫm lên, “Để tao xem thử, mày làm sao đấu với Phượng Hữu.”
Gã dường như nhìn thấy cảnh Chung Định cùng đường mạt lộ, vì thế hơi
chút cân bằng lại. Thế nhưng vừa nghĩ đến bản thân nợ nần chồng chất,
thì lại cáu kỉnh cực độ.
Gã chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm đồng minh.
Nhưng lại chẳng dễ tìm. Trong số anh em cùng trang lứa, ngoại trừ
Chung Định, những người khác đa phần đều về phe Phượng Hữu, bọn họ không muốn mạo hiểm.
Lưu Kiến Điển đơn độc chiến đấu, thảm hại vô cùng.
Trong tình trạng một kẻ sa cơ thất thế, gã đột nhiên nghĩ ra một
chiêu mới: nếu như bản thân không cách gì đánh bại kẻ địch, thế thì cứ
hóa thù thành bạn, mới là thượng sách.
Thế là, Lưu Kiến Điển đến bên Phượng Hữu nịnh hót.
Phượng Hữu cực kỳ thân thiện, cứ như hai người trước kia chưa từng có ân oán vậy.
Lưu Kiến Điển ngoài mặt thì nói, “Em Phượng thật là đại nhân không
tính toán với tiểu nhân”, nhưng trong lòng thì lại phừng phừng lửa hận.
Phượng Hữu cười híp híp mắt, “Anh họ trước kia ngoại trừ ăn uống vui
chơi, chẳng có sở trường gì cả, em còn tưởng anh là người cùng sở thích
với anh Chung Định cơ đấy.”
“Ai đứng về phe nó chứ.” Lưu Kiến Điển cười khan một tiếng, “Anh đây không phải làm trâu làm ngựa trả nợ cho cậu sao.”
“Đừng nói chuyện xa cách thế chứ.” Phượng Hữu đứng dậy, đi đến vỗ vỗ
vai Lưu Kiến Điển, “Cái gì mà làm trâu làm ngựa chứ, nghe ra giống như
em lừa gạt tình cảm anh em vậy.”
Lưu Kiến Điển bị Phượng Hữu âm thầm ra sức vỗ một cái thế này, suýt
chút thì té ngã. Gã tiếp tục cười xòa, “Là anh ăn nói vụng về.”
Phượng Hữu kéo vai Lưu Kiến Điển lại càng gần, “Vậy anh họ tính trả nợ thế nào đây?”
“Anh đã nghe ngóng rồi.” Lưu Kiến Điển hơi ngửa ra sau, “Ông ngoại cứ lần lữa không xử Chung Định, chính là muốn vai lứa này của chúng ta tự
mình ra tay. Thắng làm vua, thua làm giặc, đến lúc đó Chung Định xong
rồi cũng không thể oán chúng ta được.”
“Chúng ta?” Phượng Hữu dừng một chút, “Từ này còn phải đợi định đoạt đấy.”
“Chẳng lẽ cậu không muốn giành lấy phần cổ phiếu của Chung Định sao?” Lưu Kiến Điển nhìn chòng chọc Phượng Hữu, “Cậu nghĩ đi, chuyện của công ty đều do cậu đảm nhiệm. Còn nó? Suốt ngày ăn chơi lêu lổng, quanh năm
suốt tháng có được mấy ngày xuất hiện trong công ty đâu? Nó dựa vào cái
gì?!”
“Anh họ, hợp tác phải nói đến thành ý. Anh ở đây ba hoa chích chòe,
ai mà biết anh là thật tâm hay đóng kịch chứ?” Phượng Hữu cười như một
chàng thanh niên phơi phới, “Chỉ e rằng, ngày nào đó gió vừa đổi, anh
lại đi đứng cùng một phe với anh Chung Định rồi đấy.”
Lưu Kiến Điển âm thầm cắn răng, “Em Phượng yên tâm, anh sẽ đi biểu hiện thành ý đây.”
“Ồ?” Phượng Hữu buông vai Lưu Kiến Điển ra.
“Chung Định hủy hôn, không phải là vì một con đàn bà sao.” Nói đến
đây, Lưu Kiến Điển hạ thấp âm lượng xuống, “Người ấy à, một khi có nhược điểm, thì dễ đối phó rồi.”
Phượng Hữu tất nhiên có quan tâm đến tình hình của Chung Định. Nhìn
ngoài mặt, Chung Định chẳng qua chỉ là bán đi mấy phần bất động sản,
những mặt khác thì lại chẳng thấy có động tĩnh gì.
Nghe ý tứ của Chung lão thái gia thì, tạm thời đừng đuổi cùng giết tận. Ông còn đang chờ Chung Định về nhận tội.
Chung lão thái gia nhân từ như vậy, có lẽ phần lớn là do Chung Mẫu đi cầu tình. Nghĩ nghĩ cũng phải, Kiều Diên đi rồi, nếu như Chung Định đi
nữa, vậy thì Kiều thị ở trong Chung gia sẽ hoàn toàn mất đi lực lượng
của lứa hậu bối.
Cũng bởi vì lời của Chung lão thái gia, cho nên hơn hai tháng nay
Phượng Hữu khá là an phận. Chỉ ngoại trừ thỉnh thoảng sau khi bị Thẩm
Thung Nhạn kích động, gã nhịn không được mới đi gây trở ngại cho Chung
Định mà thôi.
Nhưng mà, Chung Định mạng lớn, chơi thế nào cũng không ngỏm được.
Sau khi Lưu Kiến Điển đi khỏi, Phượng Hữu thong thả bước đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống chúng sinh thành thị.
Cái loại quang cảnh cao cao tại thượng này, thật tốt đẹp vô cùng.
—-
Trong suy nghĩ của Lưu Kiến Điển, đối phó với phụ nữ đơn giản hơn đối phó với đàn ông rất nhiều.
Dùng lời nói khó nghe để giải thích, thì chính là gã đấu không lại Chung Định, nên chỉ có thể ra tay với người tình của hắn.
Cho dù vài năm nay, bên ngoài đều truyền miệng rằng Chung Định sợ
đau, không thích đánh nhau, nhưng Lưu Kiến Điển và Chung Định cùng ra lò từ một thầy huấn luyện. Dáng vẻ khi Chung Định nổi khùng, Lưu Kiến Điển vẫn còn như rõ ràng trước mắt.
Nhưng mà, dựa theo quy luật khách quan, gã ta đã ăn uống thành cái cơ thể béo tốt thế này rồi, vậy thì Chung Định chắc cũng đã sớm bỏ phí sở
học năm đó. Dù sao thì, có ai mà rảnh rỗi đi nhớ lại cái trò cận chiến
đó chứ.
Nghĩ như vậy, Lưu Kiến Điển liền có tâm lý gặp may.
Lúc này, điện thoại của hắn vang lên một tiếng. Sau khi trượt mở màn hình, hắn nhìn thấy một tấm hình.
Nghe nói đây chính là người phụ nữ khiến cho Chung Định mê đắm đến điên đảo thần hồn.
Vừa mới nghe, Lưu Kiến Điển rất hăng hái, cứ tưởng đó là một người đẹp chấn động ghê gớm lắm.
Ai ngờ, chỉ ở mức thanh tú mà thôi.
Lưu Kiến Điển cảm thấy, Chung Định đã bỏ phí một bộ da đẹp đẽ rồi.
Nếu như gã có được tướng mạo của Chung Định, thì chắc hẳn sẽ được ngồi
hưởng mỹ nhân cả đời. Chỉ có tên đàn ông não bị úng nước, thì mới vì một đóa hoa dại mà buông bỏ hết cả một khu rừng rộng lớn thôi.
Lưu Kiến Điển nhìn tấm hình của Hứa Huệ Chanh, tặc tặc lưỡi, “Đợi anh bắt được cưng rồi, anh cũng thử thử xem mùi vị của cưng thế nào.”
Lưu Kiến Điển đi hỏi Phượng Hữu có tin tức gì liên quan đến Hứa Huệ
Chanh không, thí dụ như quy luật sinh hoạt của cô, có lúc nào đi một
mình không.
Phượng Hữu ở bên kia đầu dây cười cười, “Manh mối gì tôi cũng cung cấp cho anh, vậy chi bằng tôi phái người của tôi đi làm.”
Lưu Kiến Điển chỉ có một mình đi điều tra.
Sau mười ngày, gã đã tìm được thời cơ để ra tay.
Xưa nay gã chỉ có ăn chơi gái gú cờ bạc, bởi thế nên quen được mấy
tên côn đồ đầu đường xó chợ. Gã thuê một tên to con, chuẩn bị đi bắt cóc Hứa Huệ Chanh.
Sự tình phát sinh rất đột ngột, mà kết thúc còn đột ngột hơn.
Thậm chí, Hứa Huệ Chanh còn hoàn toàn không phát hiện ra.
Ngày hôm đó, buổi chiều Hứa Thất Trúc có việc phải làm. Hứa Huệ Chanh ăn xong bữa cơm với cậu rồi trở về.
Bình thường, nếu như Chung Định không rảnh, cô sẽ tự mình ngồi xe
điện ngầm. Chung Định từng kêu cô đi xe taxi, nhưng mà ở nơi làng đại
học này cũng không dễ bắt xe. Hơn nữa, nếu ngộ nhỡ bị kẹt xe, thì đi
taxi còn không nhanh bằng đi xe điện ngầm.
Khu phụ cận của tiểu khu là khu người giàu, đến trạm cuối của xe điện ngầm thì cũng không còn cách bao xa nữa.
Ra khỏi ga xe, còn một đoạn đường khoảng 10 phút nữa.
Tên to con mai phục ở ngay chỗ này.
Thế nhưng gã còn chưa kịp hành động, thì phía sau đã một chưởng chém xuống, đánh ngất gã.
Lưu Kiến Điển ở phòng bên này đợi cả một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy tên to con báo cáo gì, bèn chủ động gọi qua đó.
Điện thoại tút tút mấy tiếng, sau đó bắt máy.
Đối phương không nói gì.
Lưu Kiến Điển thăm dò “A lô” một tiếng, sau đó đột nhiên ý thực được gì đó, liền nhanh chóng cúp máy.
Gã bắt đầu tươm mồ hôi lạnh, đi tới đi lui trong phòng, vòng hết một vòng lại một vòng.
Đối phương không gọi điện thoại lại.
Cứ lo lắng hốt hoảng như thế khoảng nửa tiếng đồng hồ, Lưu Kiến Điển liên lạc với Phượng Hữu.
“Chuyện gì?” Phượng Hữu tỏ vẻ không kiên nhẫn, phía bên gã lờ mờ có giai điệu hí khúc truyền đến.
Lưu Kiến Điển cũng không có thời gian suy nghĩ tỉ mỉ Phượng Hữu từ
lúc nào bắt đầu thích nghe hí kịch, gã sốt ruột nói, “Người anh sắp xếp
có thể đã xảy ra chuyện rồi.”
“Hơ.” Phượng Hữu không hề ngạc nhiên, ánh mắt của gã vẫn hướng về phía người phụ nữ đang hát hí kịch.
“Giờ phải làm sao đây?”
“Chuyện này có liên quan đến tôi sao?” Phượng Hữu cười cười, “Ngay cả anh muốn làm gì tôi cũng chẳng biết.”
Lưu Kiến Điển thảng thốt. Kế hoạch bắt cóc, lúc trước gã muốn thương
lượng với Phượng Hữu, thế nhưng Phượng Hữu cứ thoái thác nói là không
rảnh. Lúc này gã mới hiểu ra, bản thân đã bị đâm một nhát rồi. “Không
thể nói như thế chứ, anh cũng là vì giúp cậu loại bỏ Chung Định mà.”
“Trước nay tôi chưa từng nói là muốn hãm hại anh Chung Định kia mà.”
Phượng Hữu nói chuyện rất vô tội, “Tôi phải đi họp, tạm biệt.” Quả
quyết, nhanh chóng cúp máy.
“Mẹ nó!” Lưu Kiến Điển lại ném điện thoại, “Một đứa hai đứa đều là cái loại mặt chó tư lợi cho mình.”
Giây phút này dường như gã đã quên mất, câu nói này cũng là đang chửi chính bản thân mình.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Sau một tuần, viện kiểm sát tìm đến Lưu Kiến Điển.
—-
Chuyện Lưu Kiến Điển dính líu đến việc hối lộ, khiến cho tâm tình của Chung lão thái gia cực kỳ không vui.
Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị trước mới đến, chứng cứ đầy đủ. Lưu Kiến Điển chỉ còn nước chuẩn bị thua một vố thật đau.
Tuy rằng gã là cháu ngoại, thế nhưng vì quan hệ với mẹ gã, mà gã cũng là chức vụ phó tổng nào đó trong Chung thị. Vũng bùn này, phía bị liên
đới là Chung thị, chẳng thể nào tránh nỗi.
Vốn dĩ chuyện này đã chặn đứng được rồi, nhưng chẳng mấy ngày sau,
không biết ai tiết lộ tin này lên mạng. Kết quả, Chung thị chịu ảnh
hưởng, cổ phiếu bắt đầu rớt giá.
Phượng Hữu bên trong bên ngoài bận tới tối tăm mặt mũi, cả mấy ngày
trời cũng không về Chung gia. Sóng ngầm giữa các thế lực trong Chung gia càng thêm khác lạ.
Một ngày, Chung lão thái gia căn dặn Chung phụ và Chung mẫu cùng đến dùng bữa tối.
Chung phụ và Chung mẫu đúng hẹn có mặt.
Trong lúc dùng bữa, Chung lão thái gia chợt cảm thán một câu, “Nếu như A Diên còn sống thì tốt rồi.”
Câu này vừa thốt ra, vẻ mặt của Chung phụ và Chung mẫu mỗi người một vẻ.
Chung mẫu hơi mỉm cười, “Con nhớ lúc trước cũng có một chuyện như
vậy, A Diên ra sức xoay chuyển tình thế, mới có để khiến cho công ty trở về quỹ đạo.”
“Ba.” Chung phụ ho khan một hồi, “Phượng Hữu cũng sẽ không làm ba thất vọng đâu.”
“Phượng Hữu ấy à, gây thù chuốc oán nhiều nơi.” Chung lão thái gia đã nhìn thấu từ sớm, “Tình thế bây giờ, khó bảo đảm không có ám hại phía
sau.”
“Thằng bé sẽ cẩn thận.” Chung phụ cam kết thay con trai.
“Trong số những hậu bối này, chỉ có A Diên và Phượng Hữu là nổi bật,
những đứa còn lại đều chẳng đáng nhắc tới.” Nói xong, Chung lão thái gia chợt nhớ ra vẫn còn một đứa cháu khác, bèn hỏi Chung mẫu, “Tình hình
bên phía Chung Định thế nào rồi? Còn chưa tính quay về sao?”
Chung mẫu lắc lắc đầu.
Nửa tháng trước, cuối cùng bà cũng nghĩ đến việc phải đi nói chuyện
với Chung Định, thế nhưng liên lạc không được. Điện thoại của hắn lúc
nào cũng báo bận. Sau vài lần, bà không gọi nữa.
Bà và Chung Định, trước nay luôn tồn tại chướng ngại giao tiếp. Lúc
trước Kiều Diên còn sống thì vẫn đỡ, sau khi Kiều Diên mất rồi, bà càng
không biết có thể nói gì với Chung Định.
Chung mẫu và Chung Định không thể nào thân thiết được.
Khi hai đứa con song sinh này chào đời, bà cũng không ôm ấp tình cảm
gì. Sau này ưu thế của Kiều Diên bộc lộ, thằng bé là một luồng sáng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Lúc đó bà cảm thấy, bản thân mình đã sinh
ra một đứa trẻ được yêu thích.
Thế nhưng tình thương của người mẹ của bà lại không chia được cho Chung Định.
Chung Định quá bướng bỉnh, không nghe lời, trèo núi leo cây đều có
phần của nó. Hơn nữa thằng bé lãnh đạm, cho dù là đối với trưởng bối
Chung gia, nó cũng luôn trưng ra bộ dáng như ai thiếu gì của nó vậy.
Năm hai đứa trẻ sáu tuổi, bọn nhỏ lén trưởng bối đi thám hiểm, xảy ra tai nạn.
Bởi vì đá lở trên núi rơi xuống, cổ của Kiều Diên bị kẹt trong khe núi.
Chung Định gắng hết sức để nhấc đá lên, nhưng tảng đá không hề động đậy.
Kiều Diên cũng coi như là tốt số, tảng đá đó không va vào đầu cậu,
cậu vẫn có thể duy trì vẻ lạc quan, “Anh, đi kêu người lớn đến đi.”
Chung Định nhìn nhìn tảng đá, biết dựa vào sức của mình thì nhấc không nổi, “A Diên, em đợi anh quay về. Anh sẽ về nhanh.”
Chỗ vách núi cách phòng quản lý ở lưng chừng núi một quãng đường.
Chung Định chạy miết chạy miết, có một đoạn do lạc mất phương hướng,
phải vòng cả một vòng lớn. Cậu đã thở không ra hơi từ nãy giờ, nhưng cậu biết rõ, mình không thể dừng lại được. Sau khi đến phòng quản lý, Chung Định dùng dăm ba câu miêu tả lại tình cảnh của Kiều Diên. Đường núi
phức tạp vòng vèo, cậu không thể nào nói rõ vị trí cụ thể của Kiều Diên
được, nên liền dẫn mấy nhân viên quản lý đi lên núi lại.
Khi đến nơi đó, lại thấy đầu của Kiều Diên gục xuống.
Chung Định nín cả thở, khẽ kêu lên một tiếng, “A Diên…”
Đúng 10 giây sau, ngón tay của Kiều Diên giật một cái, cậu chầm chậm nâng mắt lên, nụ cười yếu ớt, “Anh, anh trở về rồi.”
Khoảnh khắc đó, Chung Định cảm thấy mình lại có thể hít thở trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT