Sau khi diễn xong vở kịch đau khổ vì tình ở trong cửa hàng trang sức, Thẩm Thung Nhạn liền gọi tài xế đến đón cô nàng.
Cô nàng xếp khăn tay lại, quay đầu từ biệt cô nhân viên đã hóa đá từ lâu, sau đó rời khỏi.
Sau khi lên xe, Thẩm Thung Nhạn bắt đầu dặm thêm phấn.
Tiểu Hoàn tắt điện thoại, kỳ lạ hỏi, “Tiểu thư, A Khoáng nói, Nam Phụ tiên sinh của cô vừa mới đi tìm chó đực.”
Thẩm Thung Nhạn đang vẽ lông mày, “Chó đực?”
“Đúng thế.” Tiểu Hoàn đưa điện thoại đang mở tin nhắn qua, “A Khoáng vốn sắp sửa ra ngoài tìm em rồi, bây giờ lại bị gọi lại.”
“Uầy, chắc là trống trải đó.” Thẩm Thung Nhạn đặt bút vẽ lông mày
xuống, chuyển qua kẻ mắt, “Nam Phụ tiên sinh trời sinh dị bẩm, nam nữ
thông thường đã không thể làm anh ta thỏa mãn rồi, anh ta bây giờ bắt
đầu tìm kiếm tri âm trong thế giới động vật đó.”
Tiểu Hoàn kinh ngạc, “Ý của tiểu thư là, đám chó đực này là để Nam Phụ tiên sinh tự dùng à?”
“Tất nhiên.” Đuôi mắt của Thẩm Thung Nhạn nhướng lên, nhìn về phía
Tiểu Hoàn, “Ta thấy Nam Phụ tiên sinh răng trắng môi hồng thì đã biết là gay. Chỉ không ngờ được rằng, anh ta lại là 0. Anh ta cô đơn như vậy,
chỉ có thể yêu đương với chó đực thôi.”
( 0 = thụ)
“Biến…. biến… thái quá đi…”
Thẩm Thung Nhạn nhìn gương mặt mình trong gương, ngây ngất nói, “Một
người đàn ông khẩu vị nặng như vậy mà cũng phải quỳ dưới váy của ta,
thật không hổ là Thái Mỹ.” Cô nàng ngây ngất một chặp, sau đó “Ai dô”
một tiếng.
Tiểu Hoàn nghe vậy, liền biết Thẩm Thung Nhạn lại sắp bắt đầu đóng kịch rồi.
Quả nhiên, Thẩm Thung Nhạn chuyển qua vẻ đau buồn, “Ngay cả cái nhẫn
mà Hôn Phu tiên sinh cũng không muốn trả tiền, sao mà ta xui xẻo thế
không biết.” Ngón tay của cô nàng khẽ chấm lên khóe mắt, “Ta đau lòng
quá, thương tâm quá, ta phải đi tìm kiếm hơi ấm trong vòm ngực của Nam
Phụ tiên sinh.”
Tiểu Hoàn không thể không nhắc nhở, “Tiểu thư, Nam Phụ tiên sinh của cô đang cùng chó đực sưởi ấm cho nhau đó.”
Nghe thế, Thẩm Thung Nhạn bật cười một tiếng, “Vậy ta càng muốn đi
đến hiện trường để cảm nhận tình yêu nồng nhiệt của Nam Phụ tiên sinh.”
—-
Ngày 14 tháng 2 này, Kiều Lăng tuyệt đối không hẹn hò với đám bạn gái của gã.
Dù sao cũng là một ngày đặc biệt, nếu như mấy cô nàng kia hiểu lầm gã thật lòng, thì thật phiền phức.
Trần Hành Quy gọi điện đến bất thình lình, lúc đó Kiều Lăng đang trong cuộc họp.
Kiều Lăng cau mày, ấn nút bận, tiếp tục cuộc họp.
Điện thoại không ngừng rung.
Kiều Lăng than thầm, nhỏ giọng dặn dò thư ký bên cạnh, rồi ra khỏi phòng họp.
“Hành Quy, mày quên hôm nay tao cấm sắc à?” Kiều Lăng tưởng Trần Hành Quy gọi điện hẹn gã đi tầm lạc chơi bời.
Giọng của Trần Hành Quy bên kia trầm xuống, “Chung Định xảy ra chuyện rồi.”
Kiều Lăng rùng mình, “Thế nào?”
“Thật ra là cô Sơn Trà đó xảy ra chuyện.”
Kiều Lăng có một dự cảm xấu, “Là thế nào?”
“Phượng Hữu muốn tìm mấy con chó đến làm nhục cô ta.”
Trong lòng Kiều Lăng lộp bộp, thứ gã lo lắng nhất, cuối cùng cũng đã
xảy ra: người phụ nữ đó đã thật sự trở thành nhược điểm của Chung Định.
Tiếng nói của Trần Hành Quy vẫn tiếp tục, “Chung Định đã nói, nếu như Sơn Trà có chuyện gì bất trắc, nó sẽ tắm máu Phượng gia.”
“***, tao đã nói từ sớm, Phượng Hữu là một thằng hèn hạ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Kiều Lăng chửi một câu.
“Hôm nay tao không ở trong nước.” Trần Hành Quy ngừng lại, “Bên phía
Chung Định, mày giúp một tay.” Anh ta lo lắng Phượng Hữu bỏ ngoài tai
lời uy hiếp của Chung Định, cứ thế mà làm. Đến lúc đó, cho dù Chung Định báo được thù rồi, nhưng những thương tổn mà Hứa Huệ Chanh phải chịu, sẽ mãi mãi không thể nào bù đắp lại được nữa.
“Hiểu rồi.” Kiều Lăng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong mắt gã có sắc u tối ác liệt.
Chung gia chắc hẳn chưa từng thấy qua một Chung Định thật sự.
Chung Định dù có bị xem thường đến thế nào, thì vẫn tỏ thái độ thờ ơ
hờ hững, phóng túng chơi bời, ăn không ngồi rồi. Chân tướng dưới lớp mặt nạ là lượt đó, nào có ai hay.
—-
Hứa Huệ Chanh tỉnh lại trong một căn phòng ấm áp trải đầy một biển hoa.
Sau khi ngồi dậy, ý thức quay về, cô nhớ đến cảnh ngộ của mình. Cô bị bất tỉnh trong nhà vệ sinh của khu mua sắm, những chuyện xảy ra sau đó, cô không biết gì cả.
“Cô tỉnh rồi.”
Hứa Huệ Chanh hoảng sợ nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Nụ cười của Phượng Hữu, thanh xuân trong sáng, khiến cho gã trông vô cùng trẻ trung.
Cô đề phòng nhìn gã, thụt lùi về sau.
“Chúc mừng ngày lễ tình nhân.” Phượng Hữu càng cười càng vui vẻ, “Bạn trai của cô có tặng hoa cho cô không?”
Không đợi cô trả lời, gã lại nói, “Tôi nghĩ anh ta không phải là một người đàn ông tình cảm, cho nên tôi đã đưa cô đến nơi này.”
“Cô thích hoa gì? Tôi sẽ hái cho cô một đóa.” Phượng Hữu vừa nói vừa
vươn tay đến cành hoa gần nhất. Gã chăm chú nhìn vào ánh mắt của Hứa Huệ Chanh, mang theo sự dịu dàng dị thường.
Hứa Huệ Chanh nhất thời cảm thấy da gà da vịt muốn nổi hết cả lên,
đầu cô vẫn còn hơi váng vấp, sau khi chống người đứng dậy, cô trấn tĩnh
nói, “Anh gì đó, cám ơn ý tốt của anh, nhưng tôi muốn về nhà.”
“Tôi muốn tặng hoa tươi cho cô, vậy mà cô lại không tiếp nhận.” Nụ
cười trên mặt Phượng Hữu tắt ngấm, dần dần không che giấu bản tính nữa,
“Cô gái không nghe lời, chọc tôi mất cả hứng.”
Hứa Huệ Chanh cảm nhận được nguy hiểm, cô vừa duy trì khoảng cách với gã, vừa liếc nhìn cảnh vật xung quanh, ý đồ tìm một lối để chạy trốn.
Từ lời nói của người đàn ông này có thể phán đoán, anh ta hình như có
quen biết Chung Định, hơn nữa còn rất thù địch.
Phượng Hữu nhìn dáng vẻ dè dặt của cô, thật sự rất giống một con chim trong lồng. Tâm tình gã trở nên rất tốt, lập tức dặn dò thuộc hạ đưa
chó vào.
Hứa Huệ Chanh không quen biết Phượng Hữu, cũng không hiểu mục đích của gã. Cô chỉ sợ hãi, không biết phải ra ngoài thế nào.
Bước vào phòng, ngoài hai con chó giống sói to lớn, còn có một người.
Nửa mái tóc nhuộm màu hồng phấn, cực kỳ bắt mắt.
Phượng Hữu híp mắt lại, ánh mắt lướt qua hai con chó giống sói, sau
đó ánh nhìn tập trung trên mặt Thẩm Thung Nhạn, “Sao cô lại đến đây.”
Thẩm Thung Nhạn che miệng cười, “Nghe nói Nam Phụ tiên sinh muốn
come-out, tôi cực kỳ nôn nóng muốn làm nhân chứng cho khoảnh khắc lịch
sử này đấy.”
(Come-out: tiết lộ hoặc thừa nhận mình là người đồng tính.)
Nói xong nửa câu đầu, cô nàng đã cất bước đi về phía Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh phân biệt rất lâu mới nhận ra cô nàng là ai. Cô nhìn về phía Thẩm Thung Nhạn nay còn cách cô khoảng nửa mét, “Thái Mỹ… tiểu
thư.”
“Hóa ra Tình Địch tiểu thư vẫn còn nhớ tôi. Thế nhưng…” Thẩm Thung
Nhạn mím môi, nụ cười như hoa, “Bây giờ tôi không phải là Thái Mỹ.”
Hứa Huệ Chanh ngẩn người.
Thẩm Thung Nhạn hấp háy mắt, hạ thấp âm lượng, sửa lại, “Xin hãy gọi tôi là Chính Nghĩa tiểu hiệp nữ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT