Hứa Huệ Chanh rũ mắt nhìn ngón tay của Chung Định, rất muốn cắn một cái, tốt nhất là cắn cho hắn cũng chảy máu luôn.
Chung Định hình như cảm nhận được nguy cơ, thu ngón tay lại, thấp giọng quở trách, “Còn lườm nữa, về nhà tôi tiếp tục cắn.”
Cuối cùng cô lườm hắn một cái, sau đó quay đầu qua chỗ khác, trùng hợp lại giao với ánh mắt của Kiều Lăng.
Trong khoảnh khắc cô và Kiều Lăng bốn mắt nhìn nhau, chiếc bật lửa
của Chung Định nặng nề đóng lại một tiếng. Chung Định xoay đầu qua nhìn
Kiều Lăng, cười khẽ, “Sao không gọi món đi?”
Kiều Lăng có thể cảm nhận được ý thù địch của Chung Định, gã cảm thấy trong mắt Chung Định là tầng tầng u ám. Kiều Lăng hiểu được biểu hiện
ban nãy của mình khiến Chung Định hiểu lầm, chỉ là kết quả này càng
khiến Kiều Lăng chán nản.
Chung Định chưa từng vì phụ nữ mà vứt bỏ anh em, huống hồ chi là cái loại hàng này.
Kiều Lăng oán thầm trong lòng, ngoài mặt gã vẫn thuận theo lời hỏi của Chung Định, ấn nút gọi phục vụ đến.
Đến khi nhân viên phục vụ đặt thực đơn xuống, Kiều Lăng thân thiết hỏi một câu, “Sơn Trà muốn ăn cái gì?”
Chung Định kéo lấy tay của Hứa Huệ Chanh, dịu dàng trả lời, “Cô ấy
thích ăn thịt.” Đương nói hắn còn nhéo nhéo gan bàn tay của cô.
Hứa Huệ Chanh kỳ quái nhìn Chung Định, không nói gì. Bọn họ muốn gọi
món gì, nào đến lượt cô có ý kiến. Đặc biệt là trong lúc tâm tình Chung
Định không tốt, cô không muốn đi vuốt râu hùm đâu. Bây giờ cô chẳng hề
muốn để ý đến hắn một chút nào cà.
Lúc dùng bữa, Hứa Huệ Chanh nhìn các món ăn màu sắc tinh tế, mà như đang nhai thịt khô vậy.
Không biết Kiều Lăng có phải cố ý hay không, mấy lần nhắc đến chuyện hôn sự của Chung Định và Thẩm Thung Nhạn.
Biểu hiện của Chung Định thì là, “Đưa thẳng tới trước cửa rồi, làm gì có chuyện từ chối.”
Trong lòng Hứa Huệ Chanh nổi lên một trận chua chát.
Cô kỹ lưỡng nhớ lại một hồi, những lời hắn nói thế này, trước kia ở
Sách Lan Câu cô đã từng nghe thấy. Thế nhưng bây giờ quan hệ giữa cô và
hắn đã hoàn toàn thay đổi, dù cô có chuẩn bị tâm lý thêm thế nào đi
chăng nữa, thì cũng không cách nào hoàn toàn thản nhiên được.
Lời đối thoại giữa hai người đàn ông này, cô không thể nào nghe kỹ được nữa, cô đang trôi xa trong suy nghĩ của chính mình.
Thế nhưng cô vẫn biết được, Chung Định thỉnh thoảng lại kéo lấy tay
cô, bóp đến bóp lui, như thể đột nhiên hắn bị chứng động kinh vậy. Thỉnh thoảng cô vung vẫy một chút, thì hắn liền buông lỏng ra. Nhưng qua một
hồi, hắn lại nắm lấy tay cô.
Sau đó thì cô bèn mặc kệ hắn.
Ngày đính hôn của hắn là ngày 25 tháng sau, tính toán chính xác thì,
còn chưa đến một tháng nữa thôi. Hứa Huệ Chanh suy nghĩ, bản thân cô
cũng chỉ có khoảng thời gian này coi như là yêu đương, đến sau ngày hắn
đính hôn, cô sẽ chính thức trở thành người thứ ba rồi.
Mà cô cũng không hiểu được, cảm giác tươi mới mà Chung Định cảm thấy ở cô có thể duy trì trong bao lâu.
Suy nghĩ đến đây, cô xoay đầu nhìn về phía Chung Định.
Chung Định hơi nghiêng về phía trước, cười hỏi, “Hoàn hồn rồi à?” Đôi mắt hàng mày cong nửa vành trăng đó mang ý mê hoặc, ánh sáng ẩn trong
con người càng thêm rực rỡ.
Hứa Huệ Chanh nhất thời cảm thấy không muốn để ý đến tương lai gì đó
nữa nữa, cô chỉ muốn đắm chìm trong cái đầm sâu đó thôi. Cô cũng cười
lại với hắn.
Bữa cơm này Kiều Lăng ăn chẳng có chút mùi vị gì. Gã nhìn đôi nam nữ ở phía đối diện thân mật một cách tự nhiên, trong lòng gã càng buồn bực.
Gã chưa từng nhìn thấy dáng vẻ phơi phới như mùa xuân thế này cùa Chung Định.
Người phụ nữ này, e rằng chính là họa thủy (*). (Mối họa)
(* Trong câu “Hồng nhan họa thủy”)
Nhưng mà, họa thủy không phải đều khuynh quốc khuynh thành sao, cô ta làm sao đủ tư cách.
Nếu như đêm Giánh Sinh đó gã mua được Hứa Huệ Chanh, cô ta chắc chắn
đã bị gã hành hạ mất nửa cái mạng rồi, làm sao còn có sức lực bám vào
người anh em tốt của gã nữa chứ.
—-
Sau khi bị sắc đẹp của Chung Định lay động, cơn giận của Hứa Huệ
Chanh đã chậm rãi biến mất. Nhưng sau đó thì cơn đau trên miệng lại
khiến cô trở về với hiện thực.
Trên đường về nhà, mấy lần Chung Định lên tiếng, cô đều trả lời mà tư tưởng không tập trung.
Chung Định cũng lười nói thêm. Sau khi về nhà, hắn ném chìa khóa xe xuống, rồi lên lầu vào phòng tắm rửa.
Hứa Huệ Chanh im lặng ngồi ở phòng khách lầu dưới xem ti vi. Lúc uống trà, cô bị nóng phỏng vào vết thương, thế nên lẩm bẩm một câu, “Đồ thần kinh.”
Sau khi nói xong cô ý thức được, hắn thật sự là một kẻ thần kinh.
Chung Định tắm xong mà không thấy Hứa Huệ Chanh lên lầu, hắn ngồi tựa người vào sofa, cầm lấy điện thoại lên mở tắt màn hình, lại mở tắt màn
hình, Sau đó hắn ném điện thoại qua bên, đi châm điếu thuốc.
Hút thuốc một hồi, hắn nhìn về phía cửa phòng, bên ngoài chẳng chút động tĩnh.
Chung Định híp híp mắt, lại rít mấy hơi thuốc, cuối cùng hắn vẫn cầm điện thoại lên, gọi một cuộc.
Khoảng thời gian này Điền Tú Vân và Chung Định hoàn toàn không có
liên lạc, cô đang bận rộn cho cái tết của mình. Nếu như hắn không chủ
động tìm cô, thì cô cũng không đi thăm hỏi hắn.
Lúc này nhìn thấy hắn gọi điện đến, cô có chút kinh ngạc. Sau khi nói vài câu với mẹ, cô vào phòng của mình.
“Chung thiếu gia.” Giọng điệu của Điền Tú Vân vẫn kiểu nghiêm túc không đổi.
Chung Định dường như theo thói quen cong khóe miệng lên cười, “Bác sĩ Điền, sắp sinh nhật rồi, không vui sao?”
Đôi môi cô khẽ máy, tránh né chủ đề của hắn, “Tối thế này rồi, Chung thiếu gia có chuyện gì à?”
Cô nghe hắn ở đầu dây bên kia khẽ hừ hừ, hình như còn ho khẽ một hồi, sau đó hắn mới lên tiếng, “Môi bị thương, có thuốc gì có thể bôi lên
không?”
“Nghiêm trọng không?” Phản ứng đầu tiên của cô là, có phải hắn đi cưỡng hôn cô gái nhà lành nào bị cắn rồi không.
“Không nghiêm trọng.” Chung Định biết rõ lúc cắn hắn đã khống chế sức lực, nếu không thì miệng vết thương của Hứa Huệ Chanh càng lớn. Chỉ là
vừa nghĩ đến cảnh cô và Kiều Lăng đầu kề đầu, thân mật với nhau, thì
Chung Định liền cảm thấy, đáng lý phải cắn mạnh thêm chút nữa.
Điền Tú Vân nghiêm túc nói, “Tủ thuốc ngăn thứ ba, chai nhỏ màu vàng.”
“Quả nhiên chu đáo.” Giọng của Chung Định trầm xuống, “Không hổ là bác sĩ gia đình thân thiết nhất của tôi.”
Cô nghiêm chỉnh trước sau như một, “Đó là công việc của tôi.”
“Bác sĩ Điền cũng nên chuẩn bị cho mình phá xử hồi phục cao đi nhỉ.”
(Phá xử: phụ nữ quan hệ lần đầu; cao: một dạng thuốc bôi)
“Không phiền Chung thiếu gia phí tâm.” Điền Tú Vân sóng lớn không sợ, “Nếu như không có chuyện khác, vậy tôi đi làm việc của mình đây.”
Chung Định cười nhẹ, cúp điện thoại trước.
Điền Tú Vân nhìn màn hình đã tắt một hồi, bước ra khỏi phòng.
Cô đã làm việc cho Chung Định mấy năm trời, nói không có ý gì với hắn, là nói dối.
Hắn từng cố ý vì cô mà sắp đặt hết mấy lần cơ hội, cô biết rõ trong
lòng, nhưng trước nay chưa từng chấp nhận. Thậm chí là, mỗi lần Chung
Định để lại sơ hở, cô càng tránh hắn thêm xa.
Ở trong mắt của Điền Tú Vân, Chung Định là một thiếu gia giàu có, không làm việc, trêu phụ nữ, tiêu tiền núi.
Cho nên, cho dù hắn thường xuyên trêu chọc, cô vẫn duy trì lý trí, khồng hề có một tia dao động.
Điền Tú Vân nhìn không thấu nổi Chung Định. Thái độ của hắn quá mơ
hồ, quá mờ ám, cho nên cô không dám tùy tiện mạo hiểm. Cô nói với bản
thân, loại đàn ông thế này không đáng tin cậy.
Cô cũng từng nghĩ, nếu như Chung Định thật sự chịu vén bức màn sương
mù dày đặc đó lên, liệu cô có gom hết can đảm, tiến về phía hắn một bước hay không?
—-
Chung Định đã tìm thấy hộp thuốc mỡ, thế nhưng người phụ nữ ở lầu dưới vẫn cà kê chưa chịu lên.
Hắn kéo quần áo ra, lên giường, nhắn tin, “Về đi ngủ.”
Hứa Huệ Chanh ngồi ở phòng khách rất lâu, lâu đến nỗi cô đã xem hết
một tập phim truyền hình, thêm một tiết mục ca nhạc gì đó nữa. Lúc tiếng báo tin nhắn vang lên, cô nhìn nhìn đồng hồ, sau đó tiếp tục ngâm nga
theo bài hát trong tivi.
Cuối cùng cô rảo bước lên lầu. Bởi vì thật sự là cô buồn ngủ quá đỗi rồi.
Chung Định nghe thấy tiếng cô mở cửa ra, hắn ngồi dậy rồi lại lấy một điều thuốc ra. Hắn xuống giường bước ra ngoài phòng sinh hoạt, nhìn
chăm chú vào vết rách da trên môi cô, hừ một câu, “Bức tranh này không
đẹp như ban nãy rồi.”
Hứa Huệ Chanh thầm nói trong bụng: Ấu trĩ.
Cô rũ đầu, không nhìn hắn, trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm.
Vẻ mặt của hắn nhất thời ảm đạm.
Chung Định trước nay chưa từng dỗ dành phụ nữ. Tất nhiên, cũng chẳng có người phụ nữ nào dám ở trước mặt hắn tỏ thái độ.
Lúc này Hứa Huệ Chanh cũng chẳng phải xụ mặt một đống gì, nhưng cô cứ mãi im lặng. Khi cô tắm rửa xong bước ra ngoài, vẫn không hề nói một
tiếng, im lặng sấy xong tóc rồi leo lên giường, kéo chăn đắp hết nửa
khuôn mặt.
Sắc mặt của Chung Định càng ngày càng lạnh lẽo.
Hắn tiện tay tắt đèn, rồi lập tức nhào về phía người phụ nữ đang nằm đấu lưng lại với hắn.
Hứa Huệ Chanh hoảng lên trong khoảnh khắc, sau đó thì miệng cô bị bàn tay của hắn bịt lại. Ngay cả tiếng gào của cô cũng bị che lấp trong
lòng bàn tay của hắn.
Chung Định vuốt ve bờ môi của cô, nhè nhẹ liếm lên vết thương của cô, nói nhỏ, “Đau chết em là tốt nhất.” Giọng điệu rất hung bạo.
Chung Định liếm rồi liếm, sau đó chuyển sang hôn sâu. Một tay hắn ôm
lấy phần hông của cô, một tay thì kéo áo ngủ của cô ra, ý đồ đã rõ mười
mươi.
Hứa Huệ Chanh lọt thỏm trong đám gối, hơi ngửa đầu lên hưởng thụ. Cô
biết hắn đang giận dỗi. Những lần vận động trên giường trước kia, khi
bắt đầu hắn sẽ rất nhẹ nhàng. Mà lần này, hắn cứ gia tăng sức lực, đồng
thời vào lúc dạo đầu, hắn rõ ràng muốn rút ngắn thời gian.
Hắn dường như không thể đợi được cô có phản ứng.
Thế nhưng cơ thể cô cứ chậm chạp trì trệ. Nếu như có thể, cô cũng hy vọng mình lúc nào cũng có thể theo kịp tiết tấu của hắn.
Lúc hắn kéo chân trái của cô ra, cô bất an kép chặt lại, “Còn chưa được.”
Chung Định chẳng ngó ngàng tới, lạnh lùng nói, “Cho tôi vào trước đã.”
Hứa Huệ Chanh ôm chặt lấy vai của hắn, dán dính vào vòm ngực hắn, “Sẽ đau lắm.” Giọng nói của cô vừa thấp vừa nhỏ, giọng điệu năn nỉ rất mềm
mỏng, rất êm ái.
Động tác của hắn nhất thời khựng lại, cảm giác tức tối nghẹn trong
ngực cuối cùng cũng bay biến không vết tích. Hắn bấu lấy mông của cô,
“Dùng giọng điệu này nói thử xem, là tôi hôn làm em thích? Hay là đối
tượng nụ hôn đầu của em hả?”
Nghe thế, cô kinh ngạc nhìn về phía hắn trong bóng tối. Dường như
Chung Định không hề biết đến sự tồn tại của Kiều Diên, còn cô thì lại
không dám tùy tiện nói ra chân tướng sự việc cho hắn biết.
Chung Định không đợi cô trả lời, lại có chút nghiêm mặt, “Nói đi.”
“Anh.” Lời này Hứa Huệ Chanh nói khẽ mà có lực.
Chung Định cười rồi.
Cho nên, Kiều tiên sinh cái gì đó, cút ra xa.
Chung Định nắm lấy chân trái của Hứa Huệ Chanh, mổ xuống vài lượt,
tiếp tục nói, “Nói chuyện rất lọt tai, nhưng mà, hãy cho tôi vào trước
đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT