Việt Tài từng hỏi Chung Định, có cần đi điều tra quá khứ của Hứa Huệ Chanh không.

Lúc đó Chung Định từ chối.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy những bức ảnh trong phòng Chu Cát Vũ, Chung Định lại nôn nóng muốn biết những chuyện trước kia của cô. E rằng những chuyện kia phần nhiều là chuyện kinh khủng.

Chung Định lên xe, gửi một tin nhắn cho Việt Tài, sau đó nổ máy rời khỏi.

Thật ra Chung Định biết, bởi vì nguyên nhân gì mà Hứa Huệ Chanh phải thỏa hiệp với Chu Cát Vũ.

Lần trước Hayakawa Riho nghe ngóng được, Chu Cát Vũ muốn đi giáo huấn em trai của Hứa Huệ Chanh. Cô ta kịp thời báo cho Chung Định biết, thế là, tay chân của Chu Cát Vũ bị vướng chân, đến trễ.

Ở trong gia đình của mình, Chung Định đã mất đi cảm giác quyến luyến tình thân này.

Hắn nghĩ, nếu như tiếp tục bước tiếp với Hứa Huệ Chanh, liệu có không một ngày, ở trong lòng cô, hẵn cũng sẽ có được một vị trí tối cao như thế?!

—-

Hứa Huệ Chanh để lại một ngọn đèn.

Cô đợi Chung Định đến mỏi mệt, nên bèn đi ngủ trước. Cô ngủ không sâu, nên khi hắn vừa bước vào phòng, cô liền tỉnh dậy.

Cô dụi dụi mắt, nửa híp mắt, “Anh về rồi à.”

“Ừm.” Chung Định tắt ngọn đèn kia, xuôi theo bên cô ngã xuống, vùi mặt mình vào trong hõm cổ của cô.

Cô mở mắt ra, nhìn lên trần nhà tối om om.

Từ sau khi ngủ chung giường, hắn liền không cho cô mặc đồ quá dày khi đi ngủ nữa, cô chỉ đành thay một bộ váy ngủ trễ ngực giữ ấm, để làm hài lòng sở thích của hắn.

Mà giờ, nơi vai để trần của cô, hơi hơi ẩm ướt.

Ban nãy, hai tay của Hứa Huệ Chanh nắm ga trải giường, sau đó, mới chầm chậm giơ lên, ôm lấy hắn.

Trong lòng cô, người đàn ông này mạnh mẽ không gì lay động được, cho nên cô thà rằng có cát rơi vào mắt hắn, cũng không muốn thừa nhận, rằng hắn đang khóc.

Hắn càng ôm cô càng thêm chặt.

Cô xoay đầu hôn lên mái tóc của hắn, khẽ vỗ về vai hắn.

Từ sau khi biết Chung Định và Kiều Diên là cùng một người, Hứa Huệ Chanh đã từng suy nghĩ, sống cùng một người đàn ông hai nhân cách thế này, cô nên sợ mới phải.

Nhưng cô lại rất bình tĩnh.

Phân liệt hay không phân liệt thì có làm sao. Trong những năm tháng tối tăm không ánh mặt trời trước kia, có ai có thể đối xử với cô như Chung Định thế này đâu.

Chung Định ôm lấy cô, tâm tình dần dần dịu lại. Kết thúc cuộc đánh giết với Chu Cát Vũ, ý thức của Chung Định vẫn còn lơ lửng. Những tấm ảnh trong căn phòng đó, hắn chỉ nhìn lướt qua, nhưng đã không thể nào quên nổi.

Hắn cần cô đến an ủi nỗi đau của hắn.

Hắn bắt đầu hôn nhẹ lên vai cô.

Hứa Huệ Chanh sững người một hồi.

Hắn và cô, xác định quan hệ còn chưa đến hai ngày, mà tần suất thân mật đã hơi nhiều.

Lúc trước khi cô làm việc, dáng vẻ quyến rũ là đóng kịch, ngay cả những lời rên rĩ cũng rất dung tục. Giờ đây ở trong lòng Chung Định, cô vẫn còn hồi hộp. Cô muốn dùng gương mặt chân thật nhất của mình để triền miên với hắn. Hơn nữa, hiện nay cô cũng không sao nói ra được những lời nhục dục kia.

Cô sợ Chung Định cảm thấy cô rất nhàm chán, cho rằng cô kháng cự hắn.

Chung Định ngẩng đầu lên, vươn tay phết qua chóp mũi của cô, “Thả lỏng, chúng ta lại không phải làm lần đầu tiên.”

“Em…” Cô muốn nói với hắn, không phải là cô không muốn cùng hắn, nhưng cô có bóng ma trong lòng. Thế nhưng lời mới vừa đến vành môi, thì đã ngừng lại.

Hắn dùng đôi tay nâng mặt cô lên, đáp xuống một nụ hôn thật sâu. Hắn biết, sự lãnh cảm của cô không phải do sinh lý, mà là do tâm lý.

Hứa Huệ Chanh không biết chuyện ấy của nam nữ yêu nhau có phải thế này hay không.

Mới bắt đầu, Chung Định sẽ rất nhẫn nại, ở trên giường, hắn không hề chê bai cô đẫy đà (***), ngược lại còn hôn hết một lần lại một lần. Cách thức yêu thương đó, khiến cô ngẩn ngơ cảm thấy hắn đã cúi đầu xưng thần trước mặt cô rồi.

Ở trong bóng tối, Hứa Huệ Chanh không nhìn thấy gì cả, cảm giác mà da thịt truyền đến, chỉ là sự ấm nóng của hắn. Dần dà, cô vịn lấy khuỷu tay của hắn, thậm chí cô còn không phân biệt được, giữa hai người, nhiệt độ của ai cao hơn.

Cô níu lấy hắn, càng ôm càng chặt, tiếng thở khe khẽ trong miệng cũng đã biến thành tiếng rên nho nhỏ.

Sự dịu dàng của Chung Định, chỉ giới hạn trong khi cô còn chưa động tình. Đến khi đã dùng hết sự nhẫn nại của mình, sự tiến công của hắn liền vô cùng xâm lược.

Nói cho cùng, bản chất của hắn vẫn là một con sói.

—-

Hứa Huệ Chanh rất lưu luyến thời gian buổi sớm.

Nhiệt độ cơ thể của Chung Định luôn luôn cao hơn cô, lúc tỉnh dậy, cô luôn dán dính lấy hắn. Cô co tròn ở bên cạnh hắn, thật ấm áp. Đẹp đẽ như một giấc mộng vậy.

Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng giấc mộng thế này sẽ tiếp tục mãi mãi.

Ngón tay của Chung Định lướt qua làn tóc của cô, nhìn thấy khóe mắt cô ngậm cười, tâm tình của hắn cũng vui vẻ, “Có phải cảm thấy có một soái ca làm ấm giường rất hạnh phúc không?”

Hứa Huệ Chanh ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay vòng quanh hông hắn, cười nịnh nọt, “Đại soái ca.”

“Đó là đương nhiên.” Giọng điệu điển hình của Chung Định.

Cô gối lên vòm ngực của hắn, ôm lấy hắn một hồi, rồi lại ngẩng đầu, “Em phải dậy làm bữa sáng rồi.”

“Đừng bận bịu nữa.” Hắn nhón phần thịt nơi hông cô, “Để cho chị Vương chuẩn bị một chút là được rồi.”

Hứa Huệ Chanh sững người, “Không phải chị Vương về nhà ăn tết rồi à?”

“Không mua được vé, chị ấy quay lại rồi.”

Hứa Huệ Chanh không còn công việc nhà để bận rộn, thoáng cái đã cảm thấy rất rảnh rỗi. Rảnh đến nỗi khiến cô có chút ngỡ ngàng.

Chung Định chẳng để cô ngỡ ngàng quá lâu, ăn xong bữa sáng, hắn liền kéo cô ra ngoài hẹn hò.

Hứa Huệ Chanh không còn trong tình trạng trang điểm đậm lè nữa, cô để mặt mộc, cách biệt tướng mạo giữa cô và Chung Định trong chốc lát đã được kéo gần lại.

Trước kia mỗi khi ngồi xe của hắn, cô đều ngồi ở ghế sau. Mà giờ, đây là lần đầu tiên, Chung Định phê chuẩn vị trí chỗ ngồi kế bên tài xế là của cô.

Cô cứ tưởng trước khi ra cửa hắn đã sắp xếp xong xuôi hành trình, ai ngờ được, sau khi ra cửa, hắn lại hỏi, “Hẹn hò đa số làm gì vậy?”

“Em… không biết.”

“Vậy thì đi mua sắm.” Trong suy nghĩ của Chung Định, đây đại khái là trò giải trí duy nhất giữa hắn và người khác giới.

Chung Định là một người vung tiền như giấy.

Hứa Huệ Chanh lại tiết kiệm thành quen. Ngày trước cô luôn lo lắng đến khoản tiền của Chu Cát Vũ, cô chỉ luôn nghĩ đến việc để dành tiền.

Sau khi đi ra khỏi một cửa hàng, cô kéo kéo góc áo của hắn, nhẹ giọng nói đừng mua quá nhiều nữa.

Chung Định nghiêng đầu, “Đón năm mới, mặc đồ mới.” Sau đó hắn lật tay lại, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, “Tết đến em muốn đi đâu chơi?”

Hứa Huệ Chanh lại chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Ở thành phố này, cô chỉ đơn độc một mình, mấy cái tết rồi cô đều chỉ ăn những món ăn mà ngày trước mẹ cô làm, hồi tưởng lại những niềm vui trước kia từng có.

Không còn thứ gì khác nữa.

Cô hỏi, “Không phải anh sẽ đón tết với ba mẹ sao?”

“Chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm với họ là được.” Hắn gẩy gẩy tóc mái của cô, “Ăn xong cơm tôi sẽ trở về.”

Hứa Huệ Chanh biết mình không nên biểu hiện niềm vui sướng quá rõ ràng như thế, nhưng cô kiềm chế không được, khóe miệng cô càng lúc lại càng cong lên.

Cuối cùng cô cũng có một cái tết để mong chờ rồi.

—-

Bữa cơm gặp mặt giữa Hứa Huệ Chanh và Khang Hân, trước kia bởi vì bên Khang Hân luôn có chuyện này chuyện kia vướng bận, cho nên phải dời lại mãi.

Cho đến khi hội sở thật sự sụp đổ, Khang Hân mới có thể thở phảo nhẹ nhõm. Cô chủ động liên lạc với Hứa Huệ Chanh, hẹn một bữa cơm.

Hứa Huệ Chanh cúp điện thoại, đi tìm mấy tờ báo, lật đến bài báo về hội sở.

Cái nơi đã chôn vùi bốn năm thanh xuân của cô, cuối cùng đã lụn bại rồi. E rằng Chu Cát Vũ phải ngồi tù đến mọt gông.

Khi đi ngoài đường, Hứa Huệ Chanh không còn phải lo sợ sẽ bị theo dõi nữa. Cô cảm thấy bước chân mình cũng nhẹ nhàng đi hẳn.

Khang Hân đã đến ngồi đợi ở nhà hàng từ sớm. Cô ta ốm đi một chút, nhưng nhan sắc vẫn kiều diễm như vậy. Lúc Hứa Huệ Chanh ngồi xuống, Khang Hân kinh ngạc kêu lên, “Sơn Trà, cô trở nên xinh đẹp rồi.”

Ngũ quan của Hứa Huệ Chanh vẫn là ngũ quan đó, nhưng ánh mắt thì rõ ràng trong trẻo, sáng rực hơn rồi. Hơn nữa, còn có chút hương vị của một cô gái nhỏ.

“Thế à…” Ngày nào Hứa Huệ Chanh cũng tự nhìn mình, không có cảm giác gì nhiều. Ngược lại mỗi sáng Chung Định xoa mặt cô lại luôn trêu chọc rằng cô càng ngày càng béo lên.

“Bây giờ cô…” Khang Hân bưng ly cà phê lên, hớp một ngụm nhỏ, ngập ngừng một hồi mới tiếp tục nói, “Vẫn cùng với Chung Định à?”

Hứa Huệ Chanh có chút ngượng ngập, hạ mi gật đầu.

Khang Hân liếc nhìn tầng hồng đang nổi lên trên mặt Hứa Huệ Chanh, cô cười, “Chúc mừng.”

“Cám ơn.”

Khang Hân không hỏi tỉ mỉ chuyện của Chung Định, cô cho rằng, không ngoài chuyện được đại gia bao dưỡng mà thôi. Cô ta nghĩ đến một chuyện khác, nhắc nhở, “Nhân bây giờ anh ta còn cưng chiều cô, cô nên chuẩn bị một chút cho nửa đời sau của mình đi.” Khang Hân lo lắng sau khi Chung Định chơi xong, thì đến một đứa con Hứa Huệ Chanh cũng chẳng kiếm được.

Hứa Huệ Chanh nghe mà mịt mờ, sau khi suy nghĩ lại mới hiểu ra. Cô lắc lắc đầu, “Em thiếu anh ấy nhiều lắm rồi.” Cách biệt thân phận giữa cô và hắn, cô hiểu rõ. Cô không vọng tưởng hắn sẽ cho cô một danh phận chính thức gì. Trong khi hắn vẫn còn cần đến cô, cô sẽ luôn ở bên cạnh hắn. Cho đến khi, hắn mất hứng mới thôi.

Khang Hân thở dài, “Nói gì thì cũng đã lăn lộn trong chốn phong trần mấy năm rồi, sao cô vẫn giữ cái đầu óc như thế chứ.”

“Chung tiên sinh đối với em rất tốt, rất tốt.” Lời này Hứa Huệ Chanh nói rõ ràng. Trong mắt của cô, Chung Định là một người đàn ông rất đơn giản. Chỉ cần thuận theo hắn, chịu dỗ hắn, thì hắn sẽ rất dễ nói chuyện. Hơn nữa, hắn cũng không tính toán đến quá khứ của cô.

Khang Hân sững người. Cô ta cảm thấy, Chung Định chắc chắn chỉ chơi đùa rồi thôi. Gia tộc cao quý như thế, đâu phải là nơi Hứa Huệ Chanh có thể đặt chân vào được. Chỉ là, nhìn thấy Hứa Huệ Chanh cắm đầu lao vào như thế, Khang Hân cũng không tiện nói gì. Cô ta chuyển đề tài đến chuyện của hội sở.

Việc hội sở bị tra xét và niêm phong, rất bất ngờ.

Rõ ràng mấy hôm trước còn rất vang dội, thế lực tràn trề. Đám gái ngoại quốc đó, người nào người nấy đều là những cỗ máy hút tiền. Chu Cát Vũ còn tuyên bố muốn mở thêm chi nhánh.

Ai ngờ, chỉ trong một đêm, tình thế biến chuyển.

Ngẫu nhiên tối hôm đó Khang Hân lên sân khấu nên tránh khỏi sự tra xét của cảnh sát. Ngày hôm sau, cô ta nghe ngóng được tin tức, không dám quay về nhà trọ nữa, trực tiếp chạy đến thành phố bên cạnh. Sau này cô ta thấy trên TV, có rất nhiều chị em bị bắt giữ.

Vào lúc đó, tâm tình của Khang Hân rất phức tạp.

Cuối cùng thì cô cũng có thể rời khỏi đó rồi, nhưng cô không thể nào sạch sẽ lại được nữa.

Bây giờ cô kể với Hứa Huệ Chanh về đoạn thời gian này của mình, cũng cảm khái vô vàn. Cô thắng thắn nói, “Sơn Trà, trước kia chị có nói với cô, chị vào nghề này là tự nguyện.”

“Ừm…” Hứa Huệ Chanh gật đầu, “Là vì tiền sao?”

Khang Hân nghẹn lời, giọng nói trầm xuống, “Chị cũng coi thường bản thân mình. Nhà chị bao đời đều là ngư dân, cuộc sống rất nghèo khó. Sau này chị đến nơi này làm việc, nghe nói làm nghề này kiếm được, thế là nhúng chân…”

“Lúc chị mới bắt đầu, có mấy lần suýt bị hành hạ đến chết, chị thề rằng sẽ lên được hồng bài…” Cuối cùng thì Khang Hân cũng thành công rồi, nhưng lại không thể nào liều mình nữa. Cô ta nghẹn ngào, “Bây giờ chị hối hận rồi.”

“Chuyện qua rồi đừng nghĩ đến nữa.” Bởi vì có nghĩ cũng vô dụng.

Khang Hân cười khổ, “Ừ phải, chị không nghĩ nữa.”

Sau này nhắc đến chuyện kết cục tội ác của Chu Cát Vũ, Khang Hân nói, “Sơn Trà, trước kia chị cảm thấy cô rất không biết suy nghĩ.”

Hứa Huệ Chanh kinh ngạc đến sững sờ.

Khang Hân cười cười, “Nếu như cô đối với Vũ ca dịu dàng một chút, anh ta sẽ thương cô.”

Sắc mặt Hứa Huệ Chanh thoáng trắng bệch. Gã đã làm rất nhiều chuyện đáng sợ, cô đối với gã, chỉ có sợ hãi và oán hận.

Khang Hân thương xót nói, “Cô thật ngốc.” Cô ta đã nhìn ra từ sớm, Chu Cát Vũ mê đắm Hứa Huệ Chanh, thật sự đã đến mức độ cầu mà không được, cho nên mỗi khi đụng phải chuyện của Hứa Huệ Chanh, gã liền điên dại.

Bờ môi của Hứa Huệ Chanh run run, “Em hận hắn.”

Khang Hân thở dài một hơi, “Đây chính là quá ngốc.”

Sau bữa cơm đơn giản, hai người ra khỏi nhà hàng.

Trong lúc vô ý, Hứa Huệ Chanh xoay đầu, nhưng lại nhìn thấy ở nơi không xa, Chung Định đang dựa ở trước cửa xe, đôi chân dài, thân dong dỏng, rất thu hút.

Cô mừng rỡ không thôi, muốn chạy thật nhanh về phía hắn, cô liền vội vàng từ biệt Khang Hân, “Khi nào rảnh sẽ gặp lại.”

“Được.”

Khang Hân nhìn Hứa Huệ Chanh chạy bước nhỏ nhào vào lồng ngực Chung Định.

Khuôn mặt nghiêng khi Hứa Huệ Chanh ngửa đầu lên cười, ở trong cảnh phố rực rỡ, cực kỳ xinh đẹp.

Trong ánh mắt của Khang Hân, người đàn ông có dáng vẻ như ma quỷ đó, cũng đang cười lên. Hắn nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ trong lòng mình, tràn ra mùi vị thân mật như không có ai xung quanh.

Vào khoảnh khắc này, Khang Hân rất muốn rút lại những lời nói ban nãy.

Dựa vào tính cách của Hứa Huệ Chanh, nếu như không phải Chu Cát Vũ tổn thương cô quá sâu sắc, thì cô làm sao có thể ngay cả một cơ hội cũng không chịu cho.

Hứa Huệ Chanh không phải là quá ngốc, cô chỉ là không mắc phải hội chứng Stockholm mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play