Hứa Huệ Chanh rất thận trọng, cô sợ mình có gì thất thố, cho nên cô duy trì vẻ nhún nhường.
Chung Định lười biếng dựa người vào sofa, bắt lấy ngón tay của cô chơi đùa.
Kiều Lăng đến khá trễ, gã vừa đi đến đã cau mày nói, “Sao mày lại mang con bé đến?”
Chung Định nắm chặt bàn tay cô, giơ lên, “Tại sao không thể đưa đến.”
Kiều Lăng từ bỏ ý định nói đạo lý với Chung Định, gã xem như không
nhìn thấy. Sau đó nghĩ đến Thẩm Thung Nhạn, gã mang theo tâm tình chờ
xem kịch vui, cố ý liếc mắt mấy lần về phía Hứa Huệ Chanh.
Chung Định thay đổi tư thế, che chắn cô lại.
Khóe miệng Kiều Lăng nhếch lên, “Đêm Giáng Sinh, nếu như không nhảy ra một thằng lắm tiền thì tao đã chụp được con nhỏ đó rồi.”
Chung Định nghiêng đầu nhìn Hứa Huệ Chanh ở bên cạnh.
“Biết vậy đã làm.” Kiều Lăng thầm than, “Thật không nên tiếc số tiền đó.”
Chung Định không quay đầu nhìn về phía Kiều Lăng nữa. Đó đều là quá khứ của cô, hắn biết hay không, cũng như thế.
Nghe vào, lại thêm ấm ức.
Việt Tài đột ngột gọi điện thoại đến, Chung Định đứng dậy vỗ vỗ vai của Hứa Huệ Chanh, “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Cô gật đầu, sau đó nhìn hắn đi ra ngoài ban công nhỏ.
Trước khi ra ngoài, cô đã uống một ly nước lớn, bây giờ nín nhịn hơi
khó chịu, thế là nhân lúc hắn rời khỏi, cô bèn đi về phía phòng vệ sinh.
Còn chưa quẹo ra khỏi hành lang, cô đã nghe thấy duộc đối thoại của một nam một nữ.
Hứa Huệ Chanh dừng bước chân.
Thật ra trước đi đến đây, cô đã có chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cô không thể đem đến cho Chung Định bất kỳ vinh hiển gì, ngược lại, nghề nghiệp
trước kia của cô, sẽ khiến hắn bị bôi nhọ. Hôm nay cô và hắn cùng nhau
xuất hiện ở hội trường, đã lôi kéo ánh mắt khác thường từ các phía. Cô
không biết Chung Định muốn duy trì với cô trong bao lâu, nhưng chỉ một
đoạn thời gian ngắn ngủi này, cô đã cảm thấy tự ti mặc cảm rồi.
Đôi nam nữ đó nói chuyện ngồi lê đôi mách đến là sôi nổi, trong lời
nói rõ ràng bới móc thân phận của Hứa Huệ Chanh. Bên nam đoán rằng đã
nghe ai nhắc đến, gã còn đặc biệt nói rằng, “Con nhỏ đó rất CHEAP, chính là loại ngoài đường vài trăm đồng là được một đêm đấy. Xem ra Chung
Định thật sự rất nghèo, bao loại gái như thế.”
Bên nữ nghe xong cười không ngớt.
Hứa Huệ Chanh đứng nguyên tại chỗ bất động, vẻ mặt đờ đẫn.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng nói, “Ngay cả chính thê tôi đây cũng nghe không lọt tai.”
Hứa Huệ Chanh quay đầu lại nhìn.
Người phụ nữ đứng kia mặc một bộ váy dài kiểu dáng quý tộc Âu Mỹ màu
tím xinh đẹp lộng lẫy, bộ váy xòe rộng có đường kính phải đến 1,5 mét,
phần eo được bó chặt lại như chỉ được một nắm tay. Tay của cô nàng cầm
một phiến quạt nhung màu tím sậm, nửa gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ hình
hồ điệp.
Bộ dáng khoa trương đó, thế mà chỉ một lát là Hứa Huệ Chanh đã nhớ ra đó là ai.
Thẩm Thung Nhạn trực tiếp lướt qua cô, bước ra khỏi khúc ngoặt. Cô
nàng đứng trước mặt đôi nam nữ lắm điều kia, duy trì dáng đứng cao sang
của mình, “Đã nói rằng nghề nghiệp không phân sang hèn, có cầu mới có
cung, nếu nhưng không phải đám đàn ông đêm đêm tầm lạc thì sao sinh ra
công việc phục vụ này.”
Đôi nam nữ đó rõ ràng bị lối phục sức của cô nàng làm cho chấn động.
Đôi môi của Thẩm Thung Nhạn ẩn dưới phiến quạt nhung khẽ mỉm cười,
“Đừng có ghen tỵ với cô gái này vì người ta tìm được một nơi chốn tốt
chứ.”
Người nam cuối cùng cũng đã bừng tỉnh ra người đến là ai, gã chỉ vào Hứa Huệ Chanh, “Tấu hài à, đó là người cướp chồng cô đó.”
“Nói hay.” Cây quạt của Thẩm Thung Nhạn run lên, khóe môi càng cong
lên, “Cô ta cướp là chồng của tôi, lại không phải của mấy người, mấy
người rảnh rỗi tám chuyện như thế, làm quái gì thế hả!”
Người nữ kéo kéo người nam, lẩm bẩm, “Đừng nói với cô ta nữa, cô ta bị bệnh đó.”
Đôi mắt của Thẩm Thung Nhạn lóe lên, “Cổ nhân có nói, quân tử tuyệt
giao không nói lời tồi tệ, phí cho mấy người tự xưng là nhân sĩ anh tài, mồm miệng này thật thối tha quá.”
Sắc mặt của đôi nam nữ đó thoắt trắng thoắt đỏ. Suy nghĩ kỹ càng một
chút, bọn họ lại không tiện tranh cãi với Thẩm Thung Nhạn, thế là vội
vàng đi khỏi.
Đợi khi xung quanh không còn ai nữa, Thẩm Thung Nhạn chỉnh lại váy áo của mình, quay đầu lại mỉm cười, “Tình Địch tiểu thư, chào cô, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”
Hứa Huệ Chanh vừa nghĩ đến người trước mắt mình là Chung phu nhân
danh chính ngôn thuận tương lai, liền không nói lớn tiếng nổi, “Cám ơn
cô.”
“Không cần khách sáo, đây đều là chuyện tôi nên làm.” Thẩm Thung Nhạn thở phào một hơi, “Ôi! Kiếp trước ngoái đầu nhìn lại 500 lần mới đổi
được kiếp này một lần gặp thoáng qua. Cô và tôi có thể trở thành tình
địch, cũng coi như là duyên phận đã tu được từ kiếp trước.”
Hứa Huệ Chanh bị quấn đến không biết phải làm thế nào cho tốt, bèn lên tiếng chào hỏi, “Chào cô, Hôn Thê tiểu thư.”
Thẩm Thung Nhạn lắc lắc đầu, chỉnh lại, “Xin hãy gọi tôi là Thái Mỹ.”
(Thái Mỹ = quá đẹp)
“Chào cô, Thái Mỹ tiểu thư.” Tuy rằng tình hình hiện tại vẫn mơ hồ
hỗn loạn, nhưng thuận theo cách suy nghĩ của cô hôn thê này thì tốt hơn.
Thẩm Thung Nhạn rất hài lòng, đáp lại một tiếng thật dài, nói, “Tình
Địch tiểu thư, cô đến đây xem.” Cô nàng đi ra khỏi sảnh lớn, nhìn lên
bầu trời đêm, “Trăng không thấy, hoa cũng tàn.” Cô nàng lại lấy phiến
quạt che đi mặt mình, “A! Cái từ “hoa nhường nguyệt thẹn” này thật sự
chính là sáng tạo ra vì tôi đó nha.”
Vào giây phút này, Hứa Huệ Chanh cảm thấy, Chung Định và cô hôn thê
này thật sự là trời đất tạo thành. Một người đẹp trai vượt ra ngoài
không gian, một người xinh gái đến nổ tung toàn vũ trụ.
Thẩm Thung Nhạn tiếp tục đi ra phía ngoài, quay đầu lại vẫy vẫy tay, ý bảo Hứa Huệ Chanh đi theo sau. Đến khi đi đến bên một cây cầu nhỏ, cô
nàng mới nói tiếp, “Tình Địch tiểu thư, cô đừng để ý đến lời bọn họ nói. Bọn họ không thích cô nên mới công kích cô, tụ tập lại một đám nói xấu
cô. Nếu như cô mà tức giận thì thật không đáng chút nào.”
Hứa Huệ Chanh cười cười, “Tôi không để ý.” Cô đã thế này rồi, mặc cho bọn họ nói gì cũng chẳng sai biệt nữa. Chỉ là Chung Định bị cô liên lụy rồi, nghĩ thế lòng cô lại không dễ chịu.
“Tục ngữ nói thật hay, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Đám quần chúng
có tam quan khác biệt với cô ấy, cứ xem bọn họ là bí đỏ đi.” Thẩm Thung
Nhạn tựa như một người chị tri âm, “Ít nhất thì Hôn Phu tiên sinh của
tôi với cô ở chung một phương hướng.”
(Đạo bất đồng bất tương vi mưu: (1)
Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được; (2) Tư
tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được;
(3) Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được.)
“Cảm ơn cô, Thái Mỹ tiểu thư.”
“Không cần khách sáo.” Thẩm Thung Nhạn nói xong thì ngừng một hồi,
thần sắc kinh hãi, cô nàng gập phiến quạt nhung lại, nước mắt lã chã,
“Mình… mình lại có thể đi an ủi tình địch. Trời ạ, thế gian này có ai
thuần khiết lương thiện hơn con không cơ chứ?”
Hứa Huệ Chanh lùi lại vài bước.
“Aiz, lương thiện và tuyệt sắc, thật sự khó mà từ bỏ, khó mà từ bỏ
mà.” Cô nàng tự mình ngất ngây cả một hồi, rồi ngẩng đầu lên, “Tình Địch tiểu thư, tôi và Hôn Phu tiên sinh vốn định tháng sáu này sẽ bạc đầu tề mi, uyên ương liền cánh, nhưng như cô biết, tôi khuynh quốc khuynh
thành như vậy, nếu như thật sự đợi đến tháng sáu, những chàng trai theo
đuổi tôi đã sớm xếp hàng đến Thái Bình Dương rồi. Cho nên, tháng sau
chúng tôi làm lễ đính hôn trước.”
Tim của Hứa Huệ Chanh như bị đâm một nhát, “… Chúc phúc cho hai người.”
“Nói đi.” Thẩm Thung Nhạn xòe quạt ra, “Cô chuẩn bị phá hoại lễ đính hôn của chúng tôi thế nào.”
“Tôi không có phá hoại…”
Thẩm Thung Nhạn kinh ngạc, “Cô không có thủ đoạn thì thế nào mà đi
làm tiểu tam chứ.” Cô nàng thương hại sáp gần lại Hứa Huệ Chanh, sau đó
rì rầm mấy câu.
Hứa Huệ Chanh vừa nghe, hai mắt đã trợn to.
Thẩm Thung Nhạn nói xong liền để lộ ra nụ cười đắc ý, “Không phải tôi tự khen, nói ra những thủ đoạn này, tôi thật sự là dễ như trở bàn tay.
Lễ đính hôn của tôi và anh ta vào cuối tháng hai, cô chỉ cần hành động
trước theo như kế hoạch của tôi, như vậy tôi liền đảm bảo, Hôn Phu tiên
sinh căn bản sẽ không chú ý đến chuyện đính hôn đâu.”
Hứa Huệ Chanh thật sự hồ đồ rồi, dường như… cô hôn thê này không phải rất muốn kết hôn với Chung Định vậy.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của cô, đoán rằng sau khi
Chung Định trở về không nhìn thấy cô nên gọi đến thúc giục, “Xin lỗi,
tôi phải nghe điện thoại.”
Bên đó quả nhiên là Chung Định. Cô trả lời, “Em về liền đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Huệ Chanh đang tính tạm biệt Thẩm Thung
Nhạn thì cô nàng đã lên tiếng trước. Trong nháy mắt, cô nàng đã chuyển
qua vẻ mặt đau buồn đáng thương, “Hôn Phu tiên sinh… lại không gọi điện
thoại cho tôi.”
Hứa Huệ Chanh có cảm giác như mình làm sai việc gì đó, “Xin lỗi…”
Nước mắt của Thẩm Thung Nhạn nói đến là đến, cô nàng xách váy lên,
“Tôi đau lòng quá, tôi muốn nhảy hồ.” Sau đó cô nàng ngừng động tác của
mình lại, phủi phủi nếp nhăn trên váy mình, “Nhưng bộ váy áo này, tôi
không nỡ.” Cô nàng nhìn lên bầu trời đêm, duy trì bộ dáng bi thương,
“Tình Địch tiểu thư, cô trở về đi, hãy để người vợ thất bại này nhảy múa dưới trăng đến trời sáng đi.”
“Thái Mỹ tiểu thư…” Hứa Huệ Chanh càng ngày càng mờ mịt, cô thật sự
đoán không được suy nghĩ của Thẩm Thung Nhạn, “Vậy tôi đi đây… tạm
biệt.”
“Đợi đã.” Thẩm Thung Nhạn nghĩ ra gì đó, vẻ bi thương lập tức biến
mất, “Tình Địch tiểu thư, cô và Hôn Phu tiên sinh đã đến thành phố Z
phải không?”
“Vâng.”
“Ôi chao.” Thẩm Thung Nhạn nghe thế, vội vàng đi đến gần, “Vậy cô ngồi xe cáp treo có bị thương không?”
Hứa Huệ Chanh sửng người.
“Thật sự xin lỗi, sự tình rất rối loạn. Có một thằng cha rất đáng
ghét, tôi nói hắn ta là nam phụ, hắn cứ khăng khăng không chịu tin, muốn lên ngôi làm nam chính.” Thẩm Thung Nhạn phẫn nộ bất bình, “Thế mà hắn
lại dám ngụy tạo sự cố xe cáp treo, mưu toan lật đổ nam chính của tôi.”
Lúc này Hứa Huệ Chanh mới hiểu ra, cô chỉ an ủi rằng, “Không sao, tôi và Chung tiên sinh đều ổn cả.”
“Thật đáng ghét. Nhưng mà, hắn bây giờ đã đồng ý với tôi, ngoan ngoãn làm vai phụ.” Thẩm Thung Nhạn đang nói lại liền nức nở, “Một người con
gái vừa đẹp vừa lương thiện như tôi thế này, nhưng lại có quan hệ với
cái đám có hành vi mưu sát người khác, thật hổ thẹn với trời xanh. Vẫn
may là cô không sao, nếu không… Tôi thật sự phải nhảy hồ mất thôi.”
Lúc này Hứa Huệ Chanh thật sự tin cô hôn thê này quả thật không có ác ý gì với mình. Cô nhớ lại chuyện xe cáp treo, nói cho cùng thì, đó là
bước ngoặt trong mối quan hệ giữa cô và Chung Định. Là họa mà cũng là
phúc.
Nếu như không có sự cố đó, cô và hắn có phải là vẫn như trước kia không?
“Tình Địch tiểu thư.” Thẩm Thung Nhạn khôi phục lại thần thái xán
lán, “Vì để đền bù cho sai lầm của nam phụ, tôi sẽ tiết lộ một tin tức
cho cô biết.”
“Mời cô nói.” Hứa Huệ Chanh căng thẳng rồi, cô liên tường đến chuyện của Chung Định và Kiều Diên.
Thẩm Thung Nhạn đè thấp âm lương, “Quá khứ của Hôn Phu tiên sinh, anh ta đã nhắc với cô chưa?”
“Chưa.” Thật ra cả hai người đều không nói chuyện quá khứ cho đối
phương biết. Cô sợ hắn biết chuyện của cô, cho nên không dám hỏi chuyện
của hắn.
Thẩm Thung Nhạn dùng phiến quạt nhung che giữa mặt cô nàng và mặt của Hứa Huệ Chanh, “Tôi nghe nói, Hôn Phu tiên sinh từng tính tình đại
biến, biến rồi lại biến.”
“Thế… à…” Hứa Huệ Chanh không rõ Thẩm Thung Nhạn biết được bao nhiêu, chỉ có thể phối hợp tỏ vẻ kinh ngạc.
“Cô cẩn thận một chút, nói không chừng sau này sẽ còn thay đổi nữa.” Dáng vẻ của Thẩm Thung Nhạn lo lắng sốt ruột.
“Anh ấy… tại sao lại thay đổi?”
“Chắc là có liên quan đến em trai của anh ta.”
Hứa Huệ Chanh vẫn duy trì dáng vẻ kinh ngạc, “Anh ấy và em trai có mâu thuẫn sao…?”
“Cho dù có là mâu thuẫn, thì cũng không thể giải quyết rồi.” Thẩm
Thung Nhạn thu phiến quạt lại, “Em trai của anh ta đã qua đời từ lâu
rồi.”
Hứa Huệ Chanh đã sớm nghĩ đến khả năng này, cho nên tin tức này, bất ngờ, nhưng cũng không bất ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT