Một người đang tỏa sức nóng phừng phừng muốn giết người nhưng lại không thể giết, chỉ có thể ngậm tức nghiến răng ngồi im trong tủ áo. Nhiệt độ trên người tôi tăng đột biến, tôi cảm giác mình biến thành một cây nhiệt kế, nóng xì khói, bóng đèn báo hiệu nhiệt độ quá cao, tôi sẽ vỡ mất thôi.... Tôi bất giác tưởng tượng giật mình mới thấy trong miệng mình ngậm một miếng vải “phi...phi...vải áo....ầy”

Một kẻ đang nằm trên giường rên ư ư ah ah....như một con rắn đang vặn vẹo, trông có vẻ rất hưng phấn cứ quấn lấy kẻ đang ở trên người mình.

Còn kẻ cuối cùng có mặt trong căn phòng này thì đang nằm trên người cái kẻ đang vặn vẹo kia. Cái tên Thái Húc Cường này như uống phải thuốc kích dục không ngừng ra sức đẩy mông. Một kẻ vận động hết công sức, một kẻ mở chân đón nhận. Hai con người quấn nhau hơn 30 phút, tôi nấp trong tủ không vận động mà mồ hôi tuôn như mưa.

Một lúc sau mẹ ghẻ, con chồng cuối cùng cũng chịu buông nhau ra.

“Có chịu để tôi ra ngoài không chứ? Hai người ư ư ah ah...xong rồi thì cuốn gói đi chứ! Còn lăn ra ôm nhau tâm sự nữa......ahhhhhhh” Tôi lén nhìn qua khe cửa thấy Thái Húc Cường và Phương Huệ Châu đã ngã người ra giường, đã thế còn ôm nhau vuốt ve, máu nóng của tôi lại nổi lên nữa rồi. “Nảy giờ ngộp gần chết, đổ mồ hôi muốn khô người quắt queo, nóng nực sinh lửa có biết không hả???”

“Hai người mà còn không buông nhau ra thì dính nhau cả đời luôn nhé!!!”

Trong lúc tôi đang tức mình sinh khí thì bên ngoài giọng nói Phương Huệ Châu vang lên.

- Cường, anh đang nghĩ gì thế?

- Cường...em gọi anh, anh không nghe thấy sao? Giọng Phương Huệ Châu vang lên có vẻ tức giận.

- À...em nói gì? Thái Húc Cường quay sang ôm Phương Huệ Châu vào lòng.

- Lúc nảy anh gọi tên cô gái khác có đúng không? Có lẽ lúc nảy trong cao trào ư ah nên Phương Huệ Châu không nói, giờ ả nhìn Thái Húc Cường bằng ánh mắt đầy tức giận.

- Cô gái nào? Em nghe lầm đó thôi! Thái Húc Cường bật dậy mặc quần áo vào.

- Anh nói dối! Phương Huệ Châu hét lên ngồi dậy vơ lấy cái gối bên cạnh nện vào người Thái Húc Cường.

- Nói dối thì sao? Thái Húc Cường lớn tiếng.

- Thái Húc Cường, anh định rũ bỏ tôi sao? Anh đừng có mơ! Phương Huệ Châu dùng một ngón tay chỉ thẳng vào mặt Thái Húc Cường.

- Cô đừng tưởng lên giường với tôi thì có thể nắm tôi trong tay, trên danh nghĩa cô là mẹ kế của tôi! Chẳng qua lão già không thể đáp ứng được cái nhu cầu quá lớn trong cơ thể trẻ đẹp của cô.... ....Thái Húc Cường dừng lại, dùng con mắt dâm ô nhìn từ trên xuống dưới cơ thể trẻ đẹp của Phương Huệ Châu rồi nói tiếp:

- .... phận làm con tôi giúp ông ấy thôi! ha ha ha..... món ăn ngon ngay trước mắt mà không ăn sẽ rất phí! Thái Húc Cường cười to.

- Thái...Húc...Cường.... Phương Huệ Châu gằng từng tiếng.

- Chẳng phải cô rất thích đó sao? Mỗi lần chúng ta gặp nhau không làm cái việc dính chặt lấy nhau đó thì còn có thể làm được gì? Cô nói đi, mẹ kế? Thái Húc Cường nhếch mép, ngồi xuống sô pha.

- Anh nói yêu tôi kia mà? Phương Huệ Châu giữ lấy chăn đang bao cơ thể mình.

- Yêu? Ha ha...cô đừng có ngây thơ quá! Cô cũng 26 tuổi rồi chứ đâu phải con gái 16! Thiếu gì phụ nữ, tôi sao lại có thể đi yêu mẹ kế của mình? Thái Húc Cường châm một điếu thuốc rít một hơi, thong thả phả ra khói.

- Đồ khốn nạn! Phương Huệ Châu siết chặt lấy ga giường, miệng lẩm bẩm.

- Tôi chỉ vì giải tỏa những lúc thèm khát thôi, còn cô không phải muốn được ở dưới thân người đàn ông vừa trẻ, vừa khỏe như tôi, để tôi cho cô nhiều sung sướng hay sao? Thái Húc Cường liếc nhìn Phương Huệ Châu.

- Thì ra anh chỉ lợi dụng tôi nói tốt với ba anh! Phương Huệ Châu nhìn Thái Húc Cường vẻ mặt đầy sự suy sụp.

- Hừ...bây giờ thì không cần nữa! Thái Húc Cường đứng lên mở cửa chuẩn bị bước ra ngoài thì Phương Huệ Châu chợt lên tiếng.

- Thái Húc Cường, có phải anh vì con nhỏ vệ sĩ mới đến?

- Ha ha...vì ai không quan trọng, chúng ta cũng kết thúc từ hôm nay! Sau khi tôi được thừa kế hết gia sản của ông già, tôi sẽ cho cô một số tiền. Cứ xem như trả công cho cô 2 năm qua đã phục vụ cho nhu cầu của tôi thật tốt đi! - Tôi nghe được tiếng Thái Húc Cường từ cửa nói với vào.

- Đồ hèn hạ! Giọng căm phẫn của Phương Huệ Châu vang lên.

- Đúng, tôi hèn hạ, tôi khốn nạn...nhưng hai năm qua chẳng phải cô vẫn cam tâm, tình nguyện nằm dưới thân tôi để mặc tôi chà đạp cô hay sao? Giọng nói bỉ ổi của Thái Húc Cường vào tai tôi “Thật là một gã đàn ông đốn mạc”

- Đã thế anh đừng trách tôi vô tình! Phương Huệ Châu đằng đằng sát khí.

- Vô tình? Ha ha...Phương Huệ Châu tôi nói cho cô biết, khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này ngày hôm nay thì cô nên tự giữ cái mạng của mình, nếu cô dám làm gì bất lợi đối với tôi...tôi hứa sẽ để cô chết một cách dã man nhất! Thái Húc Cường đanh giọng.

- Mày là thằng khốn nạn! Phương Huệ Châu mặc kệ trên người không có y phục vội chạy xuống giường.

“Chát...” một âm thanh tát tay vang lên “Phương Huệ Châu đánh Thái Húc Cường, cô ta gan thật?”

- Mẹ kế, cái tát mẹ vừa tát tôi là tôi trả hết ơn nghĩa trong hai năm qua cho mẹ. Lần sau sẽ không tát được dễ dàng nữa đâu! Thái Húc Cường nghiến răng đẩy Phương Huệ Châu vào trong phòng, cô ta lão đão ngã xuống.

- Thái Húc Cường.... ..... Phương Huệ Châu gào thét nhìn theo bóng dáng Thái Húc Cường trong nỗi tuyệt vọng.

Thật là căm phẫn mà, hai năm ân ái mặn nồng vậy mà chỉ trong ít phút lại có thể trở mặt thành thù như thế. Chí ít Thái Húc Cường còn cho Phương Huệ Châu một đường lui đã là có tình có nghĩa lắm rồi. Với tính cách của hắn giết người diệt khẩu cũng chỉ là một chuyện nhỏ. Tôi định thần lại, nhìn thấy Phương Huệ Châu khóc mà mũi lòng quá. Đều là phận con gái như nhau, chị ta còn trẻ như thế mà phải truân chuyên, bạc phận rồi. Nếu chịu yên ổn bên cạnh Thái Chí Hào không phải tốt hơn sao?

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, một cô gái 24 tuổi phải lấy một ông chồng già sắp gần đất xa trời đối với cô ấy là điều tàn nhẫn đến cỡ nào kia chứ? Phương Huệ Châu đã chịu đựng suốt 2 năm, nhìn thấy Thái Húc Cường trẻ tuổi lại “có tình” với mình nên nhất thời bị hắn ta dụ dỗ mới ra nông nỗi như hôm nay.

Người ta thường nói “phận gái 12 bến nước, biết bến nào trong, biết sông nào đục”. Phương Huệ Châu kém may mắn nên đành chấp nhận số phận thôi, “trong nhờ, đục chịu”.

Phương Huệ Châu rất đau khổ, chị ta khóc nấc từng tiếng rồi đột nhiên ngất đi.

“Bị Thái Húc Cường hạ độc sao?” “Bị hạ độc trước đó? Từ lúc vào căn phòng này chị ta đâu có ăn uống gì, vào là ư ah liền mà!” “Hay là.......”

“... ....Tinh trùng của Thái Húc Cường có độc?” “Thái Húc Cường nuôi cổ độc trong cơ thể à?” Nghe như trong phim mà cũng có khả năng lắm nha. Tôi còn xuyên từ TK 21 đến TK 22 được nữa là....

“Ăn” phải một lượng lớn “độc trùng như vậy không chết mới là lạ...không được, mình không thể thấy chết mà không cứu...”

Vừa nghĩ đến tôi vội tung cửa tủ lao ra, tôi chạy đến bên cạnh Phương Huệ Châu “Cơ thể đẹp thật...hèn gì tên họ Thái đó chịu ư ư ah ah...” Tôi đưa tay sờ lên mạch cổ “Vẫn còn đập mà”

Tôi lại đưa tay lên mũi “Vẫn còn thở mà, chỉ là ngất đi thôi” “Vậy mà mình lại nghĩ.... Lô Ái Thi ơi,....mày quả là tự biên tự diễn đến rồ rồi”

Nếu Phương Huệ Châu chỉ là ngất đi thì tôi nên nhanh chóng rời khỏi đây đến bệnh viện đưa con dấu cho Thái Chí Hào. Tôi lấy chăn phủ lên người Phương Huệ Châu, sau đó ôm cô ta đặt lên giường...rồi rời khỏi Thái gia.

Tòa cao ốc đối diện biệt thự Thái Chí Hào, khoảng 40 phút trước

- Bật camera lên đi! Diệp Gia Thành nhìn Chu Trí – thành viên mới thuộc phân khu Kỹ Thuật thông tin.

- Vâng, thưa sếp! Chu Trí gật đầu rồi nhanh nhẹn bật kết nối camera mà họ đã lén vào Thái gia cài sẵn chờ hung thủ xuất hiện.

- Ah.... Diêu Khúc Lan đỏ mặt quay lưng đi khi nhìn camera thứ 6.

- Wow, Gia Thành nhìn, mau nhìn camera thứ 6 đi! Kỷ Ngự Trình hưng phấn.

Diệp Gia Thành đưa mắt sang camera thứ 6. Một màn ướt át diễn ra trên màn hình.

- Gia Thành, có khăn tay không? Giúp tôi lau máu mũi đi! Kỷ Ngự Trình nhìn màn hình camera theo dõi bụm mũi.

- Cậu vẫn còn là xử nam à? Mặt đỏ như đít khỉ ấy! Mạch Chỉ Đình nhìn Kỷ Ngự Trình nhếch mép cười.

- Ai nói? Em là cao thủ tình trường đấy! Kỷ Ngự Trình thoáng bối rối hô lớn che giấu sự lúng túng.

- Thật kích thích!!! Hoắc Thiếu Khâm vuốt mũi.

Diệp Gia Thành nhìn màn hình vi tính trước mắt, mài đẹp khẽ cau, hai tay hắn khoanh lại đứng im tiếp tục theo dõi, sau một phút vẫn là cảnh một nam một nữ quấn lấy nhau, nam ra sức đẩy mông, nữ ra sức vòng chân lên eo người nam uốn éo. Diệp Gia Thành bỏ tay vào túi quần, vẻ chán ghét, hắn dời tầm mắt đi đến sô pha ngồi xuống lấy văn kiện xem.

- Lão đại! Anh mắc cỡ à? Xử nam thì nên xem để học hỏi kinh nghiệm nha, năm ba năm nữa anh cưới chị dâu còn sử dụng...hí hí... Kỷ Ngự Trình cười bỉ ổi.

Diệp Gia Thành liếc mắt nhìn cái người nhiều chuyện, không biết mà lớn tiếng một cái rồi quay đầu nhìn tập văn kiện trên tay. “Xử nam? Hắn đã sớm mất danh hiệu vàng này rồi” Cái tên ngu ngốc này không biết đấy thôi! Ngày nào Lô Ái Thi không khóc mà cầu xin hắn chứ? Nói kinh nghiệm Diệp Gia Thành hắn không có thì ai có đây? Chẳng lẽ là Kỷ Ngự Trình hắn à? Hừ.... Sếp Diệp giận dỗi vì không phản bác được anh em tốt của mình, khép văn kiện lại sau đó đi đến tiếp tục theo dõi camera.

Trên màn hình sau 30 phút hai cái nam, nữ vẫn quấn lấy nhau. Đem tất cả thu hết vào tầm mắt, từ phòng ngủ Thái Chí Hào, phòng Thái Húc Cường cho tới nhà bếp, đại sảnh, phòng khách, sân thượng, vườn hoa....không bỏ sót ngóc ngách nào. Diệp Gia Thành dừng lại ở phòng Thái Chí Hào – căn phòng có người duy nhất vào lúc này. Tầm mắt hắn rơi vào tủ quần áo ở trong phòng, đối diện giường ngủ một khoảng 10m, căn phòng rất to. Tủ quần áo không đóng chặt, có một khe hở, để lộ một con mắt “Có người trong tủ đồ!” – Diệp Gia Thành híp mắt, mỉm cười khẽ.

- Có người nấp trong tủ quần áo! Diệp Gia Thành lên tiếng, giọng trầm lãnh.

- Hung thủ ư? Kỷ ngự Trình sốt sắng.

Tất cả đều vây quanh camera thứ 6 xem thật kỹ. Quả thật bên trong tủ áo có người, tinh mắt và cẩn thận mới có thể thấy qua camera. Sếp Diệp quả là cao tay ấn.

- Đây chắc là con trai Thái Húc Cường! Mạch Chỉ Đình đăm chiêu lên tiếng.

- Hắn mang người tình vào phòng cha hắn.... Tần Tuyết nhỏ giọng.

- Thật ghê tởm! Hứa Yên lắc đầu.

Diệp Gia Thành cầm ly nước từ tay Diêu Khúc Lan, anh gật đầu cám ơn chưa kịp uống thì nghe từ trong máy vi tính phát ra tiếng kêu đầy tình thú của Thái Húc Cường “Ái Thi....Ái Thi....”. Phút chốc như sét đánh xuống đầu, ly nước trên tay sếp Diệp vỡ tan nát. Mọi người mấy chục cặp mắt quay lưng lại nhìn sếp Diệp.

- Anh Thành, anh có sao không? Nữ chính Diêu Khúc Lan hoảng hốt nắm lấy tay nam chính Diệp Gia Thành.

- Tôi không sao! Diệp Gia Thành vội giật tay ra.

- Lão đại, sao đột nhiên anh lại bóp vỡ ly nước chứ? Kỷ Ngự Trình tò mò trợn mắt.

- Mọi người không nghe Thái Húc Cường gọi tên ai sao? Sếp Diệp sát khí ngút trời.

- ừ.... .........à.... .......ah.... .... Kỷ Ngự Trình trợn to mắt.

- Ái Thi đang ở nhà họ Thái, rất có thể tên đại thiếu gia này đã gặp và mê mẫn Ái Thi nên..... Tần Tuyết giận dữ.

- Dám có ý đồ xấu với người của PW chúng ta! Hứa Yên nghiến răng.

Hoắc Thiếu Khâm đôi mắt nheo lại, Diêu Khúc Lan nhìn người đàn ông bên cạnh mình, ánh mắt chứa vẻ nghi ngờ và khó hiểu. “Gia Thành trước đây sẽ không như thế này, Lô Ái Thi chỉ là một thành viên mới thôi mà. Năm nào PW không có thành viên mới đâu chứ, sao anh ấy lại... lại quan tâm cô ta đến thế?” “Anh ấy có vẻ rất tức giận”

Diệp Gia Thành phủi hai tay vào nhau, một cái ly nhỏ không thể làm anh bị thương được. Sếp Diệp lấy tay day day trán, tiếp tục nhìn vào màn hình vi tính. Đoạn đối thoại sau đó của hai nhân vât trong màn hình làm sáng tỏ một số nghi vấn khi nảy của các thành viên PW.

- Thì ra cô gái này chính là mẹ kế của Thái Húc Cường! Tần Tuyết chớp mắt nhìn Hứa Yên.

- Quả thật Thái Húc Cường có ý với Ái Thi! Sau khi nghe Phương Huệ Châu hỏi Thái Húc Cường câu “Thái Húc Cường, có phải anh vì con nhỏ vệ sĩ mới đến?” Mạch Chỉ Đình kết luận.

- Một tên vô sĩ! Kỷ Ngự Trình gương mặt đầy khinh bỉ.

Diệp Gia Thành vẫn yên lặng không nói gì, thật ra trong lòng hắn đang rất loạn, chỉ muốn một phát súng xuyên qua đầu Thái Húc Cường hay cắt hết gân tay gân chân hắn, hoặc giả mang Thái Húc Cường ra đánh một trận rồi dìm hắn xuống nước, thả hắn vào chuồng hổ để hổ phanh thây, xẻ thịt,....khiến hắn muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, dám tư tưởng tới vợ của Diệp Gia Thành này sao? Trực tiếp nói muốn chết có lẽ dễ hơn!

Diệp Gia Thành hai mắt long lên màu đỏ, hắn xoay người đi che giấu tâm trạng hiện tại của mình.

- Ah....Ái Thi kìa! Kỷ Ngự Trình hô lên.

- Thì ra người ở trong tủ quần áo là Ái Thi! Diêu Khúc Lan dịu dàng, môi khẽ nhếch.

Diệp Gia Thành xoay người nhìn cô gái có vẻ ngốc nghếch đang sờ tới sờ lui trên người vợ của Thái Chí Hào. “Thì ra là em ấy!”

“Vậy em ấy đã nghe hết tất cả? Em ấy sẽ nghĩ sao? Chắc rất tức giận đây!” Sếp Diệp trong đầu ảo tưởng đủ loại phản ứng của Lô Ái Thi nghe mà không thể chui ra tính sổ chắc rất ức chế!

“Không sao, anh sẽ giúp em xử lý kẻ khốn nạn ấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play