Địa chỉ bà Thùy Dung ở bên kia đồi trà, nơi mà Khôi Nguyên đã từng nói với em, anh ấy cảm thấy kì lạ, trong khi, đồi trà nơi chúng em đang sống, không ai thèm bén mảng tới, còn phía bên kia đồi dân cư lại tập trung rất đông.
Thùy Dung chính là bà chủ căn nhà ma quái em đang thuê.
Khôi Nguyên muốn tiếp cận bà ấy để tìm hiểu về lai lịch của căn nhà.
- Bà ấy rất khó tính, chắc sẽ không tiếp chúng ta đâu. - Em lắc đầu, nói.
- Tôi đã có cách, cô chỉ cần dẫn tôi đi gặp bà ta và nói như tôi chỉ là được.
- Anh muốn tôi nói gì với bà ấy?
Khôi Nguyên ghé tai em nói nhỏ.
---
Em cùng với Khôi Nguyên “ghé thăm” bà chủ khó tính (người đã cho em thuê nhà với cái giá rẻ mạt)
Căn nhà được bao bọc bởi bốn bức tường đá cao chót vót, trên tường cắm rất nhiều mảnh chai bén ngót, để phòng có “kẻ trộm đột nhập”.
Một cánh cổng lớn vô cùng kiên cố; với những song sắt cực dài và nhọn, phía trước (nơi móc khóa) cho chạm hình đầu dê.
Trên cặp trụ bê tông đặt hai con cú mèo được chít phóoc môn. Ánh mắt nhìn như đang thôi miên người ta vậy. Thật là đáng sợ!
Tụi em bấm mấy hồi chuông, sau đó đứng chờ đợi chủ nhân xuất hiện.
- Cô chưa đến đây bao giờ sao? - Khôi Nguyên hỏi em.
- Chưa. - Em đáp.
- Còn việc thuê nhà?
- Liên hệ qua người môi giới.
- Cô có nhìn thấy hai con gì đó không? - Khôi Nguyên ngước mắt lên nhìn hai con cú mèo được chít phóoc môn.
- Ghê quá! - Em ớn lạnh khi nhìn hai con cú mèo. Em không ngờ rằng: bà Thùy Dung lại có sở thích quái dị như vậy.
- Chưa hết đâu, lát nữa cô sẽ được mở mang tầm mắt.
Em định hỏi Khôi Nguyên, anh ấy nói vậy là có ý gì, nhưng chưa kịp hỏi thì bà Thùy Dung xuất hiện bất ngờ sau cánh cổng.
- Các người muốn gì? - Bà ấy hỏi khô khốc.
- Cháu là Ngọc Diệp, người đang thuê nhà của bà đây ạ! - Em mỉm cười nói với bà ấy.
Bà Thùy Dung nhìn em rất chăm chú. Bà ấy vẫn giữ thái độ lãnh đạm.
- Cô đến tìm tôi có việc gì không?
- Dạ, có anh này là nhân viên của sở tài nguyên môi trường, anh ấy đến để hỏi bà về giấy tờ nhà đất, ảnh nhờ cháu dẫn đến đây gặp bà nói chuyện.
- Các người vào đi! - Bà Thùy Dung mở cổng, cho tụi em vào nhà.
Đúng như Khôi Nguyên suy đoán, em được mở mang tầm mắt
Căn nhà bà Thùy Dung đang ở là một căn nhà chữ A được quét sơn đỏ, nhà tương đối lớn, có sân vườn rộng nhưng kì dị ở chỗ: vườn trồng toàn cây nắp ấm và móng cọp, ngoài ra không trồng bất kỳ loại cây nào khác.
Sân nhà được lót bằng loại đá gì em chẳng biết, đen sì và nhẵn bóng. Độ bóng gần với mái tóc của người con gái mặc áo trắng em gặp trong cơn ác mộng.
Bà Thùy Dung nuôi rất nhiều mèo, và con nào cũng một màu đen tuyền.
Dẫn tụi em tới trước cửa nhà, bà ấy không bước vào ngay mà cất tiếng kêu:
- Meo meo... meo...
Một đàn mèo đen chạy lại, bà ấy nhìn lướt qua chúng, rồi chộp lấy ngay một con mèo mập lông mượt, bà bồng con mèo trên tay âu yếm, vuốt ve.
- Ngoan, nếu biết nghe lời thì mẹ thương. Còn hư là mẹ thịt ăn đấy!
Em rợn gai óc khi nghe bà Thùy Dung nói với con mèo như vậy, em bắt đầu sợ bà ấy từ đó.
Vào bên trong mới cảm nhận thấy sự âm u, tĩnh mịch của căn nhà phù thủy đó. Nó cách biệt hoàn toàn với những gì bên ngoài bốn bức tường đá cao chót vót kia.
- Trời ơi! Cái gì thế kia? - Em thốt lên.
Trước cửa nhà treo một cái đầu trâu được chích phóoc môn.
- Sao thế cô bé? - Bà ấy hỏi em, lời nói và cử chỉ của bà ấy ẩn giấu một điều gì đó ma quái, em cảm nhận được rất rõ.
- Tôi rất ấn tượng về căn nhà này. - Khôi Nguyên bấy giờ mới chịu lên tiếng, nãy giờ anh ấy tập trung quan sát căn nhà không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
- Anh thấy nó đẹp không? - Bà ấy hỏi Khôi Nguyên.
- Vẻ đẹp của ma quỷ, nếu tôi đoán không nhầm thì bà thuộc tín ngưỡng Satan giáo?
- Ồ, anh cũng là người trong hội à? - Bà Thùy Dung tỏ ra đặc biệt quan tâm trước câu hỏi của Khôi Nguyên.
- Vâng, tôi là một trong những đứa con của ngài.
- Thế giới này đã bội thực với chúa trời, đã đến lúc phải cân bằng lại mọi thứ. - Bà Thùy Dung nói.
- Tôi cũng cho là như vậy.
- Anh vẫn sinh hoạt đều đặn chứ? - Bà ấy hỏi Khôi Nguyên. Thực ra, giáo hội Satan chỉ là một câu lạc bộ vui chơi giải trí của những con người kì quặc say mê nét đẹp của quỷ.
- Cũng không đều lắm! Thời gian này tôi bận rất nhiều việc.
- Hai người vào nhà đi đã rồi nói tiếp. - Bà Thùy Dung mời tụi em vào nhà uống trà nói chuyện.
Từ lúc bà ấy nói sẽ làm thịt con mèo nếu nó không biết nghe lời, em không thể xóa đi được nỗi sợ hãi trong mình, linh tính mách bảo cho em phải đề phòng.
Bà Thùy Dung ngồi trên ghế sofa, vẫn ôm trên tay con mèo đen.
Bà ấy mặc nguyên bộ đầm đỏ, môi và móng tay cũng màu đỏ.
Dù bà ấy có đánh phấn nhưng cũng không thể che giấu được những nếp nhăn trên khuôn mặt, không thể đoán được tuổi chính xác của bà ta, nhưng chắc chắc bà ấy đã ngoài sáu mươi.
Mái tóc uốn lọn, dẫu có được nhuộm đen nhưng vẫn lộ ra màu chân tóc bạc trắng.
Bà Thùy Dung có thân hình mập mạp, tướng đi và tướng ngồi ủn ỉnh như lợn nái.
Cẳng chân và cẳng tay của bà ấy to lớn khủng khiếp, núc ních những mỡ. Nhưng bàn tay và bàn chân thì bé tí tẹo, với những ngón tay ngón chân ngắn ngủn.
Một điều đặc biệt và quái dị ở bà ấy là hàm răng. Đã ở thế kỉ 21 rồi mà bà ấy vẫn giữ tập quán nhuộm răng đen. Hàm răng đen với đôi môi đỏ làm người ta khiếp sợ khi ở gần bà ấy.
Em băn khoăn: không biết người đang ngồi trước mặt em có phải là bà Thùy Dung không? Qua người môi giới, ấn tượng của em về bà Thùy Dung là một người cực kì khó tính. Chỉ có vậy thôi, chứ không giống như lúc này. Em không thể tin vào mắt mình nữa.
- Các người cứ tự nhiên rót trà mà uống. - Bà ấy vừa nói, vừa xoắn tai con mèo.
“Ngoéo...” - Con mèo bị đau kêu lên một tiếng.
Liền đó, một hành động khiến tụi em vô cùng sửng sốt.
Bà ấy đứng lên, nâng con mèo qua đầu, rồi dùng hết sức lực bình sinh của mình ném mạnh nó xuống nền nhà kêu cái bộp.
"Ngoéo..."
Con mèo ngắc nghẻo bỏ chạy ra ngoài.
- Hừ, lát nữa mẹ sẽ "cạo" xương nấu cao mày. - Bà Thùy Dung nói lạnh tanh. Nét mặt của bà ấy lúc đó trông rất đáng sợ.
Em quay sang nhìn Khôi Nguyên, ra hiệu cho anh ấy rút lui. Khôi Nguyên nháy mắt ra hiệu cho em, hãy bình tĩnh.
- Chúng ta đi vào việc chính thôi thưa bà! - Khôi Nguyên nói với con mụ ác độc kia.
- Phải rồi, lúc nãy, có nghe nói: anh là người bên sở tài nguyên, thế tìm tôi có việc gì? - Bà ấy nói rất tự nhiên, như thể những hành động vừa rồi của bà ta không ai nhìn thấy vậy.
- Chúng tôi đang thực hiện dự án vẽ lại bản đồ thành phố, cho nên phải đo đạt lại nhà cửa đất đai, đặc biệt là những khu vực có biến động trong thời gian...
- Tôi không hiểu gì về mấy thứ đó cho nên anh đừng nói dài dòng nữa,
- Ồ, nếu bà đã nói vậy thì cho phép tôi đi thẳng vào vấn đề luôn. Tôi muốn bà cung cấp một số thông tin về căn nhà trên đồi trà hiện bà đang cho thuê.
- Căn nhà đó thì có liên quan gì đến việc vẽ bản đồ thành phố? Hơn nữa, vẽ bản đồ có nhất thiết phải điều tra thông tin kỹ vậy không? Hãy nói thật đi, các người muốn gì?
- Thưa bà, hình như bà hiểu lầm rồi...
- Hiểu lầm cái con khỉ, ruột gan bọn sâu bọ các người tôi không biết hay sao? Thế đã nghĩ ra được kế sách gì để cướp đất của dân rồi? Tôi nói cho mà biết, căn nhà đó và cả nguyên khu đồi đó hiện nay, vẫn nằm trong quyền sử dụng đất của tôi. Giấy tờ rành rành đây, phải năm mươi năm nữa mới đến thời hạn giao trả cho nhà nước.
- Thật thì chúng tôi chỉ đo đạt rồi vẽ lại bản đồ, kèm theo đó làm và cấp lại sổ, giấy tờ nhà đất mới cho dân. Nếu bà không hợp tác sợ sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi về sau. - Anh Nguyên bắt đầu dọa dẫm bà ấy.
- Còn khuya mới lừa được tôi, tôi sẽ không giao bất cứ giấy tờ nào cho anh cả. - Nét mặt bà ấy hầm hầm.
- Chúng tôi có lấy giấy tờ gì của bà đâu, chỉ muốn biết một số thông tin để làm giấy tờ mới thôi mà. - Khôi Nguyên cố giải thích cho bà ấy hiểu.
Bà Thùy Dung vẫn cố chấp lì lợm:
- Không có thông tin gì hết, à! Phải rồi, anh nói mình ở bên sở tài nguyên đúng không? Làm ơn cho tôi xem giấy giới thiệu! - Bà ấy thật ghê gớm, còn đòi anh Nguyên chứng thực thân phận của mình.
- Xin lỗi bà, khi nãy tôi đi vội quá! Nên bỏ quên cặp sách ở nơi chỗ cô Ngọc Diệp rồi, tôi đã xuất trình giấy giới thiệu cho cô Ngọc Diệp xem, không tin bà cứ hỏi cô ấy sẽ rõ. - Khôi Nguyên hơi chau mày nhìn em.
- Phải đó bà Thùy Dung, cháu đã xem giấy giới thiệu rồi. - Em lên tiếng xác nhận.
- Cứ cho là như vậy, tôi cũng không cung cấp bất cứ thông tin gì cả. Nếu muốn lấy nhà và đất của tôi thì cứ việc ra tòa phân xử. Còn bây giờ, anh hãy cút ngay trước khi tôi mở cửa chuồng đang giam giữ con Rott khát máu. - Bà ấy đứng lên định đi mở chuồng chó thật.
- Được rồi, bà không cần phải làm quá lên vậy đâu. - Khôi Nguyên đứng lên bỏ đi.
Em cũng đi theo anh ấy. Không dám quay lại nhìn mặt bà Thùy Dung.
Dù sao hợp đồng thuê nhà của em nửa năm nữa mới hết hạn nên không sợ bà ta sẽ dở quẻ.
---
Ra đến bên ngoài căn nhà phù thủy đó, em mới được thở phào nhẹ nhõm.
- Trước khi đi, tôi đã nói với anh rồi. Bà Thùy Dung là một người rất khó tính. - Em nói với Khôi Nguyên.
- Đâu chỉ khó tính, đó là một mụ yêu tinh. - Ảnh nhận xét về bà Thùy Dung.
- Anh cũng có cảm giác đó à? - Em hỏi xem anh ấy có thấy sợ bà ta không.
- Ý cô là sợ bà ta sao?
- Ừm.
- Không đời nào. Tôi chỉ thấy cách ứng xử của bà ta rất kỳ quặc giống như ngoại hình của bà ta vậy.
- Tôi cũng nghĩ như anh, bà ấy vượt ra ngoài sức tưởng tượng của tôi.
- Nếu tôi đoán không lầm thì bà ta... - Khôi Nguyên bỏ lửng câu nói.
- Bà ta làm sao?
- Đó là: một kẻ bị mắc bệnh: Tâm... thần... phân... liệt.
- Hả? có khi nào lại vậy.
- Rồi cô sẽ biết thôi, cứ tin tôi đi.
Tụi em trở lại căn nhà trên đồi trà, vừa đi vừa nói chuyện.
Khôi Nguyên nói:
- Lần này, xém bị làm mồi cho con Rott, nhưng cũng thu hoạch được một thông tin vô cùng đáng giá.
- Thông tin gì cơ? -Em hỏi.
- Cô không nghe mụ yêu tinh nói sao?
- Không.
- Ôi, có một trợ lý như cô thật rách việc.
- Hì hì! - Em cười trừ.
- Lúc nãy, bà ta có nói căn nhà và cả khu đồi trà là của bà ta.
- Đúng rồi. Hèn gì không ai bén mảng đến.
- Điều đó lại càng làm tôi thấy khó hiểu. - Khôi Nguyên đứng lại, một tay khoanh trước ngực, một tay bấm chóp mũi (cử chỉ đặc biệt của anh ấy mỗi khi tập trung suy nghĩ)
- Tôi có thấy gì khó hiểu đâu?
- Ngọc Diệp! - Khôi Nguyên bỗng gọi tên em.
- Tôi nè. - Em đáp lại.
- Cô có cảm giác là chúng ta đang phải đối mặt với một thế lực rất khủng khiếp không?
Câu hỏi của Khôi Nguyên khiến em lạnh người.
- Tôi không rõ nữa. - Đầu óc em lúc đó rất hoang mang.
- Hừ, thuê luôn một ngọn đồi, với thời hạn mấy chục năm, chuyện không hề đơn giản đâu. - Khôi Nguyên vẫn đứng lặng suy nghĩ.
- Anh Nguyên, anh xem kìa! - Em thúc vào cánh tay Khôi Nguyên.
Anh ấy nhìn theo ngón tay em chỉ.
Giống như người thợ săn vừa phát hiện được con mồi,
Bước chân của anh ấy mỗi lúc một khẩn trương tiến lại chỗ cái am thờ màu đỏ gạch (nơi mà đêm hôm qua em với anh ấy đã cúng bái)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT