Chúng tôi giữ khoảng cách để bám đuôi Hải Yến. Cách ăn mặc và phương tiện đi lại của chúng tôi, tuy gây sự chú ý cho người khác, nhưng, cũng làm cho họ không nghi ngờ động cơ thực sự của những kẻ “ăn chơi” như chúng tôi.
Hải Yến cho xe rẽ vào một con hẻm,
Khôi Nguyên cho xe dừng lại đầu con hẻm để quan sát,
- Anh Nguyên, chúng ta không theo nữa sao?
Khôi Nguyên mắt vẫn chăm chú theo dõi Hải Yến, đáp:
- Nếu chúng ta theo sát quá sẽ làm đối tượng chú ý.
Tôi trông thấy Hải Yến cho xe tấp sang bên lề,
Hải Yến đến trước một căn nhà gõ cửa.
Chỉ một lát sau, một người đàn ông xuất hiện. Người đó nhìn từ xa cũng biết là một tên du đãng. Gã mặc áo ba lỗ màu cỏ úa, mang quần lính và đi bốt đờ sô. Thể hình của gã rất đồ sộ. Đầu gã cạo trọc. Vừa mở cửa bước ra, gã nhìn quanh nhìn quất để xem có ai theo dõi không.
Nhanh như chớp, Khôi Nguyên nằm tay kéo tôi lại sát người ảnh. Hai tay ôm lấy khuôn mặt kiều diễm của tôi, ảnh lại dở trò hôn tôi đắm đuối. Nhưng, lần này là “nhất tiễn hạ song điêu” Ảnh vừa hôn được tôi, lại vừa theo đánh lạc hướng được “kẻ địch”.
Hải Yến bước vào căn nhà bí ẩn đó.
Khôi Nguyên chưa chịu buông tôi ra.
“Ưm”
(…)
“Ưm”
Thoát khỏi đôi môi anh ấy, tôi vội đưa tay lên chùi miệng. Quay sang trách ảnh:
- Cô ta đã đi vào nhà lâu rồi, mà anh còn cố tình.
Mặt Khôi Nguyên vẫn lạnh tanh, hình như, ảnh xem lời tôi nói chẳng ra gì thì phải. Càng ngày, tôi thấy ảnh càng được nước làm tới. Tôi rất bực mình khi bị người khác chi phối như vậy. Nhưng, thú thật là tôi cũng bị nghiện hôn rồi.
- Cô cũng bị nghiện rồi đúng không?
Tôi bị câu hỏi đó đánh trúng vào tim đen. Tôi không muốn thừa nhận, theo phản ứng “bình thường”, tôi phản kích ngay!
- Hồi nào? Anh nghiện thì có.
Khôi Nguyên, ảnh thừa biết ruột gan tôi, nhưng vẫn làm ra vẻ không biết gì, để trêu ghẹo tôi. Dường như ảnh không biết chán với trò chọc tức một cô gái như tôi. Thế đó, anh ấy hôn tôi một cách vô cùng đơn giản, trong khi, có khối chàng trai thèm muống điều đó mà không được. Với những chàng trai ấy, tôi giống như một trái mận chín treo lơ lửng trước mắt, nhưng không thể nào hái ăn được. Có thể, do tôi nằm ở một vị thế quá cao trong lòng họ, họ nâng tôi lên và hạ bản thân mình xuống. Đến khi, ăn không được thì chê mận còn xanh. Phụ nữ chúng tôi là vậy, chúng tôi muốn những người đàn ông phải điên đầu lên vì chúng tôi. Nếu họ muốn ăn chúng tôi, ờ, sao nhỉ? Chúng tôi cũng rất muốn họ ăn mình… nhưng làm ra vẻ có giá một chút. Người đàn ông nào biết cách thuần phục sư tử, sẽ biết cách chinh phục phụ nữ. Và Khôi Nguyên là một trong số đó, mọi thứ được anh ấy tiến hành theo từng bước, rất điệu nghệ và chuyên nghiệp.
- Chúng ta về thôi, Ngọc Diệp!
Tôi có nghe lầm không? Khôi Nguyên muốn về, tại sao lại như vậy? Chẳng phải anh ấy rất tò mò với những điều bí ẩn hay sao? Không lý nào anh ấy bỏ qua dịp này, để theo gót Hải Yến. Tôi hơi khó hiểu.
- Khó khăn lắm mới đến được đây, sao anh lại…
Khôi Nguyên đáp:
- Hôm nay, chỉ đến đây thôi. Có những việc vội quá là không được, nếu lát nữa cái gã kia lại ra cùng cô ả, và trông thấy chúng ta, thì chúng ta sẽ bị xếp vào dạng tình nghi đấy. Chúng ta đi hai người, về nhân dạng và phương tiện cũng dễ gây chú ý, rút thôi.
Tôi chỉ còn biết nghe theo sự sắp đặt của ảnh, Khôi Nguyên là một người rất thông minh. Về phương diện nào đó, tôi không đủ sức để cải lại anh ấy. Tốt nhất là làm theo ảnh, Khôi Nguyên chở đi đâu thì đi đó.
---
Chúng tôi quay trở lại chỗ Cô Bống giao trả con chiến mã. Khôi Nguyên tấm tắc khen ngợi:
- Ngựa báu đấy!
- Còn phải nói. - Cô Bống rất thích thú được đánh giá của Khôi Nguyên.
Trả lại xe, chúng tôi lại đến hiệu ảnh của ông lão. Cần phải trút bỏ lớp y phục giang hồ ra để mang lại đồ cũ. Nói gì thì nói, tôi vẫn thấy thoải mái hơn trong trang phục hiền thục, diệu dàng. Có bụi bặm cũng không nên quá trớn. Tôi là vậy!
Trả xe và đồ xong, tôi và “chồng tôi”, đi ăn cơm trưa. Chúng tôi chọn một quán cơm chay để dùng bữa, vì Khôi Nguyên rất thích ăn chay.
- Ngay từ đầu tôi đã biết. - Tôi nói.
- Biết gì?
- Biết anh là tín đồ Phật giáo.
- Nói như cô, ai ăn chay cũng đạo Phật hay sao?
Tôi bắt đầu hỏi ảnh việc hồi sáng nay Khôi Nguyên dẫn tôi đi hóa trang, và lái mô tô dạo phố. Vì hình như, những việc đó chẳng dính dáng gì đến lý do “để theo dõi hoặc đánh lạc hướng mục tiêu.”
- Chúng ta hóa trang hình như không cần thiết.
- Tôi lại thấy rất cần thiết.
Tôi chau mày khó hiểu, chờ ảnh giải thích.
- Như tôi đã nói, làm thám tử không phải là nghề nhàm chán. Tôi chứng minh cho cô xem, sáng nay cô đã có một trải nghiệm rất thú vị đúng không nào?
Tôi nhớ lại những gì mới xảy ra lúc sáng, Khôi Nguyên đã chải tóc cho tôi, trang điểm cho tôi, biến tôi thành một cô gái giang hồ quyến rũ, gợi cảm. Tôi ôm anh ấy ngồi trên lưng con chiến mã, dạo quanh phố. Cũng phải nhắc đến những chiếc hôn nồng thắm anh ấy vừa trao đến tôi. Khôi Nguyên đã có lý, rất cần thiết. Cuộc sống của tôi có thêm sắc màu mới, có thêm trải nghiệm mới. Lần đầu tiên làm một cô gái giang hồ cũng thú vị thật.
- Cám ơn anh Khôi Nguyên.
Khôi Nguyên không đáp lại. Ảnh đang ăn xúc cơm ăn một cách từ tốn. Khôi Nguyên là vậy, con người ảnh từ hình dáng cho đến cách ăn uống rất nho nhã. Tôi chống cằm nhìn bộ dạng ảnh lúc ăn cơm, tôi thấy trong lòng vó một niềm vui rất nhẹ nhàng, vậy là, tôi mỉm cười.
- Hôm nay, cô lạ thế?
- Tôi lạ ư?
- Ngày thường cô ham ăn lắm mà. Sao ngồi thẩn thờ ra vậy?
- Bây giờ tôi ăn đây.
Và cứ thế, tôi xúc cơm ăn vội vàng.
- Coi chừng nghẹn bây giờ, từ từ thôi…
---
Chúng tôi về lại đồi trà, nhưng trước khi lên nhà, tôi và ảnh lại rẽ sang con đường mòn đến chỗ bãi cát, nơi mà đêm hôm rồi chúng tôi đã có với nhau một kỷ niệm khắc cốt ghi tâm.
Khôi Nguyên ngồi trên chiếc cào cào ngắm cảnh hồ Ma Cô, còn tôi thì đi nghịch ngợm quanh bãi cát. Trời hôm đó nắng nhẹ, nắng thủy tinh lấp lóng mặt hồ, ở xa xa là đường chân trời xanh dương, có hai quả núi đứng ghép đôi với nhau. Chiếc xuồng tối hôm kia cùng chúng tôi hẹn hò, dập dềnh ngoài xa xa. Ông đánh cá đang làm công việc thường ngày của mình. Hàng trúc vàng ươm kẻ sọc xanh lơ, rì rào mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, những cánh chuồn chuồn với đủ màu, xanh, đỏ, tím, vàng đang chập chờn tắm mát. Tôi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của Ngọc Lan Tây! Mùi nước hoa mà Khôi Nguyên thường xức trên người. Dọc theo bờ cát là những khóm hoa dại, sắc hoa vàng rộ. Tôi chạy lại chỗ có bông hoa tươi đang khoe mình trong nắng dịu, một bông hoa giống hình bà đầm ngay trước tầm với của tôi, bông hoa mà theo tôi là đẹp nhất trong những khóm hoa nơi đây, tôi định ngắt bông hoa đó, nhưng lại thôi. Khôi Nguyên quan sát thấy, bèn đi tới gần tôi, hỏi:
- Ngọc Diệp, sao không bứt nó đi?
- Tiếc lắm!
- Tiếc ư!
- Bông hoa đẹp như vậy nếu ngắt đi, nó sẽ khô héo và chết.
- Trước sau gì nó cũng chết vậy.
- Thà để cho nó chết vì tuổi già, còn hơn khiến nó bị vùi dập.
Khôi Nguyên cúi xuống bứt bông hoa đó, tôi liền cản lại:
- Đừng mà!
- Ở đây có rất nhiều bông, tôi bứt một cái chẳng chết chóc gì đâu?
Vừa dứt lời thì bông hoa đã bị ảnh bứt mất rồi.
- Trời ơi!
Tôi thốt lên.
- Cô làm sao vậy?
- Anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.
- Sao lại không biết, cô xem này.
Nói rồi, Khôi Nguyên cài bông hoa lên mái tóc tôi.
- Đẹp lắm! Bây giờ thì bông hoa mới thực sự có giá trị đấy.
- Anh đã bứt nó rồi còn giá trị gì nữa.
- Nếu không nhờ tôi thì nó đã chết rục xương ở đây rồi. Nó có diễm phúc hơn những bông hoa kia vì đã cài lên mái tóc thơm tho của Ngọc Diệp.
-Tách- Khôi Nguyên lấy máy điện thoại ra chụp hình, ghi lại gương mặt của tôi.
- Bây giờ thì nó mới thật sự bất tử.
- Anh nói vớ vẩn gì thế?
- Tôi vừa giúp cho bông hoa đó sống một đời không uổng phí.
- Cái đó gọi là gì?
- Một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
- Triết lý gì đây?
(…)
---
Chúng tôi nói chuyện phiếm một hồi, sau đó, chúng tôi lại bàn về chuyện chính. Cuộc điều tra đang mở ra những hướng đi.
- Khôi Nguyên, liệu chúng ta có đang đi sai hướng không?
- Đừng giao động thế chứ Ngọc Diệp.
- Chắc chắn giữa tôi, Kiều Oanh và cô Hoàng Lan có một mối liên hệ. Như anh đã nói, giả thiết của anh là cô Hoàng Lan có một nỗi oan.
- Đó không còn là giả thiết nữa, điều đó là chắc chắn.
Đúng vậy. Thì tất cả những việc chúng ta đang làm điều tập trung làm sáng tỏ nỗi oan đó?
- Chính xác.
- Và bất kỳ điều gì có liên quan đến cô Hoàng Lan, từ cái am thờ cho đến Kiều Oanh, ông Trịnh Vỹ, mụ Thùy Dung, căn nhà… vân vân và vân vân.
- Như tôi đã nói, những thông tin chúng ta thu thập được là những mảnh ghép của bức tranh. Đó là những nguyên liệu để suy luận khi ta bắt được một giả thiết đắc giá.
- Giả thiết đắc giá?
- Phải chờ đợi, sẽ có một tia sáng lóe lên trong đầu, đó là ý tưởng Ngọc Diệp à. Ánh sáng đó chỉ đến sau một quá trình chúng ta đã suy nghĩ đến căng não.
- Giống như ý tưởng sáng tạo đến bất chợt ấy nhỉ?
- Sự bất chợt đó phải trải qua một quá trình suy luận mệt mỏi đấy. Hiện tại tôi đang ở giai đoạn suy luận, đầu óc tôi đã đẩy căng đến mức cao nhất có thể. Một ngày đi chơi với cô, một ngày ngủ thoải mái là để thư giản, xã stress, khi bộ não được nghỉ ngơi cũng là lúc ý tưởng trở mình. Rồi cô sẽ thấy, nhất định tôi sẽ tìm ra được một thứ gì đó vô cùng giá trị.
- Sao anh có thể dám chắc như vậy?
- Tôi đã thử nhiều lần rồi, lần nào cũng thành công.
Tôi lại tiếp tục nói về vụ án:
- Đến nay, chúng ta cũng nắm được một số mảnh ghép rồi, nhưng nói thật Khôi Nguyên à, tôi vẫn chưa định hình được một giả thiết nào để theo đuổi cả. Nói chung là có hướng đi, chúng ta đang lần theo từng chuỗi hạt. Nhưng giả thiết thì…
- Đó là do bức tranh vụ án còn thiếu một mảnh cơ bản. Nếu nhìn thấy được mảnh đó ta có thể đoán được hình thù của bức tranh để tiếp tục tìm kiếm những mảnh ghép còn lại, khi đó, chúng ta không phải mò mẩn như lúc này nữa.
- Vậy mà lúc trước, tôi còn nghĩ mình đã thấy được lờ mờ toàn cục bức tranh. Chẳng phải, anh đã nói mình thấy được rồi sao.
- Giống như cô nói đó Ngọc Diệp, thấy lờ mờ. Chính sự lờ mờ đó nên chúng ta mới phải lần theo từng manh mối để làm sáng tỏ từng bộ phận.
- Rắc rối quá! Tôi cảm thấy nhứt đầu rồi.
(…)
- Chúng ta lên nhà thôi! Tôi cần sắp xếp lại mọi thứ trong đầu mình.
- Lại sắp xếp à?
- Phải. Đó là việc tối cần thiết để có những suy luận sáng suốt. Tôi cần sự nhất quáng và giảm thiểu áp lực cho não bộ.
---
Khôi Nguyên đã làm chủ được con đường đất dẫn lên đồi trà, con đường khó khăn ấy đã phải khuất phục trước kỹ năng chinh phục của ảnh.
Chúng tôi ghé lại am thờ cô Hoàng Lan, định thắp cho cô ấy một nén nhang nhưng không còn bó nhang nào cả. Chúng tôi dùng lòng thành kính vái lạy trước vong linh của cô.
Khôi Nguyên còn đi nhổ cỏ dại xung quan am thờ, tôi cũng giúp ảnh một tay.
(…)
Chúng tôi ra về, khi mọi thứ đã làm xong.
- Rùn… rùn… rùn…
Chiếc cào cào đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nó chưa kịp vọt đi thì Khôi Nguyên vội tắt máy, gạt chân chóng, xuống xe.
Ánh mắt của ảnh nhìn chằm chằm vào một chỗ trước mặt, khiến tôi ngạc nhiên. Tôi lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT