Quả nhiên không ngoài Hỏa Lưu Thương sở liệu, đám Tang Đức Lạp(Sandra)
cũng lựa chọn như vậy. Đặc biệt là khi đám Tang Đức Lạp(Sandra) nhìn
thấy bão táp khủng khiếp to lớn nhường kia thì bọn họ không có bất kỳ ý
nghĩ gì khác nữa.
Tình cảnh của bọn họ khiến chẳng thể nghĩ được thế khác, liên minh gia
tộc đã chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi bởi thương vong mỗi gia tộc đều
rất lớn, ít nhất đã quá ba phần mười. Thương vong lớn như thế mà mỗi gia tộc còn chưa tan vỡ đã tính là huấn luyện nghiêm chỉnh, đương nhiên
quan trọng nhất chính là không có đường lui, cái chốn làm người tuyệt
vọng như vậy, rời khỏi gia tộc sẽ chỉ càng chóng chết.
Thương vong nghiêm trọng như thế đối với bất kỳ một nhà nào đều là thương gân động cốt.
Thế nhưng chân chính thương tổn nhất là sĩ khí và tự tin.
Thời điểm trước, đám Tang Đức Lạp(Sandra) sở dĩ bất mãn hơn nữa dám
tranh quyền với Thánh điện, quan trọng nhất chính là tự tin vào hùng tâm gia tộc. Bọn họ tin tưởng mình mới là chủ nhân Quang Minh châu, bọn họ
tin tưởng bản thân có tư cách cùng Thánh điện đồng thời chấp chưởng
Quang Minh châu.
Hùng tâm không phải bỗng dưng mà đến, cũng không chỉ là của cải hùng
hậu chồng chất mà đến, mà là tổ tiên bọn họ dùng máu tươi và song chưởng mở ra cơ nghiệp, là các đời không ngừng tích lũy thắng lợi, là vô số
quang vinh tụ tập, tháng ngày tích lũy mới hình thành niềm tin.
Thế nhưng lần này, hết thảy niềm tin đều bị triệt để nát tan. Trước mặt
Đại trưởng lão điên cuồng, bọn họ không có bất kỳ sức đánh trả nào, như
hài tử gầy yếu. Thương vong mỗi nhà đang không ngừng tăng mà bọn họ phát hiện mình căn bản vô lực thay đổi. Bọn họ không đường trốn, nỗi sợ hãi
chờ chết từng bước xâm chiếm dũng khí của bọn họ, tinh khí thần của bọn
họ từng chút theo hi vọng trôi qua mà biến mất.
Bọn họ lựa chọn nương nhờ vào Đường Thiên, có nghĩa bọn họ đã triệt để
từ bỏ sự kiêu ngạo là một gia tộc cao tầng nhất, từ đó về sau, bọn họ đã hạ xuống phàm trần.
Đám Tang Đức Lạp(Sandra) không phải không biết điều này, thế nhưng so
với gia tộc diệt vong thì mất sự kiêu ngạo đã đáng là gì? Ít nhất gia
tộc có thể tiếp tục kéo dài.
Tang Đức Lạp(Sandra) không có lựa chọn nào khác.
Bọn họ rốt cuộc biết, bọn họ chỉ là phàm nhân, mà cuộc chiến tranh là
thể quái vật chiến tranh. Vào lúc này không có thời gian để ảo não bản
thân ngu xuẩn, thực lực bọn họ chỉ có thể trở thành vai phụ, hết thảy
hùng tâm đều xây dựng ở thực lực.
Đám Tang Đức Lạp(Sandra) nhìn thấy các tộc nhân lại có ánh sáng hy vọng, thống khổ trong lòng bọn họ giảm bớt không ít. Tất cả Thánh Viêm xung
quanh Bạch Tuyết thành đều bị kiếm qua bão táp hút sạch, thần kinh các
binh sĩ bị hành hạ đến sắp tan vỡ đến cùng liền yên.
Rốt cục có thể ngủ một giấc yên ổn.
Bọn họ mong quái vật có thể thắng lợi, tất cả mọi người đều hướng về bão táp cầu khẩn.
Thời gian không ngừng trôi qua, bầu không khí Bạch Tuyết thành trở nên
căng thẳng ngột ngạt rất nhiều. Người phụ trách quan sát mười bốn cái
hỏa trụ Thánh điện trở về báo cáo, ngày hôm nay mười bốn cái hỏa trụ
Thánh điện có biến hóa.
Mọi người lập tức nghẹn họng, đám Tang Đức Lạp(Sandra) tự mình chạy một chuyến tới Thánh điện.
Mười bốn cái hỏa trụ ở Thánh điện, dưới đáy bắt đầu tinh hóa, hỏa trụ
màu vàng đang ngưng kết thành tinh thể màu vàng. Mười bốn đạo khí tức
kinh khủng đã hoàn toàn khác so với bọn họ mấy ngày trước cảm nhận, mỗi
một cỗ khí tức đều trở nên cuồng bạo hơn nhiều. Nhịp tim quái vật bên
trong hỏa trụ chầm chậm mà mạnh mẽ, lại như trọng trống, mỗi một thanh âm cũng làm cho không khí khuấy động. Bọn họ cách thật xa mà vẫn cảm
thấy phập phồng thấp thỏm.
Đám Tang Đức Lạp(Sandra) đều có dự cảm, quái vật bên trong hỏa trụ đã hoàn thành lột xác, lúc nào cũng có thể đi ra.
Điều này làm cho bọn họ cảm thấy khủng hoảng, kiếm qua bão táp còn đang
không ngừng bành trướng, chưa có bất kỳ dấu hiệu kết thúc. Một khi đám
Đại trưởng lão ra trước một bước thì tình cảnh của bọn họ liền nguy
hiểm, bây giờ nhìn lại tựa hồ tình huống bọn họ không muốn nhất đang có
biến hóa.
Bọn họ không biết rằng Đỗ Khắc bay trên trời phía sau bọn hắn đang xem
kỹ những hỏa trụ này, sắc mặt nghiêm túc. Bởi hắn mô phỏng Thánh Viêm,
đã lừa được cấm chế trên trời, có thể thong dong phi hành.
Đỗ Khắc có thể cảm nhận được bên trong hỏa trụ ẩn chứa khí tức đáng sợ,
hỏa trụ Thánh Viêm không cách nào chống đối ánh mắt của hắn, ánh mắt của hắn như kiếm xuyên thấu hỏa trụ nhìn rõ ràng bên trong.
Vô số đường màu vàng như mạch máu trên thân thể, từ mỗi cái hỏa trụ tụ tập trên người một tên hồn tướng. Lúc này Đỗ Khắc mới bỗng nhiên tỉnh
ngộ, hồn tướng, nguyên lai loại hỏa diễm quái lạ này là chuẩn bị cho
những hồn tướng này.
Sắc mặt Đỗ Khắc vẫn nghiêm nghị, hắn có thể cảm thụ sự mạnh mẽ của hồn
tướng, đây là một loại mạnh mẽ không giống với bất luận một loại nào hắn gặp. Không có cảnh giới cao thâm khó lường, chỉ có sức mạnh chồng chất. Ở trong mắt hắn không có bất kỳ hàm lượng kỹ thuật chỉ đơn thuần chồng
chất, thế nhưng số lượng vô cùng to lớn mạnh mẽ đề cao làm những hồn
tướng này lần lượt lột xác.
Đỗ Khắc không thể ngờ, cõi đời này vẫn còn có cách dùng đơn giản như vậy thô bạo như vậy mà thành cường giả.
Không sai, mỗi một hồn tướng bên trong hỏa trụ tản mát ra khí tức cũng
giống như cự thú từ Hồng hoang bò ra ngoài. Cách thật xa, hắn vẫn có thể cảm nhận được những hồn tướng này khí tức hung hãn khủng bố. Bọn chúng
còn không thu lại hơi thở của bản thân, thân thể mỗi một tên hồn tướng
phảng phất là một hải dương Thánh Viêm áp súc mà thành. Lượng lớn sức
mạnh áp súc đến mức tận cùng sản sinh gợn sóng, căn bản che không được,
hắn có thể thấy rõ không gian xung quanh hồn tướng bên trong hỏa trụ đều vặn vẹo, pháp tắc hỗn loạn không thể tả.
Đây chính là sức mạnh tối cực hạn, mạnh mẽ ngông cuồng tự đại.
Đỗ Khắc híp mắt không chút biến sắc, trong lòng dường như xảy ra sóng
to gió lớn. Cuối cùng hắn đã rõ ràng rồi, tại sao Thánh điện cần nhiều
Thánh Viêm như vậy. Hắn thậm chí có thể cảm nhận mười bốn cái hỏa trụ
này có liên hệ nào đó thông qua hỏa mạc đang chảy trên bầu trời, như vậy bọn chúng có thể cuồn cuộn không ngừng lấy Thánh Viêm trôi nổi khắp các nơi ở Thánh châu.
Thực sự đáng sợ. . .
Bất luận là đồ vật gì đạt đến mức tận cùng, cũng có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Mỗi một tên hồn tướng đều có thể uy hiếp đến hắn. Hắn lĩnh ngộ pháp tắc
cực hạn, sức mạnh ở lĩnh vực chính mình nắm giữ không gì sánh nổi, thế
nhưng trong cơ thể những hồn tướng này ẩn chứa sức mạnh còn mênh mông
hơn so với hắn có thể sử dụng.
Sức mạnh đơn thuần đủ để uy hiếp pháp tắc.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, hồn tướng bên trong hỏa trụ chính trung
tâmmở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo như thực chất liếc về phía Đỗ Khắc.
Trong lòng Đỗ Khắc cả kinh, đối phương phát hiện ra mình!
Hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, tuy rằng thực lực của đối phương hung hãn, thế nhưng hắn tuyệt đối tự tin vào mình. Đúng, dù hắn có pháp tắc lĩnh
vực, đối phương vẫn có thể uy hiếp đến hắn, thế nhưng sức mạnh của đối
phương mênh mông đến đâu, pháp tắc lĩnh vực của hắn cũng có thể uy hiếp đến đối phương.
Nhưgn, hoàn cảnh bất lợi của hắn, bởi đối phươgn không phải là một người.
Đại trưởng lão cảm nhận được sự uy hiếp Đỗ Khắc, trong lòng có chút kinh ngạc, ánh mắt lấp lóe: "Hóa ra là dư nghiệt Tội vực!"
Thanh âm Đại trưởng lão từ bên trong hỏa trụ xuyên thấu ra, bầu trời
phun trào Thánh Viêm đột nhiên bị khuấy động. Đỗ Khắc phảng phất đặt
mình ở trong bão táp nộ hải, bồng bềnh, Thánh Viêm điên cuồng cực kỳ ập
tới, muốn xé hắn thành mảnh nhỏ.
Thần sắc Đỗ Khắc bình tĩnh. Không gian xung quanh hơi ngưng lại, mặc cho Thánh Viêm cuồng bạo vẫn không thể tới gần hắn trong vòng mười trượng.
Thánh Viêm đầy trời hóa thành sóng lớn trăm trượng, với tư thế Bài Sơn
Đảo Hải đánh về phía Đỗ Khắc, toàn bộ bầu trời đều đang run rẩy.
"Thánh điện coi con dân như lợn như cẩu, nuôi nhốt tàn sát để bổ tự
thân, nghiệp chướng các ngươi nặng nề, chết trăm lần không hết tội!"
Sóng lớn Thánh Viêm nuốt chửng Đỗ Khắc, thanh âm Đỗ Khắc trong trẻo từ
trong Thánh Viêm vọng ra, đầy trời nổ vang gào thét, không cách nào che
giấu.
Đỗ Khắc lại hiện ra, hắn giống như hòn đá bên trong dòng suối hình cầu,
Thánh Viêm như nước, trơn trượt dị thường chảy qua. Hắn không tổn hại,
thần thái như thường, thế nhưng ngữ khí leng keng, nói năng có khí
phách.
Sắc mặt Đại trưởng lão âm trầm, lão biết hiện tại không thể làm gì Đỗ
Khắc bèn cười lạnh một tiếng: "Đồ tranh đua miệng lưỡi. Người thắng làm
vua người thua làm giặc, xem ngươi ngã thì còn có thể cười nổi nữak
hông."
Dứt lời, liền không để ý Đỗ Khắc, thế nhưng tốc độ hấp thu Thánh Viêm tăng nhiều.
Đỗ Khắc cũng biết hiện tại mình không cách nào lay động hoặc ngăn cản
đối phương, toàn bộ hỏa trụ và bầu trời hỏa mạc Thánh châu đều là một
thể. Hắn công kích bất kỳ một cái hỏa trụ nào có nghĩa hắn cần đối mặt
hết thảy hỏa trụ, hắn không có bất kỳ phần thắng nào.
Mà một khi những hồn tướng này hoàn toàn lột xác, thân thể của bọn chúng sẽ xảy ra biến hóa về chất, đến khi đó bọn chúng không tiến vào hỏa trụ được nữa thì không cách nào mượn sức mạnh hỏa trụ.
Những này hồn tướng nhanh chóng hoàn thành lột xác.
Đỗ Khắc sâu sắc nhìn những hỏa trụ này, xong xoay người về một hướng
khác, hắn cảm nhận có một phần Thánh Viêm bay về một hướng khác. Hơn nữa hắn còn cảm thụ được một hơi thở quen thuộc.
Là Đường Thiên!
Đỗ Khắc bỗng cảm thấy phấn chấn, đối phương tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng
Đường Thiên cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết người. Nhìn thấy Thánh
Viêm đông đảo như vậy tuôn tới vị trí Đường Thiên, trong lòng Đỗ Khắc
hơi động, lẽ nào Đường Thiên cũng đang lợi dụng những Thánh Viêm này?
Hắn càng nghĩ càng thấy là có thể, trong lòng tràn ngập hiếu kỳ. Đường
Thiên luôn luôn là đứa không theo lẽ thường, nếu nặn ra vật ly kỳ cổ
quái, hắn không có chút nào kỳ quái. Được rồi, cái tên này để yên Đỗ
Khắc mới cảm thấy kỳ quái.
Hắn lập tức gia tốc, giẫm Thánh Viêm lại như trượt trên mặt nước, tốc độ cực nhanh. Thánh Viêm khủng bố đối với hắn không có bất cứ thương tổn
gì.
Phía dưới đám Tang Đức Lạp(Sandra) nhìn há hốc mồm, bọn họ không nhận ra Đỗ Khắc, nhưng thấy hắn lại có thể không chịu ảnh hưởng cấm chế phi
hành ở trên trời, còn có thể cách không giao thủ với Đại trưởng lão
không xuống hạ phong.
Thật mạnh!
Ai nấy trong bọn họ chỉ có một cảm thụ này, bọn họ chỉ vừa tới gần Thánh điện đều cảm giác hãi hùng khiếp vía. Hơn nữa Thánh Viêm vừa nãy công
kích cuồng bạo như vậy mà chẳng tạo thành bất kỳ tổn thương gì. Đám Tang Đức Lạp(Sandra) cảm thấy thế giới quan của bản thân hoàn toàn bị lật
đổ, từng đứa hiện ra cường đại đến mức chẳng phải nhân loại.
Duy nhất cho bọn họ manh mối chỉ có bốn chữ "Tội vực dư nghiệt". Thế
nhưng, Tội vực có tên lợi hại như vậy sao? Điều này cũng thực sự lợi hại đến mức quá đáng, hơn nữa nhìn qua còn rất trẻ.
Chờ chút!
Bọn họ bỗng nhiên kịp phản ứng, vừa nãy phương hướng tên cường giả Tội vực phi hành, không phải là Bạch Tuyết thành sao?
Mọi người cuống quít quay người chạy về hướng Bạch Tuyết thành.
Quan niệm về Phật - Ma của Luyện Khí tiểu tử [cựu trưởng nhóm truyện Bất bại chiến thần.
Xem gió chùa hoài cũng thấy nhột nhột nên bình loạn thử, có gì tào lao xin bỏ qua!
Tu tiên để thoát khỏi những ràng buộc của trời đất. nếu như vậy thì tại
sao tu tiên vẫn tồn tại tâm ma ? Tâm ma sinh ra do khúc mắc với những sự vật sự việc bên ngoài mà không giải quyết triệt để (ví dụ như mang ơn
mà không trả), điều này lại thường xuất hiện ở những tu sĩ chính đạo. Ma đạo lạm sát người vô tội, chém giết, cướp bóc nhưng đã bao giờ bị tâm
ma cắn trả vì điều đó ? Đơn giản vì ma đạo cho những chuyện như vậy là
bình thường. Như vậy có thể thấy tâm ma xuất hiện vì nhân tính, nhân
tính càng ít thì càng khó gặp tâm ma, hay nói đúng hơn trong lòng không
vướng bận thì tâm ma sẽ không tồn tại.mà nhân tính là do « thiên ». Nếu
thế thì phải chăng ma đạo đã tiến tới bản ngã của sự nghịch thiên gần
hơn so với những kẻ tự xưng là chính đạo ? Có thể câu « đạo cao một
thước ma cao một trượng » đã được rút ra từ đây.
Nếu phật là chính nghĩa, ma là tà ác, thì ai, cái gì, thế lực nào sẽ
đứng ra phân biệt : phật-ma, chính-tà, thiện-ác ? Một lần nữa nhân tính
xuất hiện đảm nhiệm vai trò này, một lần nữa lại có sự góp mặt của «
thiên ». Muốn thoát khỏi nhân tính thì vứt bỏ nó đi và sinh tồn theo bản năng. Lúc này thì ta lại gặp phải một vấn đề khác đó là bản năng vốn là nguyên thủy mà nó cũng được tạo từ « thiên ».
Như thế thì từ thời hồng hoang tới nay có vô vàn thiên tài nhưng liệu
được bao nhiêu kẻ thực sự thoát khỏi tính toán của thiên ? Có chăng cũng chỉ là do bản thân tự cho mình là nghịch thiên mà thôi. Muốn nghịch
thiên thì phải thoát ly hoàn toàn cái ban đầu mà « thiên » tạo ra như
thân thể, tâm trí, linh hồn… Phải thật sự sáng tạo ra những thứ mà trước nay chưa hề có mới đủ tư cách xưng là nghịch thiên. Ai làm được ? Một
câu hỏi thật sự khó tìm câu trả lời.
Tu giả khi tu luyện có kẻ nào dám bỏ qua thân thể, linh hồn, nguyên anh
vì điều đó tương đương với việc vẫn lạc. Không dám phá cái cũ lập cái
mới, vậy thì dựa vào cái gì mà ngông cuồng tự đại tự xưng ta đây nghịch
thiên ?
Không phải là nghịch thiên, vậy thì nhân, phật, đạo, ma, yêu đang tu cái gì ? Chính cũng tốt, tà cũng hay tất cả đều truy cầu sức mạnh, trường
sinh. Dù theo con đường nào thì cũng không ra khỏi một chữ « tâm ». Vì
khi « tâm tĩnh » thì « tuệ tinh », « tuệ tinh » thì sinh ra « ý », « ý » chuyển thành « niệm », mà « niệm » lại biến hóa khôn cùng, tạo ra sức
mạnh không thể đo lường.
Cái mà trước giờ gọi là tu luyện không phải là nghịch thiên mà là đột
phá giới hạn bản thân, truy cầu vô lượng sức mạnh để thỏa mãn ham muốn
về quyền lực,trường sinh.
Khi thỏa mãn thì tâm không còn vướng bận, đó là « tâm tĩnh ». thỏa mãn
thì không còn ham muốn, không ham muốn là « vô cầu ». Vậy thì « vô cầu » tạo nên « tâm tĩnh ».
Đốn ngộ cũng được, trầm mê cũng được, bằng lòng với thực tại là tốt nhất khi đó tâm sẽ tiến thêm một bước nữa.
« Nhân » tu thành « tiên nhân ». « Tiên nhân » cũng có một chữ « nhân », vậy « nhân » là gốc của « tiên nhân ». Bỏ gốc để đi tìm cái xa xôi ?
Nguyên thủy nhất, cơ bản nhất chính là tốt nhất, phàm mê là tốt nhất !
Sau khi suy nghĩ những điều trên thì cũng vá xong cái quần. Chiều nay có cái để mặc rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT