Đại khái từ sau khi Đường Thiên đại nhân trở, Mai Lệ Toa(Melisa) liền
cảm thấy sự tình giống như đột nhiên phát triển theo phương hướng quỷ dị khó giải thích, toàn bộ mọi chuyện đều lộ ra vẻ quỷ dị, khiến nàng
không biết làm sao.
Nhìn tình cảnh hai người giương cung bạt kiếm trước mặt mình, rất có thể một lời không hợp liền rút đao mặt đối mặt, nàngrất muốn nói, các ngươi thật khéo biết đùa...
Vô luận là Hỏa Ly Nhược, hay là Tu Tư trưởng lão, nếu là trước đây đều
là loại người nàng cần phải ngưỡng vọng. Hỏa gia và Mai Tư Phỉ Nhĩ
Đức(Masefield) gia tộc không có bất cứ giao tế gì, Hỏa gia ở trên đám
mây cao ngất. Còn Tu Tư trưởng lão thì nàng biết rõ. Mai Tư Phỉ Nhĩ
Đức(Masefield) gia tộc tốn hao vô số khí lực kết giao Bỉ An Kỳ trưởng
lão, đó là bạn tri kỉ của Tu Tư trưởng lão.
Nhưng mà thân phận địa vị hai người một trời một vực, Bỉ An Kỳ ở Thánh
Điện xếp ở hạng cuối, mà Tu Tư xếp hạng trong top 5, là trưởng lão có
thực quyền chân chính. Lấy thế lực, danh vọng của Mai Tư Phỉ Nhĩ
Đức(Masefield) gia tộc, không có tư cách kết giao Tu Tư trưởng lão.
Thế nhưng hai người lại tại trước mặt mình tranh nhau mặt đỏ tới mang
tai, đánh chết Mai Lệ Toa(Melisa) cũng không thể tưởng có một ngày mình
có thể có đãi ngộ như vậy.
Được rồi, nhân gia cũng không phải tới vì mình...
Cái kia cái Tín tiền bối quỷ quái gì đó? Di, nàng bỗng nhiên nhớ lại,
thủ hạ của Thiên Huệ tiểu thư có người gọi là A Tín, chắc không phải là
cái gia hỏa kia đâu?
Mai Lệ Toa(Melisa) vô thức phủ định, nàng đối với Thiên Huệ tiểu thư phi thường tôn kính, nhưng mà đối với A Tín lại cảm thấy phi thường không
tốt. Cái gia hỏa này cà lơ phất phơ không đứng đắn, cả ngày không phải
là lười biếng thì lại là cùng Cát Trạch khoác lác, còn thường bị Tiểu
Man tướng quân trừng trị.
Điều này thậm chí làm cho nàng sùng bái Tiểu Man tướng quân, Tiểu Man
tướng quân xách thanh đại đao kia tư thế hiên ngang oai hùng, nàng dị
thường ước ao.
Hẳn là không phải, vậy là ai nhỉ?
Suy nghĩ nửa ngày, Mai Lệ Toa(Melisa) cũng không nghĩ được người thứ hai có khả năng là mục tiêu.
Lẽ nào đúng là đồ quỷ A Tín kia? Nàng có chút hồ nghi.
"Xin đợi một lát." Mai Lệ Toa(Melisa) không thể không cắt ngang hai vị
đang kịch liệt đấu võ mồm: "Không biết hai vị đại nhân có thể mô tả bộ
dáng vị Tín tiền bối kia một chút hay không?"
Hỏa Ly Nhược và Tu Tư lập tức ngừng đấu võ mồm.
"Vóc dáng không cao, hình dạng rất bình thường, nhưng mà rất trẻ tuổi." Tu Tư trưởng lão khoa tay múa chân.
"Hắn là Hồn tướng." Hỏa Ly Nhược chỉ thẳng chỗ yếu hại.
Mai Lệ Toa(Melisa) ngây ngẩn toàn thân, nghe hai người miêu tả, nàng đã
xác định chính là A Tín. Được rồi, dù sao sự tình hôm nay đều có vẻ quỷ
dị, nàng tự an ủi mình.
"Ta nghĩ ta biết người mà hai vị đại nhân nói là ai rồi, để ta đi mời A
Tín... tiền bối ra." Mai Lệ Toa(Melisa) rất dứt khoát nói. Chuyện hôm
nay quá tà môn, cứ để Đường Thiên đại nhân đau đầu đi.
tinh thần Hỏa Ly Nhược và Tu Tư nhất tề rung lên, bọn họ sợ nhất chính
là Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc hàm hồ cất giấu thủ đoạn, vậy
thì bọn họ phải đau đầu rồi. Đặc biệt bọn họ còn lo lắng Mai Tư Phỉ Nhĩ
Đức(Masefield) gia tộc hiểu lầm bọn họ muốn lấy thế áp người, vậy thì
bọn họ khóc cũng không có nơi để khóc. Chọc giận Tín tiền bối, trực tiếp đục lủng bọn họ cũng được, làm hỏng chuyện tốt của bề trên mới là muôn
lần chết không chuộc được.
Cho nên từ đầu đến cuối, hai người đều cẩn thận từng li từng tí, e sợ thái độ cả mình có chỗ nào không tốt.
Đường Thiên và Thiên Huệ cũng không ngờ Hỏa Ly Nhược và Thánh Điện vậy
mà tìm tới, hai người bắt đầu thấp giọng thương lượng. A Tín nghe đối
phương gọi hắn là "Tín tiền bối", tức thì đắc ý dào dạt, chạy đến khoe
khoang trước mặt Tiểu Man, kết quả bị Tiểu Man hung hăng dạy cho một
trận nữa.
Vì vậy, A Tín đưa bộ mặt bầm dập xuất hiện trước mặt Hỏa Ly Nhược và Tu Tư.
Hắn không nhìn dấu ấn trên mặt mình, nghênh ngang ngồi xuống trước mặt hai người, thờ ơ hỏi: "Các ngươi tìm ta?"
"Tín tiền bối!"
Hai người đồng thanh cung kính vấn an, lập tức phản ứng, nộ mục đối
diện. Nhưng lần này hai người không dám tranh cãi, mà ngồi ngay ngắn.
Một vị cường giả có thể một kích nổ nát không gian, dù cho đối phương là Hồn tướng, cũng xứng đáng nhận phần tôn kính này của bọn họ.
Tuy rằng trên mặt Tín tiền bối nhìn qua có chút tổn thương nhỏ, nhưng mà hai người coi như không phát hiện.
"Trước hôm nay, vãn bối đều cho rằng mình đã là võ tướng cao nhất trên
đời, khi thấy tận mắt trận chiến này của tiền bối, mới biết được cái gì
là ếch ngồi đáy giếng, mới biết thiên hạ to lớn, mới biết trên đời còn
cường giả như tiền bối vậy. Phá Toái Hư Không, vậy mà thật có chuyện lạ
như thế. Ta trước đây thực sự quá buồn cười." Hỏa Ly Nhược nhịn không
được mở miệng, gã thốt lời bội phục từ đáy lòng.
Gã luôn luôn tự cho mình rất cao, tính khí kiệt ngạo, nhưng mà gặp người gã chân chính bội phục, đó là bội phục từ trong tâm trí.
A Tín nghe ra được sự kính nể của Hỏa Ly Nhược là phát ra từ nội tâm, trong lòng thầm dễ chịu quá đỗi.
lúc này Tu Tư cũng nhịn không được nói: "Đúng vậy, vãn bối tại Thánh
Điện nhiều năm, các loại thiên tài cường giả gặp qua vô số, nhưng mà
cường giả như tiền bối thì chưa từng nghe nói. Tiền bối sinh tiền nhất
định oai phong một cõi đánh đâu thắng đó, thuộc hạ của tiền bối sâm
nghiêm, không biết có danh hiệu gì? Binh đoàn vô địch như thế, sao có
thể không ai biết được!"
Tu Tư sống lâu thành tinh, lão nhìn như tán dương A Tín, trên thực tế là quanh co lòng vòng hỏi thăm lai lịch của A Tín. Cường giả vô địch như
thế, trong lịch sử sao có khả năng bừa bãi vô danh?
Nhưng mà lão vắt hết óc, cũng tìm không ra nhân vật trong lịch sử khớp
với Tín tiền bối. mật độ năng lượng tại Thánh vực quá cao, độ khó sinh
thành Hồn tướng cực lớn. Nhưng mà càng là võ giả cường hãn, khi chết khả năng sinh thành Hồn tướng càng lớn. Những cường giả cao nhất này, ý chí sinh tiền của bọn họ kinh lịch qua vô số tầng ma luyện, đã sớm cứng cỏi như sắt, một khi lòng bọn họ có chấp niệm, chấp niệm cường liệt, ngay
cả năng lượng cũng không thể ăn mòn.
Hồn tướng sinh thành như vậy thường thường cực kỳ cường đại, mà trong đó có một ít cường giả cao nhất, thậm chí sẽ dần dần khôi phục ký ức sinh
tiền, bọn họ bắt đầu có ý thức mà tu luyện, ngày càng cường đại.
Trong lịch sử Thánh Điện, cũng từng có Hồn tướng như vậy. Nhưng mà độ
khó để hàng phục những Hồn tướng này phi thường cao, hơn nữa tuy rằng
bọn họ không hề bị năng lượng ăn mòn, nhưng vẫn phải chịu năm tháng ăn
mòn.
Sau khi trở thành Hồn tướng, dung lượng ký ức liền sẽ giảm thiểu đại
biên độ, bởi vì ký ức sẽ hòa hợp nhất thể với thân thể bọn họ. Thời gian trôi đi, sẽ không ngừng gia tăng tân ký ức cho Hồn tướng, một khi vượt
qua dung lượng ký ức, thân thể Hồn tướng liền sẽ từ từ tan rã, cái này
là thời gian ăn mòn.
Vì có thể chống lại năm tháng ăn mòn, tuyệt đại đa số Hồn tướng sẽ lựa
chọn thanh lọc sạch đại bộ phận ký ức của mình, chỉ để lại chấp niệm sâu nhất trong nội tâm, phần ký ức không thể quên.
Chỉ cần Tín tiền bối có thể để lộ một chút tin tức, Tu Tư tin rằng mình nhất định có thể tra ra được lai lịch Tín tiền bối.
Thánh Điện xưa nay coi trọng lai lịch, trong con mắt Thánh Điện, trung
thành trọng yếu hơn xa năng lực. Đương nhiên, Tu Tư không trông chờ Tín
tiền bối sẽ trung thành gì đối với Thánh Điện, nhưng mà biết rõ lai lịch cũng giúp người ta yên tâm một chút.
A Tín giảo hoạt mức nào, vừa nghe thấy câu nói của Tu Tư, sao còn không
rõ, ngồi yên cười nhạt: "Cái này là muốn dò xét gốc gác của ta? Ha hả,
chúng ta chẳng quen biết, vì sao phải nói cho ngươi?"
Hắn không dự định cho Tu Tư thể diện, Thánh Điện là mục tiêu số một của
bọn hắn, kiêng kỵ là có, sợ hãi thì không có chút xíu nào. Ngay cả một
chút xíu kiêng kỵ kia, cũng chỉ cùng lắm là không muốn làm hỏng tình thế hiện tại.
Hỏa Ly Nhược ước gì Tu Tư đắc tội Tín tiền bối, lập tức ở một bên châm
ngòi thổi gió: "Ha hả, tiền bối bớt giận, cái này không thể trách Tu Tư
trưởng lão, chỉ có thể nói là tác phong Thánh Điện luôn luôn như thế,
bọn họ đã quen là chủ tể vận mệnh người khác, khó tránh khỏi sẽ có chút
giọng điệu thẩm vấn, Tu Tư trưởng lão cũng là sơ sót lúc vô tâm."
Tu Tư nghe nói như thế, ý nghĩ đâm chết Hỏa Ly Nhược ngay tại chỗ nảy
ra, nhưng mà lúc này lại không phát tác được, trên mặt vẫn còn phải cười tươi: "Tiền bối hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi, vãn bối chỉ là trong lòng
nhất thời hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi. Tuyệt đối không có ý thẩm vấn. Đối
với tiền bối, vãn bối chỉ có vạn phần kính ngưỡng, không dám có chút ý
niệm nào khác."
Mai Lệ Toa(Melisa) ngơ ngác mà nhìn tình cảnh vô cùng quỷ dị trong phòng, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Cái này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?
Vừa rồi Tu Tư trưởng lão đối với nàng nhiệt tình vạn phần, nàng cũng đã
cảm thấy quỷ dị. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dáng tươi cười kia trên mặt Tu Tư trưởng lão, nàng cảm thấy mình có hoa mắt hay không nữa, cái
loại khúm núm kia, giống như hận không thể nhào tới quỳ xuống liếm đầu
ngón chân A Tín.
Có phải trưởng lão của Thánh Điện? Còn là trưởng lão thực quyền bài danh top 5?
Hỏa Ly Nhược cũng vậy, bắt đầu từ khi trông thấy A Tín, liền cuống cuồng tâng bốc lên mây xanh. Uy, ngươi là Hỏa Ly Nhược a, Hỏa Ly Nhược uy
danh hiển hách a! Lúc nào cũng thấy bảo là kiệt ngạo bất tuân a? Lúc nào cũng thấy bảo dưới mắt chẳng một ai a? Lúc nào cũng thấy bảo một lời
bất hòa rút đao mặt đối mặt chứ?
Lại nhìn nhìn A Tín, mặt mũi bầm dập, bộ dáng nghiễm nhiên tiểu nhân đắc chí, ngay cả ngồi trên ghế cũng không có chút nghiêm chỉnh nào.
Thế giới này đảo lộn rồi?
Không phải kế hoạch thất bại rồi sao? Đã thất bại rồi, còn hơn cả người thắng a?
Đường Thiên đại nhân đã cường đại đến mức này sao? Ngay cả thất bại cũng có phong thái như vậy? Mai Lệ Toa(Melisa) cảm nhận, Đường Thiên đại
nhân đã trở nên sâu không lường được hơn nữa.
A Tín nghe một hồi tâng bốc, thỏa mãn tâm tình hư vinh "Nho nhỏ" của
mình một lát, bắt đầu có chút không kiên nhẫn, có lúc, đến nơi song bạo
nữ đảo qua đảo lại còn tốt hơn!
Hắn khoát tay áo cắt đứt hai người, : "Được rồi, các ngươi không cần
nhiều lời, có cái gì thì cứ nói thẳng đi, không nên lãng phí thời gian
ta tán gái... À thời gian ta suy nghĩ về nhân sinh."
Hỏa Ly Nhược đã sớm không kiên nhẫn rồi, về chuyện vỗ mông ngựa sao làm
đối thủ của Tu Tư được, càng về sau càng khó vỗ, nghe A Tín nói những
lời này, như được đại xá, rất dứt khoát nói: "Ta muốn bái tiền bối làm
thầy."
A Tín chẳng cho ý kiến, ánh mắt chuyển sang hướng Tu Tư.
Tu Tư trầm mặt nghiêm nghị nói: "Ta đại biểu Thánh Điện, mời Tín tiền
bối và Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc gia nhập vào Thánh Điện."
Hỏa Ly Nhược khẩn trương, gã không phải không muốn mời, nhưng mà gã tới
quá vội vội vàng vàng, chưa được cao tầng trao quyền, không dám mở miệng nói bừa.
Gã vừa định nói, A Tín khoát khoát tay, cắt đứt hắn, âm thanh vang vang
bảo: "Ý tứ của các ngươi ta minh bạch. Nhưng ta là người trọng thực lợi, ta cũng biết quyền hạn của các ngươi hữu hạn, các ngươi cứ về đi,
thương lượng xong điều kiện thì lại đến tìm ta. Dù sao vẫn là câu nói
kia, người nào đưa được chỗ tốt nhiều thì tuyển người đó. Được rồi, hôm
nay đến đây thôi, ta rất bận rộn."
Nghe đến câu sau cùng của A Tín, mắt Mai Lệ Toa(Melisa) trợn trắng, cái
gia hỏa này thường ngày chẳng có việc gì, chơi bời lêu lổng, có lúc nào
bận rộn?
Hỏa Ly Nhược và Tu Tư cũng bị lời nói trực tiếp rõ ràng của A Tín chấn
động. Bọn họ đều là quý tộc thế gia, bình thường tiếp xúc, đều là người
xã hội thượng lưu, chưa từng nghe thấy lời đòi hỏi chỗ tốt rõ ràng như
thế trần trụi như thế?
A Tín không để ý đến hai người trợn mắt há mồm, nghênh ngang đi mất.
Phong ba từ một trận chiến này, chỉ vừa mới bắt đầu tản ra.
Bây giờ Thánh Châu tập hợp binh đoàn, cơ hồ là binh đoàn hơi có danh
tiếng tại Quang Minh Châu đều tụ tập tại Thánh Châu. Động tĩnh tại Thu
Sát viện to như vậy, muốn che giấu đều không giấu được.
Tuyệt thế sát chiêu của Thu Thiên Kình, Tín tiền bối Phá Toái Hư Không,
như cơn lốc truyền khắp toàn bộ Thánh Châu. Mọi người dồn dập suy đoán,
vị Tín tiền bối ngang trời xuất thế này, đến tột cùng là lai lịch ra
sao. Mọi người càng tràn đầy ước ao, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia
tộc nhất định là tổ tiên tích đức, mới có thể có một vị tuyệt thế Hồn
tướng ưu ái.
Rất nhiều người đang suy đoán Tín tiền bối và tổ tiên của Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc có liên hệ gì, trừ cái đó ra, mọi người không
nghĩ ra bất cứ lí do gì Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) có thể được Tín
tiền bối ưu ái.
Nhiều gia tộc cực kỳ đỏ mắt, bằng vào trận chiến này, Mai Tư Phỉ Nhĩ
Đức(Masefield) gia tộc có thể nói thoát thai hoán cốt, triệt để lật mình a.
Không còn ai coi Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc như một tiểu danh môn tầng dưới chót nữa.
Không thấy được ngay cả Hỏa Ly Nhược tướng quân và Tu Tư trưởng lão
Thánh Điện đồng loạt đi tới Bạch Tuyết thành bái phỏng Tín tiền bối sao, hàm ý trong đó, không nói mà rõ.
Người thắng đến tận giờ đều là quang mang vạn trượng, người thất bại đến tận giờ đều là chẳng một ai để ý tới.
Thu Sát viện đánh một trận, làm cho Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia
tộc thanh danh vụt lên, cơ hồ trong một đêm, liền tiến thân hàng ngũ
danh môn đỉnh cấp ở Thánh Châu, nhận tung hô sôi động nhất.
Mà người thất bại Thu gia, lại trong một đêm, từ danh môn đỉnh cấp suy
sụp, cửa nhà vắng vẻ. Thực lực của Thu Thiên Kình khiến mọi người thất
kinh, nhưng mà cái này thì sao? Thu Thiên Kình đã chết rồi. Thu Húc Hoa
thiên tài hơn người, thế cũng thì sao? Hiện tại hạ lạc bất minh.
Thu gia còn lại cái gì?
Trong con mắt những kẻ cướp ăn đỉnh cấp ở Thánh Châu, hiện tại, Thu gia
chính là một tảng thịt mỡ. Không có lực lượng bảo hộ, Thu gia phong hậu
tài nguyên, tài phú, hấp dẫn vô số người nhỏ dãi. Nếu tại thời kì hòa
bình, mọi người còn cố kỵ, nhưng mà tại thời điểm bước ngoặt trước mắt
này, trên tay có thêm một chút lực lượng, tương lai cơ hội thắng lợi
liền sẽ thêm một phần. Không ít người đã âm thầm bắt đầu mưu tính.
Thân là nhà giàu có nhãn hiệu lâu đời, Thu gia rất rõ ràng mình sẽ gặp
phải tao ngộ dạng gì, bọn họ tuyệt đối sẽ không đưa cổ chờ chết.
Thảm án Thu Sát viện vừa mới kết thúc, đối với Thu gia mà nói, thảm bại
tại Thu Sát viện, bọn họ càng cảm thấy cái này là một trận thảm án. Bọn
họ biết rõ, nếu như bọn họ không thể lập tức đánh trả hung hồn, như vậy
bọn họ nhanh chóng sẽ bị sài lang linh cẩu chen chúc kéo tới cắn xé đánh tan.
Thu Vũ xuyên qua khe màn che, nhìn cánh cửa Mai Tư Phỉ Nhĩ
Đức(Masefield) thương hội ở xa xa đã sắp bị đẩy phá, bên trong từng cái
khuôn mặt quen thuộc, khiến y nổi cơn giận dữ, cao giọng căm hận: "Đám
người theo chiều gió này! Bình thường chạy đến Thu gia chúng ta như chó
vẩy đuôi mừng chủ, hiện tại lại chạy đến nịnh bợ Mai Tư Phỉ Nhĩ
Đức(Masefield), đồ tiểu nhân!"
Thu gia đã bị minh hữu của mình vứt bỏ, không có bất cứ một cái gia tộc
nào vào lúc này, đứng ra giúp Thu gia nói giùm một câu. Ngay cả thế lực
phụ thuộc trước đây, Elizabeth gia tộc, lúc này cũng tránh né Thu gia
như tránh né ôn thần.
"Thế đạo không phải như thế sao? Người thắng sẽ có đãi ngộ như vậy,
người thất bại luôn là hai bàn tay trắng." Phía sau y, gia hỏa nằm ở
trên giường không nghiêm chỉnh thờ ơ nói.
"Chúng ta còn chưa bại!" Thu Vũ trầm giọng phản bác.
"Trận chiến Thu Sát viện, chúng ta xác thực bại rồi." Nam tử trên giường lười biếng nói.
"Thu gia chúng ta còn chưa bại." Thu Vũ nói năng có khí phách, y có chút kích động: "Chúng ta còn có Húc Hoa, chúng ta còn có ngươi!"
"Không nên mong đợi ta cao như vậy." Nam tử trên giường ngồi thẳng lên,
vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Các ngươi như vậy, ta bị áp lực rất lớn. Còn có
Húc Hoa mà, chỉ cần hắn không chết, ai cũng không dám động tới Thu gia."
"Đã đến lúc này, A Ninh ngươi còn nói lời này!" Thu Vũ cực kỳ bất mãn,
Thu Húc Hoa sinh tử bất minh, trước mắt Thu gia đã đến thời khắc nguy
hiểm nhất.
"Được rồi được rồi, dù sao ta sẽ toàn lực ứng phó." Thu Ninh than thở
một tiếng, nhưng mà trong mắt lại hiện lên một tia tinh mang, ngay lập
tức tiêu thất: "Ngươi tính toán hay ho, về phần động não ngươi tốt hơn
ta nhiều."
Thu Vũ nghe thấy A Ninh đảm bảo liền yên tâm, y tràn đầy lòng tin với
thực lực Thu Ninh, chỉ lo lắng Thu Ninh không chăm chú tỷ mỉ, dù sao
trong tộc bình thường đối với Thu Ninh cũng không coi trọng chút nào.
Cái này cũng là chuyện không biết làm sao, bởi vì Thu Ninh đi con đường hoàn toàn khác.
lúc trước Thu gia quan hệ với Thánh Điện không tệ, sau khi Thu Húc Hoa
trở thành hổ tướng lại càng từ Thánh Điện thu được một ít thứ đặc thù,
tỷ như vũ kỹ và hồn thuật.
Vũ kỹ và hồn thuật của Thánh Điện, đến từ Thánh Điện ở Thiên lộ. Vũ kỹ
bởi vì tương đối đê giai, Thánh Điện công khai không ít, mà hồn thuật
thì luôn luôn là nội dung Thánh Điện giữ kín không nói ra. Nhưng những
vũ kỹ đến từ Thiên lộ này, tại Quang Minh Châu cũng không hình thành nên phong trào và lực ảnh hưởng chẳng được mấy. Thỉnh thoảng vẫn có người
học một hai loại vũ kỹ, vì phụ trợ sản xuất và sinh hoạt.
Mà vũ kỹ của Thiên lộ, là một cái hệ thống khổng lồ, từ thấp đến cao,
chủng loại đa dạng. Nếu chân chính lựa chọn vũ kỹ, thì có nghĩa cùng với Thánh Vực chủ lưu hệ thống binh đoàn là mỗi người đi một ngả, cái này
tuyệt đại đa số người khó mà tiếp thu.
Uy lực của vũ kỹ cũng khá hữu hạn, đối với dân chúng Quang Minh Châu mà nói thiếu lực hấp dẫn.
So sánh với vũ kỹ, uy lực của hồn thuật lớn hơn rất nhiều. Dù sao tại
Thiên lộ, đó là hệ thống mà Thánh giả mới có thể tu luyện. Nhưng mà, hồn thuật không bởi vậy mà phát dương quang đại tại Thánh Vực. Thánh Điện
giữ kín không nói ra cố nhiên có một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân
chính yếu là hồn thuật vô cùng phức tạp.
Hồn thuật có căn nguyên từ vũ kỹ, tại Thiên lộ là kết quả sau khi võ giả tiến nhập Thánh giả cảnh giới, tiến lên đỉnh cao hơn. Thánh giả Thiên
lộ và Thánh giả Thánh Vực, ngoại trừ có một điểm giống nhau là có thể
trực tiếp điều động năng lượng thì có quá nhiều khác biệt. Tỷ như hồn
vực, hồn giá trị, chưa cần nói thể loại sản phẩm hồn thuật Thánh Vực khó mà lý giải này.
Cho nên hồn thuật tại Thánh Vực cũng không được phát dương quang đại, tuy rằng thánh giả Thánh Vực nhiều như chó đi đầy đất.
Thu Ninh lại khác.
Từ nhỏ gã đã phi thường cảm thấy hứng thú với vũ kỹ, không nghe trưởng
bối khuyến cáo, si mê vũ kỹ. Cho nên từ nhỏ đã không được gia tộc coi
trọng. Gã cũng không quan tâm, khư khư cố chấp.
Thu Húc Hoa xấp xỉ tuổi gã, cùng nhau lớn lên từ bé, sau khi trở thành
hổ tướng, chuyên ở Thánh Điện kiếm không ít hồn thuật cho gã. Những hồn
thuật này Thánh Điện bảo mật đối với bên ngoài, nhưng mà quyền hạn của
hổ tướng đủ cao, hoàn toàn không bị hạn chế.
Thánh Điện kỳ thực cũng không để tâm tới những hồn thuật này, một ít thứ vô pháp tu luyện ngoại trừ làm tư liệu tham khảo chất đầy giá sách,
không có bất cứ tác dụng gì.
Không ngờ, vậy mà Thu Ninh lại đi theo con đường này, nhảy lên trở thành người có vũ lực cá nhân cường hãn nhất Thu gia.
Nhưng mà cái này đối với tình cảnh của gã cũng không có cải thiện gì.
Tại cái thời đại binh đoàn chế phách này, đối với danh môn nhãn hiệu lâu đời như Thu gia, võ tướng đứng đầu như Thu Húc Hoa Thu Thiên Kình mới
có thể chấn nhiếp đạo chích, mở rộng lực ảnh hưởng cho Thu gia.
Vũ lực cá nhân có mạnh mẽ, có thể phát huy tác dụng cũng chỉ là một thích khách.
Thu gia cần thích khách sao?
Toàn bộ Thu gia, không có ai cảm thấy Thu gia có một ngày sẽ cần thích khách để vãn hồi tôn nghiêm cho mình.
Ngay cả bản thân Thu Ninh, cũng không ngờ được vận mệnh Thu gia, vậy mà
lại giao trên tay gã. Gã có chút xuất thần, thanh âm Thu Vũ ở bên tai
cũng trở nên có chút phiêu hốt.
"Bọn chúng ta, Thánh Điện và liên minh không phải muốn mượn hơi Mai Tư
Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) sao? Bọn họ nhất định sẽ đồng thời xuất hiện,
ngay tại trước mặt bọn họ, tóm tuyệt thế Hồn tướng mà bọn họ cực lực
mượn hơi xóa bỏ đi, nếu vậy biểu tình của bọn họ nhất định sẽ rất đặc
sắc..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT