Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tỉnh Hào, ngọn lửa màu bạc bỗng nhiên bùng nổ, hóa thành những hoa lửa màu bạc trên không trung.

Thân ảnh của thiếu niên bướng bỉnh quật cường kia giống như một cọc gỗ, cứng đờ ngã xuống, làm bốc lên một đám bụi.

Nội tâm Tỉnh Hào cả kinh, chân liền đạp nhẹ phóng tới chỗ Đường Thiên.

Soạt! Một cái bóng lóe lên, mang theo luồng sát ý lạnh buốt bay đến trước mặt Tỉnh Hào. Tóc gáy Tỉnh Hào dựng đứng, thân hình gấp rút dừng lại.

Một Hồn Tướng quái dị đã ngăn trở đường đi của y.

Hồn Tướng này rất kỳ quái, nhất là gương mặt của hắn, giống như tờ giấy. Ngũ quan trên mặt tựa như được vẽ lên. Lần đầu tiên Tỉnh Hào thấy một Hồn Tướng như vậy. Nhưng y không dám xem thường chút nào. Sát ý tỏa ra trên người Hồn Tướng này ngưng thực như châm, đâm thẳng vào lòng người.

Mạnh thật!

Trong nội tâm Tỉnh Hào âm thầm nghiêm nghị. Thực lực Hồn Tướng này đã khiến cho y có cảm giác sâu không lường được*.

*Nguyên văn: Thâm bất khả trắc.

“Ta không có địch ý.” Tỉnh Hào chủ động lui về sau một bước, ánh mắt vẫn quan sát Hồn Tướng trước mặt.

Hồn Tướng không nói nửa lời. Sát ý cũng không hề biến mất.

Tỉnh Hào cũng yên tâm. Hồn Tướng Đường Thiên chủ động hộ chủ, có thể thấy được Đường Thiên không gặp vấn đề quá lớn. Chỉ là trong lòng có chút kinh ngạc. Đường Thiên có một Hồn Tướng cường hãn như vậy, nhưng bình thường lại không để lộ chút dấu vết nào. Xem ra, lại lịch của Đường Thiên cũng không hề đơn giản. Nhưng rất nhanh, Tỉnh Hào cảm thấy mừng rỡ. Y đã lôi kéo được Đường Thiên vào trong phe phái, Đường Thiên càng mạnh, lai lịch càng bất phàm, thì càng tốt.

Địa vị Tỉnh Hào tại Quang Minh võ hội chủ yếu là do lão sư của y. Thực lực y không tệ, nhưng vì lý do niên kỷ, còn cần thời gian tích lũy kinh nghiệm. Vì vậy, có thể lôi kéo cường viện sẽ làm tăng địa vị của y trong phe phái và võ hội.

Hơn nữa…

Ánh mắt y chăm chú vào luyện hồn khí trên mặt đất.

Vừa rồi, những đoàn năng lượng của khe hở năng lượng bị khuấy động với thanh thế kinh người, hiện tại hồi tưởng lại cũng khiến tinh thần y không tự chủ được mà rung động.

Rèn luyện võ hồn!

Đường Thiên lại nắm giữ kỹ thuật rèn luyện võ hồn.

Vừa rồi, khi ngọn lửa màu bạc tan hết, có một tia võ hồn chui vào cơ thể Đường Thiên. Tỉnh Hào có thể thấy rõ ràng, tia võ hồn kia dù không khác biệt quá nhiều nhưng lại hiện ra ánh sáng bạc.

Bạch Ngân Hồn Tướng!

Đây thực sự là điều khiến Tỉnh Hào kinh ngạc. Khi lão sư y truyền thụ phương pháp tu luyện võ hồn từng dặn dò nhất định phải tu luyện cho thật tốt. Tỉnh Hào cũng không hề lơi là. Nhưng cho đến giờ võ hồn của y vẫn là cấp Thanh Đồng. Tỉnh Hào biết rất rõ tu luyện võ hồn khó như thế nào. Võ hồn Bạch Ngân đối với hắn quả thực rất xa xôi.

Lão sư không nói rõ là võ hồn Bạch Ngân có tác dụng gì, nhưng hắn biết được võ hồn Bạch Ngân nhất định có chỗ độc đáo. Càng khiến y không thể tưởng tượng là, Đường Thiên chưa đến tứ giai đã ngưng tụ được võ hồn. Hôm nay lại dùng thực lực tứ giai để ngựng tụ võ hồn Bạch Ngân. Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn tuyệt đối không tin.

Là vật kia…

Ánh mắt Tỉnh Hào nóng rực, chăm chú quan sát luyện hồn khí trên mặt đất. Đường Thiên có thể luyện thành võ hồn Bạch Ngân nhất định là do vật này. Trong lời đồn, thời đại tam đại binh đoàn, binh đoàn Nam Thập Tự có một vật tương tự. Cao tầng của võ hội đặt kỳ vọng rất lớn, rất nhiều người nghĩ ra `tất cả biện pháp để khôi phục loại thần khí này. Nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa ai có thể phục hồi được nó.

Không ngờ, y lại có thể nhìn thấy.

Tỉnh Hào mặc dù không phải loại người giỏi dùng tâm kế, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Hắn không hề có ý muốn đoạt đi vật kia. Thực lực Hồn Tướng canh giữ trước mặt Đường Thiên rất mạnh. Hơn nữa, phe phái bọn họ vốn đối đãi ôn hòa với nhau. Bình thường, mọi chuyện đều dùng hình thức giao dịch để giải quyết. Theo y biết, luyện hồn khí chỉ có thể dùng một lần. Đối với Đường Thiên, luyện hồn khí bây giờ đã không còn tác dụng. Mặt khác, y rất tin tưởng có thể giao dịch thành công, có lão sư của y, thân gia nội tình so với người bình thường dày hơn rất nhiều*.

*Chỗ này muốn nói có ông thầy phía sau, thì vấn đề tài chính mạnh hơn người thường.

Hơn nữa, Tỉnh Hào đã quyết định, một khi giao dịch thành công, sẽ đem luyện hồn khí đưa cho lão sư. Tỉnh Hào biết địa vị của mình trong võ hội còn chưa đủ. Nếu y giao cho võ hội, ban thưởng xuống hắn cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Lão sư của y vốn là nòng cốt sẽ không như vậy, ban thưởng nhất định rất kinh người. Chỉ cần vị trí của lão sự trụ vững, thì bản thân y cũng có không ít chỗ tốt.

Chút nữa phải thân mật mà nói chuyện với Đường Thiên mới được.

*********

Không biết bao lâu sau, Đường Thiên từ từ tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại Đường Thiên đã thấy Binh thủ hộ trước mặt mình, còn ngăn Tỉnh Hào ở phía xa lại. Trong lòng hắn ấm áp lên. Quả nhiên Binh đại thúc thật đáng tin cậy…

Hắn lăn một vòng rồi đứng lên: “Hê! Binh đại thúc! Tỉnh Hào đại ca!” Tiếng sau là chào Tỉnh Hào phía xa.

Tỉnh Hào thấy Đường Thiên tỉnh lại, tinh thần rung động: “Chúc mừng, chúc mừng! Dùng thân thể tứ giai ngưng tụ võ hồn Bạch Ngân. Đường huynh đệ chính là người đâu tiên. Tiền đồ tương lại bất khả hạn lượng*…!

*Không có giới hạn nào đo lường được.

Binh thấy Đường Thiên tỉnh lại, mặt không đổi sắc, bay lại phía sau Đường Thiên.

Sau khi Binh chủ động lui lại, Tỉnh Hào cảm thấy áp lực giảm mạnh, y thả lỏng cơ thể. Nội tâm thêm kinh hãi, ngoài lão sư, chưa ai gây cho y áp lực lớn như vậy. Nhưng theo lý thuyết, cấp bậc Hồn Tướng không thể vượt hơn chủ nhân một cấp mới đúng…

Tỉnh Hào đột nhiên cảm thấy Đường Thiên và Hồn Tướng của hắn không thể nhìn ra sâu cạn. Y âm thầm lắc đầu, đem vấn đề này bỏ đi. Đôi mắt sáng rực, nhìn về phía Đường Thiên, nghiêm túc nói: “Đường huynh đệ, không biết khí vật này có phải là luyện hồn khí hay không?”

Phía sau Đường Thiên, Binh dùng âm thanh nhỏ như kiến bò nói: “Cho y biết cũng không sao.”

Đường Thiên lập tức hiểu được, gật đầu nói: “Không sai, đây chính là luyện hồn khí của binh đoàn Nam Thập Tự.”

Sắc mặt Tỉnh Hào toát ra vẻ vui mừng và kinh hỉ. Dù đã cố kiềm nén, nhưng sự vui mừng kia vẫn dễ dàng thấy được giữa hai chân mày: “Không ngờ, Đường huynh đệ lại có thần khí như thế này. Nghe đồn, vật này chỉ có thể dùng một lần với một người phải không?”

“Không sai!” Đường Thiên gật đầu.

Vẻ vui mừng của Tỉnh Hào càng đậm: “Không biết Đường huynh đệ có thể bỏ thứ yêu thích được không?” Y vội vàng bổ sung thêm: “Giá cả thế nào Đường huynh đệ cứ nói, nếu ta không làm chủ được thì sẽ báo lên lão sư của ta.”

“Có thể đáp ứng.” Binh đứng đằng sau Đường Thiên khẽ nói.

Đường Thiên ngầm hiểu, nói: “Chuyện giá cả ta không hiểu rõ, Tỉnh Hào đại ca cứ nói ra là được.”

Tỉnh Hào không ngờ Đường Thiên lại đá chuyện đó về cho mình. Y thật sự gặp chút khó khăn, trầm ngâm nói: “Rất khó để ta đánh giá giá trị của luyện hồn khí. Thôi thì thế này đi, ta dùng một bộ thẻ Hoàng Kim để đặt cọc, phần còn lại sẽ do lão sư ta đưa tiếp, vậy có được không? Đường huynh đệ yên tâm, lão sư ta là người chính trực, không phải kẻ tham lam thích chiếm tiện nghi.”

Tinh thần Đường Thiên chấn động: “Thẻ Hoàng Kim?”

Tỉnh Hào thấy Đường Thiên có hứng thú, trong lòng thả lỏng: “Đây là một bộ thẻ Hoàng Kim do một vị tiền bối để lại. Một bộ này có ba tấm, hội tụ tinh hoa của ba loại võ kỹ mà tiền bối am hiểu nhất. Lần lượt là, Đại Bi Chưởng, Đàm Thoái, Tuyền Qua Tán Thủ, ngũ giai, rất thích hợp với Đường huynh đệ. Phần còn lại, rất nhanh, lão sư ta sẽ đưa đến.”

Binh nói nhỏ: “Ngươi tự xử lý đi.”

Đường Thiên không hề do dự: “Được!”

Tỉnh Hào vui mừng quá đổi, không nói nhiều lời, lấy ra ba tấm thẻ Hoàng Kim rực rỡ, nhanh chóng nhét vào tay Đường Thiên. Bộ dáng kia như sợ Đường Thiên đổi ý.

Tính chất thẻ Hoàng Kim tương đối khác biệt với thẻ Bạch Ngân. Ba tấm thẻ nhìn qua thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng đến tay lại vô cùng nặng. Vuốt ve ba tấm thẻ, một cảm giác không nói nên lời truyền vào lòng Đường Thiên.

Đường Thiên có chút động dung, quả nhiên không hổ là thẻ Hoàng Kim.

“Đường huynh đệ yên tâm, rất nhanh, tin tức lão sư sẽ truyền đến.” Tỉnh Hào bổ sung, đôi mắt trông mong nhìn vào luyện hồn khí.

Đường Thiên nhếch miệng cười, phất tay: “Ta tin tưởng Tỉnh Hào đại ca, bây giờ, nó là của Tỉnh Hào đại ca đấy.”

Tỉnh Hào vội vàng chạy đến, cẩn thận từng chút mà ôm lấy luyện hồn khí.

“Ta không quấy rầy Đường huynh đệ tu luyện nữa.” Tỉnh Hào vội vàng cáo từ.

Đường Thiên cũng đang muốn xem tiến bộ của mình đến đâu, thuận thế nói theo: “Tỉnh Hào đại ca cứ tự nhiên.”

Nhìn theo thân ảnh của Tỉnh Hào biến mất, Đường Thiên có chút tò mò hỏi Binh: “Đem luyện hồn khí cho hắn sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Không sao đâu.” Binh lơ đễnh nói: “Thực ra, tác dụng của luyện hồn khí cũng có hạn. Trước đây, tại binh đoàn, nó chỉ là một loại cơ quan bình thường mà thôi. Bởi vì bất cứ ai cũng chỉ có thể sử dụng một lần.”

Binh còn một câu chưa nói, chính là không phải ai cũng đều biến thái như Đường Thiên.

Đường Thiên nghe xong thì yên lòng, chợt nhớ đến một vấn đề khác, vội hỏi: “Ta chống đỡ được bao lâu?”

“Lâu hơn nữa giờ so với ta .” Binh hời hợt.

“Chỉ lâu hơn ngươi nữa giờ sao…” Vẻ mặt Đường Thiên thất vọng.

Binh cảm thấy suýt chút nữa đã phun ra một họng máu. Y cố gắng kiềm chế không dùng một tát đánh bay tên vô sỉ này.

Không nên so đo với thiếu niên như thần kinh… không nên so đo với thiếu niên như thần kinh…

Binh lầm rầm như niệm kinh.

Đường Thiên ngẩng mặt lên, giọng đầy tiếc nuối: “Chỉ nhiều hơn ngươi nữa giờ, khổng thể hoàn toàn thể hiện sự lợi hại của ta…”

Binh vẫn tiếp tục niệm: không nên so đo với kẻ tầm thường như hắn… không nên so đo với kẻ tầm thường như hắn…

“Hầy, nói đi cũng phải nói lại. Trình độ của binh đoàn các ngươi thật kém cỏi. Ta dễ dàng như vậy đã đạt mốc hai giờ rưỡi, nói vậy ta thật sự lợi hại! Quả nhiên không hổ là thiếu niên như thần…! Dùng sức một người đánh bại toàn bộ binh đoàn Nam Thập Tự! Oa ha ha!”

Đường Thiên dương dương tự đắc, mặt mày hớn hở.

Hai đường chân mày của Binh run lên bần bật. Hiện giờ đã biết rõ cái bản mặt tiểu nhân đắc chí của thằng này.

*********

Trại huấn luyện tân binh, huấn luyện chịu đòn.

Quang đoàn đầy trời, phủ xuống như mưa. Nhưng Đường Thiên lại phòng thủ vô cùng cẩn mật.

Hắn tựa như đá ngầm trong sóng dữ, bất luật sóng biển lớn thế nào cũng lù lù bất động.

Thần thái hắn thong dong, không có một chút chật vật nào. Động tác mây bay nước chảy. Tốc độ công kích cũng không tăng rõ, nhưng từng động tác đều chuẩn mực. Độ khó huấn luyện hiện tại đã tăng gấp đôi so với độ khó lúc thường.

Đường Thiên chỉ cảm thấy, bản thân với mọi thứ xung quanh đều trở nên linh mẫn dị thường.

Luyện thành võ hồn Bạch Ngân, trực giác của hắn tăng lên đến trình độ khó tưởng tượng.

Số lượng quang đoàn không ngừng tăng lên theo độ khó.

Đường Thiên thủy chung vẫn thong dong đối phó, hai mươi phút, hắn vẫn chưa có dấu hiệu mệt mỏi.

Quang đoàn như mưa, mật độ nhảy vọt đến mức độ kinh người, khiến da đầu người ta phải run lên.

Phòng ngự của Đường Thiên rốt cục bị phá vỡ, BỐP, một quang đoàn đánh trúng cổ tay hắn.

“A… A… A!” Tiếng la thảm thiết của Đường Thiên bị những quang đoàn che trời lấp đất kia bao phủ.

Cảm giác trả thù thật sảng khoái! ^,..,^

Binh cười âm hiểm.

Sau khi cười xong, nội tâm Binh khó có thể bình tĩnh lại. Năm lần! Độ khó của huấn luyện chịu đòn phải tăng lên năm lần mới có thể phá vỡ phòng tuyến của Đường Thiên. Nhưng đây là lần đầu huấn luyện từ khi Đường Thiên đột phá. Khi trực giác Đường Thiên bắt đầu thích ứng, chắc chắn sẽ chống đỡ được lâu hơn.

Nghĩ đến trực giác nhạy cảm dị thường của tên gia hỏa này tăng thêm năm lần…

Thật đáng sợ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play