Một bước lăng không, mọi người vừa cảm thấy hoa mắt, A Tín đã bước lên Ngủ Yên chi hải.
Thần tình hắn phức tạp, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nghiêm túc, kích động, cảm khái, hoài niệm, nhưng những tâm tình này chợt lóe trong mắt
hắn rồi biến mất, hắn lại khôi phục như thường ngày, trầm tĩnh như nước.
Lửa giận trong lòng Thu Thiên Kình từ từ biến mất.
giằng co lâu như vậy với hạng người vô danh còn chưa thắng lợi, hơn nữa
đa số thời gian đều là lão ở vào hoàn cảnh bị áp chế, vốn tâm cao khí
ngạo, tâm tình Thu Thiên Kình có thể nghĩ mà biết. Nhưng vậy mà lúc này, Hỏa gia đột nhiên đến, nói muốn hỗ trợ.
Thu Thiên Kình chẳng muốn Hỏa gia hỗ trợ tẹo nào, lão có đủ lòng tin
tiêu diệt được những địch nhân đáng ghét này. Ngay cả một đám vô danh
cũng không giải quyết được, còn cần tới Hỏa gia hỗ trợ thì còn ra cái
thể thống gì? Nếu thật như đối phương đã nói là Mai Tư Phỉ Nhĩ
Đức(Masefield) gia tộc, vậy thì thật quá mất mặt!
Ngay cả một danh môn tầng dưới chót cũng không xử lý được, tính là danh
môn đỉnh cấp cái gì nữa? Dở tệ hơn nữa là, cái này sẽ khiến người khác
cho rằng Thu gia chỉ có vẻ ngoài mà thôi, tại thời khắc then chốt như
thế, nếu để mọi người mất lòng tin với Thu gia, không thể nghi ngờ gì
nữa đối với Thu gia mà nói là đả kích thật lớn.
Một nước đi sai thua cả bàn cờ.
Nhưng mà suy đi nghĩ lại, vì mưu đồ lần này, Thu Thiên Kình cố cố gắng
kiềm chế lửa giận trong lòng, tiếp nhận lời đề nghị của Hỏa gia. Lão
không thể không thừa nhận, tình huống trước mắt, đối phó Thánh Điện mới
là chuyện trọng yếu nhất của bọn họ.
Tuy rằng đáp ứng kiến nghị của Hỏa gia, nhưng mà trong lòng Thu Thiên
Kình vẫn nghẹn một bụng tức. Khi nhìn thấy chủ tướng đối phương ly khai, chuyển cho một gã Hồn tướng dưới trướng chiến đấu cùng lão, thoáng cái
lão liền không khống chế được lửa giận nữa.
Thu Thiên Kình lão thân kinh bách chiến, uy danh hiển hách, ai không
biết? Người nào đối địch với lão mà không phải nơm nớp lo sợ như lâm đại địch?
Từ khi nào, khơi khơi một đứa khốn khiếp là có thể coi rẻ lão như thế?
Thu Thiên Kình hít sâu một hơi, biểu tình trên mặt ở trong vụ khí dị
thường dữ tợn: "Hôm nay không bầm thây vạn đoạn các ngươi, ta không phải là Thu Thiên Kình!"
Toàn bộ thuộc hạ phía sau lão trở nên căng thẳng, bọn họ biết rõ đại nhân đã thật sự cực giận rồi.
Thu Thiên Kình cũng không nói tiếp lời vô dụng, khí cơ dẫn dắt, nguyên
bản thu chi pháp tắc trong Thu Sát viện sinh sôi không ngừng ầm ầm vận
chuyển. Rầm rầm rầm, như xiềng xích kéo lê trên mặt đất, mặt ngoài thu
sương như tuyết mỏng đột ngột xuất hiện từng cái vết sâu, giống như có
cái gì kéo ở phía trên vậy.
Vụ khí tràn ngập Thu Sát viện bắt đầu kịch liệt co rút lại, Thu Sát viện lại lần nữa lộ ra diện mạo chân thực. Khi mọi người nhìn rõ ràng cảnh
tượng bên trong Thu Sát viện thì không khỏi thất kinh.
Toàn thân binh sĩ của Thu Sát binh đoàn có thêm lớp áo giáp xám trắng,
trên áo giáp ẩn hiện kim hoa văn. Sắc mặt bọn họ tái nhợt, khuôn mặt
không biểu tình, trong con mắt xám trắng có một đoàn vụ khí bốc lên. Mỗi người bọn họ đều tản ra hàn ý nhàn nhạt, dưới chân phủ đầy thu sương
bên trong phạm vi bảy tấc, toàn thân ai nấy tràn ngập túc sát chi ý.
Con mắt Cát Trạch đột nhiên co rụt lại, pháp tắc áo giáp!
Tại Tội Vực, pháp tắc áo giáp cũng không hiếm thấy, trái lại, pháp tắc
biến ảo thành giáp, là một loại thủ đoạn thông thường nhất. Nhưng mà,
thủ đoạn có phổ biến cỡ nào, khi đạt được chuẩn pháp tắc lĩnh vực, đều
sẽ trở nên phi thường hiếm thấy. Kim hoa văn trên áo giáp của bọn họ là
do pháp tắc tạo thành.
Cảnh tượng nhiều binh sĩ đồng thời mặc giáp như vậy, Cát Trạch chưa bao
giờ thấy. Ánh mắt hắn tinh tế hơn người khác rất nhiều, hắn có thể nhìn
ra được cái bất phàm của những áo giáp xám trắng này, lại nữa tựa hồ
giữa chúng nó có mối liên hệ vô hình.
Hắn nhớ tới thanh âm xiềng xích kéo lê trên mặt đất vừa rồi.
A Tín tựa như chưa nhìn thấy biến hóa trong Thu Sát viện, hắn khẽ vuốt
thân kiếm, vết rạn phủ đầy thân kiếm nhìn thấy mà giật mình. Ngủ Yên chi hải ở dưới chân bình tĩnh không sóng, sự yên tĩnh làm người bị kiềm
chế.
Khí tức quen thuộc, cảm giác quen thuộc, tiếng gào thét quen thuộc,
tiếng rít gào quen thuộc, đúng vậy, trải qua một vạn năm, vẫn là quen
thuộc như thế. Đúng vậy, qua một vạn năm, chúng ta vẫn có thể gặp nhau.
Một nụ cười từ đáy lòng hiện lên trên khóe miệng hắn, không khí quanh
thân hắn không có gió tự lay động. Con mắt sáng lên quang mang, tựa như
trăng tròn tỏa ra ánh sáng.
nếu như các ngươi đã không muốn ngủ yên, vậy để cho chúng ta đồng thời kề vai chiến đấu đi!
"Ra đi! Mọi người!"
Bất Tử kiếm vung lên, hắn huýt dài một tiếng.
Khi hắn giơ thân kiếm lên, từng đạo hư ảnh từ trong Ngủ Yên chi hải chậm rãi trồi lên mặt nước.
Thân ảnh hư huyễn giống như vụ khí, hoa văn rạn nứt đỏ sẫm trải rộng
toàn thân bọn họ, tựa như từng đạo huyết tuyến đỏ tươi, đập vào mắt in
vào tâm. Bọn họ như từng cái tượng đất bị ngã vỡ lại được lắp ráp lại,
đứng yên như tượng gỗ, yên lặng vô thanh.
Bàn tay nắm kiếm của A Tín đang rung động, vô số tin tức từ Bất Tử kiếm
tràn vào trong lòng hắn, vô số hình ảnh thoáng hiện. Hắn cuối cùng biết
rõ rốt cuộc đã phát sinh cái gì, hắn cuối cùng biết rõ trong một vạn năm này, trong Ngủ Yên chi hải đã phát sinh cái gì.
Hắn mắm chặt môi, trợn tròn mắt, kiệt lực để nước mắt mình không chảy xuống.
Đây là một vạn năm của các ngươi...
Ánh mắt hắn đảo qua mỗi một đạo hư ảnh, khuôn mặt bọn họ đều là hư ảnh
như vụ khí, hắn vô pháp hô lên tên của bọn họ, nhưng mà hắn biết là bọn
họ. Vết thương kia giống như thanh sắt nung đỏ khảm nhập vào thân thể,
chiếm cứ mỗi một cái ngóc ngách trên thân thể bọn họ, toàn thân bọn họ,
không có chỗ nào hoàn chỉnh.
Tâm A Tín như bị đao vặn, nhưng mà trên mặt hắn nở nụ cười, cả người hắn tản ra hàn ý vô cùng cường liệt, hắn tựa như ma quỷ từ trong địa ngục
đi ra, nhưng mà hắn đang cười.
Hắn giơ kiếm lên, giương cao giọng quát: "Binh hồn không tiêu tan, chiến địa vĩnh tồn, thập tự tâm ta, tinh thần không ngã."
Toàn bộ hư ảnh bị chấn động, bọn họ thi nhau ngẩng đầu, nhìn về phía Bất Tử kiếm giơ lên cao. Lúc trước bọn họ giống như vật chết, không có bất
cứ sinh cơ gì, nhưng mà nghe được những lời này, bọn họ tựa như đột
nhiên tìm lại được ý thức.
Khí lưu quanh thân A Tín tung bay, lúc này khuôn mặt bình thường, tản ra sự sắc sảo khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Viền mắt hắn đỏ bừng, khuôn mặt nghiêm túc, kiếm chỉ trời cao, thần thái thành kính mà bễ nghễ, chân thành mà ngạo mạn, nhấn mạnh từng chữ, như
búa tạ kích không.
"Điều lệ thứ chín thời chiến, binh đoàn thượng tướng Tín, nay toàn quyền tiếp quản toàn quân, mỗi bộ binh đoàn, chờ đợi sai phái!"
Thanh âm bình tĩnh hữu lực kích động trên không Ngủ Yên chi hải.
Hàng ngàn hàng vạn hư ảnh tàn hồn thủy chung yên lặng vô thanh ngơ ngác
ngưỡng vọng, bỗng nhiên cùng thực hiện một động tác, bọn họ đồng thời
chân đạp mặt biển, phanh, một tiếng nổ, mặt biển dưới chân bị ép lõm
mười mét.
thân thể các hư ảnh đứng thẳng như thương, cánh tay như rừng, chỉnh tề như một, hành lễ với A Tín, ầm ầm tuân mệnh: "Vâng!"
Hàng ngàn hàng vạn thanh âm tụ tập hợp nhất, tựa như tiếng sấm nổ vang, thiên địa biến sắc.
Hỏa tướng quân ở xa xa quan chiến, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, đây là cái binh đoàn gì, vậy mà lại có uy thế đáng sợ như vậy?
Những hư ảnh kia dường như ngưng thực hơn một ít, ngay cả những vết rạn
đỏ tươi kia tựa như cũng trở nên càng thêm tươi đẹp ướt át.
sắc mặt Hỏa tướng quân đại biến, những hư ảnh này lúc trước đứng yên như tượng gỗ như thể vật chết, đột nhiên bộc phát ra khí thế đáng sợ, giống như đột nhiên sống lại.
Đường Thiên trợn mắt há mồm, Thượng... Thượng tướng!
Thượng tướng của Nam Thập Tự binh đoàn... A Tín thế mà là thượng tướng!
Đường Thiên phi thường quen thuộc đối với quân hàm của Nam Thập Tự binh đoàn, cơ mà, thượng tướng...
Đường Thiên bị hù dọa vỡ mật, thượng tướng gần với quân hàm nguyên soái, làm cho người cảm thấy đáng sợ hơn chính là thượng tướng có thể chỉ
huy, chỉ huy 20 vạn, đủ để phát động một trận chiến dịch đại quy mô.
Quân hàm A Tín vậy mà lại còn cao hơn Binh đại thúc, thực sự là quá kinh khủng.
Trên thương thuyền, vẻ mặt Thiên Huệ cùng Tiểu Man cũng dại ra, thượng
tướng... Vô luận tại bất cứ địa phương nào, bất cứ binh đoàn nào, đây
đều là cấp bậc khiến người ta ngưỡng vọng.
Tiểu Man ngơ ngác mà nhìn A Tín quang mang vạn trượng, nàng thực sự vô
pháp liên hệ cái nam tử giống như chiến thần trước mắt này cùng với đại
thúc vô lương cà lơ phất phơ bình thường không ngừng bị nàng quất bay
với nhau.
Cấp bậc Thượng tướng, Tiểu Man lý giải sâu hơn người khác một chút, năm
đó Xà Phu binh đoàn là tử địch của Nam Thập Tự binh đoàn. Tiểu Man thiên phú không tệ, nhưng mà tại Xà Phu binh đoàn chỉ là một thượng úy có thể chỉ huy 1000 người, thượng tướng là cái khái niệm gì?
Có thể nói, hắn là người thứ hai ngoại trừ binh đoàn trưởng, thậm chí
quyền chỉ huy của hắn còn trên cả Phó đoàn trưởng, bởi vì Phó đoàn
trưởng bình thường phụ trách hậu cần.
Hóa ra cái tên hàng này là đại nhân vật...
Không biết vì sao, trong lòng Tiểu Man có chút mất mát. Không biết vì
sao, trước đây cái A Tín kia khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn an tâm
hơn.
Thiên Huệ và Tiểu Man tình như tỷ muội, lập tức chú ý tới tâm tình Tiểu
Man suy sụp, nàng thông minh lanh lợi, nghĩ lại một thoáng trong lòng
liền sáng tỏ, cố ý nói: "Không ngờ A Tín trước đây lợi hại đến thế, thật chưa nhìn ra. Ta để hắn làm phó thủ cho ngươi, có bản lĩnh còn cất giấu thủ đoạn, hừ, ngươi hãy dùng trảm mã đao tốt ra quất hắn."
tinh thần Tiểu Man rung lên, không sai, đôf hàng kia có lợi hại cũng là
trước đây, thượng tướng thì sao? Không nghe lời thì cứ quất! Trời đất
bao la, cũng là tiểu thư cô gia lớn! Nói tiếp, thảo nào bình thường cảm
thấy quất rất đã tay, thượng tướng quả nhiên không phải như tầm thường
a, xúc cảm cũng khác.
Tiểu Man vui rạo rực mà ôm trảm mã đao của mình, vẻ lo lắng trên mặt dọn sạch.
Không khiếp sợ như người khác, Thu Thiên Kình cảm thụ trực tiếp hơn
nhiều, nguy hiểm càng thêm trực tiếp. Tại Quang Minh Châu, chỉ có năm hổ tướng là thượng tướng, những người khác đều không có tư cách.
Tuy thế, thì tính sao?
Trong mắt Thu Thiên Kình sôi trào sát ý, năm hổ thượng tướng xác thực
lợi hại, nhưng mà cho tới hiện tại lão cũng không cảm thấy mình kém hơn
năm hổ thượng tướng. Năm hổ thượng tướng có thể có thanh danh rất lớn,
chỉ cùng lắm là dính vinh quang của Thánh Điện mà thôi.
Thu gia có một vị thượng tướng, thiên tài hơn người - Thu Húc Hoa.
Từ nhỏ đến lớn, Thu Húc Hoa chính là đối thủ cạnh tranh trực tiếp nhất
của lão. Mà Thu Húc Hoa cũng chính là bởi vì đánh bại lão, mà thu được
cơ hội đi Thánh Điện, do đó trở thành một trong năm hổ thượng tướng.
Cho tới nay, lão đều sinh hoạt tại trong bóng của năm hổ thượng tướng
Thu Húc Hoa. Nhưng mà lão chưa từng buông xuôi, từ 【Thu Phong Sát 】 đến 【 Thu sương lẫm địa 】, từng vết chân đi tới hiện tại.
Không có ai biết rõ, năm hổ thượng tướng mới là quân xanh của lão. Chỉ
tiếc, năm hổ tướng đa số trú quân bên ngoài, lão không có cơ hội ganh
đua cao thấp.
Mà hôm nay, trước mặt lão là có một vị thượng tướng.
Tuy rằng không biết đối phương đến từ cái binh đoàn nào, nhưng mà bất cứ một vị thượng tướng nào, đều tuyệt đối không phải chuyện đùa, không có
may mắn. Chức vụ không thể nói rõ thực lực, quân hàm lại đủ để thuyết
minh.
Chiến ý trong lòng lão rừng rực trước nay chưa từng có, có thể chiến đấu với đối thủ cấp bậc thượng tướng, cơ hội như vậy không nhiều.
Khảo nghiệm chân chính tới rồi.
thần tình Thu Thiên Kình bình tĩnh, lão biết rõ đây là khúc mắc trong
lòng mình, mấy năm nay tựa như cơn ác mộng quấn lấy lão. Nếu như lão
không thể đánh vỡ nó, trong tương lai khó thể tiến thêm. Mà chỉ cần đánh vỡ khúc mắc, tương lai của lão là không thể hạn lượng.
Đến đi, vậy thì chiến đấu đi.
Lão bay lên trời, đứng bên cạnh lão, năm nghìn thân ảnh xám trắng bay
lên trời, không trung xao động những thanh âm loảng xoảng loảng xoảng do xiềng xích bị gió gợi lên, nhưng không có ai nhìn thấy xiềng xích.
Cái này là từ lúc khai chiến Thu Sát binh đoàn mới lấy ra, lần đầu tiên
chủ động công kích. Ham muốn chiến đấu cường liệt khiến Thu Thiên Kình
căn bản không làm ra thủ thế.
Bọn họ tựa như một đám mây xám trắng bay về phía A Tín.