Đường Thiên và Thiên Huệ nói với nhau rất lâu, nói hắn là làm sao bị
cuốn vào Tội vực, làm thế nào rời đi, nói về sự sắp xếp của Binh, kể
chuyện mình lợi hại cỡ nào không phụ thanh danh thần thiếu niên...
Hắn cảm thấy mình có rất chuyện nói hoài không hết, lảm nha lảm nhảm, tỉ mỉ kể lại, giọng hắn chợt cao chợt thấp, sắc mặt minh họa, sinh động
như thật. Thiên Huệ ở một Tinh môn thanh đồng khác, nhoẻn nụ tươi cười
nhè nhẹ ngọt ngào, nàng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng cười khẽ, kiên
nhẫn nghe kể.
Kể lại kể, Thiên Huệ cũng nói về mình, nói về kinh lịch của mình, nói về mình làm thế nào rời cổ chiến trường, kể về di chỉ cổ quái mà mình
trông thấy, nói những chuyện thú vị về hai người A Tín và Tiểu Man...
Thiên Huệ nhỏ nhẹ, Đường Thiên hô to gọi nhỏ, thỉnh thoảng thét oa oa kêu sợ hãi, biểu tình sinh động.
Giọng Thiên Huệ thật là dễ nghe, trong lòng Đường Thiên thầm nghĩ.
Hắn cảm thấy rất hài lòng, hắn không biết phải hình dung tâm tình của
mình như thế nào, chỉ biết mình rất hài lòng rất vui vẻ, hài lòng đến
nỗi muốn nhảy dựng lên muốn bay lên tới.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người hồn nhiên không cảm thấy.
Hai người hàn huyên tròn hai cái canh giờ mới kết thúc dù chưa thỏa mãn. Cũng may bây giờ hai người cùng ở tại Quang Minh châu, liên hệ dễ dàng
lắm.
Trở lại Quang Minh Châu, ý chí chiến đấu của Đường Thiên bốc lên, hắn
cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực dùng không hết. Nghĩ đến cuộc nói
chuyện vừa rồi, hắn đờ cả nguwòi, nhếch miệng cười khúc khích.
Tư Mã Tiếu nhìn thấy Đường Thiên như thế thì huýt sáo, đầy mặt bỡn cợt:
"Trông kìa, sung sướng rồi a, thiếu niên! Sách sách, ngay cả thần thiếu
niên cũng không đỡ được lực lượng ái tình. Thực sự là hiếu kỳ, Thiên Huệ tiểu thư như thế nào a, vậy mà lại làm thần thiếu niên chúng ta say mê
thần hồn điên đảo."
Khuôn mặt mấy người kia có chút cổ quái, mọi người muốn cười lại không
dám cười. Tư Mã Tiếu có thể trêu đùa Đường Thiên, bọn họ không dám, rất
nhiều người tỏ ra vẻ hiếu kỳ. Thời gian Thần Trang binh đoàn theo Đường
Thiên không ngắn, cho tới giờ chưa thấy Đường Thiên làm bộ lấy lòng nữ
nhân, dù cho đối phương có xinh đẹp như thế nào. Một điểm này Chiêm Sâm
cảm thụ đặc biệt rõ ràng, hắn luôn luôn đi theo bên cạnh Mai Lỵ
Toa(Melissa) tiểu thư, nhưng hễ là nam tử bình thường, cho dù địa vị cao bao nhiêu mà thấy tận mắt dung mạo xinh đẹp của tiểu thư, hoặc thưởng
thức, hoặc thèm nhỏ dãi.
Duy độc mỗi đại nhân, hắn chưa từng nhìn thấy tâm tình tương tự. Hắn nhớ rõ rang lắm, đại nhân đã vài lần sinh sát ý đối với Mai Lỵ Toa(Melissa) tiểu thư. Ở trong lòng hắn, đại nhân lãnh khốc vô tình tới cực điểm, mỹ sắc đối với hắn không có chút lực hấp dẫn nào, là cỗ máy giết chóc chân chính.
Khi hắn nhìn thấy đứa gia hỏa trước mặt nhếch miệng cười khúc khích nửa
ngày, nhìn qua vô cùng ngu ngốc, hắn cảm thấy ngạc nhiên, đây còn là đại nhân sát phạt quả quyết, lãnh khốc vô tình của mình sao?
Rồi đột nhiên, Chiêm Sâm cực kỳ tò mò đối với vị Thiên Huệ tiểu thư kia. Nữ nhân kiểu gì có thể khiến đại nhân có bộ dạng như vậy? Lẽ nào nàng
còn xinh đẹp hơn Mai Lỵ Toa(Melissa) tiểu thư sao?
Cười ngây ngô nửa ngày, cuối cùng Đường Thiên nhớ tới chính sự, hắn cũng nhớ tới chủ ý mà Thiên Huệ đưa ra cho mình, căn dặn sự tình.
Khi Đường Thiên nói ra ý nghĩ của Thiên Huệ, xung quanh lặng ngắt như tờ, biểu tình mọi người đều rất kỳ quái.
Phản ứng của mọi người khiến Đường Thiên có chút ngoài ý muốn: "Có vấn đề gì sao?"
Một lúc lâu, Tư Mã Tiếu mới từ trong chấn động khôi phục lại, khuôn mặt
hắn phức tạp: "Thiên Huệ tiểu thư quả nhiên là kỳ nữ tử, ngươi đi bốc
cứt chó rồi!"
"Đúng vậy! Không có ai thông minh hơn Thiên Huệ!" Đường Thiên nghe thế,
đắc ý vô cùng, nhưng mà đột nhiên phản ứng lại đây, con mắt trừng lên:
"Cái gì gọi là bốc cứt chó? Muốn đánh nhau sao?"
Cái người khác cũng từ trong chấn động khôi phục lại, ai ai đều hiện lên vẻ kính nể.
Tiểu Lâm châu.
Thiết Cức từ biệt Thượng Quan Thiên Huệ, hắn trịnh trọng nói: "Tiểu thư
yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Thỉnh tiểu thư bảo
trọng!"
Dứt lời, dứt khoát xoay người cùng Thương Bắc ly khai. Bọn họ lại vượt đường mòn đầy mùi tử vong kia trở lại Dã Nhân Châu.
Nhìn thân ảnh Thiết Cức và Thương Bắc đi xa, Tiểu Man nhịn không được
huy vũ trảm mã đao to như ván cửa, thần sắc nhảy nhót: "Thật muốn đánh
một trận thật đã!"
A Tín nhìn không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm chỉnh, khóe mắt lại liếc bộ
ngực căng tròn của Tiểu Man đang rung động theo động tác huy vũ trảm mã
đao, kìm lòng không đậu mà nuốt nuốt nước bọt.
Tiểu Man bỗng nhiên quay mặt thản nhiên cười với A Tín: "Coi được không?"
"Coi được..." A Tín vô thức buột miệng nói ra.
Một vùng bóng râm cấp tốc bao phủ tầm mắt hắn, trảm mã đao, nga không,
trảm mã ván cửa phịchquất vào mặt hắn, A Tín tựa như quả bóng cao su bị
quất mạnh, xoay tròn bay ra hơn mười trượng xa.
Thượng Quan Thiên Huệ đứng bên cạnh không khỏi mỉm cười.
Tiểu Man chẳng thèm để ý tới A Tín, có chút lo lắng hỏi Thượng Quan
Thiên Huệ: "Tiểu thư, Thương Bắc cũng trở lại rồi, chúng ta chẳng phải
đơn độc hành động sao?"
Hoạt động tại cảnh nội của địch nhân, nếu không có người tiếp ứng là một chuyện cực kỳ trắc trở. Hơn nữa đoàn người bọn họ rất bắt mắt, chủ thể
đội ngũ là Hồn tướng, ở Thánh Vực chỉ cần vừa đi ra ngoài, muốn không
làm người khác chú ý cũng không dễ dàng.
Thượng Quan Thiên Huệ lắc đầu: "Không, chúng ta chờ nơi đây, sẽ có người tiếp ứng chúng ta."
"Có người đến tiếp ứng chúng ta sao? Quá tốt rồi!" Tiểu Man thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức có chút hiếu kỳ hỏi: "Tiểu thư, tới đón chúng ta là
ai a?"
"Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội." Thượng Quan Thiên Huệ mỉm
cười nói, ngay lập tức hỏi: "Thế nào? Mọi người cảm giác thế nào?"
Tiểu Man hưng phấn nói: "Cảm giác không giống như ở Dã Nhân Châu. Năng
lượng hoạt bát hơn hẳn, cũng nồng nặc hơn Dã Nhân Châu nhiều. Mọi người
đang không ngừng biến cường, nếu như cho chúng ta đủ thời gian, mọi
người có khả năng ngưng luyện ra thực thể, nhưng mà cần thời gian rất
dài."
Thượng Quan Thiên Huệ mỉm cười, thản nhiên nói: "Sẽ có thời gian."
Nhìn công trường khí thế ngất trời, Quang Minh kỵ sĩ La Kiệt không có
chút vui vẻ. Đường đường là Quang Minh kỵ sĩ, thân phận tôn quý cỡ nào,
vậy mà phải lưu lại cái nơi chim không thèm xả này làm giám công.
Đúng vậy, hắn cảm thấy mình chính là một người giám công.
Nơi đây cái gì cũng không có, hiện tại chỉ sợ đồng bạn của mình đã theo
điện hạ đi tới Thương Châu rồi. Hắn lộ ra vẻ mong ước, đi tới Thương
Châu, ý nghĩa kiến công lập nghiệp, thậm chí có khả năng lưu lại tên
mình trong lịch sử Thánh Điện. Mà mình thì sao chứ? Quang Minh kỵ sĩ
đoàn vĩ đại đang viết lên thiên truyền kỳ sáng tạo lịch sử Thánh điện,
La Kiệt không may kia trở thành một gã giám công ưu tú.
La Kiệt còn cần bảo hộ Tạp Nhĩ, đúng vậy, đường đường là Quang Minh kỵ
sĩ, vậy mà lại đi bảo hộ một tên thương nhân, hắn cảm thấy mất mặt đến
cực điểm. Chịu ảnh hưởng Tô Phỉ đại nhân, trên dưới Quang Minh kỵ sĩ
đoàn đối với thương nhân như Tạp Nhĩ, không có chút hảo cảm nào. Tại
Quang Minh Châu, Thánh Điện mới là người thống trị chân chính, mà tại
Thánh Điện, Quang Minh kỵ sĩ đoàn có địa vị cao cả. Mỗi một vị Quang
Minh kỵ sĩ đều là thiên tài trong thiên tài, bản thân La Kiệt cũng là
thiên tài, kinh lịch tầng tầng sàng lọc, gian khổ ma luyện. Địa vị cao
cả, thiên phú hơn người, thực lực cường hãn, bọn họ có đủ tư cách ngạo
thị quần hùng.
La Kiệt vô pháp cãi mệnh lệnh điện hạ, hắn trung thành và tận tâm đối
với Thánh Điện, đối với điện hạ, hắn thậm chí bắt đầu suy nghĩ mình có
chỗ nào đắc tội điện hạ hay không.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có tên thị vệ vội vã đi về phía hắn. La Kiệt nhận ra tên thị vệ này, hắn là tâm phúc của Tạp Nhĩ.
"La Kiệt đại nhân, Tạp Nhĩ đại nhân thỉnh ngài tới một chuyến." Thị vệ hạ giọng nói: "Đại nhân có phát hiện mới."
Khi La Kiệt nghe được nửa câu đầu, thần sắc lạnh lẽo, tên Tạp Nhĩ này
mặt mũi thật lớn, còn muốn bảo mình tới hả? Nhưng nghe nửa câu sau, hắn
không khỏi ngẩn ra.
Phát hiện mới?
Hắn có chút hồ nghi: "Phát hiện gì?"
Thị vệ hạ giọng: "Đại nhân tại một chỗ phế tích, phát hiện một ít năng lượng kỳ lạ lưu lại."
Năng lượng lưu lại kỳ lạ?
Con mắt La Kiệt sáng ngời, trong lòng sinh ra mấy phần hứng thú. Năng
lượng lưu lại kia khẳng định là nhóm thổ phỉ kia lưu lại, lẽ nào có chỗ
nào không tầm thường sao?
"Đi trước dẫn đường." La Kiệt không chút do dự nói.
Được thị vệ dẫn dắt, La Kiệt nhanh chóng đi tới địa điểm, nơi đây phòng
bị sâm nghiêm, có rất nhiều khuôn mặt xa lạ. La Kiệt biết rõ đại thương
hội như Tây Bộ Thương Hội, nội tình thâm hậu hơn thương hội bình thường
rất nhiều, cao thủ không người biết trong tay bọn họ càng nhiều. Những
hộ vệ khuôn mặt xa lạ này, hiển nhiên chính là như thế.
La Kiệt càng thêm hưng phấn, Tạp Nhĩ thì như lâm đại địch, lẽ nào thật có phát hiện khó lường gì?
Nếu quả thật có phát hiện gì đặc biệt hơn người, đối với La Kiệt mà nói, không chỉ là thêm một phần lạc thú, mà rất có khả năng là cơ hội. Điều
Tra đoàn đối với nhóm thổ phỉ kia không giải quyết được gì, nguyên nhân
lớn nhất tự nhiên có liên quan với việc Câu Thành Văn Đao cướp đoạt được Thương Châu. Thế nhưng nếu như mình có thể tra được cái gì có giá trị,
chỗ tốt đối với hắn không cần nói cũng biết.
Khi hắn nhìn thấy Tạp Nhĩ thì Tạp Nhĩ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất,
cùng mấy tên thị vệ tựa như đang tại thấp giọng thảo luận cái gì.
La Kiệt không chút khách khí mà đi tới trước đám người, nghênh ngang hỏi: "Nói đi, phát hiện thấy cái gì?"
Thị vệ khom lưng nghe lời hắn nói rồi đứng lên.
Con ngươi La Kiệt đột nhiên co rút lại.
Một đạo Yêu đao đao mang huyết sắc đột nhiên từ giữa eo đối phương, phút chốc xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Lúc này La Kiệt đã không kịp rút kiếm, nhưng mà thực lực hắn rốt cuộc
cường hãn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Gặp nguy không loạn, khẽ
quát một tiếng, hữu chưởng nắm lại, cánh tay phải hiện lên quang mang
bạch sắc sáng ngời, một quyền đánh về phía đao mang huyết sắc.
Trong nháy mắt Quyền mang va vào đao mang huyết sắc, tiên huyết trong cơ thể La Kiệt giống như bị một sợi dây vô hình nắm chặt.
Lần đầu tiên La Kiệt nhìn thấy tình cảnh quỷ dị như thế, sắc mặt không kiềm được biến đổi.
Hữu quyền kình lực phun ra nuốt vào, bạch quang thánh khiết bao phủ nắm
đấm đột nhiên trở nên lợi hại như châm, đao mang huyết sắc vỡ tan.
Cát Trạch hô lên khô khốc, không lùi mà tiến tới, huyết hồng đao mang phóng ra như lưới, trùm bọc La Kiệt.
Lúc này La Kiệt giận lắm, nhưng tần suất công kích của đối phương cực
nhanh nên bất ngờ không kịp đề phòng, hắn mất tiên cơ, rơi vào cục diện
bị động. Tuy nhiên mỗi một danh Quang Minh kỵ sĩ đều trải qua ma luyện
cực kỳ tàn khốc, dù cho thân hãm nguy cảnh, cũng không chút hốt hoảng.
Biết rõ đao mang đối phương có điều cổ quái, lúc này nộ mục La Kiệt bỗng dưng trợn tròn, áo giáp hoàng kim toàn thân lấp lánh quang mang tăng
vọt.
Bạch quang giống như thực chất từ bên ngoài áo giáp phun ra, phút chốc
hóa thành hỏa diễm sí bạch, toàn thân La Kiệt bao phủ tại trong sí bạch
hỏa diễm.
Vô số kim hoa văn thật nhỏ ẩn chứa bên trong rung lên leng keng ở trong sí bạch hỏa diễm, giống như những chớp giật màu vàng.
Huyết sắc đao lưới vừa đụng đến cái tầng sí bạch hỏa diễm này, liền
giống như giọt nước ném vào trong liệt diễm, xì một tiếng, tiêu tan biến mất.
Thân hình Cát Trạch run lên, khóe miệng ộc ra một vòi máu tươi.
Trong sí diễm, La Kiệt giống như chiến thần, con ngươi hắn hóa thành xám trắng, hờ hững nói: "Tạp Nhĩ, vậy mà ngươi lại dám can đảm phản bội
Thánh Điện, đem diệt!"
Chưởng như kiếm, kèm theo sí diễm, đâm thẳng tới Tạp Nhĩ.
Một cái đâm vô cùng đơn giản lại khiến sắc mặt mọi người đương trường
đại biến, năng lượng khắp bầu trời ầm ầm tề minh, vậy mà bọn họ lại sinh ra cảm giác vô pháp chống lại.
"Phì."
Lời thiếu niên nói nhẹ như gió.
Một nắm đấm phổ phổ thông không hề có dấu hiệu từ trong không khí xuất hiện, chống lại thủ chường của La Kiệt.
Tiếng nổ vang khắp bầu trời, rồi ngừng bặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT