Một lũ ý thức xa lạ xâm nhập tâm thần Đường Thiên.

Nhát gan, bất an, e sợ, đủ loại tâm tình mà lũ ý thức này truyền lại khiến Đường Thiên hơi hơi có chút thất thần. Rất khó tưởng tượng, một lũ hỏa diễm vậy mà lại tâm tình nhân cách hoá như thế, quả thực là thành tinh rồi cũng nên.

Ý thức của Lam diễm sau thăm dò lúc ban đầu, dường như minh bạch Đường Thiên không có ác ý với nó, lập tức trở nên vô cùng thân thiết.

Đường Thiên tâm tư ngây thơ cũng cảm thấy chơi đùa thật hay, Lam diễm khiến hắn nhớ tới Nha Nha. Cũng không biết hiện tại Nha Nha thế nào rồi? Nếu là Nha Nha ở tại đây, chúng nó hẳn là sẽ trở thành tiểu đồng bọn với nhau.

Chẳng mấy chốc, Lam diễm trộn lẫn quen thuộc với Đường Thiên, hoàn toàn chẳng có chút xa lạ. trí lực Lam diễm không cao, chỉ có thể bắt chước tâm tình đơn giản rất mơ hồ, tỷ như cao hứng, tỷ như mất hứng.

Đường Thiên đặt tên cho nó gọi là Tiểu Lam.

Sau khi có Tiểu Lam, hành trình cũng không đến nỗi khô khan nhàm chán. Tuy rằng Tiểu Lam chỉ có tâm tình đơn giản nhất, nhưng cũng làm cho Đường Thiên cảm thấy có thêm một đồng bạn.

Một khi coi Tiểu Lam là người của mình, Đường Thiên liền chú ý hơn nhiều. Khi Tiểu Lam hấp thu lam diễm thì sung sướng, tựa như con chó nhỏ đang gặm cục xương, Đường Thiên đôi khi hoài nghi, nếu như Tiểu Lam có một cái đuôi nhỏ, chắc hẳn bây giờ đang liều mạng mà vẫy.

Đường Thiên suy đoán đẳng cấp của Tiểu Lam thấp hơn nhiều so với lam sứa, bởi vì nó rất sợ lam sứa. Lam diễm của Lam sứa nếu như không phải có Niêm hoa ấn của Thiên Ma đánh tan lệ khí, nó sẽ lập tức trốn đi.

Thiên Ma sừng sững, trang nghiêm nghiêm túc.

Mỗi khi Đường Thiên nội thị Thiên Ma, đều sẽ sinh ra chấn động, nội tâm trong xanh phẳng lặng ôn hòa.

Sau khi quen thuộc với Tiểu Lam, Niêm hoa ấn của Đường Thiên tiến bộ nhanh hơn, một điểm này khiến hắn cực kỳ bất ngờ. Hắn phát hiện, Niêm hoa ấn trong tay mình có thể thông qua Tiểu Lam thành lập liên hệ với Niêm hoa ấn của Thiên Ma.

quang mang Nộ quyền ấn là hồng quang, rèn luyện lực lượng huyết nhục.

Niêm hoa ấn không có quang mang, rèn luyện tâm thần.

Đường Thiên cảm thấy tâm thần mình trở nên càng ngày càng óng ánh trong sáng, tựa như trở thành giống như lưu ly vậy. Loại cảm giác này khiến Đường Thiên cảm thấy rất quái dị, tâm thần đúng là vật vô hình, sao có thể trở nên giống như lưu ly chứ? Bản thân mình vậy mà lại có loại ảo giác này, ngô, nhất định là bị Tiểu Lam kéo thấp chỉ số thông minh.

Tốc độ du động của Đường Thiên rất nhanh, hắn nhạy cảm phát hiện, lam sứa xung quanh tựa hồ ít đi, có khi phải rất lâu mới gặp lam sứa.

Đường Thiên không những không thả lỏng, trái lại tâm sinh cảnh giác.

Hắn vào Nam ra Bắc, bây giờ cũng đi qua rất nhiều địa phương kỳ kỳ quái quái, các loại sinh vật đều sẽ có khu vực sinh hoạt của chúng nó. Dọc theo đường đi, hắn chỉ gặp phải một loại sinh vật là Lam sứa, không trông thấy bất luận sinh vật gì khác. tínhcông kích của Lam sứa rất mạnh, Đường Thiên đi tới đây, không biết giết chết bao nhiêu Lam sứa, không đúng, là Tiểu Lam không biết hấp thu bao nhiêu lam sứa.

Trong khoảng thời gian này không gặp Lam sứa, Đường Thiên suy đoán rất có khả năng xâm nhập lãnh địa một loại sinh vật khác.

Không biết vĩnh viễn là nguy hiểm.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Đường Thiên nhận ra một tia khí tức nguy hiểm đang tới gần, khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy một đạo lam ảnh mơ hồ, vậy mà cách hắn chỉ ba trượng, long tóc toàn thân hắn đột nhiên dựng thẳng!

Mình chẳng có chút phát hiện!

Lam ảnh mơ hồ, nếu không phải nhìn kỹ, căn bản không phát hiện được. Dù cho Đường Thiên chăm chú nhìn, cũng chỉ có thể nhìn thấy khu vực lam hải kia, hơi hơi tối hơn một ít.

Không chút nghĩ ngợi, Đường Thiên đánh một cái Thiên Ma trọng trảm hung hãn rời tay.

Vừa ra tay, hắn không lưu lực.

Thủ đao chém ra như thiểm điện, thủy đao trong suốt, hung hăng chìm vào trong đoàn bóng mờ kia.

Phụt!

thanh âm sắc nhọn cao vút cơ hồ muốn đâm phá màng tai Đường Thiên, nước biển xung quanh bóng mờ nổi lên sóng gợn tinh mịn. Đường Thiên bất ngờ không kịp phòng bị, hứng chịu trọn vẹn, cái thanh âm này tiến vào đầu Đường Thiên, tựa như cái dùi không ngừng luồn lách vào bên trong.

Phải mất tới hai ba giây, Đường Thiên mới phục hồi lại tinh thần, trong lòng hoảng sợ.

Đoàn bóng mờ kia lộ ra diện mạo chân thực, đó là một con quái ngư dài nửa người. thân hình Ngư có màu lam sắc như bảo thạch, trên lưng có một hàng gai nhọn, từ vẩy cá không ngừng chảy ra lam vụ. Những lam vụ này bao vây lấy thân thể nó, chảy dọc theo bên ngoài thân nó, tụ mà không tán. Đầu dẹp vươn ra một cái xúc tu, trên xúc tu, một lũ lam diễm đang nhảy lên.

Nhưng mà cái Thiên Ma trọng trảm vừa rồi của Đường Thiên, lực lượng hùng hồn, khoảng cách song phương lại gần, quái ngư chưa kịp né tránh, hứng chịu trọn vẹn, trên thân nó hiện ra một vết thương nhìn thấy mà giật mình, lam vụ không ngừng từ bên trong chảy ra.

Quái ngư mở miệng ra, lộ ra hai hàng hàm răng sắc bén đến cực điểm, rất dọa người. Nó có đầu lưỡi, đầu lưỡi hình âm thoa(hình chữ U), đang không ngừng rung động.

Tiểu Lam lại kinh sợ rồi, một cử động nhỏ cũng không dám.

Lúc này Đường Thiên không kịp nghĩ nhiều, đầu lưỡi hình âm thoa của quái ngư run lên, sóng gợn vô hình hình tròn, trùm tới hướng Đường Thiên.

Vừa rồi bị ma âm chói tai kia xuyên não hù dọa, Đường Thiên đạp một cái, thân hình như cá, lủi ra ngoài. Sóng gợn hình tròn lướt qua sát thân thể hắn, thuận thế lại là một trảm, Chân Ngô trảm không thấy dấu vết.

Hơn nữa một trảm này chém kề sát sóng gợn hình tròn.

Chân ngô trảm rời tay thì hoàn toàn không có tiếng động, nhìn qua không có bất luận thanh thế gì, đến tận khi tới gần quái ngư thì uy thế mới đột nhiên tăng vọt, dường như bài sơn đảo hải.

Quái ngư kinh hoảng muốn chạy trốn, nhưng mà đã không kịp, Chân ngô trảm hung hăng trảm vào đuôi nó.

Phốc!

Vô số vẩy cá bắn ra, lam vụ bắn ra, đuôi nó cơ hồ hoàn toàn bị Đường Thiên chặt đứt, chỉ còn một khối da thịt nhỏ, bộ dáng ảm đạm.

Quái ngư cũng tựa như biết rõ khó mà chạy thoát, vẩy cá toàn thân đồng loạt run lên.

Tức!

Sóng gợn tinh mịn lấy nó làm trung tâm, phút chốc khuếch tán bốn phía.

Đường Thiên không ngờ quái thú vậy mà lại còn có một chiêu này, chẳng có một góc chết nào, Đường Thiên không có chỗ né tránh, chỉ có thể gánh chịu, cơ hồ vô thức mà tay hắn kết Niêm hoa ấn.

Niêm hoa ấn của hắn rất có hỏa hầu, thủ ấn thành hình, tâm thần liền đột nhiên yên tĩnh ôn hòa, sóng gợn quỷ dị trùng hợp xung kích tới.

Thân thể Đường Thiên hơi hơi tê rần, thân thể bị đẩy được về phía sau vài thước, âm thanh tê minh kia vẫn chói lọi, nhưng không đau đớn như luồn não người giống lúc trước.

Sau một chiêu này, Quái ngư nguyên khí đại thương, hơi thở thoi thóp.

Thì ra Niêm hoa ấn vậy mà lại có thể dùng như vậy!

Trong lòng Đường Thiên kinh hỉ khó giải thích, Thiên Ma lục ấn bác đại tinh thâm, qua mỗi đoạn thời gian, hắn đều có thể hội mới. Ý nghĩ nảy ra, hắn có chút minh bạch. Quái thú vừa rồi công kích, cũng không chỉ là công kích bằng sóng âm, còn ẩn chứa công kích tinh thần.

Niêm hoa ấn có thể hóa giải công kích tinh thần, cái này là thu hoạch mới của Đường Thiên.

Nhìn hơi thở quái thú thoi thóp, Đường Thiên không tới gần, lại là một cái trọng trảm.

Quái thú vô lực trốn tránh, thân ngư bị mạnh mẽ chém thành hai đoạn, lam vụ nguyên bản ngưng mà không tiêu tan lạp tức khuếch tán ra bốn phía.

Tiểu Lam vốn luôn mai danh ẩn tích, lúc này thoáng cái nhảy ra, liên tiếp thúc giục Đường Thiên. Đường Thiên liếc mắt nhìn lũ lam diễm trên xúc tu vươn ra ở đầu ngư kia, liền hiểu được, bèn bơi tới.

Đường Thiên chìa ngón tay điểm về hướng lam diễm ở đầu ngư, Tiểu Lam lập tức từ đầu ngón tay Đường Thiên xông ra.

Hai cổ lam diễm đặt ở cạnh nhau, đã có thể nhìn ra được khác biệt. Lam diễm của quái ngư nồng nặc thâm thúy hơn nhiều, bập nùng nhảy lên rất hữu lực. Hai cổ lam diễm va chạm với nhau, lam diễm ở đầu ngư bị Tiểu Lam hấp thu từng chút một.

Toàn bộ quá trình giằng co tròn mười phút, điều này làm cho Đường Thiên có chút kinh ngạc. Lam diễm của Lam sứa, khi Tiểu Lam nuốt chững cơ hồ không phí nửa điểm khí lực. Nhưng mà lam diễm của quái ngư, Tiểu Lam lại chỉ có thể từng điểm nuốt chững.

Hấp thu hết lam diễm của quái ngư, thể tích Tiểu Lam rút nhỏ rất nhiều, lần nữa biến thành cỡ ánh nến, nhưng mà ngưng thực rất nhiều. Hỏa diễm mỗi một lần nhảy lên, đều tán ra một cổ khí tức nhàn nhạt.

Tiểu Lam lười biếng, tựa hồ muốn chìm vào giấc ngủ say.

Đường Thiên thấy thế, cũng không quấy rầy nó. Hắn nhìn được, Tiểu Lam là thông qua nuốt chững lam diễm để tiến hóa. Hắn rất mực hiếu kỳ, hình thái sau cùng Tiểu Lam sẽ có bộ dáng gì.

Ánh mắt hắn bỗng nhiên bị mấy thứ đồ vật hấp dẫn, đó là gai nhọn trên lưng quái ngư.

Thi thể Quái ngư tựa như Lam sứa, hòa tan ở trong lam hải, duy mỗi cái mấy cái gai nhọn này là không tan rã. Đường Thiên nhẹ nhàng đi tới, cầm lấy mấy cây gai nhọn ở trong bàn tay.

Tổng cộng có sáu cây gai nhọn, dài ước chừng ba thước, ngắn thì tầm một thước rưỡi, thân gai thẳng tắp, mũi gai dị thường sắc bén, toàn thân tựa như thủy tinh màu lam nhạt. Đường Thiên thử một cái, phẩm chất rất cứng rắn, hắn vậy mà bẻ không gãy.

Thứ tốt!

Đường Thiên cơ hồ lập tức bó tròn những gai cá này, độ dài cái dài nhất như thanh kiếm, cầm trên tay, lại rất hợp.

Cổ tay run lên, gai cá phút chốc xẹt qua, một chiêu lập đao thành ma!

Tê!

thủy đao nho nhỏ, phút chốc bắn nhanh ra, phải hơn năm mươi trượng mới biến mất hoàn toàn.

con mắt Đường Thiên sáng ngời, so với mình dùng thủ đao, thủy đao vạch ra mỏng hơn sắc bén hơn, bay xa hơn.

Đường Thiên lại thử mấy chiêu khác, lập tức liền yêu thích cái gai cá này. Khí thế Thiên Ma trọng trảm hào hùng khí phách hung hãn, dùng cái gai cá này thi triển biến thành một loại vị đạo khác, thâm độc sắc bén. Mỗi một trảm hoàn toàn không có tiếng động, lực lượng càng thêm ngưng tụ, không có một tia lộ ra, hoàn toàn không có chút dư âm dâng trào kích động nào, chỉ có thể thấy một cái mớn nước sắc bén vô hình.

Mà Chân ngô trảm có ẩn nấp tính mạnh nhất, chém ra thì ngay cả mớn nước đều nhìn không ra, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu gì.

Được món đồ chơi mới, Đường Thiên có chút mong đợi mấy con quái ngư khác tới để luyện tập một chút.

lần này Tiểu Lam tựa hồ bổ béo quá đỗi, phải thật lâu mới khôi phục lại. Cái gọi là thật lâu, là cảm giác của Đường Thiên. Đường Thiên đã phát hiện, thời gian nơi đây rất không thích hợp, hắn rất khó phán đoán tốc độ thời gian trôi. Cái này thực không thể tưởng tượng, cấp bậc cường giả như hắn, khống chế và sử dụng thời gian đạt được tình trạng cực kỳ tinh tế.

Đường Thiên hoài nghi thời gian nơi đây bị vặn vẹo.

Thời gian, không gian, sinh tử tam đại pháp tắc cơ bản, thời gian pháp tắc, là đáng sợ nhất. Nếu như mình rơi vào trong thời gian loạn lưu, vậy có thể trở lại hay không, Đường Thiên cực kỳ lo lắng.

Đáng tiếc, bất an cũng không có tác dụng gì.

hiện tại Đường Thiên chỉ muốn sớm tìm được triệu hoán mơ hồ kia, hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc là cái thứ quỷ gì đang làm trò quỷ!

Hơn nữa, hắn có trực giác, thứ kia mới là then chốt để hắn trở lại.

Đường Thiên có thể cảm thụ rõ ràng Tiểu Lam trở nên cường đại hơn rất nhiều, tâm tình của nó cũng trở nên càng thêm phong phú, có thể giao lưu nhiều hơn với Đường Thiên.

Loại giao lưu ý thức này, Đường Thiên quen việc dễ làm, linh trí của Tiểu Lam tăng lên, càng là trở nên thông thuận vô cùng.

Lại nói vị đạo cái quái ngư kia quả thực tuyệt diệu cực kỳ, đại ca ngươi có thể thêm lần nữa hay không?

Một cái khác vỗ vỗ bộ ngực nói gai cá quái ngư ta muốn, ngươi muốn đến mấy phát thì tới mấy phát, dưới tay thiếu niên, chưa từng có cá lọt lưới.

Sau đó, thiếu niên không cẩn thận liếc mắt nhìn phía trước, tay vỗ ngực cứng đờ.

Phía trước, một đám quái ngư đang khí thế rào rạt bơi lại phía bên này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play