Xa xa, một thanh quang mâu thật lớn, cắm vào lồng ngực người duy nhất còn đứng - Kiệt La Mỗ toàn thân là máu.
A Luân và Trần Tử Lâm không nói một lời, nhìn chằm chằm chiến trường đã kết thúc chiến đấu ở xa xa.
Bố Lạp Đức ở cạnh hắn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, nước mắt trên mặt giàn giụa.
Binh đoàn Sơn Sương hộ tống Tái Lôi, gặp trinh sát do Kiệt La Mỗ phái ra, bọn họ vội vàng chạy. Khi bọn họ có thể nhìn thấy chiến trường, chiến đấu đã kết thúc, mà lúc này, bọn họ cách chiến trường khoảng hai mươi dặm, cái này đã là cực hạn thị lực của bọn hắn.
Thi thể khắp nơi, đối mặt thân hình khổng lồ của Thánh huyết, binh sĩ của Binh đoàn Ngưu giác, yếu đuối tựa như đứa trẻ con.
"Là huyết mạch võ giáp!" Trần Tử Lâm trầm giọng nói, hắn xuất thân Tiên võ, kiến thức rộng rãi, liếc mắt liền nhận ra lai lịch của những quái vật tuyết trắng kia.
"Huyết mạch võ giáp!" A Luân ngạc nhiên động dung: "Quang Minh võ hội vậy mà lại có huyết mạch võ giáp?"
Huyết mạch võ giáp tồn tại, tại cơ quan binh đoàn không phải điều bí mật gì. Binh đại nhân đã từng đánh giá tương đối cao, thậm chí ở trên lớp học còn chuyên môn lấy nó làm quân xanh. Tuy nhiên mọi người đều chưa nhìn thấy vật thật, cho nên khi A Luân nhìn những quái vật tuyết trắng kia vậy mà lại chính là huyết mạch võ giáp, mới giật mình như thế.
A Luân nhíu mày: "Huyết mạch võ giáp của Quang Minh võ hội, so với đại nhân nói còn lợi hại hơn nhiều, xem ra, đây là vũ khí bí mật của bọn họ."
"Cửu giai tuyết vượn vương." Trần Tử Lâm thản nhiên nói: "Đơn thuần lực lượng, là có thể đủ đánh bại võ giả hoàng kim. Chú ý bạch quang, đó là quang mang hình thành khi Quang minh chân lực cộng minh. vũ kỹ, hồn thuật của Quang Minh võ hội có thể phát huy uy lực càng lớn. Nó hẳn là cấy ghép đặc thù huyết mạch tương tự. Đối thủ của chúng ta xuất hiện rồi."
A Luân minh bạch ý tứ trong câu nói sau cùng của Trần Tử Lâm, cơ quan binh đoàn cho tới bây giờ, không có đối thủ. Tại lĩnh vực cơ quan thuật, không có một nhà nào có thể so sánh với Tam Hồn thành. Cơ quan hồn giáp do nhà khác sản xuất, chênh lệch cùng bọn họ tối thiểu hai đời.
Tại lĩnh vực cơ quan thuật, bọn họ luôn luôn là tiếu ngạo quần hùng, không đâu địch nổi.
Cựu địch của bọn họ, cuối cùng xuất hiện, Quang Minh võ hội thúc đẩy ra huyết mạch võ giáp, tính năng và uy lực, mạnh tới kinh người.
"Hay lắm." A Luân chỉ có phun ra hai chữ, xoay người bỏ đi.
Bố Lạp Đức nắm chặt chặt song quyền, gân xanh vồng lên, toàn thân không tự chủ run rẩy, nước mắt tùy ý chảy xuống, bằng hữu thân quen từ thuở nhỏ, chết trận ở trước mắt mình, thực sự là tàn khốc a. Bố Lạp Đức dứt khoát lau sạch nước mắt, nhưng vô luận hắn lau như thế nào, tầm mắt vẫn cứ nước mắt mơ hồ. Bản thân mình là điện hạ của chòm Kim Ngưu, bản thân mình gánh vác hi vọng của chòm Kim Ngưu, bản thân mình muốn như thống soái Kim Ngưu binh đoàn trong lịch sử thiết huyết vô tình a, vì sao lại...
Vì sao chòm sao mục nát khiến người tuyệt vọng này, còn có người nguyện ý vì đó nỗ lực trả sinh mệnh?
"Các ngươi... cũng sẽ như Kiệt La Mỗ không?"
Hiểu vì sao lại thế, Bố Lạp Đức nói những lời này.
A Luân dừng lại, khuôn mặt giống như nham thạch, trở nên ngạo nghễ: "Sẽ như vậy? Không! Chúng ta không giống các ngươi. Bất luận kẻ nào dám can đảm xâm lấn, từ biên giới Đại Hùng tọa đến vương cung điện chúng ta, mỗi một tấc đất, đều biến thành chiến trường, biến thành chỗ chôn xương cốt, biến thành nơi chịu chết. Bất luận một người Sài Lang nào, vô luận nam nữ lão ấu, vô luận thân ở nơi nào, vô luận thân ở chức vị nào, vô luận thực lực mạnh yếu, đều lao tới, chiến đấu đến chết mới thôi."
Trần Tử Lâm thình lình nói: "Ngươi nói như vậy, Hạc phái, Thiên long, Tiên nữ khẳng định không phục."
"Có lẽ thế." A Luân thản nhiên nói, trong lòng hắn hiển nhiên không cho là đúng. Hắn không cho là ai trung thành đối với Vương, có thể so sánh với người Sài Lang. Nhưng tính cách hắn ôn hòa, không thích tranh luận.
Hắn liếc nhìn khuôn mặt Bố Lạp Đức đẫm nước mắt, chỉ nói một câu: "Về sau vì bọn họ báo thù."
Ánh mắt Tái Lôi, rơi vào Thánh huyết binh đoàn xa xa, trong ánh mắt, lộ ra vẻ phấn khích khôn kể.
Cuối cùng gặp được đối thủ rồi sao?
Thực sự là khiến người ta hưng phấn a!
Đơn Mậu không dùng quang chùy, mà dùng quang mâu đâm vào lồng ngực Kiệt La Mỗ.
Đó chính là một đối thủ đáng tôn kính, dù cho giết chết, cũng lưu toàn thi.
"Các ngươi đại khái chính là dũng khí sau cùng của chòm Kim Ngưu đó."
Đơn Mậu nói xong câu này, xoay người bỏ đi, Kiệt La Mỗ đã không còn hơi thở ầm ầm ngã xuống đất.
Liễu Á Chi trừng mắt nhìn Đơn Mậu, ánh mắt cực kỳ bất thiện, thanh âm sắc nhọn khó nghe của hắn, tựa như độc xà phẫn nộ đang thở phì phò mà thè lưỡi: "Không những không có một lần xung phong chiến thắng, chúng ta còn chết sáu người!"
"Bọn họ có thánh giả." Đơn Mậu tùy tiện nói: "Không nên để ý chút tì vết vặt ấy, ngươi nhìn đi, chúng ta phá hủy binh đoàn cường đại nhất của chòm Kim Ngưu, hiện tại bọn họ khẳng định sợ đến run cầm cập."
"Có địch nhân!" Bỗng nhiên một gã trinh sát kinh hô, hắn chỉ về phía xa xa: "Ở bên kia!"
Ánh mắt Liễu Á Chi sáng lên: "Có phải Tái Lôi hay không? Bắt nàng đi!"
Đơn Mậu ngăn cản hắn: "Lúc này, chúng ta không thích hợp khai chiến với Đại Hùng tọa."
"Đó là Tái Lôi! Chỉ cần bắt được nàng, Đại Hùng tọa coi xong, không có thể địch nổi chúng ta tại phương diện cơ quan thuật, nàng đáng giá hơn toàn bộ chòm Kim Ngưu!" Liễu Á Chi kích động đến mức khuôn mặt vặn vẹo.
"Nhưng cái này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch【 quang minh chòm sao 】của đại nhân." Đơn Mậu không chút lùi bước: "Ngươi động Tái Lôi, Đại Hùng tọa tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, chúng ta chỉ có khai chiến. Bọn họ manh hơn chòm Kim Ngưu quá nhiều!"
Liễu Á Chi trừng con mắt phủ đầy tơ máu, giọng căm hận: "Ngươi dám ngăn ta?"
"Đó chính là vì tốt cho ngươi." Đơn Mậu thản nhiên nói: "Đại nhân sẽ không cho phép bất luận kẻ nào phá hư kế hoạch của hắn, bất luận kẻ nào."
Hai người đối đầu gay gắt, bầu không khí nghiêm trọng.
gương mặt Liễu Á Chi co rúm, ánh mắt hung ác độc địa, thanh âm xen lẫn một tia phẫn nộ và không cam lòng: "Lần này tha cho nàng một lần, lần sau ngươi nếu dám ngăn ta, ta giết chết ngươi trước."
"Yên tâm đi, ta rất không thích xen vào việc của người khác."
Đơn Mậu uể oải trả lời, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, bầu trời sáng lên một tầng quang mang nhàn nhạt.
Bảo thành mở ra!
Xa xa chỗ Sa Nguyên thành, hiện lên quầng sáng dày đặc.
Đơn Mậu bất ngờ hạ lệnh: "Nói cho thành thị đối diện, hạn cho bọn hắn nửa giờ đầu hàng, vượt quá thời hạn, toàn thành không lưu."
Thánh huyết binh đoàn kèm theo uy thế đáng sợ, rầm rập, hướng Sa Nguyên thành xuất phát.
Mười phút sau, Sa Nguyên thành hạ quang tráo, đầu hàng Thánh huyết binh đoàn.
Âu Dương và Trác Ngạn dừng lại, bọn họ quay đầu nhìn lại, trong bóng đêm hỏa quang rực trời bao phủ Bạch Dương thành, tòa cổ thành đã có lâu lịch sử này, tan tành trong chiến hỏa.
Mọi người cất tiếng khóc rống.
tuy rằng hai người viền mắt đỏ bừng, nhưng không rơi lệ.
Âu Dương nói giọng khàn khàn: "Một ngày nào đó, chúng ta sẽ đoạt lại!"
Trác Ngạn vẫn duy trì lãnh tĩnh: "Chúng ta phải tăng tốc độ, thừa dịp hỗn loạn rời chòm Bạch Dương. Ta không tin Lăng Húc đại nhân, sẽ ngồi nhìn chòm Bạch Dương rơi vào trong tay Quang Minh võ hội."
Lời nói của Trác Ngạn, khiến mọi người một tia hi vọng. sĩ khí suy sụp tới cực điểm phấn chấn lên một chút, mọi người kìm nén bi thương, khích lệ nhau, biến mất trong bóng đêm.
Hai người vì trùng kiến Ngân Sương kỵ, lẻn về chòm Bạch Dương, tìm thấy một nhóm người tuổi trẻ cùng chung chí hướng. Khi Thủy Bình tọa rơi vào trong tay Quang Minh võ hội thì hai người có chút lo lắng, bọn họ biết rõ chòm Bạch Dương yếu đuối nhường nào, Hắc Vũ kỵ đã hoàn toàn suy vi.
Quang Minh võ hội tới còn nhanh hơn bọn hắn tưởng tượng.
Tuy rằng dẫn một nhóm người, nhưng thực lực mọi người đều không cao, lại không phối hợp được, đối diện binh đoàn của Quang Minh võ hội, không có lực hoàn thủ. Rơi vào đường cùng, Âu Dương và Trác Ngạn chỉ có dẫn mọi người thừa dịp thời điểm hỗn loạn, rời chòm Bạch Dương, trở lại Đại Hùng tọa.
Shawn ngắm nhìn Bạch Dương cung trong hỏa diễm, cảm khái nhân sinh thay đổi nhanh chóng, thế sự vô thường.
Hắn tốn hao vô số khí lực, thận trọng cẩn thận, cuối cùng bò lên vị trí phân hội trưởng phân hội hoàng kim thứ 10. Lúc đó hắn đương tráng niên, dã tâm bừng bừng, tưởng làm lớn một trận, tổ kiến Hồng Diệp binh đoàn, đồng thời lực hàng chúng nghị, đẩy Jones lên vị trí binh đoàn trưởng. Mà sau càng là dốc lòng nghiên cứu, sáng chế bí thuật【 Hồng Diệp ánh sáng 】, có thể đại quy mô sản sinh võ giả hoàng kim, tiền đồ có thể nói vô hạn.
Nhưng trong nháy mắt, Jones bỏ mình, toàn quân binh đoàn thứ mười bị diệt.
Hắn trực tiếp bị thẩm vấn bỏ tù, không riêng gì hắn, phó thủ của hắn, nhân viên chủ yếu của phân hội thứ 10, không một ai may mắn tránh khỏi. Đến lúc hắn cho rằng, cuộc đời sắp kết thúc, hắn được An trưởng lão cứu vớt.
Vì tránh cho miệng tiếng người đời, An trưởng lão hi vọng hắn có thể náu thân một thời gian.
Shawn được cho về một tòa thâm sơn hiếm vết chân tới, tại đó hắn gặp lại sĩ quan từng là phụ tá, đã từng là nòng cốt của phân hội thứ mười. Nhiệm vụ duy nhất bọn họ nhận được, chính là tiếp tục nghiên cứu mạnh hóa【 Hồng Diệp ánh sáng 】.
Mà vật thực nghiệm của bọn họ, là võ giả hoàng kim.
An trưởng lão yêu cầu bọn hắn, dùng 【 Hồng Diệp ánh sáng 】, có thể khiến cho võ giả hoàng kim trong khoảng thời gian ngắn có thể tiến nhập thánh giai.
Cái yêu cầu ngược thường thức này, lại khiến cho Shawn thấy được hi vọng. Bọn họ dốc toàn bộ cảm xúc và tâm lực, cuối cùng sáng tạo ra【 bạch diệp ánh sáng 】mạnh mẽ hơn so với 【 Hồng Diệp ánh sáng 】.
Nó có thể khiến cho đan điền trì của võ giả hoàng kim hư hóa, hình thành hình thái đặc thù tương tự hồn vực, do đó có thể tại trình độ nhất định đụng chạm hồn thuật.
Toàn bộ đường tắt đều cần phải trả giá, 【 bạch diệp ánh sáng 】 cũng không ngoại lệ, bởi nó là hư hóa đan điền trì, nguyên bản kết cấu chân lực ổn định bị phá hỏng, rất dễ xuất hiện phản phệ. Vì ức chế loại phản phệ này, Shawn không thể không chế ra dược vật tương ứng, những dược vật này có rất nhiều tác dụng phụ.
Hơn nữa, "Bạch diệp hồn vực" dù sao không phải hồn vực thật, nó cũng không thể kiên trì chiến đấu trong thời gian dài. Một mặt là kết cấu của nó không đủ ổn định, về phương diện khác chân lực trong cơ thể võ giả hoàng kim, cũng vô pháp duy trì hồn thuật, khi chân lực không đủ thì cần phải thiêu đốt lực lượng sinh mệnh. Cho nên, một khi trải qua chiến đấu kịch liệt, võ giả thì sẽ trở nên dị thường suy yếu.
Nhưng một loạt nhược điểm này, đều không ảnh hưởng uy lực Bạch Diệp binh đoàn cường đại.
Một binh đoàn hoàn toàn do thánh giả hợp thành, đã bao nhiêu năm chưa xuất hiện tại Thiên lộ?
Tuy rằng chỉ có thể bạo phát nhất thời, nhưng sức chiến đấu của Bạch Diệp binh đoàn, mạnh kinh người.
Công chiếm chòm Bạch Dương, bọn họ cơ hồ không cần tốn nhiều sức, bọn họ thậm chí chỉ cần một tiểu đội xuất chiến, là có thể đủ giải quyết chiến đấu.
Không thể nghi ngờ gì nữa, tuy rằng Bạch Diệp binh đoàn có rất nhiều tệ đoan, nhưng nó vẫn cứ là một trong các binh đoàn mạnh nhất thiên hạ hiện nay.
Nhưng không hiểu vì sao, nhìn Bạch Dương cung bị thôn phệ trong hỏa diễm, trong lòng Shawn không có bao nhiêu khoái cảm, trái lại không khỏi thổn thức. Khi Ngân sương kỵ cuốn ngang Thiên lộ, ai có thể nghĩ đến, Bạch Dương cung vậy mà lại sẽ có một ngày bị thiêu đốt trong chiến hỏa?
Bản thân mình coi như là ở trong lịch sử lưu lại một đoạn mực nồng.
Shawn có chút tự giễu nghĩ ngợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT