Trong toàn bộ Hồn Khu, thì thành Tam Hồn cũng không phải lớn. Những người này thường xuất hiện ở thành Tam Hồn, Dụ Bảo tự nhiên nhận ra họ. Những thiếu nam thiếu nữ này bối cảnh thâm sâu, đến từ các gia tộc khác nhau, lại đi cùng một chổ. Trong thành Tam Hồn, không ai dám động vào.
“Quả thật là Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu!” Một thiếu niên mặc áo trắng quan sát Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu, có chút tán thưởng, nói: “Đã sớm nghe nói Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu là một trong những tọa kỵ nổi danh nhất của Nam Thập Tự binh đoàn, không ngờ hôm nay lại gặp vật thật.”
Lúc này, một vị thiếu nữ áo tím bên cạnh thiếu niên áo trắng không ngừng lắc lắc tay áo của thiếu niên áo trắng kia: “Uy ca ca! Ta muốn chim to! Ta muốn chim to!” (Sao chổ này nghe kỳ kỳ nhỉ, “chim to”)
Dụ Bảo biến sắc, nhưng chợt trở nên quái dị.
Sắc mặt vài thiếu niên khác cũng cổ quái, cố nén cười.
Lâm Uy có chút bất đắc dĩ hướng về Đường Thiên nói: “Huynh đài, không biết ngươi có thể bỏ con Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu yêu thích này không?”
Đường Thiên lắc đầu: “Không được!”
“Này tiểu tử, biết điều một chút đi!” La Dịch một bên vốn chỉ nhìn Lâm Uy nói, nhưng vừa nghe Đường Thiên từ chối thì không kìm chế được: “Nói đi, giá bao nhiêu? Đừng để rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Nụ cười trên mặt Đường Thiên thu lại. Có thể nghe ra giọng bất thiện, ngu ngốc trong lời nói của đối phương. Thiếu niên như thần cũng là một bá vương, nghe nói như thế khiến hắn mất hứng. Đường Thiên nheo mắt: “Khẩu khí thật lớn đó!”
“Hừ, xem ra đụng phải khúc xương cứng nữa à!” Sắc mặt La Dịch chuyển thành lạnh lẽo.
Đường Thiên nhìn từ trên cao xuống, bỗng nhiên nhếch miệng cười. Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu dưới chân khẽ động, nhằm vào La Dịch mà ầm ầm lao tới.
“Cẩn thận!” Lâm Uy biến sắc.
Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu còn cao hơn Đường Thiên một cái đầu, khoảng chừng hai thước, hoàn toàn chế tạo bằng Thanh Đồng, nặng vô cùng. Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu có thể trở thành phối trí tiêu chuẩn cho tân binh của Nam Thập Tự binh đoàn, tự nhiên tính năng vô cùng xuất sắc. Chạy một mạch đường dài có thể bảo trì tốc độ ở mức khinh công ngũ giai. Nhưng tính năng lớn nhất chính là toàn lực chạy nước rút.
Binh nhìn Đường Thiên điều khiển Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu công kích, tâm thần rung động một hồi, chẳng bao lâu sau, công kích chim đà điểu của tân nhân doanh*, Nam Thập Tự binh đoàn cũng danh chấn bốn phương.
*Tân nhân doanh: doanh trại tân binh.
Bạo phát của trọng lượng mấy ngàn cân chạy nước rút sinh ra trùng kích tưởng chừng không gì so sánh được.
La Dịch chỉ cảm thấy trước mắt tối lại, có cảm giác như một ngọn núi đánh đến trước mặt. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác như hít thở cũng khó khăn.
Hồn Tướng bên cạnh hắn phản ứng cực nhanh, lóe lên một cái đã xuất hiện bên cạnh Đường Thiên.
Phanh!
Hai bên giao thủ, cả người Hồn Tướng bị đánh văng ra xa.
Tốc độ Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu vốn cực kỳ kinh người, mặc dù một quyền vừa rồi của Đường Thiên chỉ là Tiểu Băng Quyền tam giai, nhưng Hồn Tướng như bị búa tạ nện trúng, cả người bắn ra xa.
Binh nhìn cảnh này, trong lòng bốc lên. Động tác Đường Thiên không có nữa điểm khinh xuất, một quyền được vận dụng vô cùng xảo diệu.
Quả thực có chút phong phạm tân binh của Nam Thập Tự binh đoàn!
Binh hơi cảm khái!
Đường Thiên dường như không có ý muốn giảm tốc độ. Hắn cúi người, thân thể trầm xuống. Trong mắt Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu đột nhiên sáng lên một tia hào quang. Hai vuốt chim bỗng chốc đạp mạnh, đầu chim tựa như trường thương trong tay kỵ sĩ xung kích, đâm ngang ra!
Năm tháng tàn phai, chim đồng viễn cổ, lần nữa công kích.
Mục tiêu, La Dịch.
Khí tức thảm liệt, lập tức bao lấy La Dịch.
Sắc mặt Lâm Uy đại biến, trong lòng trầm xuống.
Gương mặt La Dịch xám lại, hắn hoàn toàn bị chấn nhiếp bới uy thế của đối phương, ngây ra như phỗng, thậm chí còn không né tránh.
Nhưng lúc này, một bàn tay trắng như tuyết, không dấu hiệu xuất hiện phía sau La Dịch, nắm lấy thân thể hắn rồi vội vàng né sang một bên.
Mắt thấy sẽ vượt qua bên vai Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu. Đường Thiên hừ lạnh, đùi phải như độc xà, lặng yên không dấu vết đưa ra.
Đối phương phản ứng cực nhanh, tay kia đưa lên, chát một tiếng, ngăn lại cước này của Đường Thiên.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp lực lượng của Đường Thiên trong chiêu vừa rồi. Hạc Thân kình cộng với lực công kích của đà điểu khiến nàng kêu lên một tiếng khó chịu rồi mang theo La Dịch mà văng ra.
“Có chút trình độ đó!”
Trong mắt Đường Thiên hiện lên một tia hưng phấn. Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu trượt trên mặt đường tạo thành hai đường lửa chói mắt, sau khi đi qua để lại trên đất hai rãnh sâu. Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu mượn phản lực này ngừng lại, dễ dàng chuyển hướng. Mà thiếu nữ mang theo La Dịch trên trời còn chưa tiếp đất.
“Oa ha! Các ngươi chạy không thoát đâu!”
Đường Thiên còn chưa dứt lời, Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu đã nhảy vọt lên không trung. Mục tiêu chính là thiếu nữ và La Dịch trên không trung.
Lâm Uy lúc này mới kịp phản ứng, sắc mặt vô cùng giận dữ: “Ba Phàm! Tiêu diệt hắn!”
Hồn Tướng cường tráng hung hãn trôi bồng bềnh bên cạnh Lâm Uy mở to mắt, đầu gối khụy xuống, như một viên đạn pháo vừa ra khỏi nòng, phóng thẳng tới Đường Thiên.
Xoạt!
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện phía trước Ba Phàm!
Quỷ Trảo lạnh lùng nhìn chằm chằm Ba Phàm.
Thân thể Ba Phàm tựa như ngọn núi, khỏe mạnh vô cùng, mặt không chút tình cảm, lộ ra nét hung hãn nồng đậm. So sánh thân hình của Quỷ Trảo với hắn thì nhỏ hơn rất nhiều. Quỷ Trảo gầy gò tím tái, phần lưng còng xuống, nhìn như một lão già đói khát nhiều ngày.
Hả? Lâm Uy có chút bất ngờ, nhưng chợt nổi giận: “Ba Phàm! Ngươi ở đó làm gì vậy?”
Vị thiếu nữ muốn đà điểu trước đó tên là Hoa Linh, là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm. Lúc này, nàng thấy động tĩnh quá lớn, cuống quít hạ lệnh cho Hồn Tướng bên cạnh: “Phấn Vũ! Phấn Vũ! Mau cứu Vũ Hi tỷ tỷ!”
Bên cạnh nàng là một nữ Hồn Tướng vận võ phục. Nữ Hồn Tướng mở mắt, xoạt, kiếm được tuốt khỏi võ, thân hình như một thanh kiếm lao thẳng về phía Đường Thiên.
Nhưng lúc này, trên tay Binh xuất hiện một trường thương, mũi thương chỉ vào nữ Hồn Tướng phía xa.
Thân hình nữ Hồn Tướng theo đó cũng chựng lại.
Vũ Hi giữa không trung thấy Đường Thiên đang phẫn nộ lao đến cũng không hề bối rối, hét lên một tiếng: “Vương Đao!”
Rít! Một ánh đao bỗng nhiên chém xuống đầu Đường Thiên.
Đường Thiên thấy lạnh cả người, tóc gáy phía sau đều dựng ngược, không hề chần chờ, rụt đầu lại.
Một luồng đao mang lướt sát da đầu của Đường Thiên.
Đường Thiên vội vàng điều khiển Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu nhảy sang một bên. Trên không trung, một Hồn Tướng cầm đao đang lơ lửng, song chỉ buông xuống, không giận mà uy.
Nhìn sơ cũng biết là loại không dễ gây hấn…
“Ba Phàm!” Lâm Uy lúc này đã hoàn toàn tức giận. Ba Phàm lại không dám công kích đối phương. Trước mặt mọi người, Lâm Uy cảm thấy trên mặt tối sầm, có thể thấy lửa giận trong ngực lớn như thế nào.
Vũ Hi lúc này đã mang La Dịch lướt đến bên cạnh Lâm Uy, nhỏ giọng nói: “Gọi Ba Phàm về đây đi!”
“Gọi về?” Lâm Uy sững sờ, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Thực lực chênh lệnh quá xa!” Sắc mặt Vũ Hi còn lưu lại một tia sợ hãi, nhưng nàng vẫn bảo trì được vẻ trấn định.
“Thực lực chênh lệch nhiều?” Lâm Uy không tin: “Không thể nào! Ba Phàm là ngũ giai đó!”
“Đối phương lục giai, hơn nữa không phải là lục giai bình thường đâu!” Vũ Hi thấp giọng nói: “Lần này xem ra, chúng ta đụng phải nhân vật không được trêu chọc rồi!”
Không phải lục giai bình thường…
Lâm Uy ngẩn ngơ, thất thanh la lên: “Không thể nào!”
“Là Vương Đao nói cho ta biết.” Vũ Hi thấp giọng nói.
Lâm Uy lập tức ngậm miệng. Trong các Hồn Tướng của mọi người, Vương Đao của Vũ Hi là mạnh nhất. Với thực lực lục giai có thể ngạo thị quần hùng*.
*Ngạo thị quần hùng: nhìn quần hùng với ánh mắt xem thường. Ai đọc kiếm hiệp nhiều thì quá rành bốn chữ này.
Ánh mắt Quỷ Trảo chuyển hướng sang Vương Đao cách đó không xa. Vương Đao không còn giữ được vẻ thong dong bình tĩnh. Tay nắm chặt đao, như gặp đại địch.
Quỷ Trảo vốn có thực lực thất giai, mặc dù nguyên nhân do hồn hạch làm giảm thực lực còn lục giai. Nhưng hắn vốn là đại sư về trảo công, khiến hắn có thực lực vượt qua Hồn Tướng lục giai bình thường. Giữa Hồn Tướng với nhau có cảm ứng linh mẫn dị thường, vì vậy Ba Phàm mới có bộ dáng co rút như vừa rồi.
Hồn Tướng Phấn Vũ của Hoa Linh dưới sự chấn nhiếp của Binh, cử động nhỏ cũng không dám làm.
Tâm tình Đường Thiên rất không tốt, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Đao trên bầu trời. Một đao ban nãy với hắn quá nguy hiểm. Đường Thiên chợt phát hiện, hắn là kẻ yếu nhất ở đây. Điều này khiến tâm trạng của hắn rất khó chịu, hắn chán ghét cảm giác yếu hèn.
Tâm tình Đường Thiên khó chịu, sắc mặt hắn đương nhiên cũng không tốt hơn.
“Bằng hữu của ta mạo phạm các hạ, kính mong các hạ vì niên kỷ nàng còn nhỏ mà lượng thứ cho việc lỗ mãng lần này!” Vũ Hi lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói.
“Vừa rồi còn bày ra thái độ kiêu ngạo, sao bây giờ lại chuyển thành nhỏ tuổi lỗ mãng như thế?” Đường Thiên cười lạnh, trả lời không chút nhân nhượng.
Lâm Uy vẫn mạnh miệng nói: “Các hạ nên tìm chổ mà khoan dung độ lượng! Ngươi thật sự cho rằng Lâm gia chúng ta dễ trêu vào hay sao?”
Đường Thiên nghe vậy há miệng cười to: “Những tên gia hỏa bị ta đánh trước đây đều nói những lời như vậy…!”
Gương mặt Lâm Uy tràn đầy sự giận dữ: “Ngươi…”
Vũ Hi giữ chặt Lâm Uy, quay sang nhìn chằm chằm Đường Thiên: “Sự việc đã như vậy thì cũng nên giải quyết. Các hạ có điều kiện gì chúng ta đều chấp nhận!”
Cô nương này thật thông minh đó. Đường Thiên hơi chần chờ, nhưng làm cái gì bây giờ. Hắn không có kinh nghiệm trong những chuyện thế này, liền quay sang hạ giọng hỏi Binh: “Binh đại thúc! Lúc trước, các ngươi thường giải quyết như thế nào?”
“Hoặc bắt làm nô, hoặc tự chuộc thân!” Binh phun ra bốn chữ*.
*Nguyên văn: "Yếu ma vi nô, yếu ma tự thục kỳ thân." Binh thổ xuất tứ cá tự. Không hiểu tại sao lại viết là bốn chữ, dù trong bản gốc cũng không phải bốn chữ. Đành giữ nguyên.
Làm nô? Đường Thiên lắc đầu. Bọn kia làm quý tộc đã quen, đem chúng làm nô chính là tai họa cho mình. Ngược lại, phương pháp tự chuộc thân lại tốt. Đường Thiên ngẩng đầu: “Các ngươi đã nhận thua, vậy thì tự chuộc thân đi! Các vị đều là ngươi có thân phận, nếu ai thiếu thì mặt mũi đám người kia cũng thật khó coi nha!”
Vũ Hi gật đầu: “Được!”
Dứt lời, lấy ra một túi nhỏ tinh xảo, ném qua Đường Thiên: “Mười khối hồn hạch ngũ giai, ta tin cái giá này không thấp.”
Trong lòng Đường Thiên kinh hoàng, mười khối hồn hạch ngũ giai, nữ nhân này quả thực nhiều tiền!
La Dịch cùng Lâm Uy cũng lục tục ném túi tiền qua. Chốc lát Đường Thiên đã kiếm được ba mươi khối hồn hạch. Khiến Dụ Bảo đứng một bên chảy nước dãi đầm đìa. Hồn hạch ngũ giai giá trị vượt xa tứ giai, ba mươi khối là một khoảng tiền rất lớn.
Hai mắt Hoa Linh đỏ bừng, vừa khóc vừa nói: “Ta không có mang theo hồn hạch.”
Ba người kia cũng thoáng ngây người.Trên người họ cũng không còn dư khối hồn hạch nào.
“Vậy thì dùng vật khác thay thế đi!” Đường Thiên liếc qua thanh kiếm đeo bên hông Hoa Linh nói: “Ồ… thanh kiếm kia cũng không tệ, lấy nó vậy!”
Vẻ mặt Hoa Linh đau lòng, nhưng vẫn cắn răng tháo bội kiếm bên hông xuống, dồn sức ném về phía Đường Thiên.
Binh bỗng nhiên xuất hiện phía trước Đường Thiên, đưa tay một cái đã bắt được kiếm, lạnh lùng nói: “Ta không thích thú với tù binh không hiểu lễ nghi, tháo kiếm cống nạp cũng được rồi!”
Hắn đi đến Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu, dắt thanh kiếm bên cạnh yên cương.
Hoa Linh òa lên khóc lóc, hai người kia không rõ lắm, nhưng sắc mặt Vũ Hi bỗng nhiên biến đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT