Thế nhưng chỗ tốt là bọn ohj đã tìm được mục tiêu, kẻ địch cũng không biết tới sự tồn tại của bọn họ. Điều này giúp họ có ưu thế nhất định. Ngoại trừ thời gian cấp bách ra, Đường Thiên cảm giác phần thắng của họ vẫn rất lớn.
Sự tự tin của gã không phải không có lý do. Trên con đường này, bọn họ đã đánh bại rất nhiều đối thủ mạnh mẽ. Đường Thiên trước nay không hề sợ hãi đối thủ cường đại.
Richard tìm Đường Thiên xin một khoản tiền sau đó ra ngoài.
Đường Thiên cũng không ở lại quán rượu.
"Đại nhân, nơi này là trung tâm lính đánh thuê lớn nhất chợ Bạch Sa. Tất cả các lính đánh thuê trình độ không tệ trong khu vực phụ cận đều sẽ tới đây tìm công việc. Bạch Sa nhiều cửa hàng, cũng nhiều đội buôn, thường cần nhan viên bổ sung. Có một số nhà giàu phụ cận cũng nghe danh tới đây, Hanson giọng điệu đầy nịnh bợ: "Bọn họ nếu được ông chủ nhìn trúng, vậy đúng là phúc khí tu từ kiếp trước."
Gương mặt Thạch Sâm lộ vẻ khinh bỉ coi thường, hắn cực kỳ phản cảm với vẻ "gian thần" như Hanson hiện giờ.
Càng khiến hắn khó chịu hơn là vì hai người đều có âm "sâm" trong tên nên ông chủ gọi hắn là Đại Sâm, gọi Hanson là Nhị Sâm.
Làm bạn với kẻ chẳng chút cốt khí như vậy quả thật là một loại sỉ nhục.
Thế nhưng vừa bước vào trung tâm lính đánh thuê, vẻ mặt hắn lập tức chăm chú hẳn lên.
"Xin hỏi các vị có yêu cầu gì?" Một cô gái vẻ mặt tươi cười chào đón.
Thạch Sâm hỏi: "Có U Châu Quỷ Kỵ không?"
"U Châu Quỷ Kỵ?" Cô gái phụ trách đón tiếp gật đầu: "Có, tại khu C, mời theo ta."
Theo sau cô gái, đám người tới khu C, khu C chật ních những lính đáng thuê đang chờ đợi. Bọn họ đại đa số tới từ nhưng khu vực khốn cùng, ngoại trừ giết người ra không còn bản lĩnh nào khác. Thân không có bất cứ kỹ năng nghề nghiệp nào, bọn họ ngày ngày chỉ biết ngồi tại đây, chờ được chọn.
Nơi này cạnh tranh cực kỳ kịch liệt.
"Vị tiên sinh này muốn tuyển mộ U Châu Quỷ Kỵ, những ai phù hợp điều kiện mời tiến lên nhận phỏng vấn." Cô gái cao giọng nói.
Nhiệm vụ chọn U Châu Quỷ Kỵ, Đường Thiên đã sớm vứt lại cho Thạch Sâm. Đường Thiên cũng thật tò mò làm sao Thạch Sâm chọn được U Châu Quỷ Kỵ chân chính trong đám người này. Vốn Thạch Sâm định tới U Châu tuyển mộ, thế nhưng trước mắt bọn họ quá thiếu nhân thủ, hắn bèn đề nghị đến trung tâm lính đánh thuê thử vận may.
Thạch Sâm sắc mặt như thường, chỉ có ánh mắt càng lúc càng lạnh băng.
Hơn một nửa số người cười ha hả đứng dậy, một số người khác vẻ mặt như coi trò vui. Thời đại này danh tiếng U Châu Quỷ Kỵ đã sớm thối nát, chỉ có những kẻ gà mờ không hiểu gì mới tới chọn U Châu Quỷ Kỵ.
"Còn ai muốn lên nữa?" Thạch Sâm lạnh nhạt nói.
"Không còn!" Bên dưới có người đáp lại, lại một trận cười khẽ.
"Được!" Thạch Sâm sắc mặt bình tĩnh: "Có thể kiên trì được ba mươi giây là hợp lệ."
Dứt lời, hắn bước lên phía trước một bước, mà mười người phía sau thân hình khẽ cúi, ôm đao, bước ra trước một bước, chỉ vẻn vẹn một cái cất bước, hào quang của bọn họ đã hợp thành một thể.
Ầm!
Một luồng khí thế kinh người không chút dấu hiệu bùng phát, sát khí mãnh liệt khiến nhiệt độ gian phòng độ nhiên giảm xuống tới không. Trong lúc không phòng bị, đại đa số Thánh giả như trúng một đòn nặng, lạch bạch lui lại bảy tám bước, mới ngơ ngác đứng lại.
Trong số này chỉ còn lại hai mươi người có thể kiên trì bất động.
Tay phải của hắn cũng nắm hờ lấy chuôi đao Tuyết Mộ Hải, khí thế lại bùng phát.
Lại có sáu người không kiên trì được, lạch bạch lui lại phía sau, có ba người hai chân mềm nhũn đặt mông ngồi dưới đất. Lúc nà không ai cười nhạo, tất cả đều hoảng sợ nhìn đám người Thạch Sâm.
Khí thế mười một người liền thành một khối, không có chút kẽ hở nào, như cơn sóng dữ, từng làn sóng nối tiếp nhau, đợt sau cao hơn đợt trước.
Còn lại mười bốn người khổ sở chống đỡ, bọn họ ai nấ cắn chặt răng, gân xanh lộ ra, thôi thúc năng lượng toàn thân tới mức tận cùng, ai nấy quanh người bao phủ ánh sáng dày đặc.
Ngược lại, ánh sáng quanh đám người Thạch Sâm lại cực kỳ nhu hòa.
Thế nhưng ánh sáng của mười người lại hòa thành một thể.
Tất cả mọi người đèu chấn động, hiệu suất đồng bộ tuyệt đối vượt qua 80%. Càng khiến họ kinh hãi hơn là mười một người này không ai rút đao khỏi vỏ!
Mười tám, mười chín. . .
Khóe miệng Thạch Sâm cong lên thành một đường vòng cung, thế nhưng nụ cười đó vẫn lạnh lẽo không chút hơi ấm, lạnh như băng giá. Những tiếng cười nhạo vừa rồi đã sớm khiến hắn tức sôi gan.
U Châu Quỷ Kỵ, các ngươi từng gặp U Châu Quỷ Kỵ chân chính chưa?
Khí thế của hắn càng thêm kinh người, năng lượng trong gian phòng càng lúc càng sinh động. Rất nhiều người phát hiện năng lượng trong cơ thể bọn họ mơ hồ có đấu hiệu mất khống chế.
U Châu Quỷ Kỵ sau lưng Thạch Sâm chậm rãi nâng Hắc Phong Đao vẫn nguyên vỏ trong tay lên.
Ầm!
Năng lượng chuyển động điên cuồng quanh người bọn Thạch Sâm. Từng vệt sáng chói mắt hừng hực như từng luồng khí lưu gió xoáy, nhanh chóng xoay tròn.
Ầm ầm!
Bóng người liên tiếp bay ngược ra ngoài, bọn họ va thẳng vào vách tường, hai người thậm chí còn bị thương nhẹ, khóe miệng rướm máu, ai nấy vẻ mặt ngơ ngác.
Chỉ chớp mắt, trong sân chỉ còn lại ba người.
Mà tới lúc này Tuyết Mộ Hải trong tay Thạch Sâm đã giơ lên điểm cao nhất, khí thế cũng dâng lên tới cực hạn, như một đập chưa đã ngập nước tới cực hạn.
Tất cả mọi nngười bất giác nín thở, bọn họ có một dự cảm, đòn tiếp theo chắc chắn sẽ kinh thiên động địa. Ba người còn lại dốc hết sức mạnh toàn thân, chuẩn bị gắng gượng chống đỡ đòn đánh sắp tới.
Thời gian đã qua tới 26 giây!
Khóe miệng Thạch Sâm bỗng mỉm cười trào phúng, mười người sau lưng hắn cũng cùng cười trào phúng.
Không chút dấu hiệu, khí tức vốn đã tăng vọt tới cực hạn đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Như cảnh sát biên giới bùng phát vừa rồi chỉ là ảo giác.
Ba người còn đứng trong sân đồng thời hộc một ngụm máu tươi, ngã quỵ trên mặt đất.
29, 30.
Hai con số cuối cùng thốt lên khỏi miệng Thạch Sâm, hắn không hề do dự lộ vẻ coi thường, khinh bỉ phun ra bốn chữ: "Một đám ô hợp."
Giọng nói của hắn không lớn thế nhưng trong không gian lặng lẽ như tờ, toàn trường đều nghe được.
Tất cả mọi người nhìn đám người Thạch Sâm như gặp quỷ. Khoảnh khắc khí thế đột nhiên biến mất đó hoàn toàn vi phạm lẽ thường. Nắm tay đã dồn đầy lực chuẩn bị đấm sao có thể đột nhiên buông bỏ được?
Lần cuối cùng triệt tiêu tất cả lực lượng mới thật sự là từ tầm thường hóa thành kỳ diệu, cũng là một đòn vượt qua cực hạn tưởng tượng của mọi người.
Ba nngười cuối cùng còn kiên trì lại chính vì một đòn vô hình này mà cùng bị thương.
Một đám ô hợp, bốn chữ cực kỳ chướng tai này vang lên bên tai mọi người, thế nhưng đám người liều mạng vốn tính khí nóng nảy, chỉ một lời không hợp có thể ra tay đánh nhau, lúc này lại chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
So với đối phương, bọn họ đúng là một đám ô hợp.
Ngay cả ba người cuối cùng cũng vô cùng xấu hổ.
Bộp bộp bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên phía sau, một nam tử tóc ngắn khen không dứt miệng: "Không ngờ hôm nay lại được chứng kiến U Châu Quỷ Kỵ chân chính, quả nhiên có vài phần bản lãnh. Có điều, đáng tiếc các ngươi đều đã già rồi, không phải đối thủ của chúng ta. Không cách nào thấy U Châu Quỷ Kỵ thời điểm hưng thịnh rồi, nếu không cũng có chút tư cách luận bàn đôi chút với Thanh Châu Bá Kỵ chúng ta."
Nam tử tóc ngắn được một loạt đồng bọn dáng vẻ nhanh nhẹn vây quanh, những người này ai nấy lộ vẻ nhanh nhẩu, mắt lộ hung quang.
"Thanh Châu Bá Kỵ?" Thạch Sâm nheo mắt.
Thanh Châu Bá Kỵ là binh lính tinh nhuệ nhất hiện tại, những trận chiến lớn lớn nhỏ nhỏ trong hai năm gần đây đều có thể thấy bóng dáng của họ. Bọn họ rất có lực trùng kích, dũng mãnh vô song, hơn nữa tiếp thu bài học sai lầm năm xưa của U Châu Quỷ Kỵ, Thanh Châu Bá Kỵ quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, một khi phát hiện kẻ giả mạo thường sẽ truy sát tới cùng.
Thanh Châu Bá Kỵ hiện tại vang danh Thánh Vực, là một trong thập đại tinh binh mà Thánh Vực công nhận.
"Đao không tệ!" Nam tử tóc ngắn liếc nhìn Tuyết Mộ Hải trong tay thạch sâm, nói tiếp: "Nếu sau này gặp gỡ trên chiến trường, ta cũng sẽ không vì ngươi lớn tuổi mà lưu thủ. Ừm, các chú này, mau về vườn đi."
Hắn chào hỏi đồng bọn phía sau, nghênh ngang bỏ đi.
Trước khi đi vài Thanh Châu Bá Kỵ không hề che dấu địch ý với bọn Thạch Sâm.
Nhóm người bước khỏi trung tâm lính đánh thuê, một người trong đó hỏi: "Asan, sao chúng ta không động thủ? Thanh đoa kia quả thực rất mạnh, tuy nó còn chưa rời vỏ nhưng ta cũng cảm nhận được nó rất mạnh!"
"Đúng vậy đúng vậy! Một thanh đao tốt như vậy lại trên tay một ông già, đúng là phí hoài. Còn không bằng để chúng ta phát huy uy lực của nó."
"Hừ, chúng ta coi trọng thanh đao đó là phúc khí của bọn chúng. Một đám người già tới mức sắp chẳng động đậy rồi, lấy tư cách gì giữ thanh đao tốt như vậy!"
Đám người bàn tán sôi nổi, không ai hiểu, Asan vốn không phải người dễ nói chuyện.
Asan vẻ mặt nghiêm nghị, vừa đi vừa nói: "Các ngươi không chú thấy người trẻ tuổi sau lưng lão già kia, hắn rất nguy hiểm."
"Rất nguy hiểm?" Đám người khó lòng tin nổi, Asan là người nhanh nhẹn nhất trong số bọn họ, trước nay đều không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ lại vì đối phương rất nguy hiểm mà kiêng kỵ?
Đây còn là Asan không?
Mọi người gần như không tin nổi vào tai mình.
"Ừ!" Ánh mắt Asan vẫn còn vẻ sợ hãi: "Khi ta chú ý tới thanh đao trong tay lão già kia, người trẻ tuổi đó nhìn ta một cái, lúc đó lông tóc toàn thân ta đều dựng đứng! Mà tên đó chỉ tùy ý nhìn ta một cái!"
Mọi nngười hai mặt nhìn nhau, không ai hoài nghi Asan bị ảo giác.
Trực giác của Asan mạnh nhất trong đoàn người, nhờ điểm này hắn đã cứu vớt vận mệnh của bọn họ nhiều lần trên chiến trường, bọn họ đều rất tin vào trực giác của Asan.
"Tên kia là ai?"
"Không nhận ra cũng bình thường. Tiểu thư Tần Ngữ Nhiên tới, bao nhiêu người mộ danh đến? Ta đoán hắn đến đây là vì tiểu thư Tần Ngữ Nhiên!"
"Có thể lắm!"
"Mọi người sắp tới chịu khó khiêm tốn một chút, gần đây cao thủ tương đối nhiều, đừng gây chuyện."
Asan nghe mọi người thảo luận nhưng vẫn còn dư âm của cảnh tượng vừa rồi, hắn cũng không hiểu nổi vì sao cái nhìn của người trẻ tuổi trông rất bình thường đó lại khiến hắn có cảm giác nguy hiểm như vậy.
Tên kia rốt cuộc là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT