Đám người Tôn Chính đầu hàng khiến chiến đấu tiếp theo trở nên vô cùng dễ dàng.

Binh đoàn thứ ba mươi sáu vốn là một binh đoàn mục nát, trình độ binh sĩ kém cỏi, trước đây khi Thạch Sâm còn quản lý, việc tu luyện hàng ngày còn tạm đi vào khuôn khổ, sau khi Tôn Chính tới, toàn bộ binh đoàn nát bét. Ý chí chiến đấu của bọn họ mỏng manh yêu ớt, thêm vào Tôn Chính cùng Thạch Sâm đứng ra khiến tất cả những người này dồn dập đầu hàng.

Thương Châu không bị phá hoại, đám người Vương Hoài Tiên thở phào một hơi.

Thế nhưng tất cả mọi người đều biết, lần này động tĩnh quá lớn, Phồn Tinh Châu sẽ tuyệt đối không hòa giải. Đả kích sẽ nhanh chóng tới, thế tới cũng sẽ cực kỳ mãnh liệt, đoàn người đều cực kỳ lo lắng. Lo lắng thì lo lắng, nhưng đã tới nước này rồi, không còn chỗ trống lui lại. Điều động dân phu, mười không được một, giờ binh đoàn thứ tám bị hủy diệt, Phồn Tinh Châu có giết sạch Thương Châu cho hả giận cũng không có gì là lạ.

Tất cả mọi người trên sao Hồng Thảo đều hiểu chuyện này, có người lựa chọn thoát ly nhưng vẫn có một số chọn lưu lại, những người này được thu xếp trong pháp đài đen. May là lúc đầu pháo đài đen được xây dựng rất lớn, vừa vặn thu xếp được cho những người này.

Khác với những người khác cực kỳ lo lắng, kẻ già đời binh đoàn như Binh lại cực kỳ phấn khởi.

Chuyện quản lý kinh doanh địa bàn, vừa nghĩ tới hắn đã đau đầu muốn chết, còn hắn không sợ nhất chính là chiến tranh.

Binh đoàn thực lực kém ư? Không sao, binh đoàn thực lực kém thì có đấu pháp của binh đoàn thực lực kém. Không ai hiểu rõ hơn hắn về các đấu pháp của chiến tranh, đây là chuyện hắn am hiểu nhất.

Hắn đã chuẩn bị sẵn cho chiến tranh, binh đoàn thứ ba mươi sáu, hắn nhìn qua hai lần, chỉ lĩnh hai người đi. Hai người này do Thạch Sâm đề cử, trình độ không tệ, cũng là người ngay thẳng, không được Tôn Chính yêu thích, Binh khảo sát lại quả thật có chút chân tài thực học.

Về phần hương đoàn Bảo Quang, tuy thực lực đội viên chỉ bình thường, thế nhưng tu luyện hàng ngày coi như chịu khó, thái độ cũng tương đối đoan chính.

Đây là ưu điểm duy nhất.

"Cứt chó! Kế hoạch huấn luyện thế này đúng là một đống cứt chó!"

Binh không chút lưu tình chửi ầm lên. Trước mặt hắn, đám người Vương Hoài Tiên, Thạch Dũng ngoan ngoãn cúi đầu như học trò. Bọn họ không có gì không phục, danh tướng như Binh đại nhân mở miệng mắng chửi bọn họ cũng là vinh quang vô thượng rồi.

Binh cũng rất bất đắc dĩ, hắn phát hiện mình nói chuyện bình thản với bọn họ, sắc mặt họ ai nấy kinh hoảng bất an, ngược lại mắng chửi bọn họ lại lộ vẻ như vừa được lợi.

Hắn thầm nhổ nước bọt trong lòng, tính cách thế quái nào vậy!

Có điều kế hoạch tu luyện này theo hắn thấy cực kỳ nghiệp dư, tuy Vương Hoài Tiên làm việc cần cù, thế nhưng trình độ quá kém cỏi. Được rồi, cần cù là đủ rồi, vừa vặn phụ trách tu luyện, nếu những việc tu luyện đơn giản vô vị hàng ngày mình cũng phải tự tay quản lý, Binh nghĩ mình chắc chắn sẽ phát điên.

"Từ nay trở đi, tất cả những nội dung tu luyện cũ thủ tiêu, chỉ luyện một thứ duy nhất, hiệu suất đồng bộ! Ta chỉ cần hiệu suất đồng bộ, hiệu suất đồng bộ 50% là tiêu chuẩn thấp nhất! Từ nay trở đi tất cả mọi người tham gia tử luyện cho ta!"

Binh vung hai tay, đằng đằng sát khí. Hiệu suất đồng bộ 32%, đùa ta sao?

"Rõ!"

"Nhất định sẽ tham gia tử luyện!"

"Đại nhân nói gì thì sẽ là vậy!"

Tiếng trả lời khiến Binh kích động tới muốn giơ tay che mặt, đúng là một đám ô hợp. Có điều dẫu sao cũng là một đám ô hợp, Binh cũng chẳng buồn nghiêm khắc, không nhịn được phất tay: "Đi đi! Bắt đầu từ bây giờ!"

Một đám người nhanh chóng tản đi.

Binh quyết định tới tìm Đường thần kinh bàn bạc kế hoạch tiếp theo, hắn vừa ra khỏi phòng đã nghe tiếng gào thét của Đường thần kinh.

"Ta không có tiền! Ta đã nói với ngươi là ta không có tiền rồi cơ mà!" Đường Thiên cực kỳ tức giận, gặp phải đám bám dính này thật phiền toái!

"Đại nhân, thứ này không tốn bao tiền, giờ giá thị trường của U Châu Quỷ Kỵ không cao, rất rẻ thôi, hai triệu vân tệ chắc chắn chiêu mộ được một người. Thuộc hạ biết tới đâu mới chiêu mộ được Quỷ Kỵ chân chính. Chúng ta chỉ cần chiêu mộ sáu mươi người, không , năm mươi người, cho dù ba mươi người cũng được, rèn luyện một thời gian, sức chiến đấu của chúng ta nhất định sẽ. . ." Thạch Sâm khổ sở khuyên bảo.

Trận chiến này, hắn suất lĩnh U Châu Quỷ Kỵ có thể nói chiếm hết danh tiếng. Nhưng hắn nhanh chónh tỉnh táo lại từ cơn vui sướng. Tôn Kiệt bỏ mình, binh đoàn thứ tám bị hủy diệt, chuyện này chắc chắn sẽ khiến Phồn Tinh Châu nổi bao sóng gió.

Phồn Tinh Châu cực kỳ cường đại, Thương Châu tuyệt đối không thể chống lại.

Ban đầu hắn còn khuyên bảo đại nhân rời khỏi Thương Châu, lúc này tạm thời né tránh mới là lựa chọn lý trí nhất. Thực lực Phồn Tinh Châu cực kỳ cường đại, cho dù tại Nam Vực cũng không mấy châu hơn được nó.

Đề nghị của hắn bị đại nhân phủ quyết không chút do dự.

Thật ra trong lòng hắn cũng không lấy làm lạ, từ việc đại nhân xây dựng pháo đài đen ở đây đã có thể thấy được manh mối.

Nếu chiến tranh đã là không thể tránh khỏi, vậy cần nghĩ biện pháp tăng cường thực lực phe mình, hắn hoàn toàn tự tin vào Mãnh Nam đại nhân, vì hắn hiểu rất rõ uy lực của tiền tài.

Binh hộp nguyên ấn ẩn chứa mảnh vỡ pháp tắc dùng hòm để tính, vũ khí mạnh nhất của người lùn xanh Băng Lam Chi Thương dùng bó để luận, tài lực của Mãnh Nam đại nhân thật quá hùng hậu, cho dù Phồn Tinh Châu nổi tiếng về thương mại cũng tuyệt đối không thể chống lại. Có điều Dã Nhân Châu không phải nổi tiếng man hoang lạc hậu à? Xem ra lời đồn không thể tin được.

Nếu có thể bổ sung một số U Châu Quỷ Kỵ, lại thêm trang bị xa hoa, Thạch Sâm hoàn toàn tự tin vào chiến tranh.

Hắn phát giác đề nhị cua rmình quả thật rất chắc chắn, hiện giờ U Châu Quỷ Kỵ trên thị trường thật giả khó phân, mất đi lòng tin khiến giá cả sụt giảm rất nhiều. Với đại phú hào như Mãnh Nam đại nhân, chút tiêu xài đó còn không bằng trang bị trên người bọn họ.

Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ đại nhân lại nói mình không có tiền!

Khi Thạch Sâm nghe thấy câu này suýt chút nữa thổ huyết. Hắn ngơ ngác tròn mắt nhìn Đường Thiên, còn tưởng mình nghe lầm.

Không có tiền. . .

Đường Thiên bị Thạch Sâm tròn mắt nhìn tới khó chịu, dùng sức lặp lại sự thật mình không có tiền. Đám người các ngươi thật phiền toái, thiếu niên đang phiền muộn chuyện kiếm tiền đây! Nghĩ một lúc lâu vẫn không có cách gì, đã chán lắm rồi! Này, vẻ mặt ngươi thế kia là có ý gì? Cái sắc mặt dại ra kia là đang cười nhạo ca nghèo đói à?

Muốn hạ giá ư? Thẳng thắn hơn đi!

Người thành thật, ánh mắt cạn hy vọng, trong lòng Thạch Sâm ngổn ngang. Không có tiền? Ba chữ này có chút xíu nào dính dáng tới đại nhân ngài chứ? Ba chữ này sao có thể thốt lên từ miệng đại nhâ ngài chứ? Đại nhân ngài đang đùa bỡn thuộc hạ ư? Ngài làm vẻ mặt vô tội tức giận kia làm gì?

Thạch Sâm cố gắng hít sâu một hơi, thành khẩn nói: "Đại nhân, nếu ngài có ý kiến gì với thuộc hạ xin cứ nói thẳng! Xin ngài đừng dùng những lời lừa dối thuộc hạ như vậy, ngài làm vậy thật khiến lòng người đau đớn!"

Mười ngón tay Đường Thiên quơ loạn trên không trung, trừng mắt há hốc miệng, gã cảm giác mình muốn phát điên. . .

Bình tĩnh, phải tỉnh táo!

Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi muốn ta làm sao mới chứng minh được là mình không có tiền?"

"Đại nhân không chứng minh được." Vẻ mặt Thạch Sâm như muốn nói: "Ta rất bình tĩnh, mong ngài cũng bình tĩnh."

Đường Thiên hoàn toàn tắt tiếng, gã trừng mắt nhìn Thạch Sâm, nửa ngày không nói nên lời.

"Vũ khí đáng tiền như Băng Lam Chi Thương, đại nhân còn lấy ra được cả bó, không thể không có tiền." Thạch Sâm đưa ra chứng cứ đầy đủ.

"Ngươi nói thứ đó rất đáng giá?" Đường Thiên đột nhiên hỏi.

"Cực kỳ đáng giá!" Thạch Sâm trả lời khẳng định.

"Thật không?" Đường Thiên hỏi lại.

"Chắc chắn!" Thạch Sâm kiên quyết như sắt đá.

Đường Thiên cũng lười nói chuyện, ầm, gã ném một bó cành cây băng lam cao bằng nửa người ra. Ầm, gã ném tiếp một bó nữa ra, cũng cao nửa người.

Ầm ầm ầm. . .

Từng bó cành cây băng lam cao nửa người xếp thành ngọn núi nhỏ.

Đường Thiên nhìn Thạch Sâm một cái, sắc mặt không tin: "Ngươi chắc là chúng đáng tiền chứ?"

Nếu vật này thật sự đáng giá, vậy vấn đề tiền sẽ rất dễ giải quyết, trực tiếp bán cành cây là được. Trong lòng Đường Thiên, bó cành cây này chẳng khác bó củi là mấy.

Ngày hôm qua, bó Băng Lam Chi Thương khiến Thạch Sâm chấn động, hắn mất cả đêm mới tiêu hóa được, hôm nay vốn cho rằng mình sẽ không bao giờ thất thố như hôm qua nữa, song hiện thực lại thật tàn khốc. . .

Thật quá tàn khốc!

Tình cảnh trước mắt thật quá mức không chân thực, không chân thực tới mức Thạch Sâm cảm giác cảnh này ngay trong mộng cũng chẳng thể xuất hiện nổi.

Suốt mấy phút liền, gương mặt Thạch Sâm mới cứng nhắc quay sang, vẻ mặt còn khó coi hơn khóc: "Đại nhân, giờ ta cũng không dám chắc chúng có đáng tiền không."

Trong lòng Thạch Sâm, Băng Lam Chi Thương quả thật chính là thần khí. Nhưng thần khí như vậy xuất hiện một cái đã rất hiếm có, xuất hiện một bó đã gần như không thể. . . Mà giờ tới vài chục bó. . .

Thạch Sâm cảm giác tám chín phần mười là mình nhận sai rồi, vật này vốn không phải Băng Lam Chi Thương, chỉ có hình dáng giống mà thôi, có vậy mới hợp lý được.

"Ta nói rồi mà, vật này có gì đáng giá chứ?" Ngay từ đầu Đường Thiên đã không tin thứ này đáng giá. Cả biển cây băng lam lít nha lít nhít tươi tốt tới mức người ta giận sôi, thứ như vậy đáng giá mới là lạ. . .

Cho rằng đã chứng minh được là mình không có tiền, tâm tình Đường Thiên cũng thấy sảng khoái, thuyết phục được cái gã bám dính này còn khó hơn đánh một trận.

Đường Thiên thắng trận, tâm tình đương nhiên rất sung sướng.

Hắn vỗ vỗ vai Thạch Sâm, lời nói đầy ẩn ý: "Đừng nản chí, chúng ta còn đang trong giai đoạn cất bước, tuy giờ đang rất nghèo nhưng sau này tất cả đều sẽ tốt hơn."

Vẻ mặt Thạch Sâm còn khó coi hơn khóc.

Đường Thiên cũng thầm hiểu, mỗi người khi giấc mơ tan vỡ đều sẽ như vậy.

Đây mới là cuộc sống, Đường Thiên vừa cảm khái vừa hài lòng rời khỏi.

Binh bước ra thấy tình cảnh này, cũng cực kỳ đồng tình với Thạch Sâm.

Hắn suy nghĩ một chút, vấn đề tiền đúng là cần nhanh chóng giải quyết. Hắn tới trước mặt Thạch Sâm, trầm ngâm nói: "Bằng không ngươi mang thấy món đồ đi bán đi, xem xem thứ gì dễ bán, ví dụ như Hắc Phong Đao, thứ này chúng ta rất nhiều. Các ngươi kinh nghiệm phong phú, người không nhiều, mục tiêu nhỏ, cơ động linh hoạt, vừa hay làm do thám. Chuyện chạy buôn như vậy vốn không nên để các người làm, nhưng giờ ngươi cũng thấy đấy, đang thiếu nhân thủ, chỉ có thể khiến các ngươi chịu ấm ức một chút. Thế nhưng tốc độ phải thật nhanh, Phồn Tinh Châu có lẽ sẽ nhanh chóng phản ứng lại!"

Thạch Sâm đã phục hồi từ cơn mất mác, hắn nghèo quen rồi, đột nhiên giàu có ngược lại khiến hắn không dễ chịu. Giờ đột nhiên trở về điểm bắt đầu, hắn ngược như trút được gánh nặng nói không nên lời.

Mình đúng là lòng tham không đáy, tình trạng hiên giờ có thế nào cũng tốt hơn trước đây nhiều. Tuyết Mộ Hải, Hắc Phong Đao, thêm áo giáp, Binh hộp nguyên ấn, Băng Lam Chi Thương giả, vân vân, tất cả những thứ này trước đây hắn có mơ cũng không dám.

Hơn nữa đại nhân tín nhiệm bọn họ, điều này mới là quý giá.

Thạch Sâm gật đầu, dứt khoát nói: "Chuẩn bị kỹ hàng mẫu, chúng ta lập tức xuất phát."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play