Kiếm tiền là một nan đề trên thế giới này, ở thế giới mới cũng vậy.
Hơn nữa Thương Châu hẻo lánh lạc hậu, xứ này vốn cực kỳ bần cùng, muốn
kiếm tiền ắt phải ra khỏi noi này.
Bọn Đường Thiên lại không thể tùy ý đi khỏi, bọn họ còn cần thời gian để thích ứng Thánh Vực.
Mỗi ngày, bọn Đường Thiên lại có phát hiện mới, nơi này có quá nhièu thứ mới lạ.
Thánh Vực và Thiên Lộ như hai thế giới hoàn toàn bất đồng. Thánh Vực tuy
không có võ hồn, thế nhưng nơi này tài liệu phong phu vượt xa Thiên Lộ.
Bí bảo Thiên Lộ tự thành hệ thống, Thánh Vực lại luyện binh lâu dài thậm chí còn lâu đời hơn lịch sử Thiên Lộ.
Hai thế giới, hai hệ thống hoàn toàn bất đồng, mở rộng tầm mắt của bọn Đường Thiên.
Tiểu Nhị trở thành người bận rộn nhất, y không ngừng thí nghiệm các loại vật liệu mới lạ, sau đó vật liệu sàng lọc ra sẽ được đưa tới chỗ Sylar tiến hành phân tích sâu hơn.
Khiến y hứng thú hơn cả là việc luyện
binh của Thánh Vực, Tiểu Vũ cũng chỉ hiểu một số nội dung cơ sở nông
cạn. Tiểu Vũ hiện giờ đã trở thành trợ thủ chỏ Tiểu Nhị, giúp Tiểu Nhị
tiến hành phân loại quy nạp các loại tài liệu. Phương diện này cậu bé
bộc lộ thiên phú xuất sắc.
Những ngày gần đây, bọn Đường Thiên
đều bận rọn tới tối tăm mặt mũi ở bãi đất hoang đá đen, bọn Đường Thiên
nhất định phải thành lập một cứ điểm trước khi đi khỏi nơi này.
Thôn Hồng Thảo quả thật quá nhỏ, hơn nữa lực phòng thủ cũng quá bạc nhược.
Bọn Đường Thiên quyết định xây dựng thêm cho thôn Hồng Thảo, đang lúc không có tiền, bọn họ đành tự mình ra tay.
Vì lo lắng có người nhìn ra lai lịch, thôn Hồng Thảo mới quyết định dùng
kỹ thuật máy móc quy mô lớn. Tại Thánh Vực, kỹ thuật máy móc phát triển
cao độ, Binh hoài nghi kỹ thuật máy của binh đoàn Nam Thập Tự có thể là
do đoàn trưởng mang từ Thánh Vực tới.
Thạch Dũng giúp được không
ít, tìm tới rất nhiều bản vẽ cứ điểm, tuy đều chỉ là hàng thông thường,
thế nhưng cũng đủ cho chuyên gia chiến tranh Binh và đại sư kỹ thuật
Sylar.
Hai người căn cứ theo những bản vẽ này, xác định phương án xây dựng.
Còn về vật liệu, chính là đá đen lấy mãi không hết trên vùng đất hoang này. Đá đen bất kể độ cứng hay khả năng kháng năng lượng đều cực kỳ xuất
sắc. Vấn đề duy nhất là những đá đen này rất khó hòa thành một thể.
Đường Thiên hỏi qua Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng không biết những hòn đá đen nay tên gì, chỉ biết chúng rất khó luyện hóa. Có điều thực lực cậu bé này quá
yếu, cũng biết khá ít, không nghĩ quá nhiều. Toàn bộ Thương Châu không
mấy ai am hiểu luyện binh khí, ai lại rỗi hơi tới nơi chim không thèm ỉa này. Thôn dân thôn Hồng Thảo chỉ biết đá đen rất cứng, đem nó xây dựng
phòng ốc mà thôi.
Tiểu Vũ rất tò mò về cách dung hợp những tảng đá đen này.
Tỏng kế hoạch xây dựng, quan trọng nhất là một cây cột đường kính năm
trượng, dài chừng năm mươi trượng. Theo yêu cầu của Binh và Sylar, cây
cột khổng lồ này cần dùng đá đen luyện thành một thể.
Trong căn
nhà cỏ được bện bằng Hồng Mao Kiếm Thảo chất đầy những đá đen. Căn nhà
cỏ cao hơn năm mươi lăm trượng, đường kính hơn năm trượng.
Tiểu Nhị lấy ra một thùng chất lỏng trong suốt, đây là vật liệu chuyên môn của phòng thí nghiệm huyết mạch.
Luyện chế đá đen khiến Tiểu Nhị rất tốn sứ, càng không nói tới cột đá khổng
lồ như vậy. Cho nên khi Sylar và Binh định ra kế hoạch, Tiểu Nhị suýt
nữa tức điên, bất đắc dĩ, y đâm đầu vao điển tịch mà Quỷ Ngô tiền bói
lưu lại, không ngờ lại tìm ra cách.
Có thể luyện chế Đoạt Xác
Châu, trình độ luyện chế hồn bảo của Quỷ Ngô tiền bối cực cao, có thể
nói đăng phong tạo cực. Hơn nũa Quỷ Ngô tiền bối xuất thân Huyết Thánh,
biết rất nhiều phương thức kỳ quái, quả nhiên Tiểu Nhị tìm ra một phơng
án khả thi.
Rất nhiều kinh mạch chịu được lửa đốt nhưng lại không chịu được huyết mạch ăn mòn.
Ném cho lão Phí của phòng thí nghiệm huyết mạch một viên đá đen, bỏ lại một câu cực kỳ khẩn cấp, Tiểu Nhị vung tay mặc kệ.
Lão Phí vừa nghe khẩn cấp, lập tức triệu tập tất cả lực lượng tinh anh nòng cốt của phòng thí nghiệm huyết mạch. Tiểu Nhị tuy am hiểu luyện chế hồn bảo thế nhưng lý giải đối với huyết mạch lại kém xa những chuyên gia
huyết mạch này. Hai mắt mù dở như vậy muốn tìm được cách cần thời gian
rất lâu, nhưng có điển tịch của Quỷ Ngô tiền bối, bọn lão Phi nhanh
chóng tìm ra huyết mạch thích hợp.
Chất lỏng A Tư Đinh, đây là
một loại độc nhẹ là tác phẩm nghiên cứu của Mộc phu nhân. Độc tính của
nó rát yếu nhưng lại là chất lỏng có hiệu quả hòa tan hắc kim xuất sắc
nhất.
Tiểu Nhị cầm một cái bình phun màu bạc, hình dạng bình phun cực kỳ đặc biệt, hai cái đuôi cá quấn lấy nhau, phần miệng cá vừa vặn
là miệng ấm.
Bí bảo cấp bạc của chòm Song Ngư, Song Ngư Phún Hồ!
Bí bảo này tới tay, Đường Thiên vẫn không hiểu no có ích lợi gì, chẳng lẽ lúc đánh nhau phun nước cho kẻ địch tắm à?
Sau đó mới hiểu, Song Ngư Phún Hồ là một bí bảo sinh hoạt.
Nó có thể khống chế chất lỏng, thích hợp cho chuyên gia huyết mạch, nấu
ăn, pha trà, làm vườn, nếu dùng để chiến đấu lại thích hợp cho võ giả am hiểu võ kỹ ảo giác hệ thủy.
Giờ Tiểu Nhị lại dùng để luyện chế, phương pháp thủy luyện kỳ quái này cực kỳ thích hợp với bí bảo này.
Tiểu Nhị sắc mặt nghiêm túc, đè tay lên miệng ấm của Song Ngư Phún Hồ, chất
lnrg A Tư Đinh bị chấn động phun thành làn sương, hóa thành sương mù,
chìm vào trong lầu cỏ hình trụ.
Từ đó có thể thấy sự lợi hại của
Song Ngư Phún Hồ, nếu chỉ dựa vào sự khống chê của Tiểu Nhị, phải chấn
tan chất lỏng hóa thành sương, rồi lại rót nó vào đều đều như vậy? Đừng
nghĩ nữa.
Giờ lạ có thẻ thực hiện hoàn hảo.
Tiểu Vũ tò mò quan sát Song Ngư Phún Hồ trong tay Tiểu Nhị, bình phun lấp loáng ánh sáng bạc, mỹ lệ mà lợi hại!
Đá den bị hòa tan với tốc độ mắt thường thấy được, dung hợp lẫn nhau, mà
chất lỏng A Tư Đinh không hề gây hại gì lên Hồng Mao Kiếm Thảo.
Hai mươi phút, một cây trụ đá khổng lồ thành hình.
Bọn Đường Thiên bắt đầu mở Hồng Mao Kiếm Thảo bện bên ngoài, trụ đá phủ kín hoa văn hình cỏ.
Tiểu Nhị nhíu mày, dấu vết hình cỏ trên trụ đá khiến y rất chướng mắt, mất
cả mỹ quan. Chỉ có điều y biết muốn dùng lửa rèn nên trụ đá den như vậy
là vượt ngoài năng lực của y.
Từng cây cột dá đen khổng lồ dựng lên.
"Chuẩn bị xong chưa? Mọi người tản ra nào!"
Đường Thiên trên bầu trời lớn tiếng chỉ huy, gã kéo một sợi dây thừng lớn,
một đầu dây thừng khắc buộc trên trụ đá. Xung quanh gã, Binh khống chế
Thiên Không Hổ, Tỉnh Hào, Lăng Húc, mỗi người căng một sợi dây thừng.
Mật độ của đa đen cực cao, vô cùng nặng nề, trọng lượng trụ đá đen ra sao
có thể tưởng tượng nổi. Cho dù Đường Thiên nổi tiếng về lực lượng cũng
không thể lay động nổi.
"Người bên dưới tản ra, chú ý an toàn!"
"Một, hai, ba!"
Đường Thiên hô lớn, dây thừng tráng kiện kéo căng, trụ đá dài năm mươi trượng đường kính năm trượng chậm rãi dựng thẳng dậy. Các thôn dân xung quanh
vừa hiếu kỳ vừa chná động quan sát, trụ đá đen àny liền thành một khối,
phủ kín hoa văn. Khi vật khổng lồ này dựng thẳng trước mắt, ai nấy đều
không khỏi chấn động.
"Được rồi, đứng đứng!" Đường Thiên hô lớn.
"Phiền toái, quỷ cũng biết đứng!" Lăng Húc không nhịn nổi nói.
Bọn họ đều là cao thủ, khả năng khống chế lực đạo, cân bằng, hầu như là bản năng.
Đường Thiên cũng chẳng tức giận, cười ha hả hô lớn: "Chuẩn bị xong chưa?"
Mấy người trên tay xách một cái búa tạ, chùy đồng trên tay Thiên Không Hổ
là đáng sợ nhất, to như cái đầu của nó, khiến người ta vừa nhìn đã kinh
hãi.
"Bắt đầu!"
Đường Thiên quát to một tiếng, đoàn người thân hình như điện, dốc hết sức toàn thân, vài nhát búa đập thẳng vào đỉnh trụ đá đen.
Ầm!
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, trụ đá đen đột nhiên chìm xuống.
Rầm rầm rầm!
Trụ đá đen liên tiếp chìm xuống, như một cái đinh bị ghim sâu xuống mặt
đất. Cảnh tượng chấn động lòng người đó khiến các thôn dân trợn tròn hai mắt.
Cột đá đen đóng sâu mười trượng, đoàn người dừng tay, ai
nấy mồ hôi đầm đìa, công việc tay chân nặng nhọc như vậy Thánh giả bình
thường tuyệt đối không làm được.
Sáu trụ đá đen hình thành một
hình lục giác hoàn chỉnh. Đám người Đường Thiên cũng mệt tới mức ngồi
thở hồn hển, ai nấy như vớt từ trong nước ra.
Hạc tổ chức thôn
dân bắt đầu hành động, từng bó Hồng Mao Kiếm Thảo được phân phát, bọn họ vây quanh trụ đá đen, bện thành từng tầng võng cỏ, vây quanh thôn
trang.
Các thôn dân khác đổ đá đen vào lưới cỏ, đá đen không
ngừng chất cao, khi lên tới bốn mươi trượng thì dừng lại. Mặt đất cũng
được phủ một tầng đá đen dày đặc.
Tiểu Nhị bắt đầu phun chất lỏng A Tư Đinh, đá đen trên mặt đất trong lưới nhanh chóng hòa tan thành một thể. Trên đỉnh sáu trụ đá lại bắt đầu bện võng cỏ như pháo đài. Mỗi
đỉnh trụ đá lại có một tháp coi như sáu mũi kiếm nhắm thẳng lên bầu
trời.
"Phía trước chính là thôn Hồng Thảo. Mãnh Nam đại nhân tạm thời ở đó." Vương Hoài Tine cung kính nói.
Bên cạnh hắn là một nam tử thần sắc âm lãnh, toàn thân mặc giáp, đôi mắt
hẹp dài lấp lóe hàn quang. Mà các hộ vệ bên cạnh hắn ai nấy dâng trào
chân lực, khí tức ác liệt.
"Ta lại muốn xem xem hắn là thần thánh phương nào!" Thạch Sâm thản nhiên nói, hắn liếc mắt nhìn Vương Hoài
Tiên: "Đùng để đến lúc đó Vương đoàn trưởng lại tìm một cái cớ khác, nếu thế đừng trách ta không khách khí."
"Hoài Tien không dám!" Vương Hoài Tiên âm thầm kêu khổ trong lòng, lai lịch của đối phương cực lớn,
hắn không dám chối từ, nghĩ tới dã nhân Mãnh Nam mà Thạch Dũng nói bèn
định dùng đối phương làm bia đỡ đạn.
Thạch Sâm không buồn nhìn
Vương Hoài Tiên, nói thẳng: "Vương đoàn trưởng chớ trách, lần lam triều
này trên ba vạn dặm Quang Hải Phù Kiều có tới hơn hai trăm nơi bị hiểu.
Một ngày Phù Kiều chưa được sửa chữa, tổn thất kinh người, vì vậy đại
nhân mới hạ lệnh thu thập dân phu. Trên người tại hạ vẫn còn trách
nhiệm, thiếu hai trăm ngàn người, Vương đoàn trưởng xin đừng làm khó
ta."
"Vâng vâng vâng." Vương Hoài Tiên gật đầu liên tục.
Thạch Sâm lúc này mới cười nói: "Thương Châu cằn cỗi, Vương đoàn trưởng mấy
năm nay cũng cực khổ rồi. Nế lần này Phù Kiều sửa chữa tốt sẽ là đại
công, tại hạ nhất định bẩm báo lên đại nhân, xin công cho Vương đoàn
trưởng. Phồn Tinh Châu cua ta là khu vực thương mại hạng nhất trên toàn
bộ Nam Vực, đến lúc đó Vương đoàn trưởng sẽ hiểu."
Vương Hoài Tiên thầm thở dài một tiếng, sắc mặt bất đắc dĩ, mỉm cười: "Kính mong Thạch tiên sinh chỉ dẫn nhiều hơn."
Trong lịch sử, Quang Hải Phù Kiều trước nay luôn được xây dựng bằng nhân
mạng, mỗi lần xây dựng, điều động dân phu, mười người không về nổi một.
Hơn nữa bọn họ lại không điều động dân phu bản địa của Phồn Tinh Châu mà chạy tới Thương Châu đòi người, rõ ràng mặc kệ sống chết của Thương
Châu.
Vương Hoài Tiên là người bản địa, nơi đây đều là đồng hương, ai nhẫn tâm để mọi người đi chịu chết?
Nhưng nếu từ chối. . . Thương Châu ắt máu chảy thành sông.
Vẻ khổ sở trong miệng Vương Hoài Tiên càng đậm, hắn liếc mắt nhìn Thạch
Dũng, giờ tất cả hy vọng đều đặt lên người công tử dã nhân này.