Mãi tới tận khi tiến vào thôn Hồng Thảo, Thạch Dũng cùng các đồng đội của hắn vẫn còn ngây ngẩn.
Thắng lợi?
Thật sự thắng lợi?
Thạch Dũng bỗng thấy mê man, lam triều thi thoảng lại phát sinh, nhiều làn
chúng thậm chí chẳng khác gì động đất, đất đá trôi, hồng thủy. Có thể
chống cự lại lam triều chỉ có những thành thị lớn. Sao Hồng Thảo đã trải qua bốn lần lam triều quy mô lớn, kết quả lần nào cũng là mọi người rút lui.
Thôn Hồng Thảo. . . Đây chỉ là một thôn trang bình thường
tới không thể bình thường hơn. Trên sao Hồng Thảo, số thôn trang mang
tên này nhiều vô số kể. Đây là một thôn trang cực kỳ hẻo lánh, cực kỳ
phổ thông, không có gì đặc biệt.
Nhờ các vị đại nhân này. . .
Thạch Dũng cũng không biết sao mới gọi là đại nhân, thế nhưng những người này khiến hắn cảm thấy kính nể, kính nể từ tận nội tâm,c ó thể dùng sức vài người đẩy lui lam triều… Không, nhìn thôn trang tối om om, lại nhìn
biển người lùn xanh nhìn không thấy cuối, Thạch Dũng cảm giác bước chân
mềm nhũn.
Ngay đám người lùn xanh cũng phải thần phục dưới chân
bọn họ, các vị đại nhân này uy vũ tới mức nào. Thạch Dũng không dám
nghĩ, dẫu sao hắn dám khẳng định bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc,
Thương Châu cũng tuyệt đối không chọc nổi, Hạ châu cũng không...
Bệnh thần kinh! Tự nhiên nghĩ tới chuyện chọc vào người ta làm gì. . .
Mồ hôi lạnh của Thạch Dũng chảy ròng ròng, trời đất ơi, sao mình lại có suy nghĩ nguy hiểm như vậy chứ, ngừng ngừng ngừng!
"Thạch đội trưởng! Sao ngài lại tới đây?" Một thôn dân lên tiegs chào hỏi.
Hương đoàn Bảo Quang là lực lượng vũ trang duy nhất trên sao Hồng Thảo, gần
như tất cả mọi chuyện đều do hương đoàn Bảo Quang quản lý. Trong mắt các thon dan, hương đoàn Bảo Quang mới là người thống trị chân chính trên
sao Hồng Thảo, nhân vật nòng cốt như Thạch Dũng đã là đại nhân trong mắt các thôn dân.
"Chúng ta tới báo tin cho mọi người, không ngờ lại thấy được một trận thắng lớn." Nụ cười trên mặt Thạch Dũng có vẻ mất tự nhiên, hắn luôn cảm thấy su gáy rét căm căm, lưng đồ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ suy nghĩ vừa rồi của mình bị đối phương phát hiện?
Thạch Dũng nghi thần nghi quỷ, đội ngũ xung quanh cũng không dám ho he gì, trước
đây tới thôn Hồng Thảo đâu có thấy khó thở như giờ?
"Cám ơn Thạch đội trưởng, lần này chúng tôi gặp được quý nhân! Ha ha, trận đánh này
thật sảng khoái, ta sống đời này cũng không uổng!" Thôn dân mặt mày hớn
hở.
"Đúng đúng đúng!" Thạch Dũng gật đầu lia lịa: "Chiến tích này đem ra chắc chăn dọa chết người! Ài, ngay cả ta đều không nhịn được,
hận không thể tới giết một hồi!"
Nhữn đội viên khác dồn dập gật
đầu, sắc mặt hâm mộ ước ao. Đừng nhìn hương đoàn Bảo Quang là lực lượng
vũ trang duy nhất trên sao Hồng Thảo, chiến tích cao nhất cũng chỉ là
đánh nhau cùng đám khốn kiếp Hạ châu mà không lui bước. So với chiến
tích huy hoàng của thôn Hồng Thảo thật quá xấu hổ.
Thôn dân cười cực kỳ đắc ý, cười tới không ngậm mồm lại nổi.
Thạch Dũng nhân cơ hội hạ giọng hỏi: "Vị quý nhân này lai lịch gì?"
Thôn dân lắc đầu: "Ta cũng không biết, là Tiểu Vũ mang tới."
"Tiểu Vũ?" Thạch Dũng sửng sốt, hắn biết Tiểu Vũ. Trên sao Hồng Thảo, Tiểu Vũ khá nổi tiếng, cậu bé trời sinh dị tật, không thể sử dụng năng lượng,
đây là tình huống cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa mặc dù Tiểu Vũ không cách
nào vận dụng năng lượng, nhưng rất chăm chỉ, học được không ít thủ đoạn
thượng vàng hạ cám, còn tự đi đào Hồng Mao Tủy Căn kiếm tiền giúp gia
đình, một cậu bé mười hai tuổi lại làm được tới mức này, đoàn người
không khỏi âm thầm thương tiếc.
"Có cần ta thông báo một tiếng không?" Thôn dân suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Thạch Dũng giật mình, lắc đầu lia lịa: "Không cần, không cần, chúng ta chờ ở đây là được."
Trong một gian nhà khác, bọn Đường Thiên dang gặp phiền phức.
"Ai sẽ bức cung?"
Đoàn người hai mặt nhìn nhau, kỹ năng chuyên nghiệp như vậy nhưng không ai ở đây biết.
Đột nhiên, lão già người lùn xanh nhìn thấy gương mặt Đường Thiên, lập tức
biến sắc, toàn thân run rẩy, gào lên điên cuồng: "Kẻ xâm nhập! Kẻ xâm
nhập. . ."
Tuy giọng điệu rất kỳ quái, thế nhưng mọi người vẫn
nghe hiểu được. Đường Thiên sắc mặt ngạc nhiên, chỉ vào mũi mình: "Ngươi biết ta?"
Ánh mắt lão già người lùn xanh cực kỳ sợ hãi, run lên cầm cập, nói không nên lời, sắc mặt hắn càng lúc càng trắng bệch.
"Này này này, hắn không bị dọa tới chết chú. . ." Đường Thiên hốt hoảng: "Ta còn chưa kịp hỏi gì mà. . ."
Lão già người lùn xanh nghẹo đầu, khí tức đoạn tuyệt, gương mặt vẫn còn nguyên vẻ kinh hãi và sợ sệt không gì sánh được.
Đường Thiên há hốc mồm.
Những người khác cũng tròn mắt.
Đường Thiê. . . Lại dọa chết thủ lĩnh người lùn xanh này. . .
"Ta đâu làm gf hắn?" Đường Thiên vẻ mặt mờ mịt quay sang đoàn người, gã hoàn toàn không hiểu gì.
Mọi người trầm mặc nhìn hắn.
"Xấu trai." Tiểu Nhị đột nhiên nói.
"Lời giải thích duy nhất hợp lý." Binh tán thành gật đầu.
Mầm Mầm cũng gật đầu theo bản năng, đến lúc nó hản ứng lại, gương mặt lập
tức trắng bệch, lắc đầu như trống bỏi, hai gò má nung núc thịt bấp bênh
như gợn sóng.
"Làm sao đây?" Đường Thiên nhún vai, hiếm khi gã mịt mờ như vậy.
"Trước tiên nghĩ xem phải làm sao với người lùn xanh bên ngoài" Binh cũng thấy đau đầu, khó khăn lắm mới túm được thủ lĩnh của đối phương, định tra
hỏi một số tin tức, ví dụ như có thấy bọn Tỉnh Hào đâu không, phân bố
của thế giới người lùn xanh, nào ngờ còn chưa mở miệng, nga ta đã bị dọa chết.
Sợ tới chết tươi. . .
Binh liếcmắt nhìn Đường
Thiên, nói thầm trong lòng, chẳng lẽ Đường thần kinh xấu trai tới mức
này? Chỉ là chúng ta nhìn quen rồi nên không thấy thế?
Thủ lĩnh
người lùn xanh chết rồi để lại môt vấn đề rất vướng chân vướng tay,
chính là đám người lùn xanh nằm trên mặt đất bên ngoài. Trước đó Binh đã thấy khó xử, giờ thủ lĩnh đối phương chết rồi, càng khó xử hơn.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng kêu rên.
Mọi người cả kinh, vội vàng xông ra ngoài, cảnh tượng tiếp đó khiến ai nấy
đều không kiềm được biến sắc, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Bầy người
lùn xanh vốn nằm trên mặt đất cùng kêu rên, thân thể chúng như khối băng xanh lam dưới ánh mặt trời, tan rã với tốc độ mắt thường thấy được.
Chỉ chớp mắt, tất cả người lùn xanh đều hóa thành một bãi chất lỏng màu
xanh lam, chất lỏng xanh lam nhanh chóng ngấm xuống nền đất.
Đưa
mắt nhìn lại, bên ngoài thôn trang hiện màu xanh lam quỷ dị. Chỉ có
những mũi mâu đen rải rác trên mặt đất chứng minh tình cảnh quỷ dị vừa
rồi không phải một giấc mơ.
Thật quá quái dị!
Quái dị tới
mức sau lưng đám người Đường Thiên đều lạnh buốt, người lùn xanh phủ kín khắp nơi tan rã như băng tuyết rồi biến mất.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh hãi trong mắt nhau.
Người lùn xanh rốt cuộc là thứ gì?
Các thôn dân và đám người Thạch Dũng càng sợ tới tái mét, bắp chân cũng run rẩy.
Đột nhiên, ánh mắt Đường Thiên ngưng lại, xa xa xuất hiện một điểm đen. Tốc độ điểm đen rất nhanh, chỉ chớp mắt đã áp sát. Khi thấy rõ người tới,
Đường Thiên lập tức kích động hẳn lên, lao ra ngoài.
Bọn Tiểu Húc Húc!
Ba người dáng vẻ đều cực kỳ chật vật, quần áo trên người rách rưới, sắc
mặt mệt mỏi, hiển nhiên cả ba phải trải qua khổ chiến. Ba người thấy bọn Đường Thiên cũng không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Thế nhưng ba người nhanh chóng lộ vẻ nghiêm nghị
"Cẩn thận! Phía sau còn có người lùn xanh!" Lăng Húc hô lớn, thân thể hắn vẫn hơi suy yếu.
Âm thanh truyền lại, mọi người đều biến sắc, chỉ mình Đường Thiên như thờ ơ không buồn để tâm.
Cuối đườn chân trời, một vệt xanh lam lại hiện lên, lần này số lượng người
lùn xanh nhiều tới kinh người, như thủy triều phủ kín khắp núi đồi. Mà
Tiểu Nhị cùng Binh đều biến sắc, bầy người lùn xanh này cấp bậc còn cao
hon bầy bọn họ vừa tiêu diệt.
Chết tiệt!
Vừa trải qua khổ
chiến, tuy thu được thắng lợi thế nhưng thể lực mọi người đều đã tới cực hạn. Nếu không nhờ kỳ chiêu của Tiểu Nhị, trận chiến này có giằng co
thêm nữa thì kết quả vẫn là không kiên trì được. Vì người lùn xanh số
lượng quá nhiều, giết mãi không hết.
Không ngờ vừa thắng lợi lại phải nghênh đón một đợt lam triều khác.
Rất nhiều thôn dân sợ tới mức co quắp ngồi trên mặt đất.
Đường Thiên lại chẳng hề sợ hãi, ngược lại trong lòng gã tràn ngập vui sướng. Mọi người có thể hội họp là tốta rồi! Lúc trước gã còn chuẩn bị giết
tới đại bản doanh của người lùn xanh tìm bọn Tiểu Húc Húc, giờ mọi người đều bình yên vô sự, có gì khiến gã vui vẻ hơn đây?
So với giết vào đại bản doanh của người lùn xanh, đợt lam triều này có đáng gì?
Đánh không thắng thì chạy là được. . .
Đường Thiên không quên âm thầm bổ sung một câu, ngoài miệng lại hô lớn: "Các ngươi ra phía sau! Để ta lên trước!"
Ba người Tiểu Húc Húc đều lộ vẻ cảm động, không nói nhảm, nhanh chóng bay
về phía sau. Mà tại thôn Hồng Thảo, Binh đã tổ chức thôn dân chuẩn bị
lui lại.
Đường Thiên kéo theo Chùy Rết nhìn chằm chằm vào lam triều trước mặt.
Đến hay lắm.
Quả nhiên còn mạnh hơn vừa rồi!
Đội ngũ người lùn xanh này đội hình sâm nghiêm, rõ ràng có ý vị quân đội.
Ánh mắt Đường Thiên hạ xuống những càng cây trên tay bầy người lùn xanh, trong lòng hơi căng thẳng, không ngờ lại là cành cây băng lam bọn họ
gặp tại biển ánh lam.
Bị cành cây băng lam đánh trúng thật không
dễ chịu. . . Chẳng trách bọn Tiểu Húc Húc chật vật như vậy, Đường Thiên
hô thầm trong lòng.
Người lùn xanh không ngờ có người dám cản bọn họ lại, khi sắp tới trước mặt Đường Thiên lại bỗng ngừng lại.
Cảm giác đó như sóng biển đang cuộn trào tới trước mặt lại đột nhiên ngưng
bặt lại, trong lòng Đường Thiên lại tiếp tục trầm xuống.
Binh
phía xa xa cũng biến sắc, nghiêm chỉnh nhu vậy chỉ có binh đoàn kỷ luật
nghiêm minh chiến thuật thành thạo. Hành động vừa rồi cực kỳ hoàn hảo,
cũng khiến Binh hiểu rõ, lần này gặp phiền toái lớn rồi.
Sát khí của đại quân như thực chất, tựa sóng dữ ập tói.
Đường Thiên trong lòng kinh hoảng, trực giác của gã mẫn cảm nhường nào, sát ý nồng nặc như vậy khiến lông tơ gã dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh úa ra.
Gã cố hổn định thân hình, trong lòng chuẩn bị, vừa thấy không đúng phai
nhanh chân chạy trước.
Trước tiên vờ vịt kéo dài thời gian đã.
Đường Thiên cảm thấy từ trước tứi nay chưa lúc nào áp lực lớn như lúc này.
Tuy gương mặt gã vẫn trấn định, tâm thần lại vẫn để tâm tới bọn Tiểu Húc Húc, chỉ cần bọn họ hội họp cùng Binh, tất cả sẽ cùng rút lui.
Gã âm thầm dặn dò Tiểu Nhị, chuẩn bị Thuấn Di.
Có điều ngăn cản bầy người lùn xanh này quan trọng hơn, Đường Thiên chậm
rãi vung Chùy Rết, híp mắt, dáng vẻ đầy phong phạm cao thủ.
Nhưng ngay lúc này, thủ lĩnh bầy người lùn xanh nhìn chằm chằm vào gương mặt Đường Thiên, biến sắc, bật thốt lên: "Kẻ xâm nhập!"
Hôm nay Đường Thiên hai lần nghe tới từ này, thần kinh gã vốn đang tập trung cao độ, bật thốt lên: "Cái gì cơ?"
Lời vừa thốt lên, Đường Thiên htầm kêu không tốt, vậy chẳng phải tự làm lộ
ư? Mình đang kéo dài thời gian cơ mà, có gì hữu dụng đều phải dùng chứ. . .
Nhưng gã chưa kịp phản ứng lại, đại quân người lùn xanh sâm nghiêm đã dùng tốc độ còn nhanh hơn lúc trước mấy lần. . . Rút lui!
Chuyện này, chuyện này. . .
Đường Thiên há hốc miệng, vô cùng ngạc nhiên nhìn mặt đất phía trước trống
rỗng không có một thứ gf, nhìn lam triều chớp mắt đã biến mất phía xa.
Binh đang tổ chức rút lui cũng há hốc mồm, Tiểu Nhị chuẩn bị Thuấn Di
cứu mạng Đường Thiên, giờ tòn mắt, Tiểu Húc Húc ngây dại, Hạc ngẩn ngơ,
Tỉnh Hào lơ mơ, tất cả đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đường Thiên lẻ loi giữa làn gió, sắc mặt mịt mờ.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT