Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn sang võ trường trống rỗng.

Một cảnh tĩnh mịch, không ai có thể thốt lên lời.

Đường Thiên vò đầu, bứt óc nói: "Ta chưa làm gì mà! Thật kỳ quái, vì sao chúng lại nổ tung hết thế này?"

Mọi người chẳng biết nói gì, sự việc vừa mới xảy ra đúng là quá mức ly kỳ, thật khó có thể tưởng tượng nổi.

"Chẳng lẽ do gần đây chúng ta dùng đồ chơi này liên tục?"

"Có khả năng. Thứ ấy tồn tại đã năm, sáu năm, chắc cũng sắp hết hạn sử dụng rồi. Chứ nếu không, làm sao lại nổ tung như thế?"

"Đúng vậy. Đã sáu năm trôi qua, cho dù là người thép nếu mỗi ngày đều bị hành hạ như thế, e rằng cũng không chịu nổi..."

Bọn họ xôn xao nghị luận, càng nói càng thấy hợp lý, dường như võ trường Nhược Điểm bị nổ nát bét là chuyện rất bình thường. Đường Thiên ngừng suy nghĩ rồi thở phào một hơi, là hai trăm bảy mươi mốt thẻ hồn tướng màu bạc cấp bốn đó. Hình như mấy thứ này là do mình làm hỏng, sợ rằng có đem thân đi bán cũng đền không nổi.

Vẻ mặt đám người Tư Mã Hương Sơn tỏ ra đã hiểu, lúc này mới giống người chứ, tuy Đường Thiên rất lợi hại nhưng cũng còn có khá nhiều khuyết điểm.

Tuy nhiên, võ trường Nhược Điểm đã bị hắn phá hoại nên kế hoạch tu luyện ban đầu cũng đành hủy bỏ.

Khổng đại nhân thấy vậy, liền phất tay cho phép mọi người về phòng nghỉ ngơi.

※※※※※※※※※※※※※※※※� �※※※※※

Đường Thiên về đến phòng mình, liền ngã đầu đi ngủ. Sự việc ở võ trường Nhược Điểm hắn không để trong lòng, tuy nghĩ rằng võ trường ấy do mình phá hỏng nhưng hắn chẳng thèm bận tâm. Chỉ có điều, mai sau không có chỗ đánh đấm, khiến hắn cảm thấy hơi buồn bực.

May mắn thay, đã đến thời điểm tiến vào Quang môn, hắn ngay lập tức bước qua, sau đó chuẩn bị cho lần khổ tu mới.

Đường Thiên vừa vào, dường như đã đánh thức Binh.

Lúc rảnh rỗi, Binh thường yên lặng lơ lửng giữa không trung, ngẩn người nhìn màn sương mù ở phía xa. Đường Thiên và Binh chào hỏi nhau xong, liền chuẩn bị cho việc luyện tập. Toái Ảnh Chưởng của hắn đã sắp luyện ra sát chiêu "Mãn Thiên Tinh" rồi.

"Đường, ngươi có muốn tăng thêm thời gian khổ tu không?" Đột nhiên Binh nói.

Đường Thiên sững sờ khi nghe câu này, hắn tiến lại gần Binh, tò mò hỏi: "Có thể gia tăng thời gian khổ tu à?"

"Ừ!" Binh gật đầu.

"Làm sao để gia tăng?" Đường Thiên càng thêm hứng thú, vẻ mặt vẫn rất tò mò, hỏi. Tuy khổ tu bị nhiều thống khổ, nhưng hiệu quả tuyệt đối hơn xa cách tu luyện bình thường.

Binh giơ trường thương trong tay chỉ về phía trước: "Nơi đó, có một trường tu luyện, chỉ cần ngươi có thể tiến vào chỗ đấy được, liền có thể gia tăng số lần vô đây."

"Trường tu luyện?" Đường Thiên nhìn theo hướng trường thương của Binh đang chỉ, đập vào mắt hắn là một tầng sương mù mênh mông: "Chẳng lẽ trường tu luyện ở bên trong tầng sương mù?"

"Ừ!" Binh trả lời.

"Tầng sương mù này rốt cuộc là thứ gì?" Vẻ mặt Đường Thiên hiếu kỳ: "Giống sương mù nhưng mà không phải, tuy có thể phá tan nhưng lại quá nhiều."

Binh im lặng một lát, rồi nói: "Đây là sương mù xám Thì Chung."

"Sương mù xám Thì Chung?" Đường Thiên nhận thấy, mỗi khi Binh đề cập tới thứ gì đó, đều là đồ kỳ lạ mà bản thân chưa từng nghe danh.

"Thì Chung, là một trong những chòm sao có lực lượng cường đại nhất." Binh nói tiếp: "Nơi đây giống như lồng giam phong tồn chi địa. Chỗ này thời gian không chảy xuôi, cũng do bị sương mù Thì Chung chặn đứng lại.

"Tóm lại đây là nơi nào? Binh, vì sao ngươi biết rõ thế?" Đường Thiên chòng chọc nhìn Binh, trầm giọng hỏi: "Khổ tu bài chòm sao Nam Thập Tự là di vật mẹ ta để lại! Rốt cuộc ngươi là ai?"

Binh: "Đây là nơi binh đoàn Nam Thập Tự đóng quân."

"Binh đoàn Nam Thập Tự?" Đường Thiên hơi sửng sốt.

"Đúng!" Binh bình tĩnh trả lời: "Ta là thành viên của bộ đất nung thuộc binh đoàn Nam Thập Tự."

"Vì sao mẹ ta lại có cái đồng bài này?" Đường Thiên mù mờ hỏi.

"Không biết." Binh lắc đầu.

Đường Thiên im lặng một hồi, sau đó vẻ mặt trở lại bình thường, hắn ngẩng đầu nhìn Binh: "Trước kia ngươi ở chỗ này à?"

"Chính xác." Binh thản nhiên đáp: "Trước kia khu vực này là trại tân binh."

"Quá hay." Đường Thiên tăng thêm phần hào hứng, vô cùng tò mò trình bày: "Ta chưa từng vào trong binh đoàn! Binh, kể chút chuyện ngày xưa đi, nhất định nó sẽ rất thú vị!"

Binh im lặng một hồi, dường như không có nghe thấy, sau đó mới nói với một giọng khô khan: "Tiến về phía trước, chính là trại huấn luyện tân binh. Ở trong đó có một ít đồ vật chắc ngươi có thể dùng được."

"Trại huấn luyện tân binh! Wow... ở đó có thứ gì?" Đường Thiên nghe nói đối với việc tu luyện của mình có trợ giúp rất lớn, khiến máu nóng sôi trào: "Cách đây có xa lắm không?"

"Khoảng hai cây số." Giọng nói của Binh vẫn khô khan.

"Hai...hai cây số...!?!" Nét mặt Đường Thiên cứng đờ, lắp bắp hỏi.

Xuyên qua hai cây số trong màn sương mù, cho dù tâm trí của Đường Thiên rất kiêm nghị nhưng nghe xong chuyện này cũng bủn rủn tay chân, kèm theo vẻ mặt trắng bệch.

"Đúng." Giọng Binh khô khan như thường.



※※※※※※※※※※※※※※※※� �※※※※※

Trong phòng.

Vẻ mặt Khổng đại nhân ngưng trọng, dường như lâm vào trầm tư.

Lão giả hạ giọng trình bày: "Thuộc hạ dám khẳng định, không phải võ trường Nhược Điểm có vấn đề. Sau khi suy xét kỹ lại, thuộc hạ cảm thấy có vài khả năng lớn. Thứ nhất: tâm trí của Đường Thiên hoàn toàn không có sơ hở. Nguyên nhân này là nhỏ nhất, làm sao lại có người như thế được? Thứ hai: Đường Thiên có bí bảo hộ thân, làm cho Hôi Miêu Đồng không thể nhìn thấu, khiến nó gặp phải rào cản. Ngay sau khi chuyện ấy xảy ra, thuộc hạ đã cố tình kiểm tra người hắn nhưng không có phát hiện bí bảo. Có thể hắn không có, hoặc bí bảo đó rất lợi hại. Thứ ba: chính hắn có huyết mạch đặc biệt, rồi xem trộm Hôi Miêu Đồng dẫn tới huyết mạch chi lực trong cơ kích phát, do đó Hôi Miêu Đồng mới bị cắn trả."

Nét mặt Khổng đại nhân không thay đổi: "Ngươi cảm thấy khả năng nào lớn nhất?"

"Cái thứ ba." Lão giả không chút do dự trả lời.

"Nếu đúng như thế thì thật đáng tiếc." Khổng đại nhân có chút tiếc hận, gã đồng ý với quan điểm của lão giả cũng do phán đoán của gã khá giống như vậy. Trong lòng mỗi người đều có điểm yếu, cho dù là mấy cao thủ thành danh đã lâu cũng vậy, chủ yếu là nhiều hay ít mà thôi. Còn về bí bảo, Khổng đại nhân hoàn toàn không hề thấy chấn động của nó.

"Đúng thế." Lão giả cũng tràn ngập tiếc hận.

Võ hội Quang Minh tuy có rất nhiều võ kỹ, nhưng không phải là nơi có thành tựu nghiên cứu huyết mạch. Chủ yếu có hiểu biết thâm sâu trên lĩnh vực xác chết như Hắc Hồn chẳng hạn, dù sao võ hội quảng cáo rùng beng là về Quang Minh, còn huyết mạch chi lực lại có quá nhiều cấm kị.

"Nhường một suất trong danh sách ở ngoại doanh cho đối thủ, thiếu mất một đối tượng bồi dưỡng cũng không quá lỗ." Khổng đại nhân nói.

"Đại nhân nói rất đúng." Lão già vội vàng đáp.

"Đi chỉ điểm cho mấy đứa nhóc lì lợm kia nào." Khổng đại nhân chẳng còn mấy hứng thú, phất tay ra hiệu. Nhưng đối với Đường Thiên thì trái ngược hẳn, còn năm người có thiên phú cực kỳ xuất sắc kia lại khiến gã chán nản. Thiên phú cỡ này thuộc hàng số một tại thành Tinh Phong, và cũng đạt tiêu chuẩn vào võ hội Quang Minh. Nhưng nếu ngày nào cũng chạm mặt đám thiếu niên thiên tài thì nơi đây lại chẳng có gì đáng chú ý. Ngược lại, trên khắp người Đường Thiên đều lộ ra vài phần cảm giác bí ẩn.

Điều khiến gã mong chờ nhất đã không còn mấy hứng thú.

Lão giả tiếp lời: "Dạ."



※※※※※※※※※※※※※※※※� �※※※※※

Đường Thiên lau mồ hôi như mưa.

Hắn ở trong thông đạo trật hẹp không ngừng đào bới. Mười ngón tay rực lửa của hắn giống cái móc câu, ngỡ như làn gió ập đến làm cho tầng sương mù trước mặt nhanh chóng tan biến. Sau khi luyện thành Sát chiêu "Mãn Thiên Tinh" của Toái Ảnh Chưởng, Đường Thiên lập tức đổi qua Ưng Trảo Công. So với Toái Ảnh Chưởng thì hiệu suất của Ưng Trảo Công nhanh hơn rất nhiều, nếu dùng đào tường, đục động đúng là phương pháp tuyệt vời.

Dựa theo con đường Binh chỉ dẫn, Đường Thiên khoét ra một cái động sâu.

Cửa động cực kỳ trật hẹp, nhưng chỉ chứa một mình hắn còn Binh bay lơ lửng theo sau.

Cũng may sương mù Thì Chung vừa tách ra khỏi tầng sương mù, liền bị tan vỡ cứ như đá vụn trôi ra bên ngoài.

Đã có mục tiêu mới, Đường Thiên dùng hết toàn bộ tốc độ và cả mười phần sức lực triển khai. Hai bàn tay hắn vung vẩy giống gió, cứ như chuột chũi đào đất, vô cùng mau lẹ xông lên.

"Ta là một con chuột chũi đất... chuột chũi đất, ta bắt đầu đào...đào động... dùng khí lực... dùng chân lực..."

Đường Thiên ngâm nga điệu hát dân gian, đẩy mạnh một đường.

Ưng Trảo Công của hắn tiến bộ nhanh chóng, khiến cho bản thân có chút hoài nghi, lúc đầu người sáng tạo ra công pháp này chẳng lẽ lại có ý định dùng nó để đào động. Ưng Trảo Công ngày càng sắc bén, cả bàn tay như móc sắt, lực đạo lớn kinh người.

Cô tay khẽ rung, năm ngón tay ngay ngắn nhằm tới tầng sương mù đâm vào. "Rầm" liền vỡ nát, có thể móc ra một mảng sương mù lớn. Chiêu này mà trúng người, tuyệt đối lấy được luôn lòng, ruột ra ngoài. Ngay cả Đường Thiêng là người có tâm lý mạnh mẽ, nhưng trong thâm tâm cũng run rẫy. Sau này nếu dùng Ưng Trảo Công chiến đấu, nhất định phải giữ vững tinh thần mới được.

Ngày thứ chín.

Bỗng dưng, đầu ngón tay va phải một vật cực kỳ cứng rắn, Đường Thiên chỉ cảm thấy năm ngón tay đau đớn kịch liệt tới nổi phải rên thành tiếng.

"Đến rồi." Giọng nói khô khan của Binh ở sau lưng truyền đến.

Hai chữ này vừa lọt vào tai, Đường Thiên ngỡ như nghe được lời của tiên nữ khiến tinh thần phấn chấn, mọi đau đớn không cánh mà bay. Hắn không để ý mặt mũi mình tràn đầy mồ hôi, mặt ngửa lên trời cười to: "Haha. Quả nhiên ta là thiếu niên như thần! Hai cây số! Hai cây số! Vẫn bị ta xoèn xoẹt tiêu diệt. Wow... sương mù Thì Chung cũng không thể ngăn cản."

Đường Thiên phũi một lớp sương mù Thì Chung mỏng trên mặt, liền lộ ra một vật bóng loáng.

"Chẳng lẽ là đại môn?" Đường Thiên hưng phấn hỏi Binh.

"Đúng rồi." Binh đáp.

Thắng lợi đã ở trước mắt, Đường Thiên vô cùng vui mừng, tinh thần hăng hái tới mười phần.

Trại huấn luyện tân binh, thần bí ngày xưa bị đóng cửa đã lâu.

A... Nghe danh là nơi rất lợi hại.

Cửa lớn của bảo tàng do mình mở ra.

Đường Thiên vô cùng kích động mau chóng lau chùi lớp sương mù Thì Chung. Ban ngày trôi qua, Đường Thiên lau được ba trượng chiều cao, năm, sáu trượng bề ngang làm cho đại môn. dần lộ ra. Nhưng nó lại quá lớn, vượt xa dự đoán của hắn.

Lau sạch sẽ toàn bộ cánh cửa, Đường Thiên tốn mất thời gian một ngày.

Đại môn hùng vĩ màu đen cao tới mười hai trượng, rộng khoảng ba mươi trượng, nó khiến hắn rung động không nói ra lời.

Bên trên đại môn màu đen có gắn bốn viên bảo thạch, đúng là ấn ký của chòm sao Nam Thập Tự.

Bốn viên bảo thạch giống như ngôi sao, nhấp nháp liên tục rất chói mắt.

Binh ngẩng đầu nhìn bốn viên bảo thạch, chẳng biết từ lúc nào trên khuôn mặt của y đã có thêm hai hàng nước mắt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play