Tiểu Nhị chưa từng gặp phải đứa nào phá của như thế. Của nả Quỷ Ngô tiền bối cất giấu không kém gì một bảo tàng lớn, nhưng tất cả đều bị con hàng lỗi mốt kia chia chác chẳng còn chút nào.

Hồn bảo có thể vừa mắt Quỷ Ngô tiền bối, lại thắng được sức mạnh thời gian còn bảo tồn được thì chắc chắn là bảo vật vang danh thiên hạ.

Với những gì cầm trên tay, tinh thần cả đám người đều hoảng hốt. Đinh Mạn cắn răng bấm sâu vào lòng bàn tay để xem đang mơ hay thật. Khuôn mặt Lương Phong hốt hoảng vô cùng, bỗng òa lên khóc. Tiếng khóc vừa cất lên tức thì thành phản ứng dây chuyền, trong phòng họp tiếng khóc rầm rĩ.

Lên đến thánh giai, trong mắt võ giả thì thánh giả rất oai phong hiển hách, nhưng có bước được qua cái cửa hẹp này mới biết thế giới đó không tốt đẹp như trong tưởng tượng. Ngược lại là đằng khác, thế giới thánh giai tàn khốc hơn, kịch liệt hơn. Bọn họ đang ở tầng thấp nhất của thánh giả, vì thế càng phải cẩn thận từng li từng tý, càng thêm thận trọng đối nhân xử thế, những thẻ hồn thuật đều làm họ thèm chảy nước miếng, một kiện hồn bảo cấp thanh đồng là mộng ước cả đời.

Trong tay bọn họ là bảo vật cả đời không dám mơ tưởng. Mỗi một bảo bối đều là những vật nổi danh trong lịch sử, sau mỗi cái tên là một truyền kỳ.

Nỗi chua chát và khổ sở trôi nổi ngổn ngang trăm mối làm họ cất tiếng khóc rống lên.

So với bảo bối kia, họ quá hèn mọn.

Tiểu Nhị không cử động, nó cực kỳ giận dữ hành vi phá hoại của Đường Thiên. Bảo vật kém nhất trong đó cũng có thể đổi lấy cống hiến toàn tâm của thánh giả mạnh mẽ hơn, xuất sắc hơn. Trong mắt nó những thánh giả này chẳng có giá trị gì để mua chuộc.

Lại nói mấy người Hạc, Lăng Húc và Tỉnh Hào chẳng ai thấy kinh dị với màn này. Đôi khi Đường thần kinh keo kiệt, bủn xỉn tham lam đến nỗi làm người ta giận sôi lên, nhưng đôi đi Đường thần kinh lại phóng khoáng như địa chủ. Lúc nào xuất hiện trạng thái gì thì cần phải xem thời điểm thần kinh của Đường thần kinh như thế nào đã.

Khuôn mặt Đường Thiên ngờ nghệch, hắn chẳng hiểu sao mọi người lại khóc, hắn cho bọn họ đồ tốt mà…

Hạc nhìn sâu vào khuôn mặt dại ra của Đường Thiên, khóe miệng nhếch lên cười tỏ ra hiểu ý. Với góc độ lợi ích mà nói thì hành vi của Đường thần kinh không một người hơi có lý trí nào đi làm. Thế nhưng suy nghĩ của đứa khốn khiếp này đôi khi rất đơn giản.

Đó cũng là nguyên nhân mình không muốn rời đây, sự ấm áp đơn giản là có phúc cùng hưởng, chính là thứ ở thế giới này khó nhận được nhất.

Binh cũng nhìn chăm chú vào khung cảnh này, khóe miệng cũng toát nụ cười nhàn nhạt, lão nhớ tới đội trưởng. Thực ra đến lúc này đám đồng bọn của Đường Thiên không phải là ưu tú nhất, xuất sắc nhất. Lăng Húc chỉ là một tay thương lưu lạc, là tay đấm của trưởng lão gia tộc; Hạc là đệ tử của một môn phái suy vi; Tỉnh Hào là một trong những thiên tài Quang Minh võ hội không chút thu hút; Tái Lôi là một chủ quán nho nhỏ ở Tam Hồn Thành; Phí lão đầu thì sao, toàn là thất bại; Đinh Đang chỉ là một tên Hắc Hồn mã bình thường tới không thể bình thường hơn; Tỳ Bà là thiếu nữ bệnh tật; Long Thủ Tĩnh là người chịu tội thay cho Thiên Long tọa…

Cái đám này trong mắt thế lực khác chẳng có chút giá trị nào thì bây giờ lại là thành tựu của Đại Hùng tinh.

Lăng Húc bây giờ là Thương thánh hàng đầu chạm tay vào là bỏng, được coi là lá cờ đầu phục hưng Ngân Sương Kỵ; Hạc trở thành thánh giả thứ hai của Hạc phái đã chinh phục được trên dưới Xạ Thủ tọa, chỉ cần hắn đồng ý là trở thành Xạ Thủ chi vương; Tỉnh Hào tu luyện được Kiếm hồn hiếm thấy, chỉ cần hắn không chết là có tư cách trở thành kiếm thánh mạnh nhất; Tái Lôi giờ đây là đại sư cơ quan xuất sắc nhất; Phí lão đầu giờ cũng thành chuyên gia huyết mạch nổi bật, quản lý phòng thí nghiệm huyết mạch trứ danh; Đinh Đang thành đầu lĩnh tình báo Đại Hùng tinh; Tỳ Bà và Long Thủ Tĩnh là trụ cột nội bộ Đại Hùng tinh mà bất kỳ một thế lực nào cũng mong muốn đổi với một giá lớn để đưa họ đi.

Trước đây đều là những người vô danh thì hiện giờ đều có danh tiếng vang xa.

Binh hiểu rõ trung tâm chân chính của đám này, cái hồn chân chính là cái đứa khốn khiếp đang nghệt mặt ra kia.

Chích là tên chạy trốn xuất sắc kia!

Binh than thở trong lòng, luận tài hoa thì đếm không hết người vượt trội hơn, nhưng có mấy ai đạt được thành tựu như Đường Thiên? Chuyện ngu xuẩn này thì chỉ cần người hơi có chỉ số thông minh cũng sẽ không làm, chưa nói tới những kẻ kiêu hùng khôn khéo. Thế mà Đường Thiên lại làm, ánh sáng lóe lên trong mắt những thánh giả kia Binh quen lắm, giống như binh đoàn ngày xưa của lão.

Ánh sáng này khiến người người tiến tới mãi không biết mệt mỏi, từ từ lên men.

Binh xuất thân từ Binh đoàn Nam Thập Tự nên biết lắm, người càng bình thường thì ánh hào quang phát ra khi lột xác càng chói mắt.

Đi trên đường phố Hùng Thủ thành, nhìn những người trên đường hăng hái phấn chấn, Tiếu trưởng lão dừng chân lại, cảm khái: “Ta đã từng đến Đại Hùng tinh thời Yến Vĩnh Liệt, Hùng Thủ thành lúc đó phồn hoa hơn bây giờ, nhưng phong cách và diện mạo so với bây giờ thì kém rất xa. Thời Yến Vĩnh Liệt mọi người toàn bàn tán tới hưởng thụ, tới mỹ sắc. Giờ ngươi nhìn đi, ở đây đầy chí tiến thủ, họ toàn bàn chuyện tu luyện.”

Hoa trưởng lão đi bên cạnh gật đầu tán thành: “Đúng vậy, thật làm cho người khác xúc động. Đại Hùng tinh quật khởi đúng là không thể cản lại. Thật mong gặp được Đường Thiên để xem rốt cuộc hắn có ma lực gì mà có thể biến đổi diện mạo Đại Hùng tinh hoàn toàn như thế này. Đại Hùng tinh như có khí bá chủ rồi.”

Bỗng nhiên một đoàn cơ quan hồn giáp gào thét bay qua đỉnh đầu bọn họ.

Một trưởng lão khác vội hỏi: “Đây là loại cơ quan hồn giáp gì, hình như trước đây chưa từng thấy.”

Ánh mắt Tiếu trưởng lão cũng bị tạo hình đẹp mắt của cơ quan hồn giáp này hấp dẫn, nhưng trước lúc tới đây lão đã xem nhiều thông tin nên bảo: “Hẳn là thế hệ mới nhất Lăng Giáp Bạo Hùng của Đại Hùng tinh! Nghe nói còn trong giai đoạn nghiên cứu, không ngờ đã xuất xưởng rồi.”

Những trưởng lão đều đỏ mắt nhìn những thân ảnh trên bầu trời cho đến khi biến mất.

Binh đoàn cơ quan chiến thắng hai đại binh đoàn Liệt Hỏa và Ánh Rạng Đông đã đưa sức chiến đấu của cơ quan hồn giáp lên một tầm cao mới. Cơ quan võ giả mới là binh đoàn thích hợp nhất với võ giả, cơ quan hồn giáp có thể sản xuất quy mô lớn, ưu thế này thì không một loại bí bảo nào có thể thay thế được. Chỉ vì kỹ thuật cơ quan hồn giáp đã suy vi quá lâu, các thế lực không đủ lòng tin vào kỹ thuật cơ quan hồn giáp, kể cả chòm sao Thiên xứng là người đi theo con đường này cũng cảm thấy cơ sở không vững vàng.

Đến tận khi thắng lợi của binh đoàn cơ quan mới thực sự thúc giục cao tầng chòm sao Thiên Xứng quyết tâm.

Cho nên phái đoàn của chòm sao Thiên Xứng có quy mô chưa từng có, số lượng tới hơn 500 người, trưởng lão tới tận 7 người. Trong 100 năm ngoại giao, qui mô này chưa từng có, đủ thấy bọn họ rất coi trọng chuyến đi tới Đại Hùng tinh lần này.

“Nghe đồn Sư Tử vương Lôi Ngang cũng nảy ra ý nghĩ thông gia.” Hoa trưởng lão cười bảo.

Nụ cười của Tiếu trưởng lão tan ngay, sắc mặt âm trầm gật đầu đồng ý: “Ừ, Scarlett và An Đức Liệt cùng tới.”

Hoa trưởng lão có chút bất ngờ: “Có phải là đệ nhất mỹ nhân Scarlett ở chòm Sư tử? Lôi Ngang cam lòng sao!”

“Còn tiếc nuối gì chứ!” Tiếu trưởng lão tức bể phổi: “Nếu như ta có con gái xinh đẹp như thế thì nhất định cũng đem gả! Gả cho Hùng chủ quả thực là nằm mơ cũng sướng. Lúc này Lôi Ngang hẳn đang hận không thể lập tức Scarlett quyến rũ Đường Thiên.”

“Chúng ta nhất định không được cho chúng thành công!” Lời Hoa trưởng lão vừa nói lập tức khiến cho các trưởng lão khác hưởng ứng.

Tiếu trưởng lão bình thản bảo: “Không dễ dàng thế đâu. Đường Thiên một lòng kiên định với Thượng Quan Thiên Huệ, người của Thượng Quan gia đều dời cả đến Đại Hùng tinh. Hơn nữa, Thượng Quan Thiên Huệ chưa chết, chẳng mấy người biết rõ tin này. Lần này Lôi Ngang sai rồi, tưởng lấy sắc dụ hả, ha ha, ông ta tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta.”

“Lẽ nào chúng ta có đòn sát thủ?” Một trưởng lão buột miệng hỏi.

“Đòn sát thủ?” Tiếu trưởng lão cười đáp: “Không sai, chỉ là một chữ lợi. Mọi người thấy Hùng Thủ thành tuy chí tiến thủ mạnh mẽ nhưng chưa biết là nội tình chưa đủ sao? Đại Hùng tinh vừa tái lập, tên Đường Thiên cũng không có chống lưng. Đại chiến vừa qua chắc đang nghèo rớt mồng tơi. Với của cải của chòm sao Thiên Xứng ta không tin Đường Thiên không động tâm!”

“Ha ha! Nói đúng lắm!” Hoa trưởng lão cười to: “Những gã quê mùa nhìn thấy những bảo bối này chắc nhỏ dãi.”

“Ha ha, bọn nó sẽ không nuốt sống những bảo bối kia hay sao!”

Cả đám trưởng lão cười ha hả.

Đại Hùng tinh lâu đời nhưng so giàu có với chòm sao Thiên Xứng đại gia có thương hiệu thì còn cách xa vạn dặm. Lịch sử Đại Hùng tinh chưa từng đạt tới cấp Hoàng Đạo bao giờ.

Những trưởng lão này tuy đỏ mắt thèm thuồng cơ quan thuật của Đại Hùng tinh nhưng vẫn cảm thấy Đại Hùng tinh chỉ là đám quê kệch có vận may mà thôi. Những bảo bối quý hiếm không mua được trên thị trường đủ làm chấn động cả đám chưa từng ra phố lớn đó.

Trên dưới sứ đoàn liền rất hy vọng vào nhiệm vụ lần này.

“Là sứ đoàn sao?”

Một thánh giả bay trên trời đánh giá bọn họ.

“Bọn ta là sứ đoàn chòm sao Thiên Xứng.” Tiếu trưởng lão khách khí trả lời. Vị thánh giả kia khí tức bất phàm, thực lực không thể khinh thường.

“Chòm sao Thiên Xứng à!” Lương Phong bừng tỉnh: "Mời đi theo ta!"

Hắn đi đầu dẫn đường. Sứ đoàn đến bất ngờ, Thủ Cân và Tỳ Bà giờ mới nhận được tin. Hai người không có kinh nghiệm tiếp đón làm cho mọi thứ loạn cào cào lên.

Vì không thể sơ sót được nên tất cả thánh giả đều được phái tới tiếp đãi sứ đoàn.

Ánh mắt Tiếu trưởng lão vô thức đảo qua Lương Phong, đột nhiên sửng sốt. Ánh mắt bị một kiện ngọc bội hình thù quái dị bên hông Lương Phong hấp dẫn. Kiện ngọc bội kia có hai con cá quấn quanh, một con mắt bạc trắng, một con mắt đen kịt, ánh sáng ngọc bội lưu chuyển, giữa chỗ hai con cá quấn quanh là la bàn đỏ tươi có khắc đầy những vạch chia tinh tế.

Tiếu trưởng lão có kiến thức uyên bác nên giật nảy mình, trong đầu lão hiện ra một cái tên.

Song Ngư Sinh Tử Bàn!

Sắc mặt lão nhanh chóng trở lại như thường, trong lòng tự cười nhạo. Mình thực sự càng sống càng hồ đồ, Song Ngư Sinh Tử Bàn trong truyền thuyết không thể nào có chuyện xuất hiện ở đây được?

Đó chắc là vật phỏng chế.

Nhưng kể cả phỏng chế phẩm đi nữa, khí tức có thể giống đến như thế thì chắc giá cả không thể rẻ được.

Đường Thiên dám bỏ tiền mua cho những thánh giả này sao, Tiếu trưởng lão thầm nghĩ.

Lương Phong đưa sứ đoàn tới nơi tiếp khác, hắn thấy Đinh Mạn ở đây thì thở phào nhẹ nhõm: “Còn lại giao cho ngươi đấy!”

Đinh Mạn cười nói: "Không thành vấn đề!"

Cô quay mặt lại thì thấy Tiếu trưởng lão ngơ ngác đang nhìn chằm chằm vào cái vòng cổ màu đỏ tươi ướt át trên cổ mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play