Không riêng gì Mạc Lôi, đám người Mông Tháp đều đại biến. Nói tới Phệ Hồn Diễm thì bọn họ không rõ lắm nhưng nói tới hung danh hiển hách của
Phệ Hồn Huyết Đoàn thì không ai không biết.
Không ai biết rõ khởi nguồn của Phệ Hồn Huyết Đoàn, đó là tổ chức rất thần bí. Liên quan tới nó là giết chóc, là phệ hồn. Trong ấn tượng của
mọi người thì đó là một tổ chức cực kỳ nguy hiểm, hung tàn, huyết tính.
Mạc Lôi không lui bước, gã trừng mắt nhìn Điển Cốc: “Phệ Hồn Huyết
Đoàn chuyên thôn phệ thánh hồn của thánh giả, thánh giả chết trên tay
chúng vô số kể, chúng lấy giết người làm vui, thế còn chưa tàn ác?”
“Ta biết không giống ngươi.” Mặt Điển Cốc nở nụ cười nhạo: “Ta chỉ
biết Quang Minh võ hội thèm Phệ Hồn Diễm nhưng bị Từ Chi Tốn cự tuyệt
liền gán cho ông tội danh rồi truy sát không ngừng. Cả nhà Từ Chi Tốn
chết bởi tay Quang Minh võ hội. Từ Chi Tốn cực kỳ bi thương nên bắt đầu
tìm những thánh giả tự do bị Quang Minh võ hội truy sát để thành lập Phệ Hồn Huyết Đoàn. Mục đích chỉ có một, đó chính là tìm Quang Minh võ hội
để báo thù.”
“Bậy bạ!” Mạc Lôi trợn mắt nhìn.
Khuôn mặt Điển Cốc lạnh lùng: “Ta chính là hậu nhân một thành viên
Phệ Hồn Huyết Đoàn năm xưa, ta có giữ nhật ký họ lưu lại, ở đó có ghi
chép những người bị giết, ngươi muốn xem không?”
Mạc Lôi sửng sốt.
Điển Cốc móc ra một quyển sách cũ rồi đưa cho Mạc Lôi
Mạc Lôi vô thức cầm lấy rồi giở ra, lật xem từng tờ một, sắc mặt gã tái mét.
“ … A Hạnh, bây giờ chúng ta lại giết chết một thánh giả Quang Minh
võ hội. Trong khi mọi người ăn cơm có nói tới những lời đồn về chúng ta, ai cũng hiểu là do Quang Minh võ hội giở trò quỷ. Người ngoài coi chúng ta sao? Ai thèm để ý? Thế nhưng làm cho Quang Minh võ hội căng thẳng
như thế thật làm cho mọi người vui. Ta đã tra được một vài manh mối đứa
đả thương nàng, ta nhất định sẽ báo thù. Tối hôm qua ta mơ thấy nàng,
nàng vẫn còn xinh đẹp lắm! Một thời gian nữa ta sẽ gặp nàng, nàng thích
hoa gì? Là hoa Diên Vĩ à? À à, còn cả Dương Thông Quyển, là nàng thích
nhất…”
“… A Hạnh, chiến đấu bây giờ thật thảm liệt. Thành Myrdal sém bị
chúng ta hủy diệt, Quang Minh võ hội lấy dân chúng làm mồi dụ, chúng ta
biết bọn chúng có thể sẽ làm vậy, chỉ không ngờ chúng nhanh chóng phát
hiện ra chúng ta không động thủ với dân chúng. A Tường bị thương, hắn bị dụ tới Bệnh việntrẻ em, bị phục kích. Hắn không ra tay bởi hắn nhớ tới
đứa con bị mất. Hắn bị thương rất nặng. Hiểu Bạc đang cứu hắn, nhờ trời
phù hộ mà hắn còn sống sót. A Hạnh, ta nhớ nàng lắm. Ta đã uống rất
nhiều rượu mà sao còn chưa say…”
“… A Tường chết rồi, hắn muốn trước lúc chết chúng ta thôn phệ thánh
hồn của hắn, hắn nói rằng muốn cùng chiến đấu với chúng ta. Hắn nói rằng hắn muốn gặp con rồi, hắn vui lắm. Hắn bảo chúng ta đừng khóc nhưng sao nước mắt ta không ngừng rơi được? Vì sao ta vẫn thiếu can đảm đến thế? A Hạnh, nếu chết ta cũng rất vui, khi đó có thể tới chỗ của nàng. Lão Từ
bảo chúng ta liều mạng tới người cuối cùng mới thôi. A Hạnh, có lẽ chẳng mấy chốc nữa ta sẽ gặp nàng, nhưng nàng phải phù hộ cho ta giết thật
nhiều thánh giả Quang Minh võ hội. Nếu không phải do chúng thì chúng ta
nhất định rất hạnh phúc…”
Đoạn ghi chú sau cùng bút tích xiêu xiêu vẹo vẹo và gián đoạn.
“… A Hạnh, ta muốn gặp nàng rồi. Ta vui lắm. A Hạnh, ta đã giết 26
thánh giả Quang Minh võ hội, không giết nhầm người khác, một người cũng
không. A Hạnh, ta biết nàng rất nhát, ta chỉ muốn báo thù thôi. Mọi
người đều chết hết, lần này lão Từ cũng rất thảm, không biết hắn có
chống đỡ nổi hay không, chết cũng hay…”
Sắc mặt Mạc Lôi trắng bệch, gã thất hồn lạc phách đứng như trời trồng.
Những dòng nhật ký này không thể ngụy tạo được, tờ giấy đã ố vàng, đã trải qua thời gian rất lâu.
Mọi người truyền tay đọc nhật ký, ai cũng trầm mặc.
Vẻ mặt Điển Cốc không có nhiều biến hóa, nhật ký y đã đọc nhiều lần.
Tâm trạng y không tệ, xòe đôi bàn tay: “Các người đừng nhìn ta như thế.
Đã qua nhiều đời rồi, Phệ Hồn Huyết Đoàn đã như khói mây trôi qua nhiều
năm quá rồi, thù hận đã tan thành mây khói từ lâu. Ta chỉ muốn nói cho
các ngươi là Phệ Hồn Diễm không tàn ác.”
Y lườm Mạc Lôi một cái, trong lòng có chút thông cảm, không gì làm
cho người ta khổ sở bằng sụp đổ tín ngưỡng. Với y, những cừu hận kia quá đỗi xa xôi.
Cuốn nhật ký kia hiệu quả tốt hơn mọi lời nói, mọi người không những
không ghét bỏ Phệ Hồn Diễm mà rất mong đợi. Hung danh Phệ Hồn Huyết Đoàn vang mãi tới tận bây giờ, thế thì uy lực Phệ Hồn Diễm cũng có thể tưởng tượng được. Trong nhật ký cũng có viết, bằng sức một người giết chết 26 vị thánh giả Thánh Điện. Chiến tích như thế thật huy hoàng.
Tiểu Nhị không ngờ Phệ Hồn Diễm lại có danh tiếng lớn như thế. Nhưng
nghĩ lại thấy cũng phải, nếu là hàng bình thường thì sao có thể vừa mắt
cường giả siêu cấp như Quỷ Ngô tiền bối được.
Tâm tư Tiểu Nhị đều đặt ở những bảo tàng bên trong Đoạt Xá châu, nó
chẳng thèm lằng nhằng với đám người này. Nó nhanh chóng luyện chế cho
mỗi người một đồng cầu rồi nói cho mọi người cách dùng, sau đó nhanh
chóng lỉnh vào bên trong Đoạt Xá châu.
Mỗi người cầm một kiện bí bảo, vẻ mặt thận trọng từng chút một nhìn ngọn lửa nhỏ phía trước giống như nâng hứng sủng vật vậy.
“Ngọn lửa này nhỏ quá, sẽ không tắt đấy chứ?”
“Cái của quý này là Phệ Hồn Diễm ư!”
“Nếu như tắt có thể châm lại hay không?”
“Tiểu Nhị đại nhân sẽ cho ngươi một cú sút!”
…
Mọi người vừa cẩn thận vừa trêu nhau, dù sao đại nhân cũng không ở đây.
Đường Thiên và Tiểu Nhị cùng đi vào bên trong Đoạt xá châu.
“Nói không chừng có thể tìm được không ít đồ ngon!” Đường Thiên nhỏ
dãi ròng ròng nhìn một phiến quang cầu. Cái gì mà một trong ba Huyết
Thánh hắn hoàn toàn chẳng để trong lòng, cho đến khi trông thấy những
thứ Quỷ Ngô lưu lại thì mới sáng mắt ra, Quỷ Ngô năm xưa lợi hại thế
nào, sâu tới mức không thể tưởng tượng… Đại gia!
“Đại gia là như thế nào, đây mới là đại gia chân chính nè!” Khuôn mặt Đường Thiên tỏ ra ước ao, đỏ mắt vô cùng. Tục ngữ đã nói, không trở
thành thánh giả thì không biết thế nào là nghèo. Hắn vẫn cho rằng bản
thân vất vả xông pha được chút thành tích, bò lên được tầm nhất định,
tài sản cuối cùng cũng giàu có rồi. Nhưng khi hắn tiến lên thánh giai
thì mới biết suy nghĩ ngày xưa buồn cườithế nào.
Mình quả thực nghèo rớt mùng tơi!
“Đúng vậy!” Tiểu Nhị không kiềm chế được cũng thốt lên câu cảm khái.
Một lớn một nhỏ, một người một hồn chia quân ra làm hai đườngtự tìm lấy đồ mình hứng thú.
Tiểu Nhị hứng thú với những điển tịch, còn Đường Thiên thì hứng thú với những bảo bối còn lưu lại.
Nhất là khi Đường Thiên nghĩ đến vài trận kịch chiến sắp tới, phải có một kiện hồn bảo vừa tay mới là chuyện quan trọng nhất. Đầu tiên Đường
Thiên tới gian binh khí, Quỷ Ngô cất giấu không ít đồ. Dù nhiều thứ đã
thành tro bụi nhưng vẫn còn không ít thứ vẫn được bảo tồn.
Hồn bảo nằmlộn xộn rải rác trên mặt đất. Đa số đã mục nát hỏng rồi,
chỉ còn một số ít còn bảo tồn hoàn hảo, trong đó bắt mắt nhất là một cái đại thuẫn màu bạc.
Trước tiên Đường Thiên ngắm cái đại thuẫn màu bạc.
Cái thuẫn rất lớn, cao hơn một trượng. Nó giống lá cây khổng lồ, mặt
thuẫn phủ đầy phù điêu cây cỏ tinh tế, ánh sáng bạc lòe lòe. Chỉ mỗi tội thân thuẫn trông cực kỳ thô mộc như một mảnh sắt mỏng, nhìn ngang nhìn
dọc đều giống với đồ trang trí chứ không phải là hồn bảo.
Đường Thiên liếc mắt đã nhìn trúng đại thuẫn này. Trực giác hắn cực
kỳ nhạy cảm, cái thuẫn bạc nhìn qua không chỉ cực kỳ bắt mắt, mà hắn còn cảm nhận được một luồng khí tức như có như không.
Một tay hắn nắm lấy đại thuẫn, không kiềm được thốt lên a một tiếng.
Đại thuẫn nhìn như tấm sắt mỏng nhưng cầm lên mới thấy nặng kinh người.
Nếu không phải linh năng lượng thể với sức mạnh xuất sắc thì chắc hẳn
không thể xách lên nổi.
Với học thức ít đến đáng thương, Đường Thiên không biết chất liệu của cái đại thuẫn này.
Hắn thử đập một quyền lên mặt thuẫn, rầm, một tiếng nổ, đại thuẫn
rung lên, một luồng gợn sóng chợt lóe. Đường Thiên chỉ cảm giác thấy một quyền như đánh lên một vật trơn trượt, sức mạnh bị chệch đi.
Có chút lạ lùng!
Hai mắt Đường Thiên sáng ngời, kéo đại thuẫn ra trước mặt cẩn thận
tra xét thì thấy đại thuẫn vẫn hoàn hảo, không chút tổn hao. Đồ ngon!
Lập tức Đường Thiên vui mừng, sức một đấm vừa rồi không nhỏ. Múa may vài cái cảm thấy rất vừa tay, Đường Thiên liền thu nó lại.
Chọn được binh khí vừa tay, Đường Thiên không còn lưu luyến vì dù sao những bảo bối này không chạy mất.
Diệp Thủ Tâm và Mạc Lôi ngồi dưới đất.
Diệp Thủ Tâm nhìn Mạc Lôi thất hồn lạc phách: “Sao? Bị chấn động rồi
hả? Thực ra có quan hệ gì đâu, dù sao chúng ta cũng đã là kẻ phản bội
Quang Minh võ hội.”
Tuy rằng y không muốn lột trần vết sẹo của Mạc Lôi nhưng nghĩ tới chuyện sắp chiến đấu nên đành quyết định lật bài nói thẳng.
“Ta hiểu.” Mạc Lôi cúi đầu trầm giọng thốt lên.
“Bộ dạng của ngươi sẽ làm cho binh sĩ rất kinh hoàng.” Diệp Thủ Tâm nhắc nhở.
Mạc Lôi hất đầu lên, cười gượng: “Lẽ nào ngươi cảm thấy chúng ta còn có cơ hội sinh tồn sao? Đó là Thánh Điện.”
Diệp Thủ Tâm không nói gì.
“Nói với ta về Thánh Điện đi.”
Một giọng nói từ phía sau vọng tới, Đường Thiên cầm một thuẫn bạc lớn đi tới trước mặt hai người. Tiện tay Đường Thiên ném thuẫn bạc xuống
đất, phịch, bùn đất bắn lên, mặt đất rung rinh.
“Thuẫn nặng thế!” Mạc Lôi giật mình, gã bèn đứng dậy đi tới trước
thuẫn bạc rồi thử nhấc nó lên nhưng không nhấc được, vẻ kinh dị trên mặt càng đậm.
Diệp Thủ Tâm cũng cả kinh.
Mạc Lôi là người nổi bật trong đám võ giả hoàng kim, cách phong thánh không bao xa mà không thể nhấc nổi chiếc thuẫn này.
Tuy Mạc Lôi không phải là thánh giả huyết mạch nhưng sức vóc không nhỏ.
Mạc Lôi không tin là thật bèn lấy hai tay nắm lấy thuẫn, vận chân lực toàn thân, thở ra một hơi dài, quát lên một tiếng lớn. Cái thuẫn từ từ
được nhấc lên,khi nó cách mặt đất ba tấc thì dừng lại. Mặt Mạc Lôi đỏ
bừng tới tận mang tai, gân xanh gồ lên, hiển nhiên đã dùng tất cả sức
lực.
Ầm!
Thuẫn bạc cắm phập vào đất, một tiếng trầm đục như cắm vào đậu hũ. Mạc Lôi cũng lảo đảo .
Khuôn mặt gã kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT