Hiệu trưởng chán ghét nhìn Đường Thiên đang đứng trước mặt, Đường Thiên vừa ác chiến hồi lâu với A Mạc Lí, toàn thân đều là bùn đất, mặt mũi bầm dập. Hiệu trưởng cảm giác mình thực sự đúng là thằng ngu, thứ rác rưởi như thế này mà mình lại cho phép ở lại An Đức đến năm năm.

Đều là do lão già họ Sầm chết tiệt kia!

Lão già đó cũng không thể để lại...

Trong mắt hiệu trưởng ánh lên vẻ tàn nhẫn, việc quan trọng nhất bây giờ là xoa dịu cơn giận của Chu gia. Hắn chợt nhớ ra, năm đó đồng ý để Đường Thiên ở lại ngoài Sầm lão đầu cũng là do Thượng Quan Thiên Huệ. Lúc đó Thượng Quan Thiên Huệ là cao thủ số một học viện An Đức. Mấy năm đó An Đức được nở mày nở mặt cũng là nhờ Thượng Quan Thiên Huệ.

Hừ hừ, Thượng Quan Thiên Huệ cũng đi rồi...

"Đường Thiên, từ ngày mai trở đi ngươi không cần đến nữa." Hiệu trưởng lạnh lùng tuyên bố.

Đường Thiên sửng sốt, cảm thấy khó hiểu: "Vì sao?"

"Vì sao?" Hiệu trưởng cảm thấy buồn cười, biểu tình rất khoa trương: "Ngươi lại còn hỏi vì sao? Trời ơi! Ta làm hiệu trưởng nhiều năm như vậy chưa từng gặp học sinh nào rác rưởi như ngươi. Ngươi nghĩ lại xem, ừm, đánh nhau, ẩu đả, ngươi là một thằng côn đồ không hơn không kém! Thứ cặn bã như ngươi sẽ làm cho thanh danh của An Đức bị ảnh hưởng! Ngươi có thể cút đi được rồi, từ ngày hôm nay trở đi cấm ngươi bước chân vào An Đức..."

Hiệu trưởng cảm thấy vô cùng vui sướng, phát tiết hết những uất ức mình đã phải chịu khi nãy.

Thứ duy nhất làm cho hắn chướng mắt là thái độ bướng bỉnh bất tuân của Đường Thiên, dường như hắn chẳng hề để ý gì đến chuyện này.

"Nói cho ngươi biết, thứ rác rưởi như ngươi sẽ không có một trường nào nhận. Cút đi, thằng ngu, luyện năm năm mà cũng chỉ luyện được võ kỹ trụ cột, trong đầu ngươi chắc toàn là phân! Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở xóm nghèo bẩn thỉu hỗn loạn, xung quanh là thứ rác rưởi giống ngươi!"

Hiệu trưởng ngẩng đầu lên, nhìn Đường Thiên với vẻ bề trên, khinh bỉ, khuôn mặt hắn tràn ngập vẻ xem thường: "Nói cho ngươi biết, Sầm lão đầu sẽ xéo đi cùng với ngươi, lão đầu chết tiệt kia, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời hắn chính là gặp ngươi, hắn sẽ phải trả giá đắt cho sai lầm của mình..."

Hiệu trưởng đang giận dữ nói thao thao bất tuyệt nhưng đột nhiên lại dừng lại.

Một bàn tay đầy vết thương đang bóp cổ hắn.

Đường Thiên vừa rồi vẫn chẳng hề quan tâm nhưng lúc này hắn lại giống như một con sư tử giận dữ, tóc tai dựng đứng lên, hai mắt đầy tơ máu, gân xanh nổi cuồn cuộn trên trán làm cho gương mặt của hắn vặn vẹo một cách đáng sợ.

Hiệu trưởng bị biến cố bất ngờ này làm cho sợ ngây người, đầu óc trở nên trống rỗng.

Bàn tay bóp cổ hắn giống như một gọng kềm bằng sắt, gương mặt hắn từ từ bị kéo tới gần.

Vẻ mặt hung ác của Đường Thiên lọt vào tầm mắt hắn, hai chân hiệu trưởng run run, hắn vô cùng kinh hãi.

Người này điên rồi! Hắn điên rồi! Dám ra tay với hiệu trưởng!

Những lão sư trong phòng cũng bị biến cố này làm cả kinh, ngây người ra.

"Ngươi dám vũ nhục Sầm lão sư!" Đường Thiên như đã biến thành người khác, vẻ mặt dữ tợn, bóp cổ hiệu trưởng, kéo thân thể mập mạp của hiệu trưởng đến trước mặt mình như kéo một con chó.

Đường Thiên trầm thấp rống giận.

Lửa giận tràn ngập trong lòng Đường Thiên. Sầm lão sư là người hắn kính trọng nhất trong An Đức, vậy mà tên mập này lại dám sỉ nhục Sầm lão sư!

Muốn chết!

Cánh tay đang bóp cổ hiệu trưởng của Đường Thiên đột nhiên phát lực.

Cốp!

Trán Đường Thiên đánh mạnh lên mặt hiệu trưởng, một tiếng kêu thảm vang lên, máu tươi bắn tung tóe.

Cộp cộp cộp!

Hiệu trưởng bị những đòn này đánh cho ngu người, tất cả mọi người đều kinh sợ vì hành động điên cuồng của Đường Thiên.

Đường Thiên buông tay ra, hiệu trưởng ngã vật ra mặt đất như bùn nhão.

Trên mặt Đường Thiên dính máu nhưng hắn chẳng hề để tâm, ánh mắt hung ác đảo qua những lão sư khác. Những lão sư này bị khí thế của Đường Thiên làm cho kinh sợ, trơ mắt nhìn hắn rời đi.

Hắn hừ lạnh một tiếng, đi ra cửa.

"Ngươi dám tấn công..." Một lão sư cố gắng kiềm nén sự sợ hãi trong lòng, run run nói.

Đường Thiên bất ngờ quay sang, khuôn mặt dính máu và ánh mắt sắc bén hung ác làm cho gã lão sư kia không dám nói nốt.

Những lão sư ở đây đều có thực lực vượt xa Đường Thiên, thế nhưng khí thế hung hãn của Đường Thiên làm cho những lão sư này phải câm như hến.

Đường Thiên cũng không thèm liếc nhìn mấy người này nữa, quay người rời đi.

Những học sinh ở trên đường bị sắc mặt âm trầm của Đường Thiên dọa sợ, tự động tránh ra chỗ khác.

Sự phẫn nộ trong lòng Đường Thiên đã dần lắng lại, nhìn thấy những nhành cây ngọn cỏ quen thuộc, nghĩ đến việc ngày mai mình sẽ không trở lại đây nữa, trong lòng hắn có chút sầu não. Hắn cắn môi, ngẩng mặt lên, cố làm như chẳng hề để ý.

Dù là phải rời khỏi đây, Đường Thiên ta cũng sẽ ngẩng cao đầu rời khỏi!

Khi hắn bước ra khỏi cổng trường thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói già nua.

"Đường Thiên!"

Đường Thiên cứng cả người, hắn quay lại, đó là Sầm lão sư, hắn ngập ngừng nói: "Lão sư..."

Lần đầu tiên hắn cảm thấy xấu hổ, nếu như không phải tại mình thì lão sư sẽ không bị đuổi khỏi An Đức. Sầm lão sư giúp đỡ mình nhiều như vậy mà mình lại gây phiền phức lớn cho ông.

Khuôn mặt già nua của Sầm lão sư không có chút gì là buồn khổ tức giận, hán vẫy vẫy tay, ôn tồn nói: "Đừng áy náy, ta sớm muốn về hưu rồi."

Đường Thiên cúi đầu giống như một đứa trẻ đã làm chuyện xấu.

"Đường Thiên!" Giọng điệu của Sầm lão sư chợt trở nên nghiêm khắc: "Ngẩng đầu lên!"

Đường Thiên vô thức ngẩng đầu lên.

Sầm lão sư nhiền thiếu niên ngang tàng bướng bỉnh ở trước mặt, trên người Đường Thiên hắn thấy được bóng dáng của mình lúc tuổi trẻ.

Cũng ngang tàng bướng bỉnh, cũng cuồng vọng, cũng cố chấp quật cường như nhau, hiếu thắng như nhau.

Đó là thiếu niên!

Sắc mặt hắn dịu xuống, vừa nghiêm túc vừa ôn tồn ói: "Đừng bỏ cuộc!"

Mắt Đường Thiên cay cay, nướt mắt chảy xuống, áng mây lo lắng hoàn toàn biến mất, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trái tim hắn, thật sự rất ấm áp.

Hắn gắng ngẩng đầu, mặc cho tầm mắt nhòe nhòe, lớn giọng nói như một quân nhân: "Lão sư, ta sẽ không bỏ cuộc!"

Nói xong hắn cắm đầu cắm cổ chạy đi.

Mất mặt thật... Không ngờ lại rơi lệ...

Thân ảnh mờ nhạt mà lại ấm áp kia sẽ được khắc ghi vĩnh viễn trong lòng hắn.

※※※※※※※※※※※※※※※※� �※※※※※※※※※※※※※

Về đến nhà, Đường Thiên ngã ngửa ra giường.

Tâm tình kích động của hắn chậm rãi bình lặng lại, trong lòng Đường Thiên có chút mê mang. Cuộc sống quen thuộc suốt năm năm đột nhiên phải chấm dứt làm cho hắn không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.

Việc bị đuổi học chắc chắn là không thể tránh khỏi. Hôm nay hắn đánh hiệu trưởng, dù ai có xin hộ thì cũng vô ích. Có điều Đường Thiên không hề hối hận chút nào, nếu cho hắn làm lại thì hắn vẫn sẽ hành động như vậy. Lúc này Đường Thiên đã tỉnh táo lại, nghĩ kỹ lại hắn thấy có chút bất thường, hắn bình an vô sự ở trường suốt năm năm vậy mà hôm nay lại đột nhiên bị đuổi học, chắc chắn là có người giở trò.

Hừ, hắn thầm hạ quyết tâm trong lòng, nếu tra được là ai giở trò thì, hừ hừ!

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nhớ đến mấy tân sinh lúc sáng, chẳng lẽ là bọn họ? Đường Thiên ghi nhớ việc này vào trong lòng, muốn điều tra việc này cũng không khó, hắn biết rõ tính tình của đám đó, nếu đúng là bọn họ làm thì nhất định họ sẽ vênh vang đắc ý tuyên bố.

Không đi học thì sau này mình phải làm gì đây?

Khi hắn đi học thì còn nhận được tiền từ quỹ hỗ trợ của thành Tinh Phong cho học sinh. Tuy phần trợ cấp đó không nhiều nhưng cũng đủ để sống.

Chắc chắn những trường khác sẽ không nhận mình, không có trợ cấp, vậy phải đi tìm việc làm?

Nghĩ một lúc Đường Thiên quyết định ngày mai đi tìm một công việc, rửa chén bát gì gì đó, cũng không sao cả, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân là được.

Vừa làm việc vừa luyện tập, hắn không tin những chữ số đằng sau thẻ đồng không có chút ý nghĩa gì.

Đó là mục tiêu của hắn, dù rơi vào cảnh này hắn cũng không muốn từ bỏ mục tiêu của mình.

Có lý do gì để từ bỏ một mục tiêu đã theo đuổi suốt năm năm?

Sau khi quyết định trong lòng Đường Thiên lập tức trở nên nhẹ nhõm, hôm nay ác chiến với A Mạc Lí một trận sau đó lại đại náo ở phòng hiệu trưởng, hắn thực sự rất mệt mỏi.

Nhưng trước khi ngủ hắn vẫn cố bôi thuốc mỡ A Mạc Lí đưa cho vào những chỗ bị thương.

Thoa thuốc xong hắn không gắng thêm được nữa, lăn ra ngủ khò khò.

Có gì thì chờ ca tỉnh rồi tính!

Khi Đường Thiên thức dậy thì đã là đêm khuya, hắn tỉnh dậy vì đói.

Hắn tìm một ít thức ăn ăn cho đỡ đói.

Sau khi ngủ một giấc Đường Thiên đã ném tất cả những việc lung tung ngày hôm qua ra sau đầu bởi hắn là người có suy nghĩ đơn giản, lại một lần nữa trở nên sung sức.

"Soạt soạt soạt" Đường Thiên dứt khoát gọn gàng đánh vài quyền, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Dù con trâu kia rất ngu rất âm hiểm nhưng làm người cũng không tệ, thuốc hắn đưa dùng rất tốt, lưng bị vẹo do đánh nhau ngày hôm qua đã khôi phục như thường. Vết thương trên tay và trên trán cũng đã đóng vảy.

Nhớ tới A Mạc Lí, Đường Thiên bỗng nhớ ra trạng thái kỳ dị lúc chiến đấu ngày hôm qua.

Phản ứng của thân thể lại đi trước phản ứng của tư duy.

Thật kỳ quái.

Lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, hôm qua quá mệt mỏi nên không suy nghĩ cẩn thận chuyện này. Hiện giờ nghĩ lại cái trạng thái kỳ dị đó thật là huyền diệu. Hắn cau mày, nhăn mày suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không hiểu được.

Bỏ đi, không nghĩ nữa.

Đường Tiên rất biết tự lượng sức, mặc dù hắn không ngu nhưng cũng không quá thông minh, nếu đã không nghĩ ra thì hắn không nghĩ nữa.

Sau khi quyết định không nghĩ đến nữa hắn liền lập tức quên sạch chuyện này.

Đường Thiên bày tư thế, bắt đầu luyện tập, trong thời gian này hắn tuy luyện quyền pháp cơ sở.

Sau động tác thứ nhất hắn liền thấy được sự khác biệt.

Động tác nhẹ nhàng liền mạch, ý niệm vừa động thì quyền pháp cơ sở đã được cơ thể hắn diễn luyện hoàn thành như nước chảy mây trôi.

Không cần lật tấm đồng xem các chữ số, Đường Thiên biết quyền pháp cơ sở của mình đã đạt chuẩn.

Làm lại một lần!

Đạt chuẩn!

Lần nữa!

Mười lần, toàn bộ đều đạt chuẩn, theo kinh nghiệm bình thường thì tấm đồng sẽ nhận định rằng quyền pháp cơ sở đã luyện tới mức hoàn mỹ.

Điều này làm cho Đường Thiên hơi kinh ngạc, theo kinh nghiệm của hắn thì hắn còn cần khoảng một tuần nữa mới có thể luyện quyền pháp cơ sở tới mức hoàn mỹ.

Luyện tập võ kỹ cơ sở suốt năm năm, kinh nghiệm của hắn về mặt này vô cùng phong phú, thậm chí hắn có thể nhắm mắt tính được tiến độ luyện tập của bản thân.

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn đang phân vân nên tiếp theo nên luyện tập loại võ kỹ cơ sở nào?

Hắn vò đầu bứt tóc.

Đường Thiên thần người ra, không biết rằng khi hắn diễn luyện quyền pháp cơ sở thì những chữ số phía sau thẻ đồng không ngừng nhảy lên.

...

999, 998!

999, 999!

1000, 000!

Khi hắn diễn luyện quyền pháp cơ sở lần cuối cùng xong chữ số vừa lúc nhảy đến 1000000! Dòng sông phía trên những chữ số bỗng chốc xuất hiện một điểm sáng, điểm sáng ấy lớn dần lên với một tốc độ chóng mặt, hóa thành một vầng sáng chói mắt.

Vầng sáng chói mắt ấy trong nháy mắt đã nuốt chửng Đường Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play