Tiếng bước chân rất nhẹ nhưng rất nhanh nghe có vẻ không giống với tiếng bước chân của nhân loại , Đường Thiên bất giác xoay người lại . Khi hắn vừa xoay người thì đã thấy trước mắt tối sầm lại , một bóng dáng khổng lồ đang đứng trước mặt hắn.
Vóc dáng thật lớn nha !
Trong lòng Đường Thiên thầm khiếp sợ, đại gia hỏa trước mặt phải cao gấp hai gấp ba hắn , hắn phải ngửa đầu mới nhìn thấy gương mặt nó . Nó là
một con tinh hồn quy mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua , mai rùa to lớn
giống như một tòa tiểu sơn bên trên phủ đầy vết thương loang lổ đượm vẻ
tang thương khó nói lên lời . Còn những bộ phận lộ ra đều phủ đầy lân
phiến , tứ chi ngắn ngủi như thô to . Đặc biệt nhất là cái đầu của nó ,
không ngờ lại do những sợi hắc vụ cấu thành,thỉnh thoảng hắc vụ lại biến ảo liên tục điều này làm cho nó mang đầy cảm giác yêu dị .
Nó cúi đầu, đối diện với Đường Thiên ngửi ngửi.
"Cái này... Ngươi là ai?" Trên mặt Đường Thiên đầy vẻ khiếp sợ buột
miệng nói ra, lúc này hắn đã sớm đem mấy cái lời ít nói gì gì đó đáp lên chín tầng mây.
Đại gia hỏa hít ngửi xung quanh Đường Thiên một lát, cái đầu do hắc vụ
hợp thành lộ ra vẻ nghi hoặc. Những cuộn vụ khí trôi nổi biến ảo bất
định nhưng vẫn có thể giúp Đường Thiên phân biệt được rõ ràng biểu tình
của nó .
Con rùa lớn nhìn chằm chằm vào Đường Thiên một hồi, Đường Thiên có thể nhìn ra được , rùa lớn có chút hiếu kỳ.
"Cái này, ta gọi là... A Sửu."
Thiếu chút nữa thì hắn phun ra hai chữ "Đường Thiên" nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng nhớ ra nơi này không phải địa bàn của hắn .
Ít nói ít nói ...
Rùa lớn nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi ,lúc này Đường Thiên mới
chú ý tới cả bốn bàn chân của rùa lớn đều có hắc vụ lượn lờ, cử động của nó còn nhanh hơn tưởng tượng của Đường Thiên , nó di chuyển không những không một chút chậm chạp cồng kềnh mà trái còn có vẻ linh hoạt.
Đường Thiên mở to mắt nhìn rùa lớn dần biến mất.
"Đúng là một con tinh hồn thú kỳ quái !" Trên mặt Binh vừa chui ra đầy
vẻ kinh ngạc: "Không ngờ trên người nó ta lại không cảm giác được nửa
điểm khí tức của vật sống . Chẳng lẽ nó là vật chết sao?"
"Di, đại thúc cũng cảm thấy như vậy sao?" Đường Thiên không khỏi gật
đầu: "Ta cũng cảm thấy như vậy . Không nghĩ nữa, trước tiên ta đem việc
làm hết đã!"
Đường Thiên xoay người rồi bắt đầu chặt lên băng chuyên.
Khi Anh tỉ trở về băng chuyên trước mặt Đường Thiên đã chồng chất cao
như núi, Anh tỉ vô cùng cao hứng liền bảo Đường Thiên quay lại tu luyện
doanh nghỉ ngơi.
Tu luyện doanh cách Hàn Cổ thành cũng không xa, trên đường Đường Thiên
về doanh có mấy tên võ giả lướt qua trên đỉnh đầu hắn , đối phương không hề che dấu khí thế, trong đó có một người là thánh giả!
Trong lòng Đường Thiên thầm suy đoán hẳn người này chính là Lý Nhược phụ thân của Lý Lương Khâu, nhưng hắn sợ làm cho đối phương cảnh giác lên
không dám nhìn kỹ.
Vừa trở lại tu luyện doanh Đinh Thần đã vội vàng hỏi hôm nay phát sinh
ra chuyện gì , Đường Thiên nói về con rùa lớn kia . Đinh Thần nói con
rùa lớn kia gọi là Vụ quy, tính tình rất ôn hòa chưa từng gây ra chuyện
đả thương người . Nhưng lai lịch của vụ quy thì không một ai biết rõ.
Tu luyện doanh đã tu bổ hoàn hảo, mỗi ban đều có doanh địa của riêng
mình , mọi người nhanh chóng ổn định lại. Ban ngày làm việc mệt mỏi cộng thêm mấy ngày gần đây cũng sợ hãi quá độ đến lúc này trầm tĩnh lại mọi
người đều chìm vào giấc ngủ.
Đường Thiên đang chờ đến lúc màn đêm buông xuống , vì thế hắn ở trong phòng yên nặng suy nghĩ vũ kỹ.
Thực lực hiện tại của hắn cũng không kém so với những thánh giả đồng
thau bình thường thì mạnh hơn một chút nhưng hắn vẫn luôn không tìm được suy nghĩ mới . Đây cũng chính là khốn cục mà hắn gặp phải , căn nguyên
của điều này nằm trên hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất là liệu linh năng
lượng thể đã là đỉnh cao hay chưa , liệu có thể tăng cường nữa được
không ? Đa phần thực lực hiện tại của thắn đều ỷ lại trên sự đặc thù của năng lượng linh năng lượng thể . Vấn đề còn lại là tác dụng của Tiểu
Nhị , đến tận bây giờ lí giải của hắn về Tiểu Nhị quá ít , hầu hết toàn
để Tiểu Nhị tự mình phát huy.
Đối với võ giả có cấp độ như Đường Thiên khuyết thiếu lực khống chế lực lượng điều là cực kỳ không nên.
Hắn cần phải tỉnh tâm lại để tìm biện pháp giải quyết. Thánh giả gia
nhập vào trận doanh của hắn có không ít, bọn họ mang đến rất nhiều lý
luận và quan niệm về lĩnh vực của thánh giai điều này cũng giúp Đường
Thiên mở rộng nhãn giới.
Sau khi tiến vào thánh giai , có được hồn vực khiến phương thức chiến
đấu của thánh giả cũng biến đổi về căn bản . Tất cả điều này do hồn vực
có thể trực tiếp điều động chân lực. Phương thức chiến đấu của hồn vực
thiên kì bách quái, có hồn vực có thể hình thành lên một không gian hoàn chỉnh có thể đem địch nhân vây khốn bên trong phiến hồn vực này , ví dụ kiếm thánh mà Đường Thiên gặp lúc ở Phong ma kiếm chẳng hạn . Mà có
hồn vực có thể bắt chước tuyến vận chuyển chân lực để từ đó hình thành
lên công kích cường đại hơn , ví dụ như thủ hạ của Đường Thiên - Phong
Nguyệt chẳng hạn . Còn hồn vực do huyết mạch võ giả lĩnh ngộ ra cũng
không giống với võ giả bình thường , hồn vực của bọn họ thường thường
đều giúp thân thể cường hóa thêm . Ngoại trừ điều đó ra còn có rất nhiều hồn vực rất đặc thù , ví dụ như kiếm hồn của Tỉnh Hào , đó là một loại
hồn vực cực kỳ đặc thù .
Nghĩ tới đây, bỗng lòng Đường Thiên chợt lóe lên suy nghĩ , chẳng lẽ Tiểu Nhị của mình cũng là một hồn vực loại cực kỳ đặc thù?
Ý nghĩ này vừa xuất hiến lập tức khiến Đường Thiên kích động hẳn.
Không sai!
Kiếm hồn của Tỉnh Hào đại ca có thể là hồn vực vì sao Tiểu Nhị lại không thể là hồn vực? Hơn nữa Tiểu Nhị có thể trực tiếp khống chế năng lượng, điểm đặc thù này cũng hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của hồn vực .
Càng nghĩ Đường Thiên càng cảm thấy có lý, hắn vội vàng gọi Binh ra rồi
nói lên ý nghĩ này . Binh vừa nghe cũng cảm thấy có lý liền nhanh chóng
trở lại Tam Hồn thành sau đó đem tin tức này truyền đến Đại Hùng tinh để bọn họ tìm kiếm xem có hồn vực tương tự như vậy hay không.
Rất nhanh sau đó , Đại Hùng tinh truyền đến phản hồi, đúng là có loại hồn vực này!
Đây là một loại hồn vực cực kỳ hiếm thấy , được gọi là Thức hồn. Thức
hồn là một loại hồn vực cực kỳ xa xưa hiện tại cực kỳ ít thấy . Vào thời viễn cổ, hệ thống vũ kỹ không được tinh tế như bây giờ , khi đó hồn vực của thánh giả không thuần túy chỉ bao hàm pháp tắc như hiện tại ,
thường thường hồn vực của bọn họ bao hàm vài phương diện pháp tắc.
Thức hồn là một trong những hồn vực đặc thù như vậy , nó có linh trí
nhất định , nó bao hàm không phải chỉ có một loại pháp tắc, nó tự thành
nhất thể, nó có được thuộc tính phát triển . Nhưng cũng không phải là nó không có khuyết điểm. Nếu như nói hồn vực hiện tại tựa như một khu đất
thì thánh giả sẽ xây dựng phòng ốc theo ý mình ở bên trên . Còn hồn thức thì giống như nuôi dưỡng một sủng vật, quá trình phát truyển của nó có
quá nhiều nhân tố không thể khống chế được .
Đây cũng là nguyên nhân khiến thức hồn từ từ thất truyền .
Thánh giả trầm mê vào phương diện khống chế lực lượng , lực lượng là
không thể khống chế , điều đã định trước là bọn họ sẽ không thu hoạch
được gì.
Nhìn thấy điều này Đường Thiên mới bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng qua so với loại hồn vực như kiếm hồn vừa mới ra đời đã là hồn vực
đỉnh cấp , tuy thức hồn rất hi hữu hiếm thấy nhưng nó có cường đại hay
không thì lại khó có thể
xác định được . Có loại thức hồn giai đoạn đầu thì rất cường đại nhưng
sau đó lại dần nhỏ yếu bởi vì nó ẩn chứa pháp tắc không chỉ một loại
khiến trọng tâm đi lệch so với bình thường và không thể khống chế được . Cũng có thức hồn giai đoạn đầu rất nhỏ yếu nhưng đến hậu kỳ lại rất
mạnh.
Khi các thánh giả của Đại Hùng tinh biết được hồn vực của Đường Thiên là thức hồn thì đều có thái độ hết sức cẩn thận.
Đường Thiên lại không nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Nhị có lợi hại hay không
cũng không sao cả, quan trọng là tìm được phương hướng. Dù sao thì hiện
tại mình cũng coi như phát truyển từ hệ thống vũ kỹ mà ra , coi như là
thức hồn thì chắc gì đã giống thức hồn thời viễn cổ .
Biết rõ còn có loại hồn vực kỳ lạ như thế giúp suy nghĩ của Đường Thiên mở ra rất nhiều.
Chẳng qua sắc trời đã tối,đã đến lúc đi dò xét thành chủ phủ .
Đường Thiên lặng yên đứng lên cải biến tướng mạo và thân hình , cẩn thận không làm kinh động bất kì ai bay về phía Hàn Cổ thành . Vừa tới gần
Hàn Cổ thành, Đường Thiên lập tức phát hiện ra một chỗ không hề bình
thường , đó là vào buổi tối phòng vệ của Hàn Cổ thành trở lên cực kỳ
sâm nghiêm.
"Có quỷ!" Binh cười nhạt: "Một cái mảnh đất khô cằn sỏi đó thế này có cái gì đáng giá để phòng vệ sâm nghiêm như thế ?"
Đường Thiên bĩu môi: "Ngươi đã nói rất nhiều lần rồi."
"Ngươi đoán bên trong sẽ có cái gì?" Binh có chút mong đợi hỏi.
"Không biết." Đường Thiên lắc đầu: "Tới nhìn thì sẽ biết."
Trực giác của hắn nhạy cảm có một không hai , hắn nhanh chóng tìm ra
khe hở phòng vệ , giống như một cái bóng bay lướt qua thành tường. Nếu
như nói về lực phá hoại, linh năng lượng thể chắc gì đã so được với đám
huyết mạch thánh giả, nhưng linh năng lượng thể một chỗ tốt chính là
không có năng lượng ba động,chỉ riêng một điểm này thôi đã đủ để Đường
Thiên tránh thoát đại đa số bí bảo loại dò xét .
Động tác của hắn không hề gây ra một tiếng động nhỏ nào , khả năng khống chế cơ nhục toàn thân của hắn chuẩn xác một cách dị thường, mỗi khi rơi xuống đều nhẹ nhàng giống như con báo. Trực giác cường đại và khả năng
phán đoán chính xác giúp hắn sớm phán đoán ra nguy hiểm.
Không hề kinh động bất cứ ai , cứ như thế hắn đi tới phủ thành chủ .
Phòng vệ của phủ thành chủ thoạt nhìn không được sâm nghiêm như vậy ,
nhưng Đường Thiên biết rõ cái biểu hiện này chỉ là giả dối, mối nguy
hiểm của một vùng đất có hai vị thánh giả tọa trấn so với bên ngoài mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Binh lập tức biểu hiện ra tính chuyên nghiệp của hắn , vào lúc ban ngày
hắn đã lặng yên đem tất cả hoàn cảnh và bố trí dọc đường nhớ rõ . Dưới
chỉ dẫn của Binh , Đường Thiên nhanh chóng tìm được một ngóc ngách không người rồi lặng yên bò đi vào.
Dọc đường cẩn thận tránh né võ giả tuần tra và thủ vệ , cuối cùng Đường
Thiên cũng mò đến bức tường vây quanh chủ viện ,khi vừa nhảy qua bức
tường lập tức hắn trợn tròn mắt.
Đây là cái đại phương gì thế ?
Chỉ cách một bức tường ngăn vậy mà nơi đây phồn hoa như cẩm, thảm cỏ xanh biếc, xuân ý dạt dào.
Giang Dương đang đả tọa bên trong bụi hoa , hắn là đại đệ tử của Lý
Nhược thường ngày vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý Nhược , lần này tiểu sư
đệ gặp phải chuyện trong hàn triều vì thế hắn cố ý đi theo sư phụ cùng
đến đây.
Bỗng nhiên, hắn mở mắt.
Có người xông vào bên trong hoa viên.
Trong con mắt hắn lóng lánh một mạt lục mang xanh biếc như cỏ xanh, còn
trong lòng hắn thì vô cùng kinh ngạc, thật to gan, dám chọn lúc sư phụ
và đại sư bá không có mặt lẻn vào.
Nếu không có đối phương đi nhầm hoa viên của hắn thì đúng là hắn khó có thể phát hiện ra.
Thế nhưng cái hoa viên này chính là lãnh địa của ta .
Hắn đưa bàn tay ra , đặt lên trên mặt đất đầy cỏ xanh, lập tức quang
mang lục sắc trong mắt hắn bùng phát hừng hực , ngay cả tóc cũng biến
thành mầu lục sắc.
Trong bóng tối, vô số hoa cỏ phảng phất như bị một đạo kình khí vô hình
cắt đứt, chậm rãi bồng bềnh rôi nổi trông giống như những ngọn ám khí .
cảnh tượng đó quả thật quỷ dị khó nói lên lời.
Bỗng Đường Thiên lộ ra vẻ phòng bị , hắn cảm nhận thấy sự nguy hiểm
cường liệt giống như đang bị một con dã thú hung mãnh nhìn chăm chăm vào vậy .
Bị phát hiện rồi!
Gần như chỉ trong nháy mắt Đường Thiên đã hiểu ra , lúc này phía trước
truyền tới một giọng nói yếu ớt : "Người tới là khách, xin lưu lại đi !"
Vô số hư ảnh từ bốn phương tám hướng lao tới , Đường Thiên vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra mình đã bị vây quanh.
Có mai phục?
Đến khi hắn thấy rõ những bóng hư ảnh là những ngọn cỏ xanh thì trong
lòng không những không cảm thấy một chút thả lỏng nào mà trái lại cảm
giác nguy hiểm trong lòng cảm càng thêm cường liệt.
Ông!
Vô số cỏ xanh giống như ám khí ào ạt bay nhanh tới trước mặt hắn như
những hạt mưa , tiếng xé gió bén nhọn tập trung lại khiến người ta phải
tê dại da đầu. Trong lúc nhất thời, Đường Thiên phát hiện ra không ngờ
mình không còn chỗ để trốn.
Đây là vũ kỹ gì?
Trong lòng Đường Thiên thầm hoảng sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT