"Cái thời điểm này hàng năm luôn là thời gian làm cho ta mong đợi nhất ! Giáo dục người mới , đó cũng là
nghĩa vụ mà chúng ta tận tình đáp lại các tiền bối a!" Người lên tiếng
nói chuyện là vị nam tử có bộ tóc vàng, trên mặt treo nụ cười mang theo
mấy phần tà khí, toàn thân áo trắng toát lên anh khí bức người.
"Tiểu Kim, ngươi chỉ có chừng đó tiền đồ thôi , chỉ biết dễ thái điểu(gà mờ) thật chẳng đáng truy cầu." Người nói chuyện có thân hình cao gầy,
trên tay cầm một thanh loan đao dài nhỏ, trên mặt treo nụ cười mang theo vẻ xem thường .
"Thiết(tiếng chửi), Mộc lão tam, lẽ nào ngươi không thích? Sao ngươi không đi đi ?" Tiểu Kim phản vấn.
Mộc lão tam bình thản nói: "Không có ta sao các ngươi có thể khiến bọn họ khắc sâu giáo dục đây?"
"Thôi đi, Mộc lão tam!" Có người reo lên: "Có ngươi hay không có ngươi cũng giống nhau , cần gì ngươi tới để định Càn Khôn đây?"
Nhìn thấy bầu không khí sôi động của mọi người, khóe miệng vị thanh niên công tử dần đầu hiện lên nụ cười nhạt đầy ngạo nghễ , hắn tập trung vào việc đùa con sóc có bộ lông trắng trên tay . Hắn chính là lão đại của
đoàn người này , Lý Lương Khâu. Thân phận của hắn tôn quý, là Lý Nhược
chi tử ( con trai Lý Nhược ) một trong ba thánh , một thân thực lực cũng sâu không lường được.
Lý Lương Khâu vẫn còn trẻ , thực lực xuất chúng , hơn nữa hậu trường
cũng đủ mạnh , trong cái cánh đồng tuyết này ít có người nào dám làm
trái ý hắn.
Một bóng người lao nhanh như thiểm điện tới, giọng nói đầy hưng phấn : "Bọn họ tới rồi, cách chỗ này chừng hai mươi dặm!"
Mọi người dồn dập đứng dậy,sau đó ánh mắt tất cả đều nhìn sang lão đại đang đùa sóc tuyết .
"Tiền bối hay không tiền bối cũng không phải ngoài miệng nói ra là được , tất cả đều dùng nắm tay để giáo dục !" Lý Lương Khâu không hề ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Bọn họ tôn kính các người được bao nhiêu thì phải
xem lần này các ngươi giáo dục bọn họ khắc sâu được bao nhiêu , đừng
giống như năm ngoái thiếu chút nữa thì mất mặt."
Câu nói sau cùng lập tức làm vô số người đỏ mặt .
Để đón chào người mới hàng năm bọn họ đều chuẩn bị một lần tập kích để
"Giáo dục giáo dục" người mới . Cánh đồng tuyết này chính là tu luyện
doanh , nơi tổ chức tiết mục truyền thống . Bọn họ vốn đóng giữ nơi này , thường ngày đều cảm thấy buồn chán đến cực độ vì thế cơ hội để trêu đùa ngươi mới như thế này đương nhiên là khiến bọn họ cực kỳ nhiệt tình rồi . Hơn nữa vấn đề về hàn triều dịch luôn là vấn đề làm Lý Lương Khâu đau đầu nhất cũng nhờ có biện pháp này mà có thể giải quyết hết sức hoàn mỹ .
Do bối cảnh của Lý Lương Khâu khiến tu luyện doanh cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt với chuyện này.
Người mới phải đối diện đánh lén của đám đệ tử Thương Dương có thực lực
thâm hậu phối hợp ăn ý đương nhiên là tan tác. Nhưng năm ngoái lại có
ngoại lệ, bên trong đám người mới có một vị đệ tử rất mạnh tên là Văn
Nhân Bạch Y. Kết quả bọn họ phải bỏ ra khí lực tương đối lớn mới vớt vát được tràng chiến đấu kia.
Trong tràng chiến đấu đó Lý Lương Khâu không đi, khi hắn trở về thì giận tím mặt, toàn bộ đám tiểu Kim đều bị hắn hung hăng "Giáo dục" một trận.
Lần này Lý Lương Khâu lại nhắc lại chuyện xưa lập tức làm đám người này cảm thấy xấu hổ.
"Xuất phát đi." Lý Lương Khâu làm như không nhìn thấy sắc mặt của đám người này , thần sắc vẫn lãnh đạm nói.
Đội ngũ dài dằng dặc , tiếng thở nặng nhọc vang lên không dứt bên tai,
sắc mặt của cả đám võ giả đều không tốt. Một bên vận chuyển chân lực
chống đỡ luồng không khí lạnh, một bên toàn lực thi triển khinh công,
đối với bọn họ thì đây tuyệt đối chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
"Mọi người cố gắng lên a!"
"Kiên trì đến cùng chính là thắng lợi!"
"Không nên tụt lại phía sau a!"
"Thần thiếu niên, hừng hực xông lên về phía trước!"
Tiếng cổ động cả A Sửu thỉnh thoảng lại vang lên.
Tiêu Minh Kỳ cắn răng chống đỡ , lúc này đầu óc hắn đã bắt đầu biến mộc
(ngây dại), chỉ có thanh âm của A Sửu khiến cái đầu đang ngây ra của hắn có một tiêu điểm, nhắc nhở hắn nỗ lực tiến lên.
Ngay từ lúc đầu , A Sửu bỗng kêu to cổ vũ mọi người đúng là khiến mọi người đều giật mình.
Lúc đó Tiêu Minh Kỳ còn nghĩ, xấu thì vẫn xấu mà thôi lại còn biểu hiện
vui thích như thế , đã thế biểu hiện lại còn vụng về như thế nữa chứ .
Cái gia hỏa này là nhị thiếu sao? Lúc đó những người khác đều nghĩ như
thế , rất nhiều người đều không kìm lòng được mà trợn trắng mắt . Tên
gia hỏa này lớn lên không những xấu xí mà đầu óc cũng không quá tốt...
Nhưng theo thời gian qua đi mọi người không ai còn cười nhạo tên gia hỏa này nữa.
Bọn họ không có khí lực để cười nhạo, thanh âm khuyến khích của A Sửu
không hề có chút kích động lòng người nào nhưng khi bọn họ bị rơi vào
tình trạng kiệt sức thì lại có thể giúp bọn họ cắn răng kiên trì tiếp.
Hơn nữa...
Tiêu Minh Kỳ mệt mỏi nhìn Đường Thiên một cái , lúc này Đường Thiên
trông giống như sợi xích , sau lưng kéo một bó dây lớn , cuối đầu mỗi
sợi dây đầu đều cột một gã võ giả đã thoát lực lâm vào hôn mê.
Mồ hôi trên người hắn bốc hơi nghi ngút , cơ nhục vồng lên, số người mà hắn kéo theo đã lên tới hơn bẩy người.
Trong mắt Tiêu Minh Kỳ hiện lên một tia kính ý, vừa mới đối thoại giữa
gã đệ tử Thương Dương dẫn đầu và Đường Thiên đã bị bọn họ nghe rõ ràng .
"Ngươi không cần giúp bọn hắn loại phế vật này không đủ tư cách tiến vào tu luyện doanh, cứ để bọn họ chết ở dọc đường đi."
A Sửu liếc mắt nhìn đối phương , chỉ nói hai chữ: "Không nên."
Sau đó hắn kéo đám võ giả hôn mê , một đường điên cuồng chạy.
Không còn ai có chút địch ý nào với A Sửu , hành động này của Đường
Thiên đã khiến tất cả mọi người tại trong cái này phiến băng thiên tuyết địa cảm nhận thấy một chút ấm áp. Ở trong lòng mỗi người đều đang suy
nghĩ , nếu chẳng may mình có bị hôn mê thì sẽ không bị buông bỏ.
Vị võ giả dẫn đầu khen cái thân thể như cầm thú của A Sửu không dứt miệng, tên gia hỏa này quả thực là chạy không chết mà.
Đường Thiên lại không nghĩ nhiều như vậy, đối với hắn mà nói cái hành
động này là hết sức bình thường . Nếu những người này chết trên đường đi thì sẽ khiến hắn cảm thấy quá đáng tiếc .
Trên cái thân thể trần trụi của hắn mồ hôi uốn lượn chẩy xuống giống như dòng suối , mồ hôi bốc lên thành sương mù , mỗi khối cơ nhục giống như
dây thép lay động, lúc này Đường Thiên tựa như một bức tượng điêu khắc
lay động mang đến lực xung kích thị giác vô cùng mạnh mẽ và vẻ mỹ cảm
ngập tràn lực lượng .
Liên tục kéo hai trăm dặm khiến thể lực của hắn bị tiêu hao cực lớn hơi
thở cũng dần nặng nhọc nhưng hắn vẫn cao giọng cổ vũ: "Sắp đến rồi! Mọi
người kiên trì tiếp nào!"
Vào thời điểm khó khăn của mọi người thì nhất định phải trợ giúp họ.
Bỗng nhiên, Đường Thiên phát hiệnra có điểm khác thường lập tức toàn
thân tiến vào trạng thái cảnh giác , thân hình đột nhiên dừng lại lớn
tiếng hô lớn: "Dừng! Phía trước có mai phục!"
Mọi người không khỏi dừng chân lại trên mặt mang theo vẻ mờ mịt. Còn vị
đệ tử Thương Dương dẫn đường , trên mặt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, sao ten gia hỏa này lại phát hiện ra ? Thế nhưng hắn không hề hé
răng cũng không lên tiếng đề tỉnh chỉ im lặng không nói câu nào bởi hắn
không đắc tội nổi với Lý Lương Khâu .
"Uy, nếu các ngươi không ra ta sẽ không khách khí với các ngươi nữa!"
Đường Thiên chỉ vào đỉnh núi trống không phía trước trừng lớn con mắt
trầm giọng nói.
Đám người ở phía sau đỉnh núi quay mặt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi sao bọn họ lại bị phát hiện .
"Có ý tứ." Trong mắt Lý Lương Khâu hiện lên một tia quang mang, ngạo
nghễ nói: "Vậy thì tất cả đi ra ngoài cấp cho đám thái điểu(gà mờ) này
lời chào hỏi đi!"
Lập tức chiến ý của mọi người bốc lên , tất cả đều đứng lên.
Trên đỉnh núi hiện lên bóng người nghìn nghịt khiến tân binh vang lên
một mảnh kinh hô, trên thân mỗi người kia đều tỏa ra khí thế cường đại
mang đến cảm giác áp bách khiến người ta phải hít thở không thông , bầu
trời phảng phất như thoắt cái đã tối sầm rồi.
Những người nhát gan thì hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi xuống mặt đất.
"Không nên bộc lộ thực lực."
Binh nhỏ giọng nói thầm trong lòng Đường Thiên , ngạnh sinh chặn đứng bước chân chuẩn bị xông lên của Đường Thiên .
Đối phương có tổng cộng mười hai người, có hai người là hoàng kim võ giả còn lại đều có thực lực chuẩn hoàng kim võ giả . Lực lượng như vậy đối
với người khác thì có lẽ có chút kiêng kỵ nhưng đối với Đường Thiên thì
chỉ giống như một bữa ăn sáng mà thôi . Binh đại thúc nói đúng, giải
quyết những người này không phải chuyện gì khó nhưng nếu giải quyết xong thì thực lực của mình cũng bị lộ ra khi đó đến thằng ngu cũng biết là
mình trà trộn vào với mục đích khác.
Làm sao bây giờ?
Nếu làm bộ cái gì cũng không biết , bị đám gia hỏa này thu thập một trận thì sao ? Đây là cái suy nghĩ đầu tiên bị Đường Thiên vứt ra khỏi đầu , đám gia hỏa này vừa đã biết chẳng phải loại tốt đẹp rồi , năm đó khi
hắn vẫn còn ở trường học những học viên cấp cao có thâm niên thường hay
lấy khi dễ học sinh mới làm vui , nói dễ nghe là "Giáo dục giáo dục" .
Sắc mặt của đám người này giống một cách kỳ lạ a...
Đường Thiên nắm chặt tay, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm vào đám
người Lý Lương Khâu , ngoài miệng nói: "Mọi người , ai còn có thể đánh?"
Tất cả những võ giả còn có thể đánh đều tập trung quanh người Đường Thiên, trên mặt mỗi người đều là vẻ cùng chung mối thù.
Tiểu Kim huýt sáo một cái : "Yêu, ngoan cố nha ! Đám thái điểu(gà mờ) , sao , không phục hả?"
Mộc lão tam ha ha cười: "Ngay từ đầu đã không phục rồi."
Đôi mắt Lý Lương Khâu nhìn lướt qua mọi người, thờ ơ nói: "Tiểu Kim, nói cho bọn họ biết quy củ."
Tiểu Kim cười hì hì, cầm trên tay một đống giấy lớn : "Kẻ thức thời mới
là trang tuấn kiệt, đến chỗ ta lĩnh một tờ nguyện ý phục hàn triều dịch
áp dụng biểu, viết tên của mình vào , mọi người không lên làm tổn thương hòa khí."
"Mọi người không nên điền!" Sắc mặt Tiêu Minh Kỳ biến đổi , bất giác
buột miệng nói ra chờ đến khi hắn phản ứng lại thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Ánh mắt của Đường Thiên lập tức rơi lên người Tiêu Minh Kỳ: "Cái gì gọi là hàn triều dịch?"
Lúc này Tiêu Minh Kỳ đang hối hận đến ruột cũng xanh lét rồi, vốn đã hạ
quyết tâm không nói bất cứ thứ gì thì ai ngờ vừa đụng phải ánh mắt lạnh
băng của Đường Thiên không hiểu sao trái tim lại run nẩy bẩy miệng thốt
lên: "Hàng năm cánh đồng tuyết có khi sẽ có hàn triều(luồng không khí
lạnh) đại quy mô, vào thời điểm này một vài nơi đặc thù cần phải có
người đóng quân, đây là hàn triều dịch. Hàn triều dịch, mười người thì
năm chết."
Sắc mặt của toàn bộ đám võ giả đều biến sắc.
"Di, không ngờ lại có người biết nha ." Mộc lão tam cười dài nói: "Hàn
triều dịch nghe thì là rất dọa người nhưng đó là chuyện về sau , nói
không chừng không có đại hàn triều đâu . Không kí cũng được, phạm vi ba
mươi dặm xung quanh tu luyện doanh đã không liên quan gì đến các vị rồi . Nga, nếu như hiện tại có người nguyện ý quay đầu trở lại thì chúng ta
tuyệt đối sẽ không gây khó dễ."
Sắc mặt đám võ giả bên cạnh Đường Thiên đều biến thành mầu trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Không ngờ Thương Dương võ tràng lại như vậy." Ánh mắt của Đường Thiên càng ngày càng lạnh.
"Thương Dương võ tràng như vậy? Ha ha, chỗ nào cũng là như vậy đấy
!"Trên mặt Tiểu Kim hiện lên vẻ xem thường: "Nắm tay người nào lớn thì
người đó chính là vương, hiểu không? Xú quỷ!"
Vị võ giả dẫn đầu thấy dáng vẻ tươi cười trên mặt Đường Thiên trong lòng thấy phát lạnh, vội vàng nói: "Chỉ dụng quyền cước, không thể dùng binh khí, làm chết người phải chết!"
Ánh mắt Đường Thiên rơi vào lên người đám võ giả đã hôn mê lại nhìn thấy tên võ giả dẫn đầu chỉ biết bàng quang một bên trong lòng bỗng dấy lên
tia lửa giận khó giải thích nổi. Bọn họ mang theo mộng tưởng ước mơ phí
rất nhiều sức lực mới đến được nơi đây, nhưng các ngươi , những người
này lại dùng mộng tưởng và ước mơ của bọn họ để bức hiếp bọn họ!
Đúng là một đám ác ôn không hơn không kém!
Các ngươi , những người này đến cả trái tim cũng đã biến thành mầu đen rồi .
Đường Thiên coi như không nghe thấy tên võ giả dẫn đầu , sát ý trong
lồng ngực sôi trào, hắn tự gật đầu với chính mình : "Nói không hề sai."
"Thế nhưng " Đường Thiên nhếch miệng cười, dáng vẻ vô cùng xấu xí nhưng
lại đằng đằng sát khí: "Sao ngươi biết là nắm tay ngươi lớn chứ ?"
Lời còn chưa dứt đột nhiên thân hình hắn biến mất khỏi chỗ cũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT