“Lục Phân
Nhãn là bí bảo cấp bạch ngân của Lục Phân Nghi tinh, không rõ tác dụng
cụ thể. Tên của nó đã từng xuất hiện qua, nhưng mà rất nhanh biến mất, chúng ta cần phải tiếp tục tìm kiếm. Vị trí tinh lực nhãn của Kình Ngư tinh thì lại dễ dàng tra ra được, là ở Lâm gia Kình Ngư tinh.” Đinh
Đang nhìn thoáng qua mọi người, những người khác trái lại rất bình
tĩnh, chỉ có Đường Thiên cùng với Binh hai người sắc mặt đều lạ thường
giống nhau, đều nghiêm mặt, cả người tản ra sát ý nồng nặc.
Hai người kia làm sao vậy?
Đinh Đang thầm nghĩ, bộ dạng này của Đường Thiên nàng không thấy kỳ quái chút nào. Đường thần kinh vừa đốt thì bùng lên, không đốt cũng thỉnh
thoảng bùng cháy lên, căn bản không rõ được lúc nào hắn bốc hỏa. Khuôn
mặt bài tú lơ khơ hèn mọn thì trái lại rất ít khi thấy có bộ dáng đằng
đằng sát khí này. Người nào trêu chọc hai người này? Hay là bọn hắn cãi nhau? Không đúng, hai tên gia hỏa này có mâu thuẫn liền trực tiếp đánh nhau ngay, chiến tranh lạnh không phải là phong cách của bọn họ…
“Hừ, Lục Phân Nhãn chắc chắn ở Lục Phân Nghi tinh, chúng ta trực tiếp đánh chiếm Lục Phân Nghi tinh là xong chuyện.” Đường Thiên mặt sa sầm vừa mở miệng chính là một câu
đằng đằng sát khí, mọi người đều trong lòng như hít vào một ngụm lãnh
khí.
Nhất là Sầm Ngữ, nghe được liền thất kinh, cái này mẹ nó rốt cuộc là phát sinh cái gì? Thế nào đột nhiên lại muốn đánh Lục Phân Nghi tinh chứ?
Sầm Ngữ là võ sư vương bài ở Lục Phân Nghi tinh. Võ sư chính là chỉ những võ giả chuyên môn chỉ điểm người khác tu
luyện, bọn họ có chút tương tự lão sư học viện, nhưng mà đa số là chính mình lập võ trường, truyền thụ đệ tử. Lục phân nghi tọa có vô số võ
trường tu luyện, lớn có nhỏ có, trình độ những võ trường tu luyện này
có cao có thấp, trong đó võ trường của Sầm Ngữ ở Lục Phân Nghi tinh khá nổi danh. Lần này nếu không phải bạn hữu mời đến, lại thêm hắn cảm giác được thời loạn thế hỗn loạn, muốn tìm chỗ dựa thì hắn vẫn đang ở
tại Lục Phân Nghi tinh tương đối dễ chịu.
“Đánh chiếm Lục Phân Nghi tinh thì đơn giản.” Binh lạnh lùng nói: “Vấn đề là, đánh chiếm rồi thì có tìm được không?”
Sầm Ngữ càng nghe càng sợ hãi, nghĩ thầm quả nhiên cường hào chính là cường hào, Lục Phân Nghi tinh có yếu thế nào cũng là một trong Xích Đạo thập điện a, mấy tên này mở
miệng muốn chiếm là chiếm. Nghe hình như đánh chiếm là vì một kiện bí
bảo? Còn là một kiện bạch ngân bí bảo!
Hoàng kim bí bảo cũng được đi, tối thiểu nói ra cũng miễn cưỡng thông
suốt, đằng này là bạch ngân bí bảo…Vì một kiện bạch ngân bí bảo, đánh
một chòm sao…
Quá không nói đạo lý rồi!
Khốn kiếp! Quả thực là một đám khốn kiếp!
May là chính mình đã gia nhập vào đám khốn kiếp này…
Mọi người nhìn Đường Thiên cùng Binh, có chút kỳ quái trước biểu hiện của hai người, cả đại sảnh trở nên yên lặng.
Càng yên lặng, áp lực trong lòng Sầm Ngữ lại càng lớn. Cố nén khiếp sợ, hắn ho nhẹ một tiếng: “Bệ hạ cùng đại nhân vừa mới nói tới Lục Phân Nghi tinh cùng với Lục Phân Nhãn. Bí mật Lục Phân Nhãn này thuộc hạ có ấn tượng
như là đã nghe người ta nhắc tới, không bằng trước hết để thuộc hạ âm
thầm hỏi thăm thử?”
Soạt, ánh mặt đồng loạt tụ tập trên người hắn.
Sầm Ngữ tức thì cảm giác như lưng nặng trĩu, càng thêm khẩn trương. Đặt biệt là ánh mắt Đường Thiên cùng với Binh, thật nặng nề.
Bỗng nhiên trên mặt Binh lộ ra nụ cười: “Thật quá tốt! Khổ cực Sầm tiên sinh rồi! Đinh Đang, người phải hỗ trợ Sầm tiên sinh cho tốt, chú ý
công tác bảo mật.”
“Vâng!” Trong lòng Đinh Đang có chút hiếu kỳ, Lục Phân Nhãn này là cái
gì mà lại có thể khiến cho hai người chuẩn bị tiến công Lục phân nghi
tọa. Đường thần kinh đầu óc điên khùng thì không nói, đằng này lão mặt
bài tú lơ khơ là danh võ tướng lợi hại, trong chiến tranh loại quyết
định này tuyệt đối sẽ không đưa ra một cách xằng bậy.
“Chúng ta bây giờ đi gặp Lâm gia một chuyến!” Đường Thiên xoay tay, lại là một bộ dáng đằng đằng sát khí.
“Bệ hạ, bảo Lâm gia đến đây dò hỏi là được rồi.” Thủ Cân kiến nghị. Ý tứ Thủ Cân là ngươi hiện tại tốt xấu gì cũng là đứng đầu chòm sao, phải
có dáng vẻ của người đứng đầu chòm sao.
Đường Thiên vung tay lên: “Phiền phức quá, chúng ta trực tiếp tới cửa! Đáp ứng thì tốt! Không đáp ứng thì…”
Trong lòng mọi người lại dấy lên một tràng rét lạnh.
“Ngươi có đi không?” Đường Thiên chuyển qua hỏi Binh. Hắn đã ước hẹn
Thiên Huệ thời gian ba tháng, thời gian quý giá, hắn hận không thể ngay hôm nay lập tức đem chuyện này giải quyết.
Những người khác lại sửng sốt lần nữa. Lâm gia tuy rằng ở Kình Ngư tinh có chút thế lực, nhưng mà không cần phải hai đại sát thần đồng thời đến thăm như vậy chứ.
“Đi!” Binh lạnh giọng nói: “Vì cái gì không đi?”
Mọi người càng không dám hé răng, cùng nhìn nhau. Lâm gia họa ngập đầu
đến rồi. Lâm gia rốt cuộc đối với hai vị đại nhân đã gây ra chuyện gì…
Kình Ngư tinh, Lâm gia.
A ha ha, không nghĩ tới Lâm gia lại gặp Lâm trưởng lão, đã lâu không
gặp, Lâm trưởng lão tinh thần còn tốt như vậy, Võ hậu cùng tiểu công
chúa bọn họ có khỏe không?
Đường Thiên đằng đằng sát khí vừa tiến vào Lâm gia thì trợn tròn mắt,
Lâm gia này lại là Lâm trưởng lão gặp ở chỗ Võ hậu. Năm đó Lâm trưởng
lão còn cho một khối ngọc bài cùng với một kiện bí bảo.
Từ lúc Đường Thiên làm chủ Kình Ngư tinh, Lâm trưởng lão cũng luôn luôn suy nghĩ cho tương lai Lâm gia. Theo lý thuyết, mọi người năm đó có một phần tình nghĩa, nhưng không sâu đậm. Lâm trưởng lão cũng không nghĩ
tới việc dùng phần tình nghĩa này đi kiếm chỗ tốt gì, chỉ là muốn giữ
cho Lâm gia khỏi bị đại tẩy trừ.
Nhưng mà hắn không có nghĩ đến chính là sau khi Đường Thiên làm chủ Kình Ngư tinh vậy mà lại không có tiến hành tẩy trừ. Lâm trưởng lão cũng
không suy nghĩ nhiều, tại thời loạn thế này, hắn an tâm ở tại nhà thủ hộ gia tộc. Hắc Hồn có rất nhiều ngoại vi trưởng lão đều là như thế, thời loạn thế, họa diệt tộc lúc nào cũng có khả năng phát sinh, gia tộc có bọn họ trấn thủ thì an toàn hơn nhiều.
Lâm trưởng lão không nghĩ đến Đường Thiên đột nhiên đằng đằng sát khí mà đến đây, trái lại có chút giật mình. Bất quá khi hắn nhìn thấy mặt
Đường Thiên đầy vẻ ngượng ngùng, liền không khỏi mỉm cười.
Đường Thiên ảo não sém chút đem đầu mình đập nát, đúng vậy, lúc Đinh
Đang nói đến Lâm gia, sao mình không nghĩ đến Lâm trưởng lão chứ.
Đường Thiên là một người thành thực, người nào tốt với hắn, hắn liền đối tốt lại. Lâm trưởng lão tự cảm thấy năm đó cử chỉ không có gì, nhưng
mà Đường Thiên lại phi thường cảm kích. Chỉ là trong quá trình chiến
đấu hắn không rõ, hắn ở Kình Ngư t cũng không gặp phải phiền phức gì,
vì vậy từ đầu không nghĩ đến Lâm trưởng lão, nhưng mà phần ân tình của
Lâm trưởng lão, hắn vẫn nhớ kỹ trong lòng.
Đằng đằng sát khí như thế mà vọt tới nhà người ta, thực sự quá thất lễ!
Vẻ mặt Binh cũng trở nên chật vật. Loại sự tình bối rối này, chỉ có mỗi Đường thần kinh là gây ra đủ chuyện…
Toàn bộ các võ giả đều trợn mắt há mồm mà nhìn vẻ mặt hai vị đại sát thần kia đang bối rối cùng xấu hổ…
Lão già này lai lịch ra sao…
Cùng lúc đó, cảnh tượng này đám đệ tử Lâm gia cũng thấy được, đồng loạt há hốc mồm, hình ảnh tộc lão đột nhiên trở nên sâu không lường được.
Đến bây giờ khắp Kình Ngư tọa đều lưu truyền hung danh Đường Thiên, là
hung danh hiển hách “Diệt ba binh đoàn” a!
Lâm trưởng lão kinh nghiệm già đời, khẽ cười: “Bệ hạ đến nhà chơi, thật là vinh dự, mời vào!”
Đường Thiên cười ngây ngô theo sát phía sau.
Lâm trưởng lão là người từng trải, nhẹ nhàng xóa đi bối rối của Đường
Thiên, rồi nhanh chóng hỏi rõ vì sao nhóm Đường Thiên lại đến.
“Thì ra bệ hạ là vì tinh lực nhãn.” Lâm trưởng lão tức thời hiểu rõ ý đồ của Đường Thiên, cũng không nhiều lời, đứng dậy nói: “Bệ hạ xin theo
ta.”
Theo sau dẫn dắt của Lâm trưởng lão, rất nhanh tới một sơn cốc. Vừa vào sơn cốc liền có thể cảm thụ được tinh lực nồng nặc hơn rất nhiều.
“Nơi đây nồng độ tinh tực dày hơn bên ngoài đại khái 2%.” Lâm trưởng lão giải thích: “Tinh lực nhãn bình thường cũng không tác dụng lớn lắm,
ngoại trừ tinh lực hơi nồng hơn bên ngoài, hơn nữa phạm vi rất nhỏ. Nếu không như thế, Lâm gia cũng không giữ được tinh lực nhãn”
Đường Thiên cùng Binh liên tục gật đầu.
“Đây là tinh lực nhãn.” Lâm trưởng lão chỉ vào chỗ con suối dưới chân nói.
Quả nhiên là tinh lực nhãn!
Trực giác Đường Thiên bây giờ cực kỳ nhạy cảm, có thể cảm thụ được rõ
ràng con suối này có chỗ khác thường. Tinh lực của chòm sao có rất nhiều hình thái khác nhau, có cái giống như kinh mạch huyết quản, có cái
giống như mây mù. Nhưng mà bất cứ hình thái nào đi nữa cũng đều sẽ có
một điểm đặc thù, đó là tinh lực nhãn.
“Thật quá tốt!” Đường Thiên hưng phấn vỗ nắm tay.
Lâm trưởng lão nhìn thoáng qua Đường Thiên, nhắc nhở: “Nghe nói để dùng tinh lực nhãn công nhận thánh bảo, cần phải dùng bí bảo càng cao cấp
càng tốt.”
Lâm gia ở Kình Ngư tọa căn cơ thâm hậu, hắn biết rõ khi Cung Khánh ra đi đã đem tất cả mấy món hoàng kim bí bảo của Kình Ngư tọa mang đi, Cung Khánh đã sớm đề phòng chuyện công nhận thánh bảo mới này.
Bạch ngân bí bảo không đủ để hoàn thành công nhận thánh bảo.
“Cao cấp hay không cao cấp ta không biết, nhưng ta biết rõ nó nhất định được!” Đường Thiên tràn đầy tự tin, trong tay rút ra một thanh kiếm.
Vẻ mặt Lâm trưởng lão chợt động: “Là An Hảo kiếm?”
Đường Thiên có chút bất ngờ: “Ánh mắt Lâm trưởng lão thực sự quá sắc sảo!”
“Ân oán giữa Bệ hạ và Cung Khánh lúc đó thế nào mọi người đều biết.” Lâm trưởng lão cười ha ha, trong lòng lại đang khẽ than thở. Cung Khánh
tính ngàn lần vạn lần cũng không nghĩ đến An Hảo kiếm nằm trong tay
Đường Thiên. An Hảo kiếm là ám bảo của chòm Kinh Ngư, bị thánh bảo lúc
trước loại trừ, nhưng mà hiện tại thánh bảo đã không còn, An Hảo kiếm
trái lại sẽ không bị tinh lực của Kình Ngư tọa bài xích. Hơn nữa An Hảo kiếm tuy rằng không phải là hoàng kim thánh bảo, nhưng là ám bảo ngôi
sao, nó có tư cách tiến hành công nhận thánh bảo lần nữa.
Một mổ một nuốt, thực sự là trời định.
Cung Khánh đại khái thế nào cũng không có nghĩ đến, năm đó nhân mà hắn gieo xuống sẽ gặt quả như vậy.
“Ta biết rõ người nhất định có thể được!” Đường Thiên cầm An Hảo kiếm
trong tay lớn tiếng nói, tựa như ở trước mặt hắn, là đồng bọn của hắn,
hắn lớn tiếng cổ vũ đối phương.
Thần sắc Lâm trưởng lão chợt động.
Đường Thiên không hề do dự cầm An Hảo kiếm trong tay, ném vào bên trong tinh lực nhãn.
An Hảo kiếm trong nháy mắt biến mất không thấy.
Đường Thiên mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ. Hắn có thể cảm thụ được An Hảo kiếm theo tinh lực chòm sao vào chỗ sâu bên trong chòm
sao.
Lâm trưởng lão thấy Đường Thiên không có ý rời đi, cũng đứng ở một bên, nhưng mà hắn biết rõ, công nhận thánh bảo cần thời gian rất dài.
Chừng một giờ, Đường Thiên vẫn không có ý rời đi.
Bỗng nhiên trên mặt Đường Thiên lộ vẻ vui mừng.
Một lát sau, Lâm trưởng lão mở choàng mắt, nhịn không được khẽ hô lên
một tiếng. Ở sâu bên dưới nền đất truyền đến rung động, như có dòng nước chảy, rất nhanh, rung động càng ngày càng mãnh liệt.
Rầm rập!
Dưới nền đất phảng phất như có vạn ngựa đang lao nhanh, Lâm trưởng lão sắc mặt đại biến, hắn như không đứng thẳng nổi.
Mọi người không hẹn mà cùng bay lên, trong tầm mắt, mặt đất như cuộn sóng, phập phồng, mọi người không khỏi hoảng sợ.
Một cột sáng chói mắt từ dưới nền đất bắn ra, xông thẳng lên cao trăm
trượng, như một loại suối phun, hình thành một mảnh quầng sáng thật lớn, tinh lực nồng nặc đang không ngừng tích lũy.
Đường Thiên lại phảng phất nhìn thấy dưới nền đất một con Kình Ngư thật lớn chậm rãi chuyển động, cột ánh sáng kia là vừa rồi con cự kình phun ra.
Đường Thiên trong lòng kích động, lớn tiếng gọi: “Ta biết ngươi nhất định làm được! Nàng nhất định sẽ hài lòng vì ngươi!”
Con mắt của cự kình chợt chảy xuống một giọt nước mắt.
Đường Thiên trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên chỉ vào quầng sáng, nhìn bốn phía hô lớn.
“Nơi này lập thành, tên là An Hảo thành”
Một đạo ánh sáng lan về phía chân trời, bay về phía Đại Hùng tinh, Kình Ngư tọa đã thể hiện sự thần phục.
Trên trời cao, Đại Hùng Tinh cùng Kình Ngư tọa hợp lại làm một, rọi sáng màn trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT