Toàn thân
Đường Nhất đang run lẩy bẩy, khuôn mặt hắn vặn vẹo trông hết sức dữ tợn, từng đám khói đen liên tục rót vào thân thể hắn. Tuy hồn điện có thể
rút võ hồn khỏi từ trong thẻ hồn tướng nhưng không thể nào giúp hắn hấp
thu được. Mỗi khi Đường Nhất hấp thu một tia võ hồn thì đó cũng chính là lúc một trận chiến tàn khốc và thảm liệt khác được bắt đầu.
Địch
nhân của hắn từng là kẻ hơn người, là thiên tài chói sáng trong thời đại của bọn họ, và từng được lưu lại tên tuổi trong suốt thời đại đó.
Còn hắn, hắn chỉ nhỏ bé như ngọn cỏ.
Đây vốn là một trận chiến không cân sức. Dù chỉ là một tia võ hồn được rút
ra cũng đã mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Cấp bậc võ hồn của hắn quá kém, khởi điểm của hắn quá kém; đối với hắn, trận chiến này hoàn
toàn không cân sức, giống như hắn không biết tự lượng sức mình mà muốn
đi tìm chết vậy.
Hắn biết rõ rằng Binh đại nhân sẽ phản đối, rằng Binh đại nhân sẽ lo lắng.
Thế nhưng … hắn không muốn bỏ cuộc chút nào!
Làm sao ta có thể nhìn chính bản thân bị mọi người bỏ lại phía sau? Làm sao sự trợ giúp của ta lại ngày càng ít đi? Sao ta có thể nhìn địch nhân
đang dần mạnh lên, còn đao của ta thì càng lúc càng mai một?
Sinh mạng vất vả lắm mới có được, sao có thể dễ dàng phụ bạc!
Ta đã trở thành vô song, ta đã có lòng kiêu ngạo! Trảm Mã Đao của ta đã
được ma luyện như tuyết thì làm sao có thể chùn bước? Sao có thể né
tránh? Sao có thể ngại chiến? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Hừ.
Còn có binh đoàn Sài Lang …
Ta từng nói rằng ta sẽ dẫn dắt bọn họ rong ruổi suốt thời đại này, sẽ
khiến cho chiến công của họ được truyền tụng đời đời, sẽ ngồi trên ngựa
che chở cho bọn họ…
Dù cho linh hồn kém cỏi, ta vẫn muốn kề vai chiến đấu cùng mọi người!
Tiếng gầm câm lặng tiếp tục vang vọng sau cánh cửa đồng thau.
oOo
Căn cứ đồng thau, thành Tam Hồn.
Hoa Thần Vân đang viết báo cáo.
"... Không thể không thừa nhận, kĩ thuật máy móc tại nơi này vượt xa chúng
ta. Dù chưa nhìn thấy đại sư Tái Lôi nhưng qua những biểu hiện của các
cơ quan giáp trên sân huấn luyện, trình độ của họ có thể khiến người
khác phải giật mình. Tuy nhiên, thứ khiến chúng ta phải cảnh giác chính
việc là bọn họ đang bồi dưỡng cơ quan võ giả với quy mô lớn. Kĩ thuật
máy móc đang dần trở thành nền tảng tại thành Tam Hồn, tất cả cơ quan võ giả từ khắp các chòm sao Thiên Lộ đang hướng về đây như thủy triều.
Những người muốn tham gia huấn luyện tại đây cần phải đóng phí tương
đối; đương nhiên, những đãi ngộ như học bổng có thể giúp người sở hữu
thiên phú ưu tú tham gia huấn luyện hoàn chỉnh. Từng nhóm cơ quan võ giả hợp thành một hệ thống toàn diện, hệt như thành phần dự bị của binh
đoàn. Vào lúc cần thiết, họ có thể nhanh chóng gia nhập vào binh đoàn.
Các học viên được tiếp thu huấn luyện đều mang phong cách mãnh liệt,
khiến ta không khỏi nghĩ đến binh đoàn Nam Thập Tự từng có thời huy
hoàng năm xưa."
Hắn dừng lại trong chốc lát rồi tiếp tục viết.
"Thành quả bồi dưỡng các cấp bậc đoàn đội của họ thật khiến lòng người thán
phục. Tại sân huấn luyện, ta đã gặp được một vị cơ quan võ giả xuất sắc
còn rất trẻ, chỉ ước chừng 14, 15 tuổi, là một trong những người có được học bổng. Cậu ta cực kì mong đợi việc có thể được vào binh đoàn máy móc trong tương lai. Không chỉ vậy, những học viên đồng lứa đều vô cùng
khát khao được tham gia binh đoàn. Nguyên nhân chính chính là một khi
gia nhập binh đoàn máy móc, họ mới có cơ hội điều khiển những loại cơ
quan giáp tân tiến nhất, và đối với cơ quan võ giả, điều này có sức mê
hoặc cực lớn… Người sáng tạo căn cứ đồng thau có quy hoạch cụ thể, hoàn
toàn dựa theo pháo đài quân sự tiêu chuẩn…"
Sau khi lưu loát viết
xong bản báo cáo, gã biết bản báo cáo này chắc chắn trở thành một quả
bom nặng ký, nhưng những kiến thức thu được trong suốt khoảng thời gian
này lại khiến hắn có một loại rung động rất mạnh.
Ngoại trừ một số địa phương được bảo mật ra, đại đa số bộ phận của căn cứ đều mở ra với
hắn. Hoa Thần Vân không ngốc, gã biết đối phương đang biểu diễn thực lực cho hắn xem, nhưng điều này cũng đủ để cho thấy đối phương rất tự tin.
Còn về phần gia tộc Y Phàm, khóe miệng Hoa Thần Vân thoáng lộ vẻ xem thường.
Gã bỏ không ít công sức tìm hiểu về Tái Lôi. Sau khi hiểu được chút đầu
đuôi câu chuyện, gã lại càng khinh bỉ gia tộc Y Phàm hơn. Chuyện của Tái Lôi cũng chẳng bí mật gì, chỉ là gia tộc của mẹ nàng đã suy tàn, sau đó bà bệnh nặng qua đời, sang năm thứ hai thì có mẹ kế vào nhà, còn Tái
Lôi bị trục xuất khỏi gia tộc.
Không ngờ Tái Lôi lại trở thành cơ
quan đại sư, Y Phàm liền tìm tới cửa. Vào thời kỳ này, cơ quan đại sư
chính là nhân tài đứng đầu khan hiếm đến mức không thể khan hiếm hơn
được, huống hồ nàng còn là nhân vật cấp đại sư khai sáng ra Cơ Quan Hồn
Giáp, dẫn dắt kỹ thuật máy móc phục hưng lần nữa?
Hiện tại, trong lĩnh vực cơ quan giáp, thanh danh của Tái Lôi đã có thể sánh ngang với những đại sư thời viễn cổ.
Vào lúc này mà gia tộc Y Phàm còn muốn ăn sẵn? Đổi lại là mình cũng tuyệt không chỉ treo đánh…
Đối với hành động của Y Phàm, Hoa Thần Vân vô cùng khinh bỉ, hơn nữa gã
cũng cảm thấy nguyên nhân cái chết của mẫu thân Tái Lôi tương đối khả
nghi. Sự tình về gia tộc này gã gần như không biết; nhưng gã biết rõ,
một khi gia tộc Y Phàm hợp tác với căn cứ đồng thau thì sẽ gây ảnh hưởng trực tiếp tới chiến lược phát truyển sau này của giới cao tầng. Mặc dù
chúng có thế lực nhưng những vấn đề như thế này chắc chắn liên minh sẽ
không nhượng bộ.
Huống chi, thành Tam Hồn thành và chòm sao Đại
Hùng của Đường Thiên có mối quan hệ không rõ ràng. Tràng chiến tranh tại chòm sao Đại Hùng lại xuất hiện binh đoàn cơ quan giáp, bằng vào điểm
này đã có liên hệ trực tiếp với thành Tam Hồn, bởi vì chỉ có thành Tam
Hồn mới có khả năng chế tác và sản xuất ra nhiều giáp hồn máy như vậy.
Gia tộc Y Phàm làm người ta phải kiêng kỵ, nhưng Đường Thiên cũng không phải là một gã vô danh.
Đường Thiên xuất thế ngang trời, hiện tại đã hoàn toàn xứng đáng là Hùng
vương. Bây giờ Đường Thiên đã trở thành đối tượng nghiên cứu trọng điểm
của các chòm sao trên Thiên lộ, bất luận nhìn theo góc độ nào đều thấy
hắn là hạng người cực kỳ tàn nhẫn quả quyết.
Người đứng đầu chòm
sao nào cũng dám dùng Kiếm Qua Tôi Hồn pháp sao? Một tên gia hỏa đối xử
với chính bản thân còn tàn khốc như vậy sao có thể là kẻ dễ chọc vào?
Vốn trong thập điện Xích có vài chòm sao rục rịch muốn động nhưng sau đó lại bị Kiếm Qua Tôi Hồn pháp của Đường Thiên dọa sợ mà không dám làm
xằng.
Nghe đồn có một gã thánh giai đã chết trong tay hắn, không biết thật giả thế nào.
Hiện tại Đại Hùng tinh đã hợp nhất bốn chòm sao, đã trở thành cường hào một phương, hơn nữa có tiềm lực cực lớn.
Hắn kiên trì chờ đợi thảo luận của giới cao tầng kết thúc.
Hai bóng người xuất hiện tại thành Tam Hồn.
"Làm càn quá rồi!" Vị nữ tử lên tiếng nói chuyện ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, thần sắc đầy lão luyện, ánh mắt lạnh băng: "Gia tộc Y Phàm chúng
ta đã bao giờ phải chịu khuất nhục như vậy?"
"Không biết bọn họ
đang nghĩ gì? Hừ, chỉ là một cơ quan sư mà thôi, đáng để huy động lực
lượng thế này sao?" Ngôn ngữ ngả ngớn này là của một vị nam tử có bộ tóc màu bạc, trên lưng đeo một thanh kiếm bản rộng cực lớn bắt mắt.
Hai người đều là võ giả của gia tộc Y Phàm, nữ tử tên Tuyết Lỵ (Shirley),
nam tử tên A Tể Cách, vị trí của bọn họ gần thành Tam Hồn nhất nên được
gia tộc phái tới.
"Cấp trên muốn chúng ta giao thiệp, chậc, như
vầy thì giao thiệp thế nào?" A Tể Cách buông tay sang hai bên: "Mấy lão
già đem việc đổ lên đầu chúng ta. Tỉ như Cách Lôi đại nhân, khà khà, lần này Cách Lôi đại nhân mất hết mặt mũi, đến lúc đó không biết hắn có
trút giận lên đầu chúng ta không đây?"
Tuyết Lỵ hừ lạnh một tiếng: "Giao thiệp? Đơn giản thôi, phá hủy căn cứ đó rồi bắt trói con oắt kia
mang về. Như vậy cơn giận của Cách Lôi đại nhân tự nhiên sẽ biến mất."
"Người ta có một gã võ giả cấp Hoàng Kim, hình như gọi là Xích Quang thì phải, còn có cả Đoan Mộc, nghe nói hắn rất lợi hại." A Tể Cách làm bộ làm
tịch nói.
"Gã Hoàng Kim võ giả tại nơi lụn bại như chòm sao Xà Phu có tư cách sao?" Tuyết Lỵ khinh miệt nói.
A Tể Cách cũng lầm bầm trong miệng: "Cũng phải, chỉ vì chuyện đập phá như thế này mà phải đi xa như vậy, một mình cô đến cũng có thể giải quyết
êm xuôi mà. Còn gọi ta đến, làm lỡ hết cả thời gian tán gái..."
Binh đang chờ ngoài cửa bỗng trong lòng sinh ra cảm ứng. Hắn chợt mở mắt, mặt hiện vẻ mong đợi.
Cánh cửa đồng thau mở ra, một bóng người hùng vĩ xuất hiện trước mặt ba người.
"Thiếu tá Đường Nhất, đến báo cáo!"
Thanh âm trầm thấp không giận mà uy như mang theo một thứ lực lượng kì dị nào đó làm chấn nhiếp lòng người.
Rầm rầm, rầm rầm.
Âm thanh linh giáp va chạm mang nặng sát ý, Đường Nhất toàn thân mặc giáp, tay cầm Trảm Mã Đao hệt như một vị dũng tướng thời cổ đại thân kinh
bách chiến bước ra. Vẻ sáng bóng của linh giáp hoàn toàn bị thu lại, ẩn
hiện trên đó chỉ là những vết tích chiến đấu loang lổ.
Trong lòng Binh vô cùng kích động.
Toàn thân Đường Nhất có sát ý lượn lờ như ngưng thành thực chất, những sát ý này tựa như làn sương màu đen. Cặp mắt không giận mà uy ẩn bên trong
trung tâm làn sương thâm thúy mà nội liễm. Trên người hắn không còn chút khí tức Hồn tướng nào, bất cứ ai cũng không thể ngờ được hắn lại chính
là một Hồn tướng.
Trảm Mã Đao của Đường Nhất cũng trở nên giản dị
tự nhiên hơn trước, sống đao dầy cộp có mầu ngăm đen, chỉ có mũi đao là
sáng ngời như tuyết.
Hai tấm thẻ Vô Song, Đường Nhất hấp thu cả
hai! Tâm tình của Binh vô cùng kích động, hắn biết rõ muốn làm được như
vậy không dễ dàng chút nào. Trong mắt hắn, tư chất của Đường Nhất luôn
thấp nhất. Mỗi một bước tiến đều vô cùng gian nan. Quá trình hồn và hồn
va chạm không có bất cứ một kĩ xảo nào bởi đó là ý chí, tín niệm trực
tiếp va chạm tranh đấu với nhau, chỉ cần một bên hơi yếu hơn thì liền
nhận kết quả tiêu tán không còn vết tích.
Thế nhưng liên tiếp hấp thu hai tấm vô song thẻ đúng là không thể tưởng tượng, đến tận bây giờ Binh vẫn còn không thể tin được.
Hắn nhìn chăm chú vào Đường Nhất ở trước mặt, tâm tình vẫn chưa thể khôi phục lại.
Bất kể ngươi đã từng thấp kém như thế nào, nhưng một khi ngươi đã bất chấp
đổ máu để đi tới nơi đây, thì chắc chắn sau này ngươi sẽ trở nên phi
thường.
Binh vỗ vỗ vai Đường Nhất, trịnh trọng nói: "Làm tốt lắm, thiếu tá!"
"Hiện tại, thiếu tá hãy đóng giữ căn cứ! Bất luận kẻ nào tùy ý xông vào đều giết chết ngay tại chỗ!"
"Vâng, đại nhân!"
Tiếng đáp trầm thấp xuyên thấu qua làn sát ý lượn lờ truyền đến, Đường Nhất
toàn thân mặc giáp mang theo Trảm Mã Đao sáng như tuyết xoay người rời
đi.
Rầm rầm, rầm rầm.
Âm thanh của linh giáp xuyên qua thông đạo, xuyên qua võ hồn điện vọng vào căn cứ. Đám người bên trong phòng
đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc và ngưng trọng, sát ý quá dầy, trảm mã đao
sáng như tuyết.
Đường Nhất giống như không nhìn thấy, ngẩng đầu nhấc đao chầm chậm bước lên mặt đất.
Dưới ánh đèn sáng ngời, tiếng va chạm ầm ầm của linh giáp xuyên qua vọng đến một sân huấn luyện. Những cơ quan võ giả đang huấn luyện tại đây đều
không tự giác phải dừng lại.
"Là Đường Nhất đại nhân sao?" Có người thử thăm dò hỏi, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào trảm Mã Đao trên tay Đường Nhất.
Đường Nhất dừng chân lại một lúc rồi nói: "Phải."
Cơ quan võ giả xung quanh liên tục lộ ra vẻ yên tâm, vị võ giả vừa nãy lên tiếng hiếu kỳ hỏi: "Đường Nhất đại nhân, đây là..."
"Phụng mệnh đóng giữ."
Đường Nhất cũng không quay đầu lại mà tiếp thẳng bước đi tới cho đến khi đến trước đại môn mới dừng chân lại.
Phía dưới cánh của thanh đồng nguy nga cao hơn mười hai trượng, một vị dũng
tướng mặc giáp chống đao đứng, một mình thủ cửa thành.
Tất cả cơ
quan hồn giáp đang huấn luyện trên sân huấn luyện đều ngừng lại, dưới
cửa thành tối đen một bóng người không được tính là cao to nhưng lại vô
cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng hiện lên một câu.
Một người giữ ải vạn người khó qua!
"Hừ?"
Phía sau làn hắc khí lượn lờ, đôi mắt đang khép hờ của Đường Nhất mở ra,
quân lệnh trầm thấp mà trang nghiêm vang vọng toàn trường: "Mở rộng
cửa."
Gã cơ quan sư phụ trách khống chế cửa thành như vừa tỉnh mộng, vội vàng luống cuống tay chân mở đại môn.
Cạc cạc cạc.
Cánh cửa đồng thau dày và nặng nề chậm rãi mở ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT