A Đức Lý An (Adrian) cảm thấy khiếp sợ trong lòng.
Hắn đã nhìn thấy thương pháp của rất nhiều các thiên tai, nhưng mà
thương pháp này của Lăng Húc đã làm cho hắn cảm thấy kinh cảm thấy run
rẩy. Bởi vị một thương này xuất ra đã có mang theo 1 tia “Hồn vực” vị
đạo. Sở dĩ 2 gã Vương hùng võ giả không tự chủ mà ra tay chống đỡ
chính là do tác dụng của 1 tia “Hồn vực” cực nhạt này.
Dù cho nó có là thương pháp thô thiển cấp thấp đi chăng nữa, nhưng nếu
như đã có thể sinh ra lực lượng của “Hồn vực” thì thương pháp đó cũng
trở nên cực kỳ đáng sợ.
Trên cấp đại sư, đó chính là “Hồn vực”
Mà mọi người hay dùng 1 cái tên khác để gọi đó là “Thánh vực”. Ngộ ra
được lực lượng “Hồn vực” là cường giả phong thánh cần phải có.
A Đức Lý An (Adrian) không nghĩ được rằng lại có thế thấy được lực lượng “Hồn vực” xuất ra từ trên người trẻ tuổi này. Tuy rằng trong thương
pháp của Lăng Húc, lực lượng “Hồn vực” rất là nhạt chỉ như thoảng qua,
như có như không, dường như rất khó phát hiện được, nhưng mà lực lượng
đó chính là lực lượng của “Hồn vực”
Tên gia hỏa này…. Hắn chính là 1 thiên tài hay sao?
Ánh mắt ngạc nhiên của A Đức Lý An (Adrian) không khỏi nhìn về phía Lăng Húc. Dưới mái tóc dài ngân sắc là 1 khuôn mặt đầy cuồng nhiệt, trong
cặp mắt màu cam kia lộ ra khát vọng chiến đấu điên cuồng làm cho A Đức
Lý An (Adrian) có chút sửng sốt.
Kiệt ngạo, cố chấp, cuồng nhiệt, đây không phải là những tính cách hắn
thích, nhưng mà khi những điểm này trộn lẫn lại với nhau ở trên người
của thiếu niên ngân phát trước mặt hắn đây lại tạo ra cảm giác chói lọi làm cho người khác không thể nhìn chằm chằm vào được.
Thất giai hay là bát giai?
A Đức Lý An (Adrian) cảm thấy khó có được phán đoán chính xác của mình, hắn luôn tự nhận mình là người có tầm nhìn lợi hại, nhưng lần này ngân phát thiếu niên trước mặt hắn lại làm cho hắn có chút đắn đo. Là do
lực lượng của “Hồn vực” ảnh hưởng phán đoán của mình? A Đức Lý An
(Adrian) lập tức phủ định điều này, đối với lĩnh ngộ “Hồn vực” hắn đã
có những bước đi dài, đối với khoảng cách tới thánh vực đối với hắn chỉ còn 1 bước nữa thôi, lĩnh ngộ của hắn so với Lăng Húc cao thâm hơn rất nhiều.
Thế nhưng điều gì đã làm cho phán đoán của chính mình trở lên lung lay
không chắc chắn ? A Đức Lý An (Adrian) tự nhủ thầm trong lòng.
Bởi vì sự cố chấp cuồng nhiệt trong hắn đã làm cho người khác cảm thấy kinh tâm.
Lăng Húc cầm thương đi tới trước, cước bộ trầm trọng, giống như là trọng thương binh sắp xung trận, chiến ý dâng trào, ngân phát phấp phới, một cỗ chiến ý điên cuồng thảm liệt bùng lên, giống như là thực chất hướng tới 3 người mà đánh tới.
“Hả!” Yến Đồ ngạc nhiên khi nhìn thấy thương pháp của Lăng Húc.”Thực lực không tệ, Vinh lão cần bắt sống hắn.”
“Vâng, điện hạ.” Vinh Nhu khom người cung kính đáp lời Yến Đồ, hắn dựng người lại chậm rãi đi về phía Lăng Húc.
“Tiểu Húc Húc, bem chết hắn đi, băm chả xiên thịt hắn đi!” Đường Thiên ở bên cạnh gào thét cỗ vũ nhiệt tình.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Lăng Húc quay lại mặt đầy giận dữ quát lớn.
Đường Thiên trừng mắt nhìn lại Lăng Húc :”Này, tiểu Húc Húc ta đang cổ
vũ ngươi cơ mà, lão giặc già đó nhìn qua cũng có chút chút lợi hại đó
nha.!”
“Ngươi …câm miệng …lại….cho ta!” Lúc này trên trán Lăng Húc đã nổi đầy gân xanh.
“Không nên sơ ý đó, người già là kẻ thành tinh, tên giặc già như thế này nếu không cẩn thận đối phó sẽ gặp nguy hiểm đó…”
“Nếu ngươi không ngậm cái miệng lại, 1 thương này của ta sẽ xiên ngươi
thành tổ ong!” mũi thương của Lăng Húc hướng về Đường Thiên, vẻ mặt tức giận thâm xì lại chửi ầm lên.
“Này, ngươi đối xử với đồng bọn như thế đó hả …” Đường Thiên lầu bầu trong miệng.
Hạc sờ sờ mũi, đã biết 2 tên hâm này sẽ gây hân với nhau… nhưng mà sao
chính mình vẫn còn bình tĩnh như thế chứ? Tự nhiên lúc này đây Hạc lại
thấy mình đúng với câu “Hạc giữa bầy gà “ .!.
Xem ra chính mình phải chủ động 1 chút mới đúng thôi. Được rồi dù sao
đối thủ nào so với tên Đường thần kinh đều tốt hơn nhiều…..
Hạc tiến lên 1 bước, mặt như bạch ngọc, mắt sáng tinh quang, phong tư ưu nhã hỏi lớn :”Xin hỏi, vị nào sẽ là đối thủ của tại hạ đây ?”
Tất cả lặng im, không ai hưởng ứng, gió thổi lá cuốn yên tĩnh lạ thường. Vẻ mặt Hạc trở lên cứng đờ lại.
Đường Thiên lúc này đây không còn nín cười được nữa, ôm bụng cười lớn
chỉ vào Hạc :”Ha ha ha ha! Tiểu Hạc Tử à, Tiểu Hạc Tử không ai thèm chú ý tới ngươi… Không…ai…thèm…chú ý… tới …ngươi!”
Quả nhiên là bị hắn cười nhạo rồi….Khuôn mặt Hạc không chút biểu tình,
bàn tay nắm chặt chuôi kiếm. Bình tĩnh…phải bình tĩnh…Hạc ngươi là người trong gia tộc được giáo dục đàng hoàng, là 1 người gia giáo, không nên so sánh cùng với những tên nhà giàu mới nổi này.
Khuôn mặt Hạc cứng đờ lại, nhãn thần có chút lạnh lẽo, bàn tay đang nắm chuôi kiếm lới lỏng ra. Không cần phải trông mặt mà bắt hình dong làm
gì cho khổ.!.
Hàn quang trong mắt Hạc đại thịnh, Hạc vung Hạc kiếm trong tay lên,
trường bào rộng thùng thình phiêu dật trong không trung, không gió mà
lay động, kiếm khí sắc nhọn trong ánh mắt trong giây lát tràn ngập toàn bộ đại sảnh, gạch, vách tường trong đại sảnh bỗng chốc xuất hiện vô số lỗ thủng li ti.
Xoát…
Tấm bình phong vốn đã phủ đầy vết rạn nhanh chóng vỡ tan trong nháy mắt. Lúc này đây, Hạc giống như 1 thanh bảo kiếm đã xuất ra khỏi vỏ đang
tỏa ra uy áp sắc bén đáng sợ.
Chung quanh là 1 mảnh yên tĩnh đáng sợ. Toàn bộ đại sảnh lúc này là 1 sự tịch mịch, Hạc đã thay đổi 1 cách mạnh mẽ, đã làm cho mọi người sững
sờ vì sự thay đổi này. Con người này không phải là 1 thiếu niên ôn
thuận như ngọc nhẹ nhàng như gió xuân thôi sao lại thay đổi nhanh chóng như vậy chứ.?.
Chỉ có thiếu niên như thân Đường Thiên là vô tâm cất tiếng cười sảng
khoái ở trong đại sảnh :” Ha ha ha ha! Tiểu Hạc Tử, ngươi lại thất bại
lần nữa rồi! Ta mắc cười quá, ta chết vì cười mất. Tiểu Hạc Tử không ai thèm chú ý tới ngươi… Không…ai…thèm…chú ý… tới …ngươi!” Đường Thiên lúc này đang lăn lộn trong sảnh nhăn nhở cười cợt Hạc.
Hạc đối với Đường Thiên lúc này đây hoàn toàn tắt tiếng. 2 mắt Hạc cụp xuống, cánh tay ở dưới trường bào lay động mãnh liệt.
Tên hỗn đản này…… Hạc cố gắng lên, đây là 1 loại tu hành… Đúng, đây
chính là tu hành tâm cảnh… phải kiên định lên. Hạc không ngừng như thầm ở trong lòng như vậy. Trong lòng Hạc lúc này đây đang cố gắng trấn tĩnh lại. Đây là 1 loại khổ tu, Hạc- ngươi phải cố gắng lên.
Trong lúc này đây trong tâm tình của A Đức Lý An (Adrian) đã bao trùm 1 mảng hỗn độn, vừa rồi Lăng Húc đã làm cho hắn cảm thấy kinh diễm vô
cùng, đã làm cho hắn cảm thấy rung động vô cùng. Lúc này đây, Hạc như 1 ngọn băng sơn trầm ổn lại đột nhiên bộc phát ra khí thế cường đại, hơn nữa ở trên người hắn còn bộc phát ra 1 cỗ khí thế vị đạo đặc biệt làm A Đức Lý An (Adrian) có thể nhận ra.
Lực lượng thuộc về “Hồn vực”
Ánh mắt của A Đức Lý An (Adrian) nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của
Hạc, Hạc cùng Lăng Húc là 2 phong cách hoàn toàn trái ngược nhau, Lăng
Húc thì cuồng nhiệt cố chấp hoàn toàn trái ngược với Hạc, 1 kẻ bình tĩnh làm cho người khác cảm thấy 1 cỗ hàn ý thấu xương.
A Đức Lý An (Adrian) không khỏi chán nán nhìn về phía A Tú đệ tử đắc ý
của mình. Khí chất và phong cách của 2 người tương đối giống nhau, nhưng mà hiển nhiên, Hạc so với A Tú thì lại hoàn toàn vượt xa.
Cháu trai của Thiên Hậu chòm sao Xạ Thủ sao? Quả nhiên không hổ là danh môn đứng sau trợ giúp.
Yến Đồ nhăn nhăn trán không khỏi có những suy nghĩ trái ngược, so với
Lăng Húc thì Hạc khó đối phó hơn nhiều. Ở trên Thiên Lộ người có thể gọi tên nữ nhân đó không nhiều, đó không phải là người dễ chọc vào. Mà như là Thiên Hậu của chòm sao Xạ Thủ là người nắm giữ chòm sao Xạ Thủ bản thân là tồn tại cấp độ nghịch thiên phong thánh là Tiễn Thánh. Yến Đồ
dám khẳng định là ngay cả ca mình cũng không có khả năng trêu chọc vào
nữ nhân này.
“Vâng thưa điện hạ.” Giản Phong Nguyên đáp lời. Hắn đương nhiên là biết được thân phận của Hạc, Yến Đồ không muốn trêu chọc hắn, đương nhiên là hắn cũng không muốn điều đó, nhưng mà hiện tại Yến Đồ lại ra lệnh, hắn cũng không thể tránh được điều này.
Giản Phong Nguyên nghiêm mặt lại :”Hạc điện hạ, chòm sao Xạ Thủ cùng với chòm sao Đại Hùng ta không có xung đột về mặt lợi ích…” Giản Phong
Nguyên xưng Hạc là “Hạc điện hạ” cũng không có gì là không đúng. Thiên
Hậu vốn không có con nối dõi, Hạc có khả năng là người kế thừa của chòm sao Xạ Thủ, gọi 1 tiếng “Điện hạ” cũng không phải là làm quá.
Hạc không chút biểu tình mà cắt lời của Giản Phong Nguyên :”chòm sao Xạ Thủ không có khúc mắt gì cùng ta, các hạ không cần nhiều lời! Xuất
chiêu đi!”
Giản Phong Nguyên nhăn mặt lại ngươi nói không có khúc mắc thì sẽ không có khúc mắc sao? Thiên Hậu nói không có khúc mắc sẽ không có khúc mắc
sao, nhầm to rồi, Thiên Hậu nói không có khúc mắc thì cũng không có ai
dám khẳng định là không có khúc mắc….
Yến Đồ làm bộ như không nghe thấy điều đó, tên Hạc này phiền phức đây,
hắn cũng không muốn động chạm vào hắn, dù sao không làm tổn thương Hạc
là tốt rồi. Yến Đồ nhìn về hướng Đường Thiên, ánh mắt hắn ngưng tụ này, chỉ cần bắt được tên gia hỏa này như thế là chiến thắng rồi. Chiến đấu hay làm trò gì gì đó chỉ là lãng phí thời gian của mình mà thôi, chính mình đã cẩn thận rồi. Cái gọi là kỳ tích chính là mang công lao đeo
quanh mình à. Tất cả nên kết thúc đi thôi.
Yến Đồ đột hiên tấn công, thân hình như phi tiễn, hướng Đường Thiên lao thẳng tới. Thể hình hắn khôi ngô, động tác bổ nhào xuống được phát động 1 cách rất tự nhiên, thế như mãnh hổ xuống núi thể hiện khí thế bá đạo mãnh liệt.
Đột nhiên 1 bóng người xuất hiện ngăn trở Yến Đồ, thân hình đó chính là A Đức Lý An (Adrian). Cùng lúc đó ở 2 bên trái phải hắn xuất hiện thêm 2 thân ảnh là A Tú cùng Lưu Trung Quang. 3 người A Đức Lý An (Adrian) đồng thời xuất thủ, đem Yến Đồ bao vây lại.
Yến Đồ hừ lạnh, không có giảm tốc độ lại, cả người hướng về phía A Đức
Lý An (Adrian) mà đánh tới, 2 tay đang ôm trong thân đột nhiên mở rộng
ra ngoài.
Rống.!.
Khiếu âm trầm thấp vang lên, như tiếng hùng bào trong núi, cả người Yến Đồ sáng lên 1 vòng quang mang màu rám nắng, 2 tay đang hướng ra ngoài
đột nhiên chụp xuống, giống như bạo hùng chụp mồi, lực lượng đánh ra bá đạo tuyệt luân.!.
2 mắt A Đức Lý An (Adrian) co rụt lại, ở sâu trong đôi mắt A Đức Lý An
(Adrian) phảng phất như quang mang chiến ý như bừng lên, song chưởng của hắn như phong như bế, động tác liên mien tựa như có cao su bám dính
song chưởng của hắn. Yến Đồ cảm thấy trở lực quanh thân hắn tăng lên rất nhiều, cảm giác như là rơi sâu vào vũng bùn.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn khốc, quang mang trên thân hắn càng lúc
càng thịnh, hắn tức giận gầm lên 1 tiếng, quang mang bao phủ 2 tay hắn
đột nhiên vặn vẹo hóa thành hùng thủ rít gào đánh tới song chưởng của A Đức Lý An (Adrian).
Phành.!.
Toái mang tung tóe trong không trung, thân hình A Đức Lý An (Adrian) run lên lùi về phía sau mấy bước.
A Tú cùng Lưu Trung Quang cùng lúc tấn công về Yến Đồ, làm cho Yến Đồ
nổi giận gầm lên 1 tiếng, thân thể hắn run lên, Lưu Trung Quang chỉ cảm thấy 1 cỗ đại lực truyền tới, cả người bị đánh bay ra ngoài.
A Tú cảm thấy lúc này máu huyết như đang sôi lên, con mắt hắn càng thêm sáng ngời, ngón tay vung lên, liên tiếp đánh lên trên người Yến Đồ.
Yến Đồ trợn tròn mắt :”Cút.!.”
A Tú kêu lên, cả người cũng bị đánh bay ra ngoài.
Trên người Yến Đồ hiện lên vô số điểm sáng như tinh đồ, những nơi mà bị A Tú đánh trúng sáng lên từng quang điểm trong rất đẹp mắt. Yến Đồ hừ
lạnh, khinh miệt nói :”Thủ đoạn như vậy mà muốn vây khốn ta sao?”
Bốp bốp bốp.!.
Từng quang điểm trên người hắn từng điểm từng điểm vỡ ra, trong nháy mắt quang điểm trên người hắn quét sạch không còn chút nào. Sắc mặt A Tú
đại biến không thể tin nối nhưng gì đang xảy ra nhìn chằm chằm về phía
Yến Đồ, Yến Đồ làm sao mà lại mạnh thế chứ….
Hắn bỗng nhiên hiểu được, trong kế hoạch mà bọn A Đức Lý An (Adrian)
vạch ra bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của Yến Đồ. A Đức Lý An
(Adrian) cũng ý thức được vấn đề này, nhưng mà hắn không có hoảng loạn, hắn không chút hoang mang đứng thẳng lên :”Thực lực của Điện hạ thực ra là nằm ngoài dự đoán của mọi người mà.”
“Ha ha ha ha.!.” Yến Đồ cười lớn :” Có thể làm cho Liệp nhân cảm thấy
ngoài ý muốn, thực sự là làm cho ta có cảm giác thật là sảng khoái mà”.
“Đúng thế.” A Đức Lý An (Adrian) thừa nhận sai lầm của chính mình.”Lúc
trước ta có 1 vấn đề không thể nghĩ ra, vì sao Hùng vương bệ hạ lại phái đích thân điện hạ tới đây. Ta vẫn tưởng là đối với chuyện này Hùng
vương bệ hạ rất coi trọng, nhưng giờ ta đã hiểu rồi, nhưng giờ đây ta đã hiểu rồi. Đó là vì thực lực của điện hạ. Trong 3 người kế thừa của
chòm sao Đại Hùng, điện hạ là người mạnh nhất.”
“Quả nhiên không hổ là Liệp nhân à.!.” Yến Đồ cười hà hà :”Tiên sinh tuy rằng đã lĩnh ngộ được hồn vực nhưng mà không phải đối thủ của ta.”
“Ta hiểu rồi.!.” A Đức Lý An (Adrian) gật đầu chấp nhận sự thật này 1
cách khó khăn.”Điện hà biết rõ là ta đã lĩnh ngộ được hồn vực nhưng mà
vẫn có tin tưởng như vậy chỉ có 2 khả năng mà thôi. 1 là điện hạ đã là
thánh vực cấp nhưng mà tất nhiên không phải vậy, điện hạ tuy rằng đã có lĩnh ngộ được hồn vực nhưng mà vẫn còn cách thánh cấp 1 khoảng. Như
vậy, chỉ còn 1 khả năng đó là điện hạ có mang theo chí bảo bên người.”
“Năng lực của tiên sinh thực sự làm cho Yến Đồ bội phục.!.” Câu này Yến Đồ nói ra là thể hiện sự thật lòng của mình.
“Nhưng mà không nghĩ tới rằng tuy tự nhận mình là người thông minh,
nhưng mà thất bại này cũng mang ý nghĩa tựa như là cái chết vậy.” A Đức Lý An (Adrian) tự cười nhạo mình, thần sắc bình tĩnh không chút sợ hãi.
“Tiên sinh như vậy…”, lòng yêu người tài của Yến Đồ lại nổi lên.
A Đức Lý An (Adrian) xua xua tay :”Lời nói như vậy điện hạ không cần
phải nói ra. Nếu phải chết như thế này để chấm dứt cuộc đời A Đức Lý An (Adrian) ta cũng không có gì tiếc nuối.”
A Tú gắt gao nhìn về A Đức Lý An (Adrian) ánh mắt không khỏi xót xa, khóe miệng đang chảy dài 1 vệt máu.
Trong mắt Yến Đồ hiện lên vẻ tiếc nuối :”Vậy thì thật sự là đáng tiếc quá.”
Bỗng nhiên 1 thanh âm bất mãn khó chịu chen vào giữa cuộc nói chuyện của 2 người.
“Này này này, ta nói cho các ngươi biết, ở đây ta là nhân vật chính.! Ở nơi này ngươi nhất định sẽ bị cao thủ đánh bại.!. Nhanh qua đây ta sẽ
cho người biết rõ ràng điều đó.”
“Sai lầm của các ngươi như vậy, ta thực sự rất rất không vui à.!.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT