“Ta chịu
thua.!.” Võ giả đao răng cưa chán nán vứt đao xuống đất ngồi bịch xuống đất, lúc này hắn đã mệt lả cả người rồi nhưng vẫn cố trừng mắt nhìn
Đường Thiên, hắn đã mệt đến nỗi các cơ thì căng cứng, khuôn mặt thì lờ
đờ, biểu tình thì cứng ngắc. Nói chung là hết sức uể oải.
Đường Thiên cũng đang thở hồng hộc như trâu, cả người mồ hôi vã ra như
tắm, giống như hắn vừa dội 1 thùng nước lớn từ đấu tới chân. Đường Thiên cũng không hề tỏ ra yếu thế trừng mắt nhìn lại đối phương, nhưng mà
hắn không chịu ngồi xuống mà chỉ khuỵu gối xuống mà thôi.
Nếu ngồi xuống không phải là ta ngang hàng với tên gia hỏa này hay sao? Không được, ta là người thắng trận! Người thắng làm sao có thể có cùng bộ dạng với người thua được .!. Phải đứng lên cho có khí thế.... Bệnh
sĩ của thiếu niên như tâm thần được phát huy triệt để trong trường hợp này.
2 người cứ duy trì tư thế như vậy mà nhìn nhau, rồi cùng liều mạng thở
dốc. Sau 1 giờ chờ đợi trong gian khổ, Đoan Mộc gần như sụp đổ, hắn như nghe được âm thanh của tự nhiên cuối cùng thở hắt ra, cuối cùng cũng
được giải thoát rồi....
Mà bên người hắn lúc này chỉ còn lác đác vài người, các cơ quan sư khác đều đã quay trở lại vị trí làm việc của mình, bắt đầu vùi đầu vào công tác nghiên cứu sáng chế.
“Quả thực là không có thuốc nào cứu được nữa rồi!” Tái Lôi ngẩng đầu
lườm hình ảnh của Đường Thiên ở bên ngoài, lắc đầu thở dài ngao ngán,
sau đó thu hồi ánh mắt về tiếp tục với công tác nghiên cứu của chính
mình.
Qua chừng nửa giờ, dây thần kinh vốn đang chết lặng của Đoan Mộc cũng khôi phục lại sự bình tĩnh quả quyết vốn có ban đầu.
Hành động lần này của công tước đã chính thức thất bại rồi. Tổn thất 4
tên hoàng kim võ giả, lại cộng thêm cả chính mình nữa, tổn thất như thế có thể nói là thê thảm rồi. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận tỉ mỉ sự việc đã diễn ra, Đoan Mộc lại cảm thấy đối với công tước mà nói, tổn thất 4 gã hoàng kim võ giả tuy rằng là thảm trọng nhưng mà cũng không động đến
gốc rễ đã tích lũy của lão. Tam Hồn Thành đã bộc lộ thực lực của mình
điều này sẽ làm cho công tước càng thêm coi trọng hơn, sẽ làm hắn phải
cẩn thận hơn, lên kế hoạch tinh xảo cẩn thận hơn, như vậy đối với Tam
Hồn Thanh mà nói sẽ là rất nguy hiểm.
Đoan Mộc ở bên Hoắc Phu Mạn (Hoffman) công tước đã được 1 thời gian dài, đối với tính cách của công tước cũng có hiểu biết nhất định. Công tước có tính cách bướng bỉnh, thất bại này sẽ càng làm hắn chuẩn bị cẩn
thận hơn đầy đủ hơn. Lần phản kích tiếp theo, tất nhiên sẽ như thái sơn áp đỉnh, thế tấn công sẽ không thể ngăn cản.
Nhưng mà nghĩ tới vị thế của chòm sao Xà Phu bây giờ, Đoan Mộc lại lắc
đầu cười khổ, vẫn khí của những người này thật là tốt. Công tước nếu như muốn tiếp tục tấn công tất nhiên sẽ phải cần thêm thời gian chuẩn bị
mới làm được điều này.
Đoan Mộc nghĩ thầm :”Những người này có quan hệ như thế nào cùng người
mà ngươi lại nghĩ về điều này ?”. Hắn tự chế giễu bản thân mà cười thảm, sau đó bình tĩnh chờ đợi vận mệnh của chính mình đang dần tới.
Thời gian trôi qua từng ngày, từng ngày. Sau đó, Đoan Mộc phát hiện ra
là hình như chính mình đã bị mọi người trong căn cứ đồng thau bỏ quên
rồi.
Chính là bị bỏ quên. Hắn đúng là bị bỏ quên mất rồi.
Ở Tam Hồn Thành, mọi người đều bận bịu tối tăm mặt mũi, mọi người đều
bận rộn làm tổng kết lại kết quả của trận chiến vừa rồi. Tuy rằng kết
quả không sai biệt lắm với thực tế, nhưng mà không có 1 đơn vị nghiên
cứu nào cảm thấy thỏa mãn với kết quả của trận chiến này.
Tái Lôi đối với các cơ quan do bọn họ chế tác ra không chịu được 1 kích như thế, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lúc này thì tức giận vô cùng. Khi chiến đấu vừa kết thúc, sau khi kết thúc buổi họp báo cáo hoàn thành công tác, nàng đã gọi toàn bộ các cơ quan sư của phòng thí nghiệm cơ quan tới trước mặt mà châm chọc, trào phùng, mắng chửi
không thương tiếc trong vô số giờ đồng hồ. Làm cho hình tượng nữ bạo
nhân của nàng đã cao nay càng cao hơn trong mắt của mọi người trong Tam Hồn Thành.
“Tam Hồn Thành hiện tại là nơi như thế nào chứ? Đó là cơ quan chi thành ! Kết quả giờ thì sao chú, cơ quan chi thành của chúng ta bị người ta
khinh thường, đem cơ quan của chúng là hành hạ như tháu rau bổ dưa vây. Lão nương ta từ nhỏ tới lớn đều chưa từng phải chịu lần nào bị khinh
thường lớn như thế này.!. Các ngươi thì sao, các ngươi chịu được
không???”
“Các ngươi mới thấy hoàng kim võ giả đã sợ hãi rồi sao? Cảm thấy đỡ
không được đòn tấn công của chúng là bình thường sao? À đúng rồi! Các
ngươi không phải là nam nhân? Ta quên mất điều này?”
“Lão nương ta đã sớm nói qua cho các ngươi biết, mục tiêu của lão nương là muốn làm 1 cơ quan sư mạnh nhất từ trước tới nay cổ kim khoáng thế! Hoàng kim võ giả thì sao chỉ là mấy mẩu bánh vụn trước mặt ta mà cũng
dám đứng lên chống lại ta sao ? Ta muốn dẫm là phải nát .!.”
“Lần này mục tiêu của ta, mục tiêu của các người, mục tiêu của tất cả
chúng ta chỉ có 1 mà thôi, chúng ta phải thiết kế 1 loại cơ quan có thể làm thịt được hoàng kim võ giả !” Tái Lôi vừa hùng hồn chém gió vừa
chỉ chỏ vào các cơ quan sư đang đứng kín đặc trong phòng họp mà mắng
xối xả.
“Đúng thế, chưa ai từng làm được, thế thì có làm sao đâu ! Chúng ta sẽ
làm được! Chúng là phải làm ra 1 cơ quan mạnh nhất! Chúng ta phải tuyên bố cho mọi người biết rằng, cơ quang mới là lực lượng mạnh mẽ nhất,
chúng ta đã bị bỏ quên quá lâu rồi, lão nương ta chịu đủ rồi! Chúng ta
phải để cho cả Thiên Lộ biết rằng thời đại của cơ quan đã tới rồi, chúng ta phải để cho cả Thiên Lộ biết rằng thời đại của chúng ta tới rồi!
Chúng ta là cơ quan sư mạnh nhất!”
“Không cần kể yếu! Lão nương ta không cần 1 kẻ yếu phục vụ! Tất cả đã nghe rõ chưa, tất cả đã hiểu được ta nói gì chưa ?”
Tái Lôi đứng trên bàn, điên cuồng chỉ chỏ mắng chửi, lúc này đây nàng
không còn mang hình tượng xinh đẹp mê hoặc lòng người của mình mà mang
theo 1 khí thế chỉ điểm thiên hạ.
Toàn bộ khuôn mặt của các cơ quan sư lúc này đều đang đỏ rực lên, thở
hổn hển, họ không kìm được lòng mình vì những lời đầy hào khí của Tái
Lôi mà nắm chặt tay lại, bọn họ thấy như lòng mình đang có 1 ngọn lửa
đang đốt lên lòng tự ngạo của chính mình. Sĩ khi lên cao, tất cả mọi
người đều hừng hực khí thế.
Bọn họ đã sớm bị người khác cười nhạo thành thói quen, khi mà bắt đầu
mà trong nhóm nghiên cứu cơ quan thì tiếng cổ vũ cùng cười nhạo luôn đi cùng với nhau. Thất bại, không có tiền đồ, hiện thực hơn 1 chút đi…..
đủ mọi lời chế giễu chê bài của mọi người. Bọn họ đều nín thinh mà chịu đựng tất cả qua ngày, nhưng mà thời đại cơ quan hưng thịnh lại xuất
hiện trong giấc mơ của họ vô số lần. Lúc đó bọn họ mới chân chính là
những cường giả, lúc đó bọn họ có tôn nghiêm của chính mình, lúc đó bọn họ có vinh quang thuộc về bản thân.
Trong lòng mỗi một vị cơ quan sư lúc này đây chợt hiện lên những hình
ảnh thảm hại của ngày trước, nhưng bây giờ họ được quyết tâm của Tái Lôi bị khí thế điên cuồng của Tái Lôi, bị tiếng thét chói tai kinh hoàng
của Tái Lôi kéo về với thực tại.
Thời đại của các cơ quan sư! Thời đại của chúng ta!
Đúng thế à, có mục tiêu nào hấp dẫn hơn lôi cuốn hơn so với mục tiêu này chứ? Cái gì trên đời này có thể làm cho cơ quan sư không thể chống lại được chứ ? Dù cho là cơ quan sư có tính tình ổn trọng bình tĩnh nhất
lúc này đây cũng bị khí thế của Tái Lôi làm ảnh hưởng mà run rẩy.
Trong phòng thí nghiệm huyết mạch lúc này đây mọi người đang vô cùng
thỏa mãn với kết quả của cuộc chiến vừa rồi, Nha Nha đã giải quyết hậu
quả mà họ gây ra, tác dụng duy nhất của bọn họ trong lần vừa rồi là
chiến thuật độc tố biển thỏ, hơn nữa kịch độc cuối cùng có bao nhiêu tác dụng chứ, cũng không thể nào tính toán chính xác được.
Càng then chốt hơn chính là chiến thuật này phải có những tính toán vô
cùng chính xác. Tam hoa hiển nhiên không có nguyên tắc cụ thể nào cả,
Nha Nha thoải mái gõ xỉu 3 tên gia hỏa này sau đó túm cổ lôi về.
“Hoàng Kim võ giả, mục tiêu sau này của chúng ta chính là Hoàng Kim võ
giả! Chỉ cần chúng ta có thể tiêu diệt được Hoàng Kim võ giả như vậy
chúng ta muốn có bao nhiêu tiền đầu tư nghiên cứu sẽ có bấy nhiêu tiền! Tăng thêm vài lần cũng không có vấn đề gì cả …”. Trong miệng Phí lão
đầu 2 chữ “kinh phí” đã làm cho con mắt của Phí lão đầu trở nên long
lanh trong vắt.
“Hoàng Kim võ giả thì có gì đáng sợ chứ, vò chết tất cả chúng!” Phòng thí nghiệm huyết mạch ầm ầm cả lên.
"Vò chết bọn chúng!"
"Vò chết bọn chúng!"
Trong lòng mọi người lúc này đang xúc động không thôi, sát khi thì đằng đằng xông thiên.
Đường Sửu đứng trước mặt các học viên mặt không chút biểu tình, mọi
người đều câm như hến, vẻ xấu hổ bao trùm tất cả mọi người, biểu hiện
của họ trong trận chiến này vô cùng tồi tệ. Đường Sửu cũng không có đến trước mặt Binh đại nhân để nhận lời trách móc, bởi vì hắn biết rõ ở
trong mắt Binh đại nhân chi binh đoàn này chỉ là 1 chi binh đoàn pháo
hôi. Nhưng mà trong lòng Đường Sửu đang phẫn nộ không thôi, hắn đang tức giận với chính bản thân mình.
Đường Sửu không biết rằng trước khi trở thành Hồn tướng hắn được gọi là Phong Sửu là 1 tên có khát vọng chiến đấu mạnh mẽ là 1 tên cuồng chiến. Đường Sửu cũng không biết khát khao của hắn với chiến đấu khát vọng
với chiến thắng so với Phong Sửu kia cũng không có khác biệt lắm.
Hắn bỗng nhiên khom người.
“Lần này chiến đấu thất bại, tất cả trách nhiệm chủ yếu là do ta. Ở trên phương diện định ra chiến thuật, ta cũng không có trốn tránh trách
nhiệm của mình, tại nơi này ta hướng mọi người nói 1 lời , xin lỗi.”
Tiếng Đường Sửu vang lên làm cho mọi người đều ngơ ngác mà nhìn lại Đường Sửu.
Mặt của Mặc Tử Ngư căng lên đỏ bừng, hắn cảm thấy 1 luồng máu nóng xông thẳng lên trán, cảm giác nhục nhã mạnh mẽ nổi lên trong lòng hắn, hắn
bỗng nhiên xấu hổ, hắn hận không tìm được 1 cái lỗ nào để chui vào.Sắc
mặt Mặc Vô Úy thì tái mét đi, mặt hắn không có chút thái độ nào, nhưng
mà do tay nắm chặt nên có chút run rẩy, nội tâm hắn không có bình tĩnh
như là thái độ bên ngoài của hắn.
Đường Sửu đứng dây, nhìn chăm chăm vào mọi người, trịnh trọng nói:”Lần
này ta sẽ thiết kế chiến thuật mới, chúng ta sẽ tăng cường khối lượng
tập luyện, hi vọng mọi người sẽ có tiến bộ hơn.!”
Mặc Tử Ngư cùng Mặc Vô Úy đứng thẳng người lên, đồng thời hét lớn
:”Vâng.!”. 200 người đằng sau họ cũng đồng thanh hét lớn :”Vâng!”
Nha Nha đang rất ảo nảo, u sầu, nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón út
trong vô thức thì giật giật lại. chủ nhân rốt cuộc sẽ tính số thế nào
đây? Sẽ bỏ qua chuyện này, hay là…………..
Binh đi lại gần :”Nha Nha, ngươi lại đang lo lắng chủ nhân nhà người tìm ngươi gây phiền phức đó à.”. Nha Nha ngước nhìn lên, con mắt lóe sáng, gật đầu lia lịa.
“Thực ra ta có 1 cách có thể giúp ngươi”. Binh hướng dẫn từng bước rất
nhiệt tình :”Ngươi nhìn xem, nếu như ngươi đứng trước cửa nhà của chủ
nhân người, với trí nhớ của chủ nhân người, hắn có nhớ được không ?”
Con mắt Nha Nhâ càng ngày càng sáng lên.
“Vì vậy, biện pháp tốt nhất hiện tại chính là tiếp tục làm tới đi, sẽ không có chuyện gì phát sinh đâu.”
Dụ dỗ được lao động trẻ em làm cho Binh cảm thấy mỹ mãn, cắt giảm được
kinh phí tốt như thế thật là không có gì có thể so sánh với Nha Nha lao động miễn phí thì càng tốt biết bao nhiêu.
Ở diễn võ trường.
Binh! Binh! Binh!
“Đến đây chiến tiếp nào!” Đường Thiên ném đao về phía Xích Quang.
Xích Quang chính là võ giả đao răng cưa, trên mặt hắn đầy phẫn nộ:”Ta đã đầu hàng rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa ? Kẻ sĩ có thể chém giết,
nhưng không thể làm nhục! Hoàng Kim võ giả có tôn nghiêm của mình!”
“Không sai! Đúng rồi!” Đường Thiên liên tục gật đầu như gà mổ thóc, hắn nói trong hờ hững :”Đến đây 10 đao, hướng ta chém 10 đao, chúng ta sẽ
kết thúc.”
“Có thật à 10 đao sẽ kết thúc chứ?” Xích Quang có chút không tin vào tai mình mà hỏi lại Đường Thiên :”Nam tử đại trượng phu, làm người phải
biết giữ chữ tín.”
“Tất nhiên rồi!” Đường Thiên liên tục gật đầu.
“Xem đao đây”
Binh!
“Đến tiếp đi”
………
“Đã 10 đao rồi đó!”
“Người chắc chắn tính nhầm rồi, rõ ràng mới có 3 đao thôi mà”
“3 đao…. Ngươi ngươi ngươi... Đồ đê tiện vô sỉ!"
“Ngươi học toán còn kém hơn cả ta chứ! 10 đao giảm đi 3 đạo rõ ràng là con 9 đao mà !”, Đường Thiên dương dương tự đắc.
“Đánh rắm! Rõ ràng là chỉ có 7 đao”
“Tốt! Cũng chỉ có 7 đao!”
Xích Quang nghe câu đó không khỏi đứng im tại chỗ "..."
Đường Thiên cảm thấy mỹ mãn không thôi, mà Xích Quang thì mệt mỏi thôi
rồi, lần chiến đấu trước cùng Xích Quang mang lại cho hắn 1 linh cảm rất lớn. Có loại bồi luyện nào tốt hơn so với Hoàng Kim võ giả chứ ?
Xích Quang sau khi chịu thua, Đường Thiên cũng không giết hắn, mà đem
hắn ra bồi luyện bản thân, bồi luyện chính mình tu luyện 【 thiên sách
phá ma thủ 】!
Ngay từ đầu Xích Quang cũng không có cố gắng chống cự, đối với tù binh
như hắn mà nói, đãi ngộ như thế cũng không tính là quá tệ. Nhưng hắn
không biết tinh lực của Đường Thiên như vô hạn, hoàn toàn không biết
tới mệt mỏi là gì.
Rất nhanh Xích Quang cảm thấy được nuốt không trôi được điều này, hắn tự hỏi có hình phạt nào khổ hơn hình phạt này hay không, mỗi ngày mệt mỏi nuốt không trôi giờ lại thế này.
Đường Thiên tiến bộ rất nhanh, điều này làm cho hắn rất hài lòng, đã lâu rồi hắn không có cảm giác tiến bộ thần tốc như lúc này. Chỉ là, như
thế này vẫn chưa đủ thỏa mãn hắn à.
1 tên Xích Quang, còn chưa thỏa mãn cơn thèm của chính mình mà. À đúng
rồi, trong tay Tái Lôi vẫn còn 1 tên tù binh nữa, nhanh chân đi bắt hắn thỏa mãn mình nào. Đường Thiên hí hứng cười thầm trong lòng. 2 mắt
Đường Thiên tỏa sáng tà dị nếu ai đó lúc này nhìn thấy sẽ thấy hắn như 1 bóng mà vậy.
Đoan Mộc đang bị trói bỗng nhiên cảm thấy điều gì đó, không khỏi rùng mình 1 cái.
Đường Thiên ở bên ngoài chơi đùa được thoải mái lại không biết rằng lúc này đây 1 đám người ở trong Tiên Nữ Thành đang ở trong tình cảnh như
kiến bò trên chảo nóng.
Trên mặt Yến Đồ hiện lên vẻ ầm trầm :”tên Đường Thiên này rốt cuộc đã chạy đâu mất rồi ?”
Vu Hạ có chút run rẩy trong lòng:”Tạm thời chúng ta còn chưa điều tra được rõ ràng.”
Ngữ khí Yến Đồ có chút nghi vấn :”Hắn làm sao có khả năng trốn mất ở
dưới sự quan sát của chúng ta cơ chứ? Hơn nữa biến mất lâu như vậy rồi
mà còn không biết được? Các ngươi làm ăn kiểu đó à? Hóa ra lâu nay ta
nuôi 1 đám vô dụng ăn cơm của ta rồi ngồi chơi xơi nước à.!.”
“Thuộc hạ……”Vu Hạ cảm thấy sợ hãi không thôi vì điều Yến Đồ vừa nói.
“Hắn đi đâu rồi? Hắn đi làm cái gì có ai biết không?” Yến Đồ lạnh lùng
nói :”Chúng ta hoàn toàn không biết gì cả! Phì, không phải các ngươi nói là xung quanh trang viên đã bố trí trinh sát mọi nơi từ nhà kho, đống củi đến nhà của anh Cường sao, không phải các người đã nói hắn có cánh cũng không bay thoát sao? Bắt không được Đường Thiên thì kế hoạch của
chúng ta trở thành trò cười sao. Ta tới đây để làm trò cười hay sao, các người đưa ta tới để đảm nhiệm 1 trò cười sao?”
Lời nói của Yến Đồ lộ ra vẻ tức giận không cùng.
Bỗng nhiên, một gã trinh sát mang theo thần sắc kích động xông vào.
"Đường... Đường Thiên hắn trở về rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT