Đoan Mộc nhìn
đồng nhân xung quanh mình chi chít dày đặc đang bao vây, gã bỗng nhiên
vứt thanh kiếm trong tay đi giơ cao 2 tay lên cao đầu gào lớn
"Ta đầu hàng."
Thanh âm của gã quanh quẩn ở căn cứ.
Phòng thí nghiệm huyết mạch bỗng nhiên như nổ tung bởi muôn vàn tiếng chửi bới của các nhân tuyển bên trong.
“Đồ vô sỉ”
“Đồ đê tiện”
“Lấy nhiều thắng ít! Không phải anh hung hảo hán!” Nhân tuyển của phòng
thí nghiệm huyết mạch mắng chửi xối xả vào đội ngũ của Tái Lôi đang đứng đó hoan hỉ với chiến tích của mình.
Nhưng Tái Lôi là ai chứ, Đại tỷ đầu của căn cứ đồng thau, nàng sao cam
phận bị chà đạp như vậy :”Các ngươi điên rồi à, các người có bị mù hay
không mà nhằm vào 1 phụ nữ yếu liễu đào tơ như ta mà mắng anh hùng này
anh hùng kia, các người có giỏi thì chuyển giới đi rồi xuống đây phân
cao đọ thấp với nhân gia~!” Tiếng Tái Lôi vang ầm ầm đáp trả phòng thí
nghiệm huyết mạch.
Trong khi đó Phí lão đầu đang vò đầu bứt tai mà gào khóc không thôi :”Xong rồi, hết rồi, kinh phí của ta, tiền của ta…….”
Ở nhóm của Mặc Tử Ngư
“Đồ ngu xuẩn! Không biết từ chạy viết như thế nào à, nhắm hướng bên trái mà chạy, bên đó có đường thoát, chạy vòng quanh 1 chút không phải là
sang hiệp thứ 2 rồi sao ?”
“Ta đánh giá hắn quá cao rồi, sớm biết thế này đã đặt cửa hắn thua trong 3 hiệp rồi ~!”
Trên mặt Mặc Tử Ngư nụ cười khả ố đang nở hết cỡ vì trúng quả đậm, nước
miếng thì chảy ầm ầm, đầu óc thì đang bay bổng với các mỹ nữ thanh lâu
trong các ổ nhền nhện ở nhà nghỉ Thiên Hoa lữ quán, mồm thì không khỏi
ngoạc tới tận mang tai hoàn toàn che lấp khuôn mặt của hắn :”Đại tỷ đầu
thật là lợi hại, chỉ có đám đần bảo thủ các người là ngu dốt mà thôi, ha ha ha ha, quả nhiên ta là vua đánh cược mà! Nhanh lên nào, các chú mau
đem tiền nộp cho anh nào !”
“Xong rồi, đáng chết thật! Tiền trợ cấp tháng này không còn xu nào nữa rồi! Lần sau lại đánh cuộc tiếp, ngộ sẽ páo trù “
Ta giúp ngươi báo thù.
“Theo quy củ cũ, người thắng mời khách, nếu lão đại là người thắng, vậy
chúng ta nhanh chóng xếp hàng đi tới đại khách sạn Hào Sinh mà ăn chơi
nhảy múa thôi !”
“Đánh rắm~!” Mặc Tử Ngư không chút chú ý hình thức của mình mà chửi ầm
lên. “Có chút tiền đó còn chưa đủ cho chúng ta vào đó húp bát canh!
Ngươi muốn chúng ta vào đó húp xong bát canh rồi ở lại rửa bát quét nhà
để chuộc thân sao~!”
“Có thể ăn cơm Bá Vương không nhỉ ?”
Ở nhóm của Mặc Vô Úy
Mặc Vô Úy vuốt cằm lẩm bẩm :”yếu đuối như thế thật là làm người khác thất vọng mà, đêm nay huấn luyện tăng gấp bội”
Tất cả học viên đang đứng phía sau hắn ngây người ra, bọn họ đều nghĩ
rằng tai mình nghe nhâm, trong đống học viên còn có kẻ dũng cảm thu hết
dũng khí mắt long lanh miệng thỏ thẻ :”Đại nhân, hắn yếu đuối như vậy
liên quan gì tới chúng ta đâu chứ ?”
Mặc Vô Úy lắc đầu :” Đúng là không có chút nào quan hệ với chúng ta ~”
“Vậy tại sao chúng ta lại phải tăng huấn luyện gấp bội chứ?”
“Ta chỉ nghĩ thế thôi, ngươi thích có ý kiến à?” Mặc Vô Úy nhìn hắn chằm chằm như thể đang nhìn 1 mỹ nữ ê lệ.
“ Không có, ý nghĩ này của đại nhân quả thật là 1 ý tưởng thiên tài....”
“Đúng thế chứ !?”
“Không, không, không, không phải đâu, ngài đứng nghe nó chém gió”
Các học viên đứng dưới nhao nhao cả lên, mắt thì xị lại, nước mắt nước mũi đã giàn dụa trên mặt.
Chòm sao Kinh Ngư.
Mặt trời lên cao chiếu những vạt nắng vào trong phòng, ở trong phòng nghỉ nho nhỏ trên lầu có 2 người đang nằm.
Âu Dương Thạch mơ màng mở mắt từ từ, sau đó vội vàng lục tục bò dậy lay
lay Trác Ngạn đang ngủ bên cạnh “A Ngạn, nhanh dậy đi! Phải làm việc
rồi!”
Trác Ngạn đang trong giấc uyên ương hồ điệp lơ mơ lầm bầm :” để ta ngủ thêm tí nữa nà ….”
Sau đó hắn lại cuộn tròn người tiếp tục ngáy o o.
Âu Dương Thạch liếc nhìn thời gian đã muộn lắm rồi, không thèm cù nhầy
với tên trì độn này nữa, trực tiếp vác Trác Ngạn trên vai vội phóng ra
ngoài. Trác Ngạn bị Âu Dương Thạch cuốn kín trong chăn vác trên người
chạy như điên trên đường nhưng vẫn an lành ngủ cực ngon, nước miếng vẫn
đang chảy vòng quanh miệng hắn kéo dài mang theo tư vị khó tả của người
dân đứng 2 bên đường đang chỉ chỏ.
2 tên đần này vốn là trốn từ chòm sao Bạch Dương ra ngoài, cả 2 đều
không có chút kinh nghiệm nào trong việc phiêu bạt giang hồ, sau khi
phải đi làm đủ thứ nghề từ khổ cực đến khổ cùng cực cũng bò tới được
chòm sao Kình Ngư, lúc này đây đã tiêu hết tiền bạc dành dụm được. Hơn
nữa tinh môn thông từ chòm sao Kình Ngư tới chòm sao Sài Lang đã bị
phong tỏa. Cả 2 rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đành phải sống kiếp
công nhân ngày đi bốc vác tối đi rửa chén bát sống qua ngày chờ tinh môn khai thông trở lại.
Âu Dương Thạch cuống cuồng chạy như ăn cướp vọt thẳng vào trong tửu lầu.
Quản gia trong tửu lầu nhìn thấy Âu Dương Thạch đang vác Trác Ngạn trên
vai hắn lắc đầu ngán ngẩm :”Đại Thạch à Đại Thạch, người anh em của
ngươi lười quá mà, tốt nhất là chú sớm tìm 1 cô nương xinh xinh hiền
hiền nào đó mà lập gia đình sống cuộc sống hạnh phúc đi, đừng để hắn
liên lụy ngày qua ngày thế này nữa chỉ tốn tiền nuôi hắn thôi.”
Trên mặt Âu Dương Thạch nở nụ cười tươi hết cỡ có thể :”Chúng ta còn nhỏ mà lão bản”
Lời chưa hắn hắn đã tung Trác Ngạn đang nằm trong chăn lăn tới bồn giặt đồ rồi xả nước hết cỡ có thể.
“AAAAA~!” Trác Ngạn đột nhiên hét lên thảm thiết như gà bị chọc tiết.
Những người xung quanh vốn đã coi cảnh này hàng ngày nên ko buồn ngó ngàng tới cả 2.
Phành, một cái bồn rửa cực lớn bay tới trước mặt Trác Ngạn, bên trong là từng khỏa thịt được xếp đều tăm tắp thành cả 1 núi thịt nho nhỏ. Ở bên
cạnh bồn rửa bên cạnh còn có 1 đống que trúc lớn để xiên thịt đem nướng.
“A Ngạn, mau xâu thịt đi nào, làm nhanh còn đi kiếm voucher giảm giá”
Âu Dương Thạch thấy Trác Ngạn đã tỉnh rồi cũng vội vàng đi làm công việc của mình. Những người khác nhìn về phái Âu Dương Ngạn với thái độ rất
tốt, tên tiểu tử này chăm chỉ chịu khó, tính tình lại rất tốt, chưa bao
giờ lười biếng cả, có việc gì cũng đều tranh làm với mọi người. Nếu
trong nhà mình mà có con gái thì đã làm mối gả cho Âu Dương Thạch rồi,
trong đầu các đại bá thái thịt đến các đại tẩu rửa thịt đều mong mỏi có
ông con rể chăm chỉ kiểu mẫu như thế này.
Nếu so với hắn Trác Ngạn trong mắt bọn họ kém hơn rất nhiều, đã lười
biếng thì thôi lại còn gian manh làm ít giờ lại lươn lẹo trốn việc, đầu
óc tuy linh hoạt nhưng mà không phải người kiên trì.
Bị nước lạnh tạt làm ướt nhẹp người, Trác Ngạn lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhìn thấy núi thịt đang lắc lư trước mặt hắn thì cau mặt lại
như vừa bị một cái tát đau đớn của khuê nữ nhà ai đó, tiện tay hắn rút
lấy một que trúc bên cạnh không thèm nhìn cứ thế nhằm vào núi thịt trước mặt mà đâm mà chọc.
Phốc. Phốc. Phốc.
Năm khối thịt xuyên trên que trúc đều tăm tắp theo tiêu chuẩn định trước 1 béo 4 gầy.
Phốc. Phốc. Phốc.
Hắn thờ ơ đâm đâm chọc chọc, mỗi que trúc xiên thịt với tiêu chuẩn 1 béo 4 gầy nhanh chóng được hắn xử lý mà không tốn nhiều sức, núi thịt trước mặt hắn nhanh chóng biến mất, bên cạnh hắn lúc này các xiên thịt đã đều tăm tắp xếp hàng chờ chuyển sang phòng thịt quay mà thôi. Trác Ngạn thở dài ngao ngán nhấc thịt chuyển sang phòng quay thịt.
Mới sáng sớm mở mắt ra tìm đâu ra người ăn thịt quay cơ chứ, nhưng mà
người ăn sáng xong ngồi uống trà thì lại nhan nhản nhìn đâu cũng có.
“Đường Thiên kia thật là lợi hại à, ngay cả hoàng kim võ giả cũng có thể giết chết, quả thực rất là mạnh mẽ mà”
Đường Thiên……
Trác Ngạn đang đi lập tức vểnh tai lên hóng hớt thiên hạ đồn thổi tin tức như trâu trên đồng vểnh tai nghe sáo diều
“Đúng thế, đúng là xuất quỷ nhập thần, ai có thể được hắn lại chạy tới chòm sao Tiên Nữ chứ”
Chòm sao Tiên Nữ.!.
Ánh mặt Trác Ngạn lúc này sáng rực, trong lòng mừng như điên, suýt nữa
vui quá mà khóc làm cho người đi qua nhìn thấy hắn lại tưởng tượng hắn
được lão bản tăng lương mà sung sướng.
Người cuối cùng mang theo xâu thịt đã về rồi.
Khi Đường Thiên trở lại Tam Hồn Thành, người đầu tiên đón hắn là Tái
Lôi, Tái Lôi lúc này xuân phong rạng rỡ làm cho không ít ánh mắt cứ lúng liếng theo điệu chạy của nàng.
“Tiểu Đường Đường cuối cùng cũng sắp xếp được thời gian để gặp tỷ tỷ rồi sao ? Không phải là nhớ tới tỷ tỷ rồi đó chứ ? Đến đây nào, đén với
vòng tay của tỷ tỷ nào để tỷ tỷ nhìn xem nào Tiều Đường Đường có gầy đi chút nào không ?”
Tái Lôi đong đưa cặp mắt phong tình vạn chủng nhìn lại Đường Thiên, hiển nhiên lúc này đây tâm tình của nàng đang rất tốt.
Đường Thiên giật nảy mình nhìn vòng tay mở rộng của Tái Lôi mà trong rét run cảm giác lúc này của hắn còn kinh khủng hơn cả việc phải đối phó
với hoàng kim võ giả, hắn vội vàng triển thân tránh vội khỏi ma chưởng
đang mở rộng của Tái Lôi.
Đúng lúc này mọi người cũng dồn dập đi tới. Đại lão bản về rồi, dù lúc
này ai đó đang bận bịu chuyện gì đó cũng dừng hết lại vội vàng xấp ngửa
chạy ra chào đón Đường Thiên.
Tái Lôi, Tỳ Bà, Đinh Đang, Phí lão đầu, Đường Sửu đều cùng nhau tới đón mình cơ à, mà chờ chút Binh đại thúc đâu rồi nhỉ?
“Này, Binh đại thúc đâu rồi? Hắn đang bận gì sao?” Đường Thiên thấy kỳ quái vội hỏi.
Đường Sửu bẩm báo :”Đại nhân, Binh đại nhân đang bận bịu trong việc dạy học ở Thiên Võ Lang Viện”
“Thiên Võ Lang Viện? Đó là cái gì?” Đường Thiên ngơ ngơ không hiểu.
Đường Sửu vội đem sự việc trong thời gian Đường Thiên vắng nhà mà khai báo lần lượt.
Sắc mặt Đường Thiên trở nên tái nhợt, Thiên Võ Lang Viện, đại sảnh năng
lương…… Phản ứng đầu tiên của hắn chính là sờ túi mình. Trong lòng hắn
lúc này thầm kêu khổ không thôi :” Mình ra ngoài hì hục kiếm tiền trong
khi bọn này ở nhà chỉ giỏi tiêu tiền thôi”
Cái đám hỗn đản khốn kiếp này~!”
Tiền mình còn chưa được cầm nóng tay, thế mà đám hỗn đản này đang mang đi tiêu xài rồi.
Đường Thiên hạ quyết tâm trong lòng, khi thấy đám gia hỏa này nhất định
phải giáo huấn cho chúng một trận nên thân để chúng ta mình đã khổ cực
gom tiền ra sao.
Những người khác thật là vất vả mới tìm được Đường Thiên, lúc này tất cả chỉ muốn tranh nhau báo cáo thật tốt lấy điểm trong mắt của lão bản để
sau này xin kinh phí tài trợ dự án được dễ dàng. Tên nào mặt mũi cũng
hăm hở vác theo 1 đống giấy tờ sổ sách lao tới trước mặt Đường Thiên với suy nghĩ tiền lão bản sẽ dành cho ta nhiều hơn cho ngươi. Nhân viên
giỏi là nhân viên phải biết báo cáo với lãnh đạo thanh tích của mình tốt như thế nào.
Tất cả chung suy nghĩ nhưng Phí lão đầu đã nhanh chân mà trình bày tiến
độ hoàn thành 92% Thiên Võ Nguyệt Lang huyết mạch, khi Đường Thiên nghe
mức tiền tới 50 ức tinh tệ thì lúc này Phí lão đầu trong mắt hắn quả
thực là 1 bậc hào kiệt tuấn tú, phong độ hào sảng, hắn không tiếc nước bọt mà ban khen cho Phí lão đầu, làm cho Phí lão đầu cười còn hơn Liên
Xô.
Khi Đường Sửu báo cáo tình hình chiến đấu làm cho Đường Thiên chú ý.
Vẻ mặt Đường Thiên trở nên trầm tư hiếm có:”Lưu Phong đoàn? Bọn chúng vì sao lại tấn công chúng ta?”
Đinh Đang giải thích ngay:” Bọn chúng là bị người khác xui khiến, có
người âm thầm đem tình báo của chúng ta nói cho chúng. Cùng ngày khi bọn chúng tấn công có vết tích của không ít võ giả lẻn vào, có người ẩn núp trong chỗ tối. Hiện tại chúng ta vẫn chưa kiểm tra được lai lịch của
bọn chúng.!.”
“Không cần tra xét.” Tái Lôi đắc ý nói :” Ta biết rõ chúng là ai rồi”
Ánh mắt mọi người đồng thời đều nhìn về phía Tái Lôi.
“Các người quên là trên tay ta có 1 tên tù binh sao.” Tái Lôi cười hì hì nói.
“Là ai?” Giọng nói âm lãnh của Binh vang lên từ phía sau mọi người, hắn
đi tới đúng lúc nghe được lời của Tái Lôi nói ra, không kìm được buột
miệng nói ra.
Tái Lôi nói: "Là chòm sao Xà Phu."
Chòm sao Xà Phu
Sắc mặt của Binh đại biến :” Ngươi chắc chắn chứ?”
Vẻ đắc ý trên mặt Tái Lôi được thay thế bằng vẻ thật thà:”Ừ đúng thế,
hắn tên là Đoan Mộc, là thủ hạ của Hoắc Phu Mạn(Hoffman) công tước ở
chòm sao Xà Phu, Đinh Đang biết rõ người này chứ ?”
"Binh khí giá?" Đường Thiên hỏi lại như thể mình vừa nghe nhầm.
Đinh Đang vội giải thích :”Đoan Mộc là 1 thích khách rất nổi tiếng, bài
danh trên Thiên Bảng của hắn là 3222. Hắn có thiên phú và trực giác khác thường với các loại binh khí, bất luận là vũ khí nào trên tay hắn đều
có thể phát ra uy lực kinh người, lâu ngày thành quen mọi người gọi hắn
là 【 binh khí giá 】 "
“Am hiểu toàn bộ các loại binh khí, như thế thì lợi hại quá rồi ~!” Vẻ
mặt Đường Thiên tán thán không thôi, loại năng lực như thế này quả thực
là không thể tưởng tượng nổi.
“Đầu óc hắn phi thường bình tĩnh quả quyết, chiến tích của hắn rất huy
hoàng, không có thấy chút nào dính dáng tới công lao của Hoắc Phu
Mạn(Hoffman).” Đinh Đang nói tiếp:”Bất quá, nếu như Hoắc Phu Mạn
(Hoffman) có dính dáng tới chút công lao đó thì cũng có gì là kỳ quặc
hết. Tên công tử kệch cỡm lần trước bị Tái Lôi tỷ đầu với lão bản đùa
cợt đó chính là con trai của Hoắc Phu Mạn (Hoffman).”
Đường Thiên chú ý tới biến hóa trên mặt của Binh, hắn biết rõ là Binh
đang lo lắng điều gì, tiến tới an ủi nói vài câu :”Đại thúc, người không cần quá lo lắng, Xà Phu binh đoàn tuy rằng lợi hại, nhưng cũng lâu như
vậy rồi bọn họ sớm cũng đã suy thoái rồi. Hiện tại chòm sao Xà Phu cũng không còn hùng mạnh như trước kia nữa rồi, Xà Phu binh đoàn cũng không
còn 1 trong 3 binh đoàn hùng mạnh nhất của Thiên lộ nữa rồi”.
"Ừ, ngươi nói rất đúng." Binh khôi phục lại sự bình tĩnh của mình gật gù đồng tình với hắn, Binh chợt chuyển sang đề tài khác :”Ngươi rảnh rỗi
nhỉ có cả thời gian đi tới đây rong chơi hưởng thụ? Sự tình bên Tiên Nữ
thành đã xử lý hết chưa?”
“Không phải”. Đường Thiên lắc đầu :” Ta tới hỏi xem Đinh Đang tình hình
bên ngoài như thế nào. Ta không muốn mất quá nhiều thời gian ở chòm sao
Tiên Nữ, ta muốn đi tới chòm sao Nam Thập Tự.”
“Đại nhân muốn đi tới đó như thế nào đây?” Đinh Đang hỏi lại hắn.
“Ta đã kiểm tra tinh đồ, theo như hướng dẫn của chòm sao Tiên Nữ có thể
tiết kiệm không ít thời gian, tiền bạc và 1 số thứ khác. Ta chỉ cần tiến nhập chòm sao Orion là đã tiến nhập vào Xích Đạo Thập Điện. Theo đó từ
Xích Đạo Thập Điện tiến nhập quá 12 cung hoàng đạo có rất nhiều lựa chọn khác nhau…..” Đường Thiên bắt đầu đếm ngón tay tính toán.(cởi tất ra
đếm đầu ngón chân mặc kệ mùi hôi chân bay khắp phòng và tiếng la hét
kinh hoàng của Tái Lôi, Đinh Đang và Tỳ Bà)
Binh cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn :”Chúng ta chỉ cần đi tới chòm sao Thủy Bình”
“Chòm sao Thủy Bình?” Đường Thiên sửng sốt hỏi lại.
“Ừ, chỉ cần đi tới chòm sao Thủy Bình là chúng ta có thể về được chòm sao Nam Thập Tự.” Binh khẳng định 1 cách chắc chắn.
“Thật hay giả đó.?. Ngươi không nên vì nhớ tới mấy em chân dài ở chòm
sao Thủy Bình mà lại lú lẫn rồi đó chứ !?!” Đường Thiên mang vẻ mặt đầy
hoài nghi đầy vẻ bất tín nhiệm nhìn lại Binh.
Binh sa sầm mặt lại trầm giọng nói “ Ngươi phải tin tưởng ta!?!”
Nhìn Binh nói như là còn có hàm ý khác, Đường Thiên không có phản đối,
hắn quay lại nhìn về phía Đinh Đang:” Vậy chúng ta sẽ đi tới chòm sao
Thủy Bình”
“Tình huống hiện tại không quá tốt.” Đinh Đang trầm ngâm nói :”Chòm sao
Sư Tử cùng Quang Minh võ hội vừa mới bắt đầu 1 trận đại chiến, số hoàng
kim võ giả của Quang Minh võ hội chết trận đã vượt qua 16 người. Quang
Minh võ hội đang không ngừng chiêu binh mãi mã triệu tập lực lượng, nếu
như lão bản muốn rời đi, tốt nhất là nên làm sớm đi thôi. Ta cùng Tỳ Bà
đã có trao đổi với nhau, theo cách trên mà nói, Xích Đạo Thập Điện là
phụ thuộc vào 12 cung Hoàng Đạo, chỉ sợ ngọn lửa của chiến tranh sẽ tan
tới Xích Đạo Thập Điện trước tiên sau đó mới lan tràn sang chỗ khác, vì
thế nếu đi nên đi ngay, nếu để đến lúc đó chỉ sợ muốn đi cũng không đơn
giản.”
Đường THiên đau đầu vì vấn đề này, chuyện này đơn giản vậy đã trở nên khó khăn rồi.
Binh thấy thế đề nghị :”Chúng ta còn phải chú ý phân tích toàn bộ tình
hình, đúng rồi Tỳ Bà và Đường Sửu, 2 người các ngươi tới làm chủ trì hội nghị. Chúng ta sẽ tiếp tục đem các mặt tiến độ khác giới thiệu qua 1
lần, qua đó các ngươi có thế có cái nhìn tổng quan để đưa ra phương án
tốt nhất”
Đường Thiên nghe vậy gật gù, lập tức đồng ý với phương án này. Hắn hoàn
toàn không có chút nào tin tưởng đối với đầu óc của chình mình trong
chuyện này.
Đã như thế này, tốt nhất là nghe nhà thông thái nói xem phải như thế nào mới tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT