Trong bóng tối, Lưu Trung Quang đang chậm rãi đếm những khí tức ẩn núp trong bóng tối.
Một, hai, ba... mười chín!
Khuôn mặt y thật thà chất phác cũng phải tỏ ra quái lạ, thầm nhủ trong
lòng, ai ya, thật không được rồi! Cái trang viên này không lớn, vậy mà
lại có mười chín người mai phục, ực, thêm cả mình nữa là hai mươi rồi.
Lưu Trung Quang líu lưỡi, trong lòng hơi chút hưng phấn, đã lâu không
gặp tình huống thế này. Y là học sinh mà trên đường du lịch A Đức Lý An
(Adrian) thu nhận lấy, tính tình thành thật trung hậu. Cuộc sống thường
ngày của A Đức Lý An (Adrian) đều là y phục dụng. Học với lão sư một
thời gian không ngắn, thực lực của y cũng không phải là chuyện đùa.
Thiên phú của ý cũng không tính là tốt, nhưng mà A Đức Lý An (Adrian)
kiên trì, dạy đâu chắc đấy. Những gã ẩn núp trong bóng tối kia khí tức
nhiều khi như có như không, núp một lần khoảng hai cái tiếng đồng hồ.
Trong cái hai tiếng đồng hồ, có sáu người bỏ đi thì lại có bảy người tới.
Trong mười chín người có tối thiểu năm tên thực lực sàn sàn giống như y. A Tú nói cho y một chuỗi tên người, tên hiệu. Y có thể đoán được ba
tên.
Tên gọi là Độc lang sát thủ, Sầm Đăng, Thiên bảng bài danh, thứ 3112 danh.
Đảo ảnh kiếm khách, tên thật không rõ, Thiên bảng bài danh, thứ 3109 danh.
Hắc mộc nhân, tên thật không rõ, Thiên bảng bài danh thứ 3106 danh.
Ai ya, đây quả thực chính là Thiên bảng top 3100 đại tụ hội a!
Trong lòng Lưu Trung Quang tán thán, bài danh của y là 3098, cảm thấy
rất thú vị. Tuy nhiên, y càng thêm cẩn thận, đừng nhìn y là người xếp
hạng cao nhất mà lầm, trong trường hợp gặp ba tên khác thì phỏng chừng y sẽ chết rất thảm.
Y am hiểu chính là quyết đấu một chọi một, ở cái chỗ đưa tay không thấy
năm ngón y sẽ rất bị động. Trong lòng so sánh một hồi, phỏng chừng trong ba người này, hắc mộc nhân tỷ lệ thắng cao nhất, thứ nhì là đảo ảnh
kiếm khách, Sầm Đăng là thứ ba.
Về phần những khí tức y phán đoán không ra thì không dễ nói rồi.
Y cứ nhàn nhã mà trêu đùa những người này, cũng là bởi vì y không cần
phải động thủ. Những người ẩn núp chỉ theo dõi mà thôi. Từ khi Tháp Đốn
tướng quân đưa rương bí bảo hoàn thành đến trang viên, tự nhiên tại đây
có vô số ánh mắt.
Công việc chán như vậy mà y đã thấy hơn vài ngày. Nhưng mà bầu không khí đêm nay, mơ hồ y có dự cảm đêm nay sẽ không yên ổn.
Đến y cũng thấy chán thì những kẻ kia chắc cũng nản cực điểm. Ngay từ
đầu, mọi người đều cẩn thận, không muốn trước động thủ bộc lộ bản thân.
Nhưng mà thời gian trôi qua, rất nhiều người đã kiềm chế không được.
Lưu Trung Quang chỉ là ngồi yên xem kịch vui.
Nếu có người đủ sức cướp bí bảo đi, đối với bọn họ mà nói thì không thể
tốt hơn. Phía sau Đường Thiên có Sài Lang tọa, An Đức Lệ Na (Andrew
Lina) và Tháp Đốn đại biểu cho Tiên Nữ tọa, bọn họ đương nhiên không thể động thủ. Nếu rơi vào tay đạo phỉ, bọn họ không cần phải cố kỵ cái gì
nữa.
Thế nhưng Lưu Trung Quang cảm thấy không dễ dàng như vậy, A Tú cũng không tin tưởng những gã nấp trong bóng tối có thể đắc thủ.
A Tú đánh giá Đường Thiên phi thường cao, cái này cũng làm cho Lưu Trung Quang rất hiếu kỳ. Tuy rằng y theo tiên sinh thời gian rất dài, nhưng
mà đối với bản lĩnh A Tú thì trong tâm trí rất bội phục.
Bỗng nhiên, một bóng mờ mắt thường cơ hồ khó nắm bắt, lặng lẽ tới gần trang viên.
Tinh thần Lưu Trung Quang rung lên, là đảo ảnh kiếm khách!
Cuối cùng nhịn không được muốn xuất thủ rồi sao?
Đảo ảnh kiếm khách động thủ, tựa như một ngòi nổ, lập tức làm cho rất
nhiều võ giả ở trong tối chỗ chỉ nhìn xem sao, cũng không ước mà đồng
loạt động thủ. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng xé gió không dứt bên
tai.
Lưu Trung Quang rất mong đợi, nghe nói thực lực Lăng Húc và Hạc cũng rất mạnh.
Trong nháy mắt, hơn mười bóng đen bay ra, người nọ phòng bị người kia
nên vẫn duy trì cự ly an toàn. Lưu Trung Quang nhìn thấy trên bức tường
bao quanh trang viên, thoáng cái đứng đầy người.
Tháp Đốn tướng quân tuy rằng không gióng trống khua chiêng, nhưng mà vị trí phòng để bí bảo không thoát khỏi tầm mắt mọi người.
Phanh!
Cửa gỗ trong nháy mắt tan tành, gỗ vụn tung bay lóe lên hàn mang, giống như ngôi sao.
Trong nháy mắt, hàn mang bạo nở, vô số hàn mang như hạt mưa cuốn lấy những người phía trước.
Mấy tên võ giả bất ngờ không kịp phòng bị đều kêu thảm thiết một tiếng,
một người ngực bị xuyên thủng, một người khác bụng dưới bị thủng một lỗ. Nhưng nhiều võ giả đã chuẩn bị từ trước, dồn dập ra chiêu đón đỡ.
Leng keng keng!
Những thanh âm như mưa không dứt bên tai.
Ở một phương hướng khác, mấy tên võ giả bị Hạc cuốn lấy. Thân pháp Hạc
linh động tiêu sái, như hắc hạc vũ không, kiếm pháp xuất quỷ nhập thần,
lấy một địch ba, vậy mà lại không rơi xuống hạ phong.
Cặp mắt Lưu Trung Quang lóe lên, tuy rằng đã sớm nghe nói thực lực hai
người xuất chúng, nhưng mà tận mắt nhìn thấy vẫn còn bị thực lực Lăng
Húc và Hạc làm cho khiếp sợ.
Thương mang của Lăng Húc giống như nộ triều, vô số hàn mang lấp lánh,
làm cho người ta sinh ra cảm giác không chỗ có thể trốn. Đảo ảnh kiếm
khách trong cái này phiến thương hải giãy dụa phiêu phù, có chút chật
vật.
Nhưng mà dù sao thực lực đảo ảnh kiếm khách hùng hậu, có kinh nghiệm.
Lúc ban đầu không thích ứng nhưng về sau y nhanh chóng ổn định trận
cước. Kiếm pháp Đảo ảnh kiếm khách phi thường khác lạ đặc biệt, mỗi một
kiếm đều sinh ra đảo ảnh, lúc thực lúc ảo, chân giả khó phân.
Trong không trung vọng đến hai tiếng kêu thảm thiết của hai gã võ giả chết dưới kiếm Hạc.
Một gã võ giả xông ra, thực lực hiển nhiên cao hơn hai tên kia, Lưu
Trung Quang liếc mắt nhận ra đó là Độc lang Sầm Đăng. Độc lang Sầm Đăng
là một võ giả có danh vọng, gã thường độc lai độc vãng, chưa bao giờ hợp tác cùng ai, điều này cho thấy năng lực của gã phi thường toàn năng.
Ngắn ngủi mấy chục chiêu, đao pháp Sầm Đăng đổi đến bảy tám loại vũ kỹ
hoàn toàn bất đồng. Đẳng cấp vài loại đao pháp đều không cao, nhưng mà
trong tay Sầm Đăng toát lên uy lực kinh người, hơn nữa sinh ra rất nhiều biến hóa làm người khác phải tán dương.
Lưu Trung Quang xem cảm thấy thập phần thỏa mãn, cao thủ cấp bậc này tranh đấu không phải là lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
Thực lực Đảo ảnh kiếm khách và Sầm Đăng không gây bất ngờ cho nhiều
người, thế nhưng Lăng Húc và Hạc đánh tới mấy chục chiêu vẫn không rơi
xuống hạ phong làm cho Lưu Trung Quang phi thường kinh ngạc.
Bài danh của Lăng Húc và Hạc đã bị đánh giá thấp rồi.
Bỗng nhiên, Lưu Trung Quang phát hiện có vài luồng năng lượng ba động,
một lát sau, y mới phản ứng được, không khỏi bật cười khanh khách. Hóa
ra trong màn đêm có người đang dùng bí bảo ghi chép hình ảnh chiến đấu,
chuyện gì chưa bàn tới chỉ riêng tiêu thụ hình ảnh trên thị trường cũng
đã là tuyệt hảo.
Lực chú ý của Lưu Trung Quang nhanh chóng bị chiến trường hấp dẫn.
Dư quang khóe mắt Lưu Trung Quang liếc một đoàn hắc vụ, con ngươi không
khỏi co rụt lại, hắc mộc nhân! Hắc mộc nhân đang lao tới gian phòng để
bí bảo, ý đồ rất rõ ràng.
Cả người Hắc mộc nhân bao phủ một đoàn hắc vụ trôi nổi có mấy phần lục sắc, kia là【 hắc mộc chướng 】nổi danh, kịch độc vô cùng.
Hắc mộc nhân không biết từ nơi nào có được một bộ vũ kỹ truyền thừa hệ
mộc, tu luyện ra loại vũ kỹ quỷ dị vô cùng. Chỉ cần nhiễm phải chút Hắc
mộc chướng, nó sẽ chui vào trong cơ thể, không có thuốc nào cứu được.
Thế nhưng, lúc này con mắt nhìn chằm chằm vào bí bảo quá nhiều, Hắc mộc nhân muốn thu vào tay há lại dễ dàng như vậy?
Trong bóng tối không biết có ai hô câu: "Dùng ám khí!"
Tức thì vô số ám khí, phô thiên cái địa, bắn nhanh hướng Hắc mộc nhân.
Những ám khí này đều bao phủ các loại quang mang, có loại vẽ trong không trung quang ngân thẳng tắp, có loại vẽ đường cong quỷ dị, nhưng tất cả
đều hướng về phía Hắc mộc nhân.
Tràng diện tráng lệ đến cực điểm.
Hắc mộc nhân cũng bị mưa ám khí hù dọa giật nảy, vội vàng xuất thủ đón đỡ.
Leng keng keng!
Hỏa hoa văng ra tung tóe!
Những ám khí này tuy rằng không ít, nhưng mà trình độ ám khí của mọi
người trong trường đều bình thường. Thanh thế lớn hơn uy lực rất nhiều,
Hắc mộc nhân nhanh chóng nhận thấy được điểm này, tức thì yên tâm hẳn.
Bỗng nhiên, một tiếng rít bén nhọn bao phủ toàn trường.
Một đạo ngân quang thẳng tắp cắt ngang tầm mắt mọi người.
Thật nhanh!
Sắc mặt Lưu Trung Quang đại biến, y thấy rõ ràng đó là một ngân tiễn!
Đây là tiễn thuật sắc bén nhất mà y từng gặp.
Hắc mộc nhân cũng ý thức được không ổn, nổi giận gầm lên một tiếng, hắc
vụ quanh thân kịch liệt co rút lại, hóa thành một hộ thuẫn màu đen.
Phanh!
Ngân tiễn bắn lên hộ thuẫn màu đen, đánh tan tại chỗ, nhưng mà lực lượng thật lớn đập lên người Hắc mộc nhân một tiếng trầm thấp rồi gã trực
tiếp văng ra ngoài.
Ai cũng không chú ý tới, một hư ảnh lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước cổ Hắc mộc nhân.
Tê!
Con mắt Hắc mộc nhân đột nhiên trệ lại.
Giữa yết hầu hiện lên một vết máu, trong nháy mắt huyết bọt từ cổ gã phun ra như suối.
Lưu Trung Quang biến sắc, ánh mắt y nhìn vào chỗ cách chỗ Hắc mộc nhân
đổ nhào xuống không xa, trên mặt đất có một cái động sâu chỉ to như ngón tay cái. Ttrong đầu y hiện lên một danh tự.
Vụ ảnh thủ, A Bỉ.
Không ngờ, trong vài khí tức y vô pháp phán đoán, vậy mà lại ẩn giấu một gã cao thủ ám khí cấp đại sư!
Vụ ảnh thủ A Bỉ là võ giả nổi danh ám khí hiện nay, chỗ độc đáo của gã
là dung hợp chân lực hành thủy và ám khí, hình thành phong cách vụ chi
ám khí như một phái riêng.
Vụ chi ám khí rất dễ ẩn giấu, phát động rất bất ngờ khó mà phát hiện. Về phương diện vũ kỹ ám khí gã có danh vọng cực cao, được rất nhiều võ giả ám khí tôn sùng, cho rằng gã là một trong đại sư ám khí đương đại.
Vừa ra tay, quả nhiên không giống tầm thường.
Hắc mộc nhân chết, tất nhiên trong chiến tích A Bỉ tăng thêm một cái tên huy hoàng.
A Bỉ xuất một chiêu vụ sát, chấn nhiếp toàn trường, trong khoảng thời
gian ngắn, không ai dám động. Mọi người đều căng như dây đàn, buổi tối
có một vị ám khí đại sư mai phục, đó là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên chi nha một tiếng.
Cửa phòng cất giấu bí bảo bị đẩy ra.
Biến cố đột hiện làm thần kinh mọi người khẩn trương cao độ, vô thức bắn hết ám khí đang cầm tay!
Đường Thiên vừa mới rồi hoàn thành tu luyện còn có chút thương cảm, ngây thơ mờ mịt mà đẩy cửa ra, mở cửa rất rộng, đột nhiên trước mắt sáng lên vô số quang mang, ám khí như hạt mưa bắn nhanh về phía hắn.
Đường Thiên giật mình một cái, con ngươi đột nhiên mở to, hai tay cơ hồ
theo bản năng đặt trước ngực, những ngày qua điên cuồng tu luyện vô số
lần Thiên Sách phá ma thủ, không chút suy nghĩ trực tiếp xuất thủ.
Mười ngón của Đường Thiên giống như hoa tươi nở rộ.
Một màn xuất hiện khiến người ta chấn động.
Ám khí tinh mịn như mưa, vẽ ra từng đạo quang ti, hai tay Đường Thiên
phảng phất như có ma lực, cực kỳ nhanh chóng kích thích những dây quang
huyền kia, vút qua.
Chùm quang ti cực chói mắt kèm theo tiếng rít ngân tiễn thê lương, mười
ngón như nước chảy mây bay tràn ra, trong nháy mắt ấn búng trên ngân
tiễn bảy lần, kình lực ngân tiễn hoàn toàn biến mất.
Ba cái hư ảnh vụ sát, bị đầu ngón tay bắn trúng biến mất vô tung.
Trong nháy mắt, quang ti khắp bầu trời đều trong bàn tay.
Rất nhiều rất nhiều các loại ám khí, từ trong tay Đường Thiên giống như
nước chảy rơi xuống mặt đất, phát ra một loạt thanh âm thanh thúy.
Leng keng đinh!
Âm thanh thanh thúy của ám khí va chạm với sàn nhà, trong đêm tĩnh mịch, rõ ràng có thể nghe.
Đường Thiên cầm một nắm ám khí lớn, thần tình mờ mịt, dưới sự phụ trợ
của màn biểu diễn hoa lệ như thế, mọi người chỉ cảm thấy vô cùng chói
mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT