Người dịch: nhatchimai

Người biên: Nhatchimai0000

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

A Minh là một gã thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi, nó gầy mà đen, tay chân có vẻ rất hoạt bát, trên gương mặt có một vết sẹo, làm cho nó có thêm mấy phần nhanh nhẹn, dũng mãnh.

Nó gật đầu, không nói năng gì mà cầm lấy cốt tiếu(còi bằng xương) treo ở trên cổ, hút không khí phình miệng (lấy hơi) đột nhiên khẽ thổi.

Tiếng còi chói tai, màng nhĩ như bị gai chọc, sóng âm vô hình mắt thường khó mà chụp bắt, khuếch tán ra bốn phía.

Bang bang phanh!

Rất nhiều cơ quan bị kích phát, nổ tung. Từng tia sáng rọi sáng bóng đêm tối.

Ma Địch công tử ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: "Thứ cốt tiếu!"

Dắc mặt Manh Huyền lão nhân nghiêm trọng, tiếng còi chói tai không chút nhạc cảm, nhưng lực phá hoại kinh người, cực kỳ hung hãn. Nếu không phải trong khoảng thời gian này, lão theo học Ma Địch, lý giải đối với âm luật hơn xa xưa, chứ không thì chắc hẳn không chống đỡ nổi tiếng còi.

Chân lực toàn thân lão vận đến cực hạn, xe đẩy phía dưới bộp một cái hóa thành bột mịn, thân thể lão lại giống như được sắt thép đúc thành, không chút động đậy. Hồ cung chậm rãi kéo trên cố cầm huyền, những tiếng khàn khàn bi thương,ồ ồ giống như nước chảy từ trên cây nhị hồ chảy xuôi mà ra.

Hai thanh âm hoàn toàn khác nhau giao phong kịch liệt trên không trung.

Con mắt A Minh sung huyết, hai mắt trợn tròn, vận chân lực toàn thân, cốt tiếu phát ra ba tiếng đoản âm gấp gáp.

Cơ hồ đồng thời, cổ tay Manh Huyền lão nhân run lên, cố hết sức để âm rung uyển chuyển, trầm thấp tới mức khó có thể nghe được.

Phanh, cốt tiếu ngậm trong miệng A Minh trong nháy mắt nổ tung, mặt đầy máu, ngửa mặt đổ xuống.

Tranh tranh tranh, cả người Manh Huyền lão nhân rung lên, nhị hồ cầm huyền đều gãy, sắc mặt lão xám trắng, thân hình chợt suy sụp, cầm phó phía sau vội vàng đỡ lấy.

"A Minh!"

Gã trung niên thất thanh kinh hô, khóe mắt muốn nứt, cuốn tới phía A Minh.

"Quỷ Tiếu Minh! Là Quỷ Tiếu Minh! Bọn họ là Lưu phong đoàn!"

"Lưu phong đoàn!"

Tiếng kinh hô đầy sợ hãi vang lên không ngừng.

Lưu phong đoàn, là một trong những phỉ đoàn mà danh tiếng bốc mùi xú uế nhất, thực lực của chúng mạnh mẽ, tung hoành Thiên lộ! Ngoại trừ hoàng đạo 12 cung chúng chưa từng nhúng tay ra thì đến Cự Xà tọa là một trong Xích Đạo thập điện cũng từng bị chúng uy hiếp.

Chúng tán tận lương tâm, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đã từng tàn sát. Lưu phong đoàn có sáu gã đầu trộm thực lực cực kỳ hung hãn, Quỷ Tiếu Minh là một trong số đó, xếp hạng thứ sáu.

Gã trung niên chợt lóe, xuất hiện bên cạnh A Minh, đỡ được người hắn, tay sờ mấy cái, trong lòng an tâm một chút, A Minh còn thở.

Sắc mặt gã âm trầm, bốn chữ được đẩy ra kẽ răng: "Một không lưu!"

Manh Huyền lão nhân là võ giả nổi danh nhất căn cứ, cũng là võ giả mạnh nhất, A Minh trọng thương, mà Nhị hồ âm của Manh Huyền lão nhân cũng hỏng, thụ thương không nhẹ, bây giờ căn cứ thanh đồng không có khả năng ngăn trở người của chúng!

Nhưng vào lúc này, một tiếng địch âm, như gió chui vào lỗ tai gã trung niên.

Gã trung niên khựng lại, bỗng dưng ngẩng đầu.

Trên đỉnh căn cứ có một vị công tử áo trắng bay bay, nhắm hờ mắt hoành địch đứng đó. Đồng địch vàng óng ở trong đêm, rực rỡ chói mắt.

Địch âm mênh mang, tao nhã trác tuyệt, bay về năm tháng xa xưa.

"Công tử Ma Địch!"

Trong đầu gã trung niên hiện lên một danh tự, khuôn mặt kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh, gã cười nhạt: "Chỉ là một Hồn tướng cũng vọng tưởng ngăn cản Lưu Phong ta sao?"

Lời còn chưa dứt, hai bóng đen vụt lên, giống như mũi tên rời dây cung lao thẳng tới Ma Địch.

Một người dáng như chim to, là lão ngũ Triển Bằng; một người như vụ như ảnh, là lão tứ Vụ Phong.

Ma Địch hồn nhiên không hành động gì, khuôn mặt ôn nhuận nhắm hờ, mang theo những hồi ức.

"Nhất sát Thiên phù không, nhị sát Vạn Nhận giảo, tam sát Địch thanh mạn, chư quân, xin nghe đệ tứ sát, Lạc niên hoa(dòng thời gian) ."

Thanh âm ấm áp, rơi vào trong tai mọi người, như gió nhẹ mùa xuân.

Mặt và con ngươi gã trung niên co rúm lại, buột miệng nói ra: "Nhất khúc thất sát!"

Ma Địch mỉm cười, khẽ vuốt đồng địch, một lũ khí tức từ trên môi hắn rơi vào bên trong lỗ địch. Một điểm lục quang, không biết từ nơi nào bay tới, lục quang giống như mầm mống đâm chồi nảy lộc, thành cây mầm nhỏ, cây mầm nhỏ càng lúc càng lớn, hóa ra là một gốc cây đào, trong nháy mắt, cây đào nở đầy đào hoa hồng nhạt.

Trong tiếng địch ưu mỹ, một lũ vụ khí không biết từ nơi nào bay tới, rơi vào hồng liên(sen đỏ), vụ khí cũng kỳ diệu, hình dạng đúng là một nữ tử uyển chuyển, nữ tử uốn lượn vòng eo, vừa múa vừa hát, hoạt bát tươi mát.

Đào chi yêu yêu(nét mặt vui vẻ ôn tồn), kỳ hoa sáng quắc.

Một cơn gió mạnh thổi tới, đào hoa rụng đầy dưới cội, hoa rụng rực rỡ.

Cho đến khi cánh hoa hồng nhạt, phiêu linh bay tới, mọi người mới như ở trong mộng chợt tỉnh, không khỏi hoảng sợ chuẩn bị né tránh. Thế nhưng là, những cánh hoa đào kia hoa không bay tới gần chúng đã biến mất trong không trung.

Mà khi mọi người nhìn rõ cảnh sắc bên trong thì không khỏi giật nảy mình.

Bên trái thân thể Triển Bằng hoàn hảo không tổn hao gì, bên phải thân thể lại khô héo không có nửa phần sinh cơ, mắt thấy khí tức đã tuyệt.

Cánh tay phải Vụ Phong biến mất toàn bộ, tiên huyết đáng sợ từ vết thương chảy thẳng ra, nửa người hắn ướt sũng tiên huyết. Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, oán độc mà nhìn Ma Địch, không nói một lời.

Ma Địch có chút ngạc nhiên, gật đầu, khen ngợi: "Niên hoa dịch thệ, vô ảnh vô hình, có thể từ trong đệ tứ sát thoát ra, đến cả năm xưa cũng ít gặp được, bội phục!"

Hắn tựa như vũ giả kết thúc bài biểu diễn, cẩn thận tỉ mỉ khom mình hành lễ biểu hiện biết ơn.

Chỉ tiếc, bản thân không hoàn toàn khôi phục, chỉ khôi phục đến đệ tứ sát...

Ma Địch có chút tiếc nuối, chân lực trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn. Khi hắn ngẩng đầu thì trên mặt thực vẫn là dáng tươi cười ôn nhuận như ngọc: "Cửa ta đã xong, mọi người xin cứ tự nhiên."

Toàn trường yên tĩnh vô thanh, mọi người đều bị Lạc niên hoa của Ma Địch quỷ thần khó lường chấn trụ.

Trong bóng đêm, vị công tử không nhiễm một hạt bụi nhỏ, cứ vậy mà biến mất trong màn đêm.

Tại một ngóc ngách khác Tam Hồn thành, mấy ánh mắt đang quan tâm trận chiến đấu này.

"Không ngờ có thể tận mắt trông thấy phong tư công tử Ma Địch, quả nhiên chuyến đi này không tệ." Một vị nam tử thân mặc trường bào cảm khái: " Nhất khúc thất sát trong truyền thuyết, thần hồ kỳ kỹ, hôm nay đã thấy quả là sống không đáng tiếc!"

"Không có việc gì, chờ chúng ta bắt được Ma Địch, ngươi có thể chậm rãi lĩnh giáo kia cái gì Nhất khúc thất sát!" Thần sắc một gã nam tử thanh niên âm lãnh hừ lạnh.

Nếu như Đường Thiên ở đây nhất định sẽ nhận ra vị thanh niên này chính là công tử nhà giàu năm xưa hắn đã cướp đoạt. Sắc mặt gã không quá tốt, vốn có cho rằng Lưu phong đoàn có thể nắm chắc, vậy mà lại gặp trở ngại khắp nơi.

Gã nhịn không được mắng: "Lưu phong đoàn chính là một đám phế vật!"

Nam tử khoác trường bào khẽ cười một tiếng: "Thế nào? Chờ không chịu được rồi hả? Thế nhưng cũng nói lên, chờ cho đến hôm nay mới động thủ, còn tính kế hành động như thế này làm cho ta phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa a."

Công tử nhà giàu đối với diễn xuất huynh trưởng thập phần không vui, nhưng mà dù sao cũng là thân ca ca(anh ruột), không những thực lực mạnh hơn, quan trọng là được phụ thân yêu thích hơn.

Thế nhưng nói đến kế hoạch, gã vẫn có chút đắc ý: "Hừ, cũng tốt, Lưu phong đoàn tổn thất càng lớn, chúng ta đắc thủ càng dễ. Nói xong rồi, ngươi không thể tranh đoạt với ta!"

"Ha ha!" Huynh trưởng cười to: "Yên tâm, ngươi thật vất vả làm chính sự, ta sao lại kéo chân sau ngươi."

Trong lòng tên đệ đệ mừng thầm, gã sợ nhất huynh trưởng biết rõ giá trị căn cứ, như vậy rơi vào trong tay gã ít đi trông thấy. Từ khi bị đánh cướp lần trước, gã nhìn chằm chằm vào Tam Hồn thành. Mà càng biết nhiều, gã càng minh bạch giá trị căn cứ thanh đồng. Nếu như có thể nắm giữ trong tay, vậy thực lực của chính mình sẽ bành trướng lên rất nhanh.

Nhưng mà thân phận của gã lại làm cho gã không thể hành động xằng bậy, bình thường việc việc nhỏ hiếp nam khi phụ nữ không có chút ghê gớm, nhưng nếu tạo nên tranh chấp chính là phiền phức cho gã rồi.

Vì vậy gã nghĩ đến một tuyệt kế, lặng lẽ đưa tin Tam Hồn thành phồn hoa và Cơ quan hồn giáp nói rõ cho Lưu phong đoàn. Gã biết rõ dã tâm đoàn trưởng Lưu Phong đoàn bừng bừng, đã sớm đối với cơ quan binh đoàn Vĩnh An thành thèm nhỏ dãi. Chỉ ngại thân phận Vĩnh An thành chủ là hắc hồn trưởng lão nên không dám làm xằng bậy.

Mà gã sẽ lấy danh nghĩa truy kích Lưu phong đoàn, xuất hiện tại Tam Hồn thành. Bởi lo lắng cho mình lực lượng không đủ, gã còn cố ý đi thỉnh cầu ca ca.

Khi tin tình báo liên quan Tam Hồn thành đưa đến tay đoàn trưởng Lưu Phong đoàn, tên này lập tức bị hấp dẫn, gã hạ quyết tâm nhất định phải bắt vị cơ quan đại sư có thể chế tác cơ quan hồn giáp đi.

Nào biết được bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau.

"Nếu đệ đệ có thể có căn cứ kinh doanh tốt này, đối với ngươi có lợi thật lớn." Thanh niên khoác trường bào như có ý ám chỉ.

Công tử nhà giàu liếc mắt nhìn huynh trưởng, giọng điệu phòng bị: "Ta sẽ làm kinh doanh cho tốt!"

Thanh niên khoác trường bào cũng không để ý, cười nói: "Ta bỗng nhiên có dự cảm."

"Dự cảm gì?" Công tử nhà giàu hỏi.

"Dự cảm lần hành động của Lưu phong đoàn này rất có khả năng sẽ thất bại." Thanh niên khoác trường bào cười dài.

Công tử nhà giàu cười ha ha: "Ngươi cũng có lúc nhìn nhầm a! Một căn cứ nát thế, lại không có cao thủ tọa trấn mà có thể chống lại Lưu phong đoàn, ngươi nói điều này thực sự quá buồn cười rồi."

"Không có việc gì, chúng ta cứ lẳng lặng xem kỳ biến là được." Thanh niên khoác trường bào cũng không tranh chấp mà chỉ mỉm cười.

Đường Sửu đứng ở giữa đội ngũ, cơ quan hồn giáp của hắn cực kỳ không bắt mắt, nhìn qua làm những người khác thấy không chút khác biệt, ai cũng sẽ không ngờ được, cơ quan hồn giáp không thu hút như thế, bên trong hóa ra là chủ tướng đối phương.

Ma Địch vì bọn họ thắng mà tranh thủ thời gian quý giá, Đường Sửu rất rõ ràng, nếu là những học viên gặp phải tập kích, tất nhiên sẽ sụp đổ rất nhanh. Nhưng mà hiện tại cho bọn hắn cơ hội thở dốc, để cho bọn họ có thời gian thích ứng chiến đấu.

Từng bộ cơ quan hồn giáp đứng thẳng chỉnh tề.

Quang mang thanh đồng, tựa như binh sĩ dũng cảm mà trầm mặc, không có thanh âm nhưng có phong mang lạnh thấu xương.

Đường Sửu dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng mà lũ hỏa diễm trong lòng kia lại phảng phất như chìm vào sâu trong huyết nhục hắn. Con mắt hắn lóe lên quang mang đáng sợ.

Tuy rằng chính mình là võ tướng tham mưu, nhưng mà khát vọng một trận chiến này, hắn lại không thua bất kỳ một người nào!

Sân khấu đã dựng xong, màn sân khấu đã kéo mở, chờ đợi anh hùng lên đài!

Tầm mắt có thể thấy, bóng đen không ngừng từ ngoài tường nhảy xuống, giống như thủy triều vọt tới bọn họ. Chúng trông thật dữ tợn.

Đường Sửu không chút do dự hạ lệnh: "Xuất kích!"

Mặc Tử Ngư và Mặc Vô Úy đồng thời chấn động, giống hệt như ngày thường huấn luyện, hai người đồng thanh hét lớn.

" tổ Giáp chuẩn bị!"

" tổ Ất chuẩn bị!"

Ca ca ca, những âm thanh khớp xương thanh đồng đồng thời vang lên, tụ tập thành một luồng nước lũ, nhưng mà ngay sau đó nước lũ đột nhiên tiêu thất, trở nên yên tĩnh.

Mỗi một bộ cơ quan hồn giáp hoàn thành tư thế điều chỉnh, giống như dã thú vận sức chờ phát động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play