Trần Tử Lâm nhìn chằm chằm vào tấm Thạch Bản Vô Song, thần sắc hơi xuất
thần. Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi có vài tháng, đã có hơn 73
chủng loại vô song vũ kỹ bị điểm sáng, hắn đã trông coi Vô Song Thạch
Bản nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống
như thế này xảy ra.
Loạn thế sao?
Trong lòng hắn khẽ thì thào, điển tịch từ xa xưa của Tiên Vũ không ngừng hiện ra trong lòng hắn. Cứ mỗi khi có loạn thế thì những điểm sáng trên Vô Song Thạch Bản hoặc là hiện lên vô song vũ kỹ hoặc là sẽ có tình
trạng số lượng tăng vọt, đây là luật thép của Vô Song Thạch Bản.
Thắp sáng 73 loại vô song vũ kỹ, đánh giá đạt tới ba sao, có ba loại, quy tắc hai sao là 15 loại, một sao thì nhiều hơn 55 loại.
Trần Tử Lâm cực kỳ nhớ những số liệu này, cái tỷ lệ này cũng rất bình thường.
Nhưng trong số liệu này, điều chân chính khiến cho hắn chú ý cũng không
phải là ba loại vô song vũ kỹ ba sao, mà chính là hai chủng loại vô song vũ kỹ hai sao ——Hạc Kiếm Luân và Điểm Thần Thương.
Trần Tử Lâm nghiên cứu về vô song vũ kỹ rất sâu, trong mắt hắn, đằng sau những cái tên có vẻ buồn tẻ chính là một thời đại rộng lớn mạnh mẽ đầy
sóng gió cũng là thời đại anh hùng tỏa sáng.
Hạc Kiếm Luân, hai sao, đứng thứ 17226
“Điểm Thần Thương” hai sao, đứng thứ 16894
Bất kể nhìn nhận theo phương diện nào, hai số liệu này trong hai vạn
loại vô song võ kỹ trong Vô Song Thạch Bản cũng chẳng đáng để mắt tới.
Nhưng Trần Tử Lâm biết, hai chúng loại vũ kỳ này không hề tầm thường.
Trong hai vạn loại vô song vũ kỹ, đại đa số vô song vũ kỹ đều chẳng hề
liên quan gì với nhau, nhưngcũng có một vài vô song vũ kỹ có liên hệ sâu xa với nhau.
Nguồn gốc của Hạc Kiếm Luân chính là Vong Vũ Kiếm, đây chính là một môn vũ kỹ vô song bốn sao vô cùng đáng sợ.
Còn nguồn gốc của Điểm Thần Thương lại chính là Yên Trần Thương đồng
dạng cũng là một môn vô song vũ kỹ bốn sao, đồng thời cũng là một môn
vũ kỹ rất đáng sợ.
Sự xuất hiện của hai loại vũ kỹ này khiến Trần Tử Lâm cảm thấy khá hứng thú và cũng tràn đầy chờ mong.
Lúc trước, khi rảnh rỗi buồn chán hắn đã từng làm một danh sách xếp hạng tinh giai vô song vũ kỹ, hai môn vũ kỹ bốn sao này là hai vũ kỹ nằm
trong top mười môn vô song vũ kỹ bốn sao cường đại nhất.
Còn những môn vũ kỹ khác, phản ứng của Trần Tử Lâm hết sức bình thản,
nếu như bỏ qua hai môn vũ kỹ này thì trong những điểm sáng, nếu có thể
coi như là được thì cũng chỉ có”Tàng Phong Bộ” thôi.
Đã có một khoảng thời gian Trần Tử Lâm rất si mê với đề tài nghiên cứu
sự khác nhau về bản chất giữa vô song vũ kỹ và vũ kỹ không phải vô song, và cũng đã từng bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu những vô song
vũ kĩ được coi là có tư cách Vấn Đỉnh kia, và Tàng Phong Bộ là một trong số đó.
Trên thực tế, những vũ khí mới nhập bảng muốn thắp sáng khó khăn hơn những vũ kỹ thất truyền nhiều.
Bởi vì đó là thứ người đi trước đã sáng tạo ra còn người đi sau chỉ có thể đứng trên tư cách là người được truyền thừa.
Thế nhưng gần đây vô song vũ kỹ hiện lên nhiều khiến Trần Tử Lâm mau
chóng lâm vào chết lặng chẳng còn cảm giác gì. Mà không riêng gì hắn,
đối với điều này cả Tiên Võ cũng chết lặng. Hơn nữa do tình hình trị an ở khắp nơi không còn an toàn khiến tin tức liên quan do hệ thống tình báo của Tiên Vũ truyền về cũng càng thêm khó khăn.
Đương nhiên, thời cuộc hỗn loạn khiến công tác tình báo trở lên khó khăn hơn nhưng cũng vì vậy mà giá trị tin tức truyền về lại càng thêm trân
quý.
Toàn bộ trên dưới Tiên Võ đều đang hăng hái bừng bừng.
Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến Trần Tử Lâm, dù sao hắn cũng chỉ
là một tên đệ tử trông coi Vô Song Thạch Bản mà thôi. Trong mắt mọi
người, hắn là một người có tính cách lãnh đạm, cả ngày chỉ lăn lộn tới
lui với một số đề tài gần như chẳng có chút giá trị gì, nói tóm lại hắn
là một quái nhân.
Trong những cuộc trà dư tửu hậu của mọi người, mỗi khi nói tới Trần Tử
Lâm, thứ được nói nhiều nhất thường là "Loại người này có lẽ cả đời chỉ
có thể thủ phiến đá" vân vân. . . .
Nhưng hắn không thèm để ý.
Bức màn chiến tranh vừa mới được mở ra.
Tiên Nữ thành lại quay về vẻ thanh bình lúc trước, trận chiến vài ngày
trước tuy kịch liệt nhưng đối với những dân chúng thổ địa của Tiên Nữ
cung đã có kinh nghiệm thì như vậy vẫn chưa đủ để làm họ sợ hãi và thất
thố.
Ngược lại, quang minh Vũ Hội mất đi bốn gã hoàng kim vũ giả lại trở
thành đề tài được người ta bàn tán nhiều nhất. Cuộc chiến trong nội cung Tiên nữ đương nhiên là mọi người không hề được chứng kiến, cuộc chiến
giữa Hạc và Lăng Húc đối phó với Lộ Hải cũng ít ai được nhìn thấy.
Nhưng cuộc chiến giữa Đường Thiên và Cơ Tiểu Nhã lại phát sinh ở nơi náo nhiệt khiến gần như tất cả dân chúng toàn thành đều nhìn thấy.
Điều này khiến thanh danh của Đường Thiên được lan truyền rất nhanh
trong Tiên Nữ thành, đây cũng là điều khiến người ta bất ngờ.
"Gia nhập hắc hồn?" Đầu Đường Thiên lắc giống như trống bỏi : "Ta không muốn gia nhập. "
Trên người hắn quấn đầy băng vải, trông giống như một cái xác ướp, đây
là tác phẩm do Lăng Húc quấn hộ hắn. Nói về trình độ quấn băng vải thì
chưa có người có thể thành thục hơn Lăng Húc. Nhưng thực ra thương thế
của Đường Thiên cũng không phải là nặng lắm, độ sâu của nhưng vết thương cũng không lớn, chẳng qua số lượng thì quá mức dọa người.
"Ta cũng không muốn gia nhập. " Lăng Húc cũng dứt khoát như vậy.
"Xem ra ra ý nghĩ của mọi người đều giống nhau a. " Dường như Hạc đã sớm đoán ra lựa chọn của hai người cho lên chẳng hề cảm thấy kỳ quái : "Ta
cũng phải trở về Đồ Tử Sơn rồi, không lên làm cho nhân gia phải đợi
lâu. Ah đúng rồi, đó là chiến lợi phẩm. "
Trước khi đi, Hạc chỉ chỉ vào cái ngân bảo bình bên cạnh Đường Thiên.
"Chiến lợi phẩm!" Con mắt Đường Thiên lập tức tỏa sáng, lăn lông lốc bò dậy.
Lăng Húc hoàn toàn không hề hứng thú với thứ này, hết sức phối hợp lập
tức rời đi, trước khi đi vứt lại một câu: "Ta đi tu luyện, không có việc gì đừng làm phiền ta. "
Có hai tên đồng đồi coi tiền bạc như cỏ rác cũng chưa hẳn đã là chuyện
tốt, một chút lạc thú kích thích đều chẳng có, trong lòng Đường Thiên
thầm nói.
Nhưng rất nhanh sau đó, trong phòng lập tức vang lên tiếng hoan hô vô cùng hưng phấn của hắn.
"Oa oa oa! Hoàng Kim Quyền Sáo!"
"Ác ác ơ! Vô song Hồn Tướng tạp!"
Chiến lợi phẩm phong phú vượt qua tưởng tượng của Đường Thiên, nhất là
những thứ mà Lộ Hải cất giữ, khiến cho Đường Thiên vô cùng vui mừng. Đồ
vật mà Lộ Hải cất giữ chỉ có hai loại, đó là các loại bao tay và Vô song Hồn Tướng tạp.
Hấp dẫn ánh mắt người ta nhất là một đôi Hoàng Kim Quyền Sáo và một cái vô song Hồn Tướng tạp.
“Kì Lân Quyền Sáo” , có xuất sứ từ Xích Đạo một trong thập điện của chòm Kỳ Lân, toàn thân vàng óng ánh, lộng lẫy lóng lánh mê người. Toàn thân
bao tay tựa như được bao bọc bởi lân phiến, phía trên bao tay có cơ
giác, tỏa ra khí tức uy nghiêm và hung lệ bao phủ cả gian phòng.
Đây là lần đầu tiên Đường Thiên nhìn thấy hoàng kim bí bảo chân chính,
hắn nhìn lom lom, trên khóe miệng có thể thấy vết nước mờ mờ.
Đường Thiên lau nước miếng trên khóe miệng, ánh mắt khôi phục lại vẻ thanh minh, sau đó mặt liền xụ xuống.
Bản thân Hoàng kim bí bảo vốn có linh trí rất cao, nếu hắn muốn khống
chế thì trước tiên phải làm nó phục tùng hắn. Với thực lực bây giờ của
Đường Thiên thì chắc chắn không thể nào khống chế được. Cái Kì Lân Quyền Sáo này hẳn là thứ Lộ Hải chuẩn bị cho mình sau này.
Hắn cẩn thận đem nó thu vào bên trong ngân bảo bình, rồi sau đó ánh mắt Đường Thiên dừng ở trên vô song Hồn Tướng tạp.
“Thiên Sách Phá Ma Thủ” , hai sao, đây là một môn tán thủ vô cùng kì lạ. Tán thủ lấy biến hóa để thành danh, cái gọi là tán thủ, chính là chỉ
những chiêu thức không cố định, có thể là chỉ mà cũng có thể chưởng,
biến hóa tùy tâm sở dục. “Thiên Sách Phá Ma Thủ” trọng tâm ở chữ
"Sách". Thủ Sách vạn chiêu, biến hóa phồn đa ( phong phú ), khả nhu khả
cương (có nhu có cương ), vu Sách chiêu chi trung tầm thắng ky ( trong
luc xuất chiêu tìm cơ hội thủ thắng ).
Khác hẳn với Kì Lân Quyền Sáo, món vô song tạp hai sao này cũng không
được Lộ Hải coi trọng cho lắm. Nghĩ thế Đường Thiên liền cảm thấy thoải
mái hẳn, Lộ Hải là vũ giả quyền pháp, con đường tán thủ này không hợp
với hắn, sở dĩ hắn giữ lại chắc hắn định để sau này có cơ hội thì đổi
cho người khác.
Nhưng cái môn vô song vũ kỹ này lại cực kỳ thích hợp cho Đường Thiên.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo cương mãnh mạnh mẽ, nhưng biến hóa lại không đủ, vì
vậy nhu cầu cấp bách nhất của Đường Thiên là kiếm thêm một môn vũ kĩ có
thể làm thủ đoạn công kích của hắn phong phú hơn.
Còn những thứ mà Lộ Hải cất giữ khác tạm thời Đường Thiên không hứng thú mấy.
Những thứ mà Cơ Tiểu Nhã cất giữ so với Lộ Hải thì phạp thiện khả trần ( không có nhiều đồ tốt ) hơn nhiều, nhưng cũng có một kiện”Lôi Đình
Quang Minh Chuy” làm cho hai mắt Đường Thiên sáng rực, vô song tạp!
Quả là không uổng công giết hoàng kim vũ giả ah, trong lòng Đường Thiên đầy xung sướng.
Riêng ba kiện thu hoạch lần này đã khiến Đường Thiên có cảm giác đầy bồn đầy bát, đều là những thứ có tiền cũng chẳng mua được gì gì đó.
Điểm tiếc nuối duy nhất chính là trong đám bọn hắn chẳng có ai tu luyện
truy pháp cho lên trương vô song tạp này chỉ có thể để đó mà thôi.
Đường Thiên đem tất tần tật thu lại, sau đó hắn mang theo vô song tạp tiến vào trong quang môn.
"Sách, đúng là khách quý ít gặp!" Binh cảm thấy rất kỳ quái, trên cái khuôn mặt lá bài tú lơ khơ hiện lên vẻ bất thiện.
Đường Thiên cũng thấy đúng là rất lâu rồi mình chưa vào đây, cũng cảm
thấy hơi xấu hổ ngượng ngùng, nhưng lời vừa ra đến miệng lại biến thành
khoe khoang: "Ha ha ha ha, Binh đại thúc, nói cho ngươi biết một đại sự
rất trọng đại, ta đã giết chết một gã hoàng kim vũ giả!"
"Hoàng kim vũ giả?" Binh không khỏi giật mình.
"Đúng vậy đúng vậy!" Đường Thiên dương dương đắc ý, chỉ thiếu trên mặt ghi mấy chữ "Ta rất lợi hại a".
"Sau đó bị hoàng kim vũ giả đánh cho thành cái dạng này?" Binh cười nhạo không chút khách khí : "Từ khi nào xử lý hoàng kim vũ giả đã thành việc đáng để khoe khoang rồi ? Ta cứ tưởng ngươi giết chết một vị Thánh cấp
ah. "
Tuy ngoài miệng nói với Đường Thiên không chút lưu tình nhưng thực ra
hắn cũng không tránh khỏi thầm quan sát, trên người Đường Thiên lộ ra
khí tức khiến lòng hắn thầm thấy thất kinh.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy không ngờ hắn đã trở lên mạnh mẽ như vậy!
Người này. . .
Đường Thiên đã sớm quen thuộc với cái kiểu châm chọc khiêu khích của
Binh đại thúc, cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Đại thúc, ta lấy
được hai vô song tạp ah, có một trương thích hợp để ta dùng, Thiên Sách
Phá Ma Quyền, thế nào ? Vừa nghe đã thấy rất lợi hại chứ!"
"Đúng vậy a. " Binh nghiêm trang gật đầu: "Rất thích hợp để phá dỡ công trình. "
Đường Thiên: ". . . "
Binh Doanh số 07.
Đường Thiên đi đằng sau Binh hết nhìn đông tới nhìn tây, trong miệng
thỉnh thoảng lại thốt lên những tiếng kinh hô: "Oa, đại thúc, nơi này
thay đổi rất nhiều ah, là ngươi đã quét dọn đấy à?"
"Quét dọn. . . " Cái khuôn mặt lá bài tú lơ khơ của Binh co rúm lại :
"Ngu ngốc, đây gọi là sửa chữa ! Sửa chữa dùng để chỉ hành vi mang theo
hàm lượng kỹ thuật rất cao !"
"Ah, đúng là rất lợi hại. " Vẻ mặt Đường Thiên đầy đồng tình.
Binh Doanh số 07 gần như đã trở lên rực rỡ hẳn lên, trước kia trông
giống như một phế tích, ah, không phải giống mà chính là một phế tích.
Tuy hiện tại nơi này vẫn là một khu rừng xanh tiêu biểu của vùng nhiệt
đới, nhưng tất cả kiến trúc đã được dọn sạch sẽ, những thứ mầu xanh đồng nhuốm đầy mầu sắc năm tháng cũng đã biến mất không còn chút gì.
Binh doanh xây dựng từ những cây gỗ mộc mạc tựa như mới sinh ra.
Từ đó có thể tưởng tượng ra được Binh đã bỏ ra bao nhiêu tâm lực vào đây.
"Nhất định là đại thúc có cảm tình rất sâu với nơi này. " Trong lòng Đường Thiên cũng nhận ra điều đó.
Bước chân của Binh thoáng chững lại, động tác này nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy, ngay sau đó lão làm như không nghe thấy, lẩm bẩm nói: "Vận
khí của ngươi cũng không tệ. Tuy binh doanh còn rất nhiều nơi chưa được
tu sửa, nhưng mấy chỗ thích hợp để ngươi tu luyện lại vừa vặn được hoàn
thành. Chỉ tiếc là tự sát phòng đã bị ngươi phá hoại quá nghiêm trọng,
chứ nếu không ngươi có thể vào đó liên tục được. "
Tự sát phòng, Đường Thiên cứ nghĩ đến những thứ mình đã trải qua lúc trước, không khỏi run lên một cái.
Binh thấy biểu hiện Đường Thiên như vậy trong lòng tự dưng cảm thấy vui
vẻ : "Lại nói tiếp, tự sát phòng tuy đáng sợ, hơn nữa tỉ lệ tử vong của
nó quá kinh người. Nhưng nếu chỉ bàn về thống khổ thì nó chẳng đáng bao
nhiêu. Có rất nhiều khoa mục tu luyện sẽ khiến cho ngươi biết khi thống
khổ đạt đến mức độ nào đó thì tử vong sẽ chẳng đáng là gì. "
Nghe thấy vậy trái tim nhỏ của Đường Thiên không khỏi run lên, bỗng nhiên hắn cảm thấy điều không lành sắp tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT