Ánh mắt của An
Đức Lệ Na vẫn dừng trên người Đường Thiên, đến bây giờ nàng vẫn thắc mắc hắn là ai, hắn từ đâu tới, vì sao hắn cứu mình? Tất cả những điều đó
nàng không biết chút nào.
Khuôn mặt của đối phương vẫn luôn bao phủ ở trong mặt nạ hắc diễm, cả
người hắn được trùm kín một cách cẩn thận làm nàng không thể nào nhìn ra được lai lịch, mà đối phương cũng không có ý định gỡ mặt nạ xuống.
Nhưng từ việc quan sát tư thế ngồi của đối phương, An Đức Lệ Na cũng tìm được chút manh mối, đối phương nhất định là được dạy dỗ cẩn thận. Dù là ngồi trên đất nhưng hắn cũng chọn chỗ sạch sẽ mà ngồi, tư thế ngồi ngay ngắn. Không như những vũ giả làm lính đánh thuê, thoải mái ngồi xuống
bất kỳ chỗ nào.
Sau khi cứu mình cho đến tận bây giờ, đối phương không nói cùng nàng một câu nào cả.
An Đức Lệ Na cố thu lấy dũng khí hỏi : “Xin hỏi, ngài là ai, vì sao lại cứu ta?”
Đường Thiên không để ý tới nàng, hắn đang suy nghĩ 15 ngày đủ cho mình
đóng vai nhân vật như thế nào trong chuyện này. Với hắn mà nói, thời
gian mới là tất cả, hắn không muốn làm thay đổi kể hoạch kia của “chính
mình”. Tuy rằng chỉ số thông minh của ‘hắn’ không cao, nhưng mà đấu đá
lung tung thì hắn cũng đủ sức tung hoành một góc trời.
15 ngày là đủ rồi.
Lúc hắn quyết định đi cũng đã thăm dò cẩn thận. Hạc và Lăng Húc cũng
nhận định là cần khoảng 15 ngày. Đối với hắn mà nói điều này rất quan
trọng. Hắn muốn dùng 15 ngày này để làm bản thân bình tĩnh hơn, điều này ảnh hưởng hài hòa đối với cái ‘chính mình’ khác, nhất là đồng bọn của
‘hắn’.
Hắn so với ‘hắn’ càng thêm hiểu rõ giá trị của những đồng bọn của mình,
đây cũng là nguyên do chủ yếu làm hắn lựa chọn ẩn dấu ở chỗ này. Dựa
trên điểm này, ‘hắn’ càng giỏi hơn so với bản thân mình.
“Là A Tư Đại tự mình hạ lệnh gả ngươi cho Trâu Ninh hay sao?
Âm thanh băng lãnh khàn khàn vang lên, An Đức Lệ Na giật mình, vô thức trả lời :”Vâng!”
A Tư Đại là người đứng đầu đã quản lý Tiên Nữ Tọa nhiều năm.
“Bà ta đã trực tiếp nói chuyện với người hạ lệnh sao?”
An Đức Lệ Na cực kỳ thông minh, vừa nghe lời nói của Đường Thiên lập tức hiểu được gì đó, suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên kinh hãi: “Không phải là chủ thượng luôn ở trong nhà hay sao, thường ngày người rất ít khi ra
ngoài, chúng ta đều rất khó gặp được người. Lần này ra lệnh là Mặc
trưởng lão và A Lý phu nhân”
“Cáp trưởng lão và Lý Phu nhân sao?”
Cáp trưởng lão là thủ tịch trưởng lão, Lý phu nhân là em gái của chủ
thượng, hai người bọn họ là người chủ thượng tín nhiệm nhất trong mọi
chuyện. Chòm sao Tiên Nữ chỉ có họ là có thể tùy ý ra vào. Sắc mặt của
An Đức Lệ Na có chút tái đi: “Thế nhưng là mệnh lệnh kia nhất định là
mệnh lệnh của chủ thượng, vì mệnh mệnh này được dùng tinh lực để đưa
ra”.
Mỗi một người đứng đầu các chòm sao đều nắm giữ thánh bảo của chòm sao,
họ có thể tùy ý rút ra lực lượng của chòm sao dùng để ghi chép thanh âm
và hình ảnh. Bởi vì chỉ có nắm giữ được Thánh bảo mới có thể làm được
điều này. Cho nên thường thường rất nhiều người đứng đầu các chòm sao
dùng cách này để truyền ra mệnh lệnh của mình.
Người đứng đầu chòm sao có thể giả mạo được, nhưng thánh bảo thì không thể nào giả tạo được.
Nhưng lời Đường Thiên nói lại nhắc nhở An Đức Lệ Na. Nàng cẩn thận nhớ
lại và phát hiện ra nhiều điểm khả nghi đáng ngờ. Chuyện như vậy chủ
thượng sẽ không thể nào khinh suất như vậy
Chẳng lẻ….
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu nàng..
“Tại sao lại là ta?”
Sắc mặt của nàng tái nhợt, giọng nói có chút run rẩy.
“Vì sao lại là ngươi?”. Đường Thiên hỏi ngược lại, âm thanh của hắn lạnh lùng không có chút nào ấm cúng, không có chút nào đồng cảm với nàng,
càng không có chút nào quan tâm như là một tảng bang sắc nhọn đâm vào
lòng An Đức Lệ Na.
Môi An Đức Lệ Na run rẩy, trong ánh mắt xanh biếc lộ ra vẻ sợ hãi: “Cha… nhất định mục tiêu của bọn hắn là cha….”
“Hắn là ai?” Đường Thiên hỏi.
Trong lúc khủng hoảng An Đức Lệ Na như người đang chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng: “Cha ta chính là Tháp Đốn! Cha vốn là đoàn trưởng của Cao Nguyên Binh Đoàn, binh đoàn Cao Nguyên là binh đoàn duy nhất thuộc chòm sao của chúng ta! Cầu xin ngươi hãy cứu lấy cha ta!”
“Người nào có thể tin được?”
Âm thanh băng lãnh như đao, làm cho An Đức Lệ Na tỉnh táo trở lại. Nàng
vốn không phải kẻ ngu ngốc, sống ở trong cung đình nên đối với các loại
âm mưu cũng dần dần hiểu biết, một khi đã tỉnh táo trở lại đầu óc suy
tính cũng nhanh hơn. Hiện tại điều quan trọng nhất là truyền tin này đến cho phụ thân ! Nếu như đối phương đã có âm mưu tính toán, như vậy nhất
định đối phương sẽ là người quen bên cạnh mình, nhất định sẽ là kẻ hàng
ngày quan sát mình.
Đột nhiên An Đức Lệ Na nhớ tới điều gì đó quan trọng, kích động nói:
“Ông Lâm thương hội, cha từng nói nếu như gặp nguy hiểm, tổng bộ Ông Lâm nằm ở thủy nhai phía tây của chòm sao Tiên Nữ”
Thành Tiên Nữ là thành thị trung tâm của chòm sao Tiên Nữ, là đầu mối
then chốt của chòm sao Tiên Nữ, Tiên Nữ cung được xây dựng ở đây.
Khi hai người tới gần mới phát hiện ra Tiên Nữ thành được phòng thủ
nghiêm ngặt, mỗi cửa ra vào thành đều có người canh gác kiểm tra gắt
gao. Đoàn người vào thành đều xếp thành hàng dài, mà tiếng mắng chửi thì văng vẳng bên tai, nhưng khi Ba Phu xuất hiện thì toàn bộ âm thanh đều
biến mất.
Trên tay Ba Phu đang quấn băng vải, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt hung
ác thô bạo chậm rãi đảo qua làm tất cả mọi người đều câm như hến.
Đột nhiên Đường Thiên chú ý tới một cỗ xe
Ở trên xe là một thiếu nữ tóc ngang vai, bạch y như tuyết, dáng người
cao vút, khí chất trong sáng nhưng lạnh lùng, dung mạo tuyệt mỹ. Đứng
bên cạnh nàng là một thanh niên khí chất trầm ổn đang mỉm cười.
Sở dĩ Đường Thiên chú ý tới chiếc xe này là bởi vì trong hàng dài các xe đang xếp hàng chỉ có chiếc xe này đi tới mà không hề có chút kiêng nể.
Đường Thiên không chút do dự đánh ngất An Đức Lệ Na, sau đó bế An Đức Lệ Na đang hôn mê lặng lẽ đi luồn qua. Tất nhiên chiếc xe này có lai lịch
rất lớn, đối với bọn họ mà nói là sự yểm hộ tuyệt hảo.
***
“Mặc dù Tiên Nữ Tọa chỉ là một chòm sao nhỏ, nhưng phong cảnh của thành
Tiên Nữ đúng là khá”. Tề Sơn nho nhã lễ độ, ở bên cạnh giai nhân, lời
nói không nhanh không chậm, tràn ngập ý dọa người, nhưng cũng không làm
người khác thấy phản cảm”. Chòm sao Tiên Nữ tại 19 châu Bắc Thiên là ổn
định nhất, bởi vậy nền thương nghiệp bản địa luôn rất là phồn vinh. 90% tổng bộ các thương hội lớn ở Bắc Thiên đều được thiết lập ở Tiên Nữ
thành. Những thương phú này, mỗi người đều rất giàu có xa hoa, mỗi trang viên đều đẹp tới mức không bút nào tả xiết. Tiên Nữ thành là phồn hoa
nhất, xinh đẹp nhất ở Bắc Thiên.
Hắn giống như đang nói về địa bàn của mình, giọng nói từ tốn, ấm áp mà thân cận.
Minh Nguyệt liếc nhìn cửa thành sâm nghiêm, có chút kinh ngạc hỏi :” Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tề Sơn bất ngờ cười lớn: "Không cần đề ý, cứ giao cho bọn họ xử lý là được."
Minh Nguyệt quay sang nhìn Tề Sơn. Trên người Tề Sơn sự lười biếng cũng
thể hiện sự tự tin, không thể nghi ngờ giống như là một con hung sư lười biếng nhấc miệng cười khẩy. Trên người hắn tràn đầy sức mạnh làm người
khác tin phục, phảng phất như là không có chuyện gì có thể làm khó hắn.
Cường đại, đó là khí chất rõ ràng nhất trên người hắn.
Mầy ngày cùng đi, Minh Nguyệt đối với Tề Sơn cũng có hiểu biết tương
đối. Dù sao nàng cũng là người tâm cao khí ngạo, nhưng cũng không thể
không thừa nhận Tề Sơn là nam tử xuất sắc nhất mà nàng đã gặp qua.
“Nói cũng đúng.” Minh Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này của nàng có vẻ phong tình và mỹ lệ làm cho Tề Sơn không tự
chủ được nên có chút thất thần. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng hắn không né tránh chuyện này mà còn khen tặng mỹ nhân: “ Nụ cười của Minh Nguyệt tiểu thư là kiệt tác xinh đẹp nhất ta từng thấy trên
thế giới này.”
Minh Nguyệt không trả lời, ánh mắt nàng hướng ra xa có chút thất thần.
Tề Sơn không giận chút nào mà tự nhiên ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ
không tỳ vết của Minh Nguyệt. Vừa rồi tuy bị khuôn mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt hấp dẫn nhưng không làm hắn mất đi lý trí, hắn bắt đầu tự hỏi.
Minh Nguyệt không phải là bình hoa, dù là năng lực cá nhân của nàng hay
bối cảnh phía sau nàng sâu không lượng được, đều là sự giúp đỡ rất mạnh
mẽ.
Nếu như có thể lấy được Minh Nguyệt thì tuyệt đối giá trị hơn gấp mười lần so với chòm sao Tiên Nữ, giá trị lớn hơn nhiều lắm.
Lúc trước hắn nghe nói, hình như Diệp gia cùng nàng có vài phần sâu xa,
nhưng hiện tại xem ra Minh Nguyệt hiển nhiên không hài lòng đối với Diệp Triều Ca, đối với hắn mà nói đây chính là một cơ hội.
Hắn quyết định là mấy ngày này sẽ bỏ chút thời gian để tán tỉnh Minh
Nguyệt. Tề Sơn vô cùng tự tin, bất kể là tướng mạo, gia thế, hay thực
lực hắn đều là nhân tuyển tốt nhất, nhìn khắp toàn bộ Thiên Lộ, người
mạnh hơn hắn không phải là không có nhưng có cũng không nhiều.
Ba Phu nhìn thấy Tề Sơn vội vàng tiến tới nịnh nọt.
“Thương thế như thế nào? Có nặng không ? Ta có bình thuốc trị thương này người cứ cầm lấy mà dùng!” Tề Sơn không có vẻ gì lên mặt với Ba Phu mà
rất ân cần với hắn, rồi ném bình thuốc trị thương cho hắn.
Ba Phu cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì! Đại nhân yên tâm! Mời đại nhân vào thành”.
Minh Nguyệt nhìn thấy thế âm thầm gật đầu, Tề Sơn xuất thân cao quý
nhưng lại không có khí thế ngang ngược kiêu ngạo, điều ấy rất đáng quý.
Tề Sơn cười cười, cũng không quấy rầy Ba Phu kiểm tra. Hắn trực tiếp vào thành.
“Ở Minh Nguyệt Viên cũng đã chuẩn bị xong chỗ ở rồi!” Tề Sơn cười nói:
“Đây là chỗ ở của một vị hội trưởng thương hội, cách bài trí ở đây cũng
không tệ, danh tự cũng vô cùng thích hợp, Minh Nguyệt tiểu thư xin đừng
ghét bỏ nó”.
“Tâm ý của Tề tiên sinh ta xin ghi nhận”. Minh Nguyệt nghiêng mình cảm
ơn, lời nói lãnh đạm: “Minh Nguyệt tu hành chưa đủ, thích ở những nơi an tĩnh gần với thiên nhiên, còn phải nhờ Tề tiên sinh tìm giúp ta tìm nơi nào đó yên tĩnh gần với thiên nhiên.”
Tề Sơn trầm ngâm nói: “Là ta suy nghĩ không chu toàn. Chỗ yên tĩnh ở
thành tây này có môt nơi là Ngưu Thủ Sơn, phong cảnh rất tốt, người vãn
cảnh cũng ít, đúng là nơi hợp ý tiểu thư”
Ngưu Thủ Sơn cách không xa, đi một chút là đến. Nơi này ở trên đỉnh núi. Minh Nguyệt có thế từ đây nhìn thấy Tiên Nữ thành, phong cảnh tuyệt
hảo, không khí trong lành, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
"Đa tạ Tề tiên sinh, có thể để tinh xa ở đây là được rồi!”
"Minh Nguyệt tiểu thư chú ý an toàn." Tề Sơn dặn, bỗng nhiên hắn không
nhịn được cười lên: “Xem ra ta đã lo xa rồi, với thực lực của Minh
Nguyệt tiểu thư, kẻ muốn gây khó khăn cho tiểu thư hẳn là phải cấp Thánh vực đích thân ra tay mới được.”
Minh Nguyệt hướng Tề Sơn nhẹ nhàng thi lễ: "Minh Nguyệt hết sức cảm tạ Tề huynh đã tiếp đãi."
Một tiếng này "Tề huynh" nói ra làm cho Tề Sơn như mở cờ trong bụng, hắn cố nén sự vui mừng trong nội tâm mà nói: “Đối với ta Minh muội không
cần khách khí như thế, ta đi đây, sẽ không quấy rầy sự thanh tĩnh của
Minh muội.”
Nói xong, hắn liền chào hỏi mọi người rồi cũng đi khuất, sau đó còn phân phó thuộc hạ canh giữ ở chân núi, ngăn không cho du khách lên núi.
Trong mắt Tề Sơn hiện lên vẻ ái mộ, Minh Nguyệt nhìn rõ điều đó, nhưng
hắn vẫn có thể dứt khoát nói đi là đi, điều này càng làm cho nàng tán
thưởng hắn. Vĩnh Tiên Trung so với Tề Sơn đúng là kém hơn rất nhiều.
Nàng có chút tò mò, Tề Sơn đã xuất sắc như thế, nhưng trong số những
người trẻ tuổi trong Quang Minh Vũ Hội chỉ xếp thứ ba. Vậy người đứng
đầu và đứng thứ hai sẽ giỏi như thế nào?
Sự tình ở trong Quang Minh Vũ Hội so với hiểu biết của chính mình càng thêm bí ẩn.
Nhưng lập tức, ánh mắt Minh Nguyệt trở lên lạnh lẽo, nàng mở miệng:
“Bằng hữu ở dưới xe, hãy xuất hiện đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT