Tỉnh Hào nhìn
Đường Thiên, có chút áy náy: "Đại khái ta còn cần khoảng 3 tháng mới có
thể khỏi hẳn, không thể đikhám phá tuyến đường Quý Khâu cùng các ngươi,
các ngươi cẩn thận chút nhé. Nhưng Sài Lang Tọa không cần lo lắng, nếu
như ta còn thở thì tuyệt đối không để nó rơi vào trong tay người khác."
Nửa câu sau, Tỉnh Hào nói rất trịnh trọng. Đường Thiên biết rõ, một lời
nói của những người như Tỉnh Hào là lời nói tựa ngàn vàng. Đã nói ra lời nói như vậy, có nghĩa hắn tuyệt đối sẽ không lùi nửa bước.
"Vậy đành nhờ cậy Tỉnh Hào đại ca rồi!" Đường Thiên nhếch miệng, lộ ra
hàm răng trắng. Tuy sắc mặt Tỉnh Hào tái nhợt, nhưng mà tinh thần khí
không có chút chán chường nào, sự thất bại vừa rồi cũng không làm hắn
mất lòng tin, điểm này chính là chỗ mà Đường Thiên thích nhất.
Hắn rất quan tâm tới Tỉnh Hào.
Tỉnh Hào nhìn bóng dáng đám Đường Thiên đi, trong lòng ngẩn ngơ. Kỳ thực hắn cũng hiểu ý các trưởng bối, thế nhưng hắn cũng có cách hiểu cá
nhân. Hắn có thiên phú vũ kỹ, vượt xa thiên phú lĩnh hội.
Lão sư nhất định rất thất vọng rồi.
Trong lòng Tỉnh Hào dâng nỗi mất mát mênh mang, nhưng ánh mắt hắn nhanh
chóng kiên định lại. Đột phá cảnh giới làm tâm lý của hắn cũng càng thêm cứng cỏi.
Chính mình cũng không thông minh, cũng không biết cải đổi, quật cường
với cố chấp cứng nhắc, cái này đại khái chính là tài năng không đủ thế
nhưng đây chính là ta, đây chính là đạo nghĩa của ta, dù cho nó có là
ngu xuẩn.
Hắn ngẩng đầu, vẻ mê man trong ánh mắt và mất mát bị quét sạch không còn, môi mím chặt, vẻ kiên nghị cứng rắn lộ ra ngoài.
Tỉnh Hào trầm mặc không nói, chân bước về tĩnh thất. Nhớ tới trận chiến
với Diệp Triều Ca, trong lồng ngực hắn dường như có một ngọn lửa rừng
rực, ý chí chiến đấu sung mãn.
Trong óc hắn chỉ toàn là những chi tiết đầy kích động về trận chiến ấy.
Hắn đã đẩy cánh cửa kia, hắn phải đi vào cái thế giới rộng hơn nữa.
Hành động lần này của đám Đường Thiên không có quá nhiều người tham gia, chỉ có Đường Thiên, Lăng Húc và Hạc, à còn có Nha Nha và đám tiểu đồng
bọn của nó nữa. Chủ yếu là cái tuyến đường cổ đại này đến tột cùng có
dạng tình huống gì, không ai biết cả.
Theo sự chỉ huy của Binh, trên tuyến đường đi vào kiến lập một căn cứ
thanh đồng quy mô khá lớn. Đương nhiên, không thể so với căn cứ thanh
đồng Tam Hồn thành, nhưng có thể dùng làm nơi đóng quân binh đoàn Sài
Lang thì cũng là đủ rồi. Sài Lang Tọa nghèo túng, có thể thấy rõ, chỉ
mới sưu tập những lại thanh đồng này đã tốn hao rất nhiều khí lực.
Có Tỉnh Hào đại ca tọa trấn, còn thêm đám người A Mạc Lý, Hàn Băng
Ngưng, Đường Nhất và binh đoàn Sài Lang thì vấn đề an toàn của Sài Lang
Tọa, Đường Thiên không lo lắng một chút nào.
Sài Lang Tọa bị phong tỏa, kỳ thực ảnh hưởng đối với dân chúng cũng
không lớn như trong tưởng tượng. Cho tới nay, Sài Lang Tọa liên hệ với
ngoại giới khá ít, chỉ có rất ít nơi có thương đội đến được. Dân chúng
địa phương đã sinh hoạt với thói quen như vậy từ lâu nên họ không phụ
thuộc ngoại giới nhiều.
Chuyện này đối với Đường Thiên không có quá nhiều ảnh hưởng, hắn đã là
đại thổ hào. Quan hệ của hắn với Mặc gia trở nên càng thêm chặt chẽ,
tiền lời cũng khả quan.
Tiêu hao khi chiến đấu với Diệp Triều Ca, nhỏ hơn nhiều so với Đường
Thiên dự tính. Bây giờ Đường Thiên nắm giữ tròn 100 ức tinh tệ tiền mặt.
Đường Thiên tài đại khí thô(nghĩa là dựa vào việc có nhiều tiền tài mà
khí thế hơn người), một hơi hướng tới Phí Lão Đầu đăt một đơn đặt hàng
lớn, tròn 20 ức hoàn thuốc huyết mạch Sài tộc cổ đại. Phí Lão Đầu mừng
rỡ như điên, vừa mới rồi lão gọi rất nhiều lão hữu năm xưa, không ngờ
vừa lúc có thể có tác dụng.
Bây giờ Sài Lang Tọa nằm trọn trong tay Đường Thiên, thức tỉnh huyết
tuyền tự nhiên cũng không ngoại lệ. Có thức tỉnh huyết tuyền, một phần
thành phẩm hoàn thuốc thức tỉnh chỉ cần 2.000 tinh tệ, lúc trước Phí Lão Đầu báo giá 5.000 tinh tệ kia chỉ là giá bán ra.
2.000 tinh tệ một phần, 20 ức chính là tròn 100 vạn phần, vừa mới rồi
gọi các chuyên gia huyết mạch tới, ai cũng hoàn toàn bị món tiền lớn của Đường Thiên làm cho cả kinh ngây người.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được, chuyện này căn nguyên là do Đường Thiên nghe lời Binh. Đường Nhất luôn luôn hy vọng có thể chỉ huy binh đoàn
Sài Lang. Đường Thiên cực kỳ cảm động, Đường Nhất không bỏ được binh
đoàn Sài Lang, đây mới là người có tình nghĩa! Đường Nhất vài lần liều
mình cứu hắn, Đường Thiên ghi tạc trong lòng. Đường Nhất trầm mặc ít lời lại cẩn thận tỉ mỉ, trong mắt người khác chỉ là Hồn tướng, nhưng trong
mắt Đường Thiên là bằng hữu ruột thịt.
Nếu Đường Nhất đã có cái tâm nguyện này, vậy thì bản thân giúp hắn một tay!
Đường Thiên đối với điệu bộ của Binh cực kỳ khinh bỉ.
Sài Lang tộc chịu khổ chịu cực, tính tình kiên nhẫn, dễ bị thuyết phục
cho nên có rất nhiều thổ phỉ, kỳ thực là phôi thai rất tốt cho binh
đoàn, nhưng mà Binh chướng mắt. Nguyên nhân rất đơn giản, thực lực Sài
Lang tộc quá yếu.
Ngươi không phải là ngại người ta thực lực yếu cho là pháo hôi sao?
100 vạn phần hoàn thuốc thức tỉnh, đó chính là cho 100 vạn người, cứ
cho là chỉ có mấy người có thiên phú xuất sắc đi, trong 100 vạn người
chọn 500 người, 5/1vạn, trong 1 vạn chỉ chọn 5 người, không tin là không chọn được chiến sĩ tốt!
Hiệu suất của Phí Lão Đầu rất nhanh, đối với bọn họ mà nói, hoàn thuốc cấp bậc này thật dễ dàng.
Chỉ sau thời gian rất ngắn, bọn họ đã hoàn thành 10 vạn phần thuốc.
Khi Đường Thiên đưa 10 vạn phần ném cho Đường Nhất đồng thời nói cho hắn còn có 90 vạn phần nữa, Đường Nhất hiếm khi không hành lễ, hắn không
biết nói cái gì. Đường Thiên làm bộ làm tịch vỗ vỗ Đường Nhất, như bảo
muốn nỗ lực lên a, không nên để thiếu niên như thần mất mặt a, rồi
nghênh ngang bỏ đi.
Chân trước Đường Thiên mới vừa đi, Binh đã chạy ngay tới.
Binh nói cho Đường Nhất, mỗi người giao một phần tiêu bản máu huyết mới
có thể lĩnh một phần hoàn thuốc, đồng thời cho Hỏa Mã Nhĩ hiệp trợ Đường Nhất. Binh biết hơn Đường Thiên nhiều, hiệu suất khi bảo Đường Nhất đi
chiêu mộ 100 vạn người, tuyệt đối không nhanh bằng bảo hắn kéo binh đoàn đi giết 100 vạn người được.
Về phần tiêu bản máu huyết, Binh luôn luôn nhớ đến huyết mạch Thiên Võ
Nguyệt Lang. Phí Lão Đầu đã từng nói,3 vạn phần tiêu bản máu huyết là có thể tinh khiết tới 80% huyết mạch Thiên Võ Nguyệt Lang. Một trăm vạn
phần tiêu bản máu huyết tối thiểu tinh khiết được hơn 90%.
Binh đã hỏi Phí Lão Đầu, tinh khiết 80% huyết mạch Thiên Võ Nguyệt Lang
thì giá năm ba ức kia vẫn là có lương tâm, nếu như tinh khiết tới 90%,
giá thấp nhất là 50 ức!
Không những không lỗ, còn có thể chộp được một khoản. Trong lòng Binh đắc ý vô cùng.
Hỏa Mã Nhĩ cũng bị món tiền lớn của Đường Thiên chấn trụ, nhưng phần
nhiều chính là kích động. Nàng hiểu rõ, 100 vạn phần hoàn thuốc thức
tỉnh có ý nghĩa thế nào đối với Sài Lang tộc!
Khi Hỏa Mã Nhĩ công bố kế hoạch 100 vạn phần hoàn thuốc thức tỉnh huyết mạch, toàn bộ Sài Lang Tọa rơi vào cảnh điên cuồng!
***
Mà ở Thiên lộ, không có ai quan tâm tới việc Sài Lang Tọa đã bị phong
tỏa, tới đại thủ bút của Diệp Cửu cũng bị mọi người bỏ qua. Lúc này,
toàn bộ ánh mắt Thiên lộ đều bị một sự kiện khác hấp dẫn.
Một thương hội ở chòm sư tử phát sinh xung đột với một vị trưởng lão
Quang Minh võ hội, không ngờ vị trưởng lão Quang Minh võ hội này, vậy mà lại đơn độc lẻn vào chòm Sư Tử, giết chết toàn gia hội trưởng thương
hội này.
Sự kiện tàn nhẫn này gây sóng to gió lớn tại chòm Sư Tử, mà Sư Tử Vương
Lôi Ngang giận tím mặt, hạn lệnh ba ngày để Quang Minh võ hội giao hung
thủ ra.
Quang Minh võ hội thủy chung không nói không rằng.
Sư Tử Vương cương liệt hiếu chiến bắt đầu triệu tập binh đoàn không chút do dự, thế cục chỉ trong một đêm đã trở nên khẩn trương đủ làm người ta hít thở không thông.
Một bên là thế lực Thiên lộ đệ nhất, một bên là chòm sao chiến lực mạnh
nhất, hai bên bá chủ giằng co nhau làm cho bao thế lực phụ thuộc khắp
Thiên lộ bị đưa vào vòng.
Mọi người đều hiểu trận chiến tranh này không thể tránh né. Hai đại bá
chủ xung đột không ngừng, Sư Tử Vương đương lúc tráng niên hùng tâm bừng bừng đã không thể chịu đựng được Quang Minh Võ Hội thâm nhập liên miên
không dứt từ lâu. Sư Tử Vương cường thế với tác phong bá đạo cũng làm
Quang Minh Võ Hội gai mắt, càng làm cho bọn họ phản cảm chính là, Sư Tử
Vương không ngừng gây ảnh hưởng với các chòm sao khác xung quanh, hoặc
sáng hoặc tối mà bài xích Quang Minh Võ Hội, cái này đã chạm đến căn cơ
của Quang Minh Võ Hội.
Hai đại bá chủ tất phải đánh một trận.
Nhưng mà ai cũng không ngờ trận chiến này tới nhanh như vậy, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì như thế là lẽ đương nhiên.
Rất nhiều người rất lo lắng, một khi trận chiến tranh này bạo phát, rất
có khả năng sẽ biến thành một trận chiến tranh ảnh hưởng đến toàn bộ
Thiên lộ. Đến lúc đó, có lẽ ai cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Nhưng các thế gia đầy dã tâm đều tại nóng lòng muốn thử, Thiên lộ hòa bình đã quá lâu.
***
Tuyến đường Quý Khâu.
Đám Đường Thiên đã đi tới chỗ Nha Nha đến lần trước, nhìn thấy mặt đất
hỗn độn chỗ nào cũng thấy hài cốt cơ quan thú, sắc mặt mọi người ngưng
trọng; lần trước tại nơi đây Nha Nha tổn thất hai phần ba cơ quan thú.
Trước mặt bọn họ là từng quang đoàn sáng ngời, bồng bềnh trôi nổi bên trong thông đạo rộng rãi, tựa như một hải dương màu lam.
Mỗi một quang đoàn, chính là một luồng năng lượng thuần túy. Chúng nó
như từng đoàn tinh linh, bồng bềnh trong không khí, chợt tụ chợt tán.
"Quả nhiên không hổ được gọi là dòng chảy năng lượng." Hạc tán thán:
"Chưa từng gặp chỗ nào có năng lượng đậm đặc như thế. Những luồng năng
lượng này là do năng lượng tụ tập mà thành, chúng rất nguy hiểm."
"Có điểm giống khe năng lượng." Đường Thiên liều mạng vươn dài cái cổ, muốn nhìn thấy xa hơn.
"Không nên dông dài, nói mau làm sao qua?" Lăng Húc tỏ ra không kiên nhẫn.
Hạc nhắc nhở: "Chúng ta phải đánh tan các luồng năng lượng này mới được. Ngàn vạn lần không nên dùng chân lực, chỉ có thể dùng lực lượng thuần
túy."
Đường Thiên há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc chỉ chỉ: "Toàn bộ quang đoàn đều phải đánh nát sao?"
Quang đoàn phía trước nhìn không ra điểm cuối, chúng như một dòng sông màu lam.
"Không sai." Hạc giải thích: "Nếu như để chúng nó nổ, chúng ta sẽ chết
không còn xác. Đánh tan nó là sẽ không còn nguy hiểm, trái lại có thể có chút chỗ tốt."
"Chỗ tốt?" Hai mắt Đường Thiên sáng ngời.
"Một chút nữa ngươi sẽ biết." Hạc không muốn giải thích, hắn lấy một thanh cương kiếm phổ thông ra.
Lăng Húc thấy thế cũng lấy một thanh thiết thương phổ thông ra.
Đường Thiên giơ bàn tay trần.
"Bắt đầu đi." Lời Hạc còn chưa dứt, thân hình đã biến mất.
"Sớm đã biết chiêu thức ấy của ngươi." Lăng Húc hừ lạnh, hắn chạy song song với Hạc.
"Oa oa oa, ta đệ nhất!"
Đường Thiên phóng trước hai người kia nửa thân người, hắn là người đầu
tiên xông vào, bốp bốp bốp, liên tiếp những tiếng nổ, quang đoàn lam sắc xung quanh hắn cơ hồ đồng thời nổ hóa thành vụ khí lam sắc.
Động tác của hắn nhanh đến mắt thường khó mà nắm bắt.
Lòng hiếu thắng của Lăng Húc bị xúc chạm, hắn hừ lạnh một tiếng, thiết
thương trong tay run lên, quang đoàn trước mặt hắn, tựa như một bức
tường ầm ầm đổ xuóng. Bây giờ trong một giây hắn có thể đâm ra hai trăm
thương. Không sử dụng chân lực, hắn cũng có thể đâm hơn một trăm thương
trong một giây, một trăm quang đoàn vỡ tan, cực kỳ hoành tráng.
Mỗi một bước chân, mưa thương liền nở ra một lần, bức tường ánh sáng trước mặt liền sụp đổ một mảng lớn.
Đây là mỗi bước một thương.
Hạc giống như một con hạc lớn màu đen, thân hình linh động vô cùng,
cương kiếm trong tay hắn tựa như phiến trúc mềm, thủ pháp vô cùng tinh
tế từ cổ tay được vẩy ra. Chỉ thấy cương kiếm trong phạm vi cực tiểu,
biến ảo cực nhanh, nhanh như thiểm điện.
Kiếm theo thân, giống như hạc múa, linh động vô cùng. Không có một tia
chân lực, thiên hạc kiếm cương trong kiếm chiêu biến ảo, hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng mà trong ba người, nhanh nhất vẫn là Đường Thiên, phương thức chiến đấu của hắn rất đặc biệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT