Người mang tin tức ở khắp nơi ùa về, thế lực bản địa đua nhau quy phục,
sau khi cuộc chiến kết thúc tình huống xoay chuyển đã khiến một người đã từng là đầu mục lưu phỉ như nàng tiến vào một cuộc sống hoàn toàn khác. Nhưng trên mặt nàng lại thủy chung luôn nở nụ cười. Mà không chỉ có
riêng mình nàng,hiện tại toàn bộ Sài Lang tọa đều chìm trong vui sướng,
danh vọng của Đường Thiên đã đạt đến độ cao từ trước đến nay chưa từng
có. Có thể làm cho người ta phải ghi lòng tạc dạ, vĩnh viễn là truyền
kỳ.
Một nơi hoang vu cằn cỗi như Sài Lang tọa cuối cùng cũng được cảm nhận
cái cảm giác hãnh diện một lần. Hiện tại, địa vị của Sài Lang tọa đã lên tới mức từ trước đến nay chưa từng có. Đám người ở các chòm sao khác
trong 42 chòm Nam Thiên khi nói đến trận chiến này đều mang theo mấy
phần hâm mộ và kính nể, ngay cả đám người ở Bắc Thiên tinh tọa vốn luôn
cao cao tại thượng cũng trở lên khách khí và lễ phép hơn trước rất
nhiều.
Thế giới này vĩnh viễn luôn thực tế như vậy đấy, chỉ khi có được thực lực mới có thể có được sự tôn trọng của người khác.
Hoàn cảnh sinh tồn của Sài Lang tọa cực kỳ khắc nghiệt, trong khi nhân
khẩu lại đông đảo vì thế nơi này luôn thừa thãi chiến sĩ, người Sài Lang vốn luôn kính nể và sùng bái lực lượng, so với nhũng chòm sao khác còn
mạnh hơn nhiều.
Đối với Sài Lang tọa, cái danh tự Đường Thiên này cách đây không lâu nghe vô cùng xa lạ.
Trước khi cuộc chiến này xảy ra, vốn Đường Thiên cũng đã khống chế Sài
Lang tọa, nhưng lúc đó có nhiều thế lực bằng mặt nhưng không bằng lòng,
trong tâm vẫn âm thầm nảy sinh ý nghĩ thâm hiểm.Còn sau khi tràng chiến
dịch này diễn ra, danh vọng của Đường Thiên đã lên cao như mặt trời giữa trưa, những cường giả Sài Lang vốn kiệt ngạo bất tuân cuối cùng cũng
vui lòng phục tùng.
Và lúc này cái tên Đường Thiên đã trở thành biểu tượng cho Sài Lang tọa.
Cường giả vi tôn, không chỉ vì tôn trọng đối với lực lượng, mà còn bởi
vì cường giả có thể mang đến cho mọi người cuộc sống tốt hơn, mang đến
không gian sinh tồn của chủng tộc càng thêm rộng lớn.
Cường giả ở các bộ lạc chi nhánh dồn dập tìm đến nương tựa.
Ở bất kể một chỗ nào đi chăng nữa, những thế lực bản địa đứng trung lập
luôn là nguồn lực lượng trung kiên nhất, cũng là đối tượng khó mượn hơi
nhất.
Sau trận chiến này, danh tiếng của binh đoàn Sài Lang dưới tay Đường
Nhất tăng mạnh, đồng thời cũng nhận được rất nhiều lời tán tụng nhiệt
tình. Hơn nữa lần này Sài Lang binh đoàn cũng bị tổn thất không nhỏ vì
cũng cần phải bổ sung thêm nguồn máu mới. Số lượng binh lính mà Đường
Nhất có thể chỉ huy là 500 vì vậy quy mô của Sài Lang binh đoàn cũng
được mở rộng tới 500 người.
Sau khi Sài Lang binh đoàn hoàn thành việc mở rộng quy mô thì lập tức đã trở thành nơi tập trung lực lượng tinh nhuệ nhất Sài Lang tọa.
So với Sài Lang binh đoàn của Đường Nhất, tổn thất của binh đoàn Trọng
Trang của Hoàng Phủ Hoành càng thảm trọng hơn, gần như phải hứng chịu
toàn bộ công kích của Diệp Triều Ca khiến thương vong của Trọng Trang
lên tới gần phân nửa. Khiến Hoàng Phủ Hoành càng thêm tuyệt vọng chính
là những võ giả may mắn sống sót đều bị rơi vào tình trạng mất đi dũng
khí chiến đấu.
Trên đường bọn họ chạy trốn, bị các bộ lạc của Sài Lang liên tục tập
kích suốt dọc đường, với một Trọng Trang binh đoàn đã mất đi ý chí chiến đấu thì bất kể Hoàng Phủ Hoành có làm cách nào vẫn không thể khơi lên
một chút sĩ khí nào.
Hoàng Phủ Hoành chỉ biết mở to mắt mà nhìn Trọng Trang Binh Đoàn dần
tiêu vong, cái loại thống khổ này khiến hắn như bị rút đi hồn phách vậy.
Hắn trở thành tù binh, bị bộ lạc Sài Lang ở địa phương đưa đến chỗ của Hỏa Mã Nhĩ.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tù binh, sinh mệnh của ngươi cũng
thuộc về ta." Binh không nói lời vô dụng: "Từ hôm nay trở đi, ngươi đảm
nhiệm vị trí phó thủ cho Đường Nhất, làm việc cho tốt vào."
Khuôn mặt của Hoàng Phủ Hoành căng cứng đến đỏ bừng, tuy hắn không phải
là danh tướng nhưng dù sao cũng đã chấp chưởng binh đoàn Trọng Trang
nhiều năm, vậy mà bây giờ lại trở thành phó thủ cho một tên Võ Hồn
tướng, điều này làm hắn cảm thấy thẹn gần chết.
"Nếu như ngươi muốn chết, có thể tự sát." Binh lạnh lùng bỏ lại một
câu,sau đó quay người đi luôn chẳng thèm để ý gì đến hắn nữa.
Thực ra Binh cũng chẳng có mấy khoái cảm về chiến thắng, cái thắng lợi
này thì tính được là cái gì cơ chứ? Vì trận chiến đấu này, mà tốn hao
đến vài chục vạn tinh tệ, trong khi đối phương cũng chỉ có lẻ loi một
mình, trong mắt người khác, đám người Đường Thiên đã sáng tạo lên kỳ
tích. Nhưng trong mắt Binh, trận chiến này quả là vô cùng nhục nhã mà,
hơn nữa Thiên Không Hổ bị đánh nát cũng khiến tâm tình của hắn vô cùng
không xong.
Trong lòng cái kẻ có chút thù cũng phải báo như Binh đang thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải báo thù một tiễn này.
Hơn nữa, hắn biết chắc chắn Diệp gia sẽ không từ bỏ ý đồ, khẳng định sẽ còn có hậu chiêu đang chờ bọn họ.
Thế nhưng cũng không phải trận chiến này không có chỗ tốt.
Danh vọng đúng là có tồn tại, hiện tại đám người Đường Thiên chẳng còn
là kẻ vô danh tiểu tốt, trên toàn bộ Thiên lộ cũng đã có chút thanh
danh. Sau khi cuộc chiến này xảy ra, lòng tin của Mặc gia đối với bọn họ quả thật đã trở lên tràn đầy rồi.
Càng quan trọng hơn là thực lực của mọi người đều tăng lên. Đường Thiên
đang bế quan, Tỉnh Hào đang bế quan, Lăng Húc đang bế quan, Hạc cũng bế
quan, cả bốn người A Mạc Lý cũng bế quan.
Trải qua sự kiện lần này, chỉnh thể thực lực của mọi người đều tăng vọt về chất, đó mới là điều đáng giá nhất.
Kinh nghiệm bồi dưỡng tân binh của Binh vô cùng phong phú, ánh mắt tinh
tế, thiên phú của đám người này đều rất cao, kể cả bốn người A Mạc Lý
đều hơn xa người thường, càng không phải nói đến bốn người Đường Thiên,
điển hình của bốn tên biến thái. Cho dù không có tài nguyên, không có
danh sư chỉ điểm, nhưng những người này vẫn biểu hiện sáng chói mắt như
vậy.
Hai từ được người khác dùng để đánh giá đám người Đường Thiên nhiều nhất chính là hai từ “hắc mã”. Nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy mà thôi. Hàng năm trên Thiên lộ luôn xuất hiện một vài hắc mã, nhưng những con hắc mã này cũng lóe sáng nhanh chóng giống như quá trình bọn họ quật khởi, sau đó 90% số hắc mã đều lặng yên biến mất không chút tăm tích. Đó cũng là
điểm đặc sắc của hắc mã.
Bọn họ có thể dựa vào một số ưu điểm độc đáo hơn người, trong một khoảng thời gian ngắn đạt được chiến tích khiến người ta phải dõi mắt nhìn
vào, nhưng điều này cũng chỉ do mọi người chưa quen thuộc với bọn họ mà
thôi. Một khi bọn họ đã lộ ra trước tầm mắt mọi người thì sau đó sẽ
không ngừng bị người ta phân tích và tìm hiểu, khi đó những khuyết điểm
sâu bên trong sẽ dần lộ rõ khiến hoàn cảnh sinh tồn của bọn họ trở lên
càng này càng xấu đi, đồng thời địch nhân mà bọn họ phải đối đầu cũng
càng lúc càng mạnh.
Hắc mã sẽ luôn là đề tại khiến người ta phải say sưa nói chuyện, nhưng
cũng chỉ giới hạn đến đó mà thôi. Lúc này điều mà mọi người mong đợi
nhất là trên Tiên võ tin tức kỳ sắp tới, Đường Thiên sẽ bài danh thứ bao nhiêu.
Hắc mã sao? Trong lòng Binh thầm cười nhạt, hắn luôn tin tưởng vào tương lai sắp tới.
Trong một cái đoàn đội lại xuất hiện nhiều võ giả thiên tài như vậy
khiến ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Binh cũng phải cảm thấy
giật mình. Hơn nữa, lực ngưng tụ của mọi người vô cùng kinh người, có
thể nói đây là một đội ngũ cực kỳ đoàn kết.
Có điểm nào đó quen quen a... Binh nhớ lại thời điểm mọi người sáng lập
ra Nam Thập Tự binh đoàn, đó chẳng phải cũng là một đám người như thế
này sao?
Cũng là một đám người tài hoa hơn người, cũng là một đám người kết thành đội ngũ.
Bỗng hắn bật cười khanh khách, xem ra mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vào thời đại đó, Nam Thập Tự binh đoàn là bá chủ thiên hạ chân chính a,
bá nghiệp như vậy đặt ở bất cứ một thời đại nào cũng chẳng hề kém hơn
những bá chủ khác, ngay cả Sư Tử vương Lôi Ngang của hiện tại cũng chưa
thể đạt được độ cao của Nam Thập Tự binh đoàn năm đó.
Đừng có miên man suy nghĩ nữa, còn rất nhiều chuyện cần phải làm a.
Trong mắt rất nhiều người, Đường Thiên đã là người đứng đầu Sài Lang
tọa, nhưng Binh biết, Đường Thiên sẽ không dừng lại ở đây, trước khi
Đường Thiên bế quan xong hắn cần phải đem toàn bộ mọi việc an bài cho
thật tốt. Hắn không muốn bỏ ra nhiều tài lực và nhân lực vào trận chiến
này như vậy lại trở thành may áo cưới cho người khác.
Kể cả bọn họ có rời khỏi Sài Lang tọa thì cũng phải đảm bảo Sài Lang tọa vẫn nằm trong tay bọn họ.
***
Đường Thiên đang xếp bằng suy nghĩ,lúc này cái khuôn mặt không giống với bình thường của hắn hiện lên vẻ chuyên chú một cách dị thường.
Vì sao mình so với Diệp Triều Ca lại yếu hơn nhiều như vậy?
Vũ kỹ đa dạng của mình trước mặt Diệp Triều Ca lại giống như cây có hoa
mà không có quả (cọp giấy). Thế nhưng vì sao vũ kỹ của mình lại như vậy? Đường Thiên cũng biết hắn chẳng phải là người thông minh cho lắm, hắn
chậm rãi nhớ lại, muốn tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Chuyên gia cận chiến!
Hắn đem tất cả mọi chuyện nhớ lại một lần, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân chính là bốn chữ này. Ngụy lão đầu kiến nghị mình đi theo con
đường chuyên gia cận chiến, mà cận chiến thì cần phải có nhiều thủ đoạn
công kích, vì thế mình mới bắt đầu học rộng ra.
Nghĩ như vậy cũng không có gì là sai lầm a, Đường Thiên có chút đau đầu, nhưng vì sao mình so với Diệp Triều Ca lại yếu hơn nhiều như vậy?
Chẳng lẽ do bản thân con đường chuyên gia cận chiến vốn yếu như vậy?
Đường Thiên lắc đầu, không có chức nghiệp nào yếu, chỉ có tạo nghệ có đủ hay không, đạo lí cơ bản này đương nhiên là hắn hiểu rõ. Đường Thiên
thoáng nghĩ: lẽ nào tạo nghệ của mình không đủ sâu?
Bỗng nhiên, Đường Thiên phát hiện ra dường như hắn chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về bốn chữ "Chuyên gia cận chiến", đối với bốn chữ chuyên
gia cận chiến, không ngờ hắn chỉ hiểu có ba từ "Cận thân chiến".
Lập tức Đường Thiên thấy rất hổ thẹn, hắn cảm thấy bản thân mình phải
kiến thức xem bộ dáng chân chính của một chuyên gia cận chiến như thế
nào mới được.
Hắn tiến nhập quang môn, chạy đến Tam Hồn thành, tìm đến Đinh Đang.
"Ngươi biết chuyên gia cận chiến không?"
Đinh Đang cũng cảm thấy khá bất ngờ : "Đó là một chức nghiệp rất tàn khốc."
"Có thể tìm được hình ảnh chiến đấu của bọn họ không?" Đường Thiên gấp gáp hỏi.
"Có thể." Đinh Đang gật đầu: "Nhưng chắc chắn là giá cả sẽ không rẻ."
"Mua!" Đường Thiên quyết định dứt khoát.
Đinh Đang cũng không hỏi nhiều, nàng nhanh chóng thông qua con đường của mình mua được vài đoạn hình ảnh. Những đoạn hình ảnh này có giá cả rất
cao, vài đoạn hình ảnh phải tốn tới hơn sáu ngàn vạn tinh tệ mới mua
được.
Đường Thiên như lấy được chí bảo, hắn mở đoạn hình ảnh thứ nhất ra.
Vị nam tử trong hình ảnh đang độ tuổi tráng niên, cái đầu không cao,
thân hình chắc nịch, nửa người trên trần trụi, bàn tay trần, nhưng toàn
thân tản ra một loại khí tức nguy hiểm cực độ giống như một con dã thú
vậy. Đối thủ của hắn là một nữ đao khách có khuôn mặt sơ xác tiêu điều.
Song phương chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Ngay từ đầu vị nam tử đã bị nữ đao khách áp chế. Nhưng chỉ qua một phút
đồng hồ, cuối cùng Đường Thiên cũng nhìn ra mấy phần đầu mối, tuy vị nam tử luôn bị áp chế nhưng phòng ngự cực kì chặt chẽ, bước chân không hề
loạn.
Tán thủ của vị nam tử vô cùng xuất sắc, phòng thủ cẩn thận. Nữ đao khách thủy chung vẫn cẩn thận giữ nguyên khoảng cách với nam tử, còn vị nam
tử lại cực kỳ kiên trì, khiến hai bên giống như đang diễn luyện công
phòng vậy.
Khi thời gian bước đến khoảnh khắc ba phần lẻ sáu giây, rốt cuộc nữ đao
khách cũng không kiềm chế được nữa, nhưng khi nàng đang định sử dụng
chiêu thức lợi hại nào đó thì đột nhiên vị nam tử trước mặt bỗng giống
như một mũi tên nhọn hoắt, lao tới trước mặt nàng.
Đường Thiên giật nảy mình, vị nam tử đột nhiên bạo phát có tốc độ cực kỳ kinh người, tựa như một đạo thiểm điện,chỉ trong nháy mắt đã vọt tới
trước mặt nữ đao khách.
Biến cố quá đột ngột rõ ràng là đã khiến nữ đao khách hơi hoảng loạn, đao chiêu cũng tán loạn.
Nam tử hung ác dùng khuỷu tay đụng một cái cực hiểm, toàn thân giống như một cái cọc công thành, ngạnh sinh va chạm với đao mang của nữ đao
khách.
Tay trái như cái móc nắm lấy cánh tay của đối phương, cong khuỷu tay
vung hữu chưởng giống như một thanh đao lò xo, một thủ đao có tốc độ
nhanh đến mức Đường Thiên không thể nắm bắt được xuất ra !
Đầu bay lên.
Một kích là giết!
Đường Thiên nhìn thấy mà trong đáy lòng cảm thấy lạnh run, thật tàn nhẫn hung ác !
Cho dù hắn chỉ là một khán giả đứng bên ngoài nhìn nhưng vẫn có thể cảm
thấy cái khí tức tàn nhẫn kinh người kia ập vào mặt. Từ đó có thể tưởng
tượng ra vị nữ đao khách phải tự mình đối mặt với một chiêu này, e rằng
tâm thần lúc đó đã thất thủ hoàn toàn rồi.
Dứt khoát gọn gàng, vô cùng tàn nhẫn, đó là ấn tượng đầu tiên mà Đường Thiên cảm nhận thấy từ đoạn hình ảnh này.
Đoạn hình ảnh thứ hai về chuyên gia cận chiến là một vị nam tử có thân
hình gầy còm, đối thủ của hắn là một tiễn thủ có khinh công cực cao. Nửa đầu của đoạn hình ảnh này buồn tẻ đến chán nản, song phương một công
một phòng, vị nam tử có thân hình gầy còm giống như một con rắn có thể
biến hóa ở bất cứ một góc độ nào giống như toàn thân hắn không hề có một góc chết nào vậy.
Bất kể mũi tên của đối phương bay tới từ góc độ nào, hắn đều có thể chuẩn xác đánh rơi.
Đến phút thứ 22 chiến đấu bắt phát sinh biến hóa.
Chân lực của cung tiễn thủ bị tiêu hao cực lớn, tốc độ của hắn bắt đầu
trở lên chậm chạp, khoảng cách giữa hai bên dần kéo ngắn, nhưng đúng vào lúc này vị nam tử gầy còm đột nhiên biến thành 6 người!
6 thân ảnh giống nhau như đúc khiến cung tiễn thủ hoảng loạn.
Cánh tay mềm mại như rắn quấn lên thân thể cung tiễn thủ như một con rắn quấn.
Răng rắc!
Một kích là giết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT