"Bọn họ định quyết chiến với chúng ta." Lão Phong nặng nề nói.
Sắc mặt mấy người còn lại cũng trở lên ngưng trọng hẳn. Những điều bọn họ
biết về đối phương không nhiều cho lắm, một chi quân đội mới xuất hiện
và toàn bộ đều là những người mới vì vậy tư liệu về bọn họ đều tương đối hữu hạn. Tuy năng lực tình báo của bọn họ cũng không kém, nhưng những
tin tức hữu dụng tìm được thật quá ít ỏi.
Tuy nhiên, đối phương dù đã biết rõ lai lịch của bọn họ nhưng vẫn dám bầy ra tư thế sẵn sàng
quyết chiến, điều đó đủ thấy đối phương rất tự tin vào thực lực của
mình, hoặc là có thủ đoạn nào khác.
Nhưng bất kể là trường hợp nào thì đối với bọn họ đều không phải là chuyện gì tốt lành gì.
"A, bọn họ định giẫm lên vai chúng ta đây. "Vị đao khách cụt một tay lạnh lùng nói.
"Rất có thể nha." Cô gái màu đồ tím cười dài nói: "Nếu thắng chúng ta, thì
cái ao nhỏ bốn mươi hai túc Nam Thiên này cũng không lưu được bọn họ.
Chuyện đi tới Bắc Thiên, cũng chỉ là chuyện nhỏ."
"Đem tất cả lũ kia giết sạch!" Vẻ mặt Thiết Tháp Bàn đầy hung hãn.
Tuy ngoài miệng bọn họ nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng thực ra trong lòng tất cả không ai dám coi thường địch nhân.
Vô số ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào trận chiến đấu này, đã bao lâu
rồi chưa có trận chiến nào thu hút ánh mắt nhiều người như thế này? Chưa bao giờ có một trận chiến tạo ra áp lực đè nặng với bon họ như vậy.
Thua, chuyện thanh danh bị hao tổn không nói, Ổ Thiết Vũ chết đã làm mặt mũi của trưởng lão bị quét sạch, nếu trận chiến đấu này mà có chuyện
ngoài ý muốn xảy ra...
Bọn họ đi theo Đồ Như Hải đã lâu, tính tình của trưởng lão ra sao không ai có thể hiểu rõ hơn bọn họ.
Mông Vi có thể cảm thấy rõ ràng áp lực cực lớn mà mọi người phải chịu, thản nhiên nói: "Như thế cũng tốt, một lần là xong."
Nàng nhẹ nhàng nói: "Trưởng lão đã chuẩn bị sẵn 20 ức tinh tệ làm tiền thưởng cho chúng ta."
Nghe vậy tinh thần của mọi người không khỏi run lên, 20 ức tinh tệ, Mông Vi 5 ức, năm người kia mỗi người 3 ức. Dưới trọng thưởng ắt có dũng phu, lập tức mọi người hăng tiết như đánh tiết gà vậy.
Ba tỷ tệ, đối với bọn họ thì đây cũng là một khoản cực lớn.
"Hắc, lần này trưởng lão cũng thật hào phóng a!" Tử Tinh nữ tử cười nói.
Mãn Trụ nhếch miệng ngây ngô cười: "Lần này giàu to rồi!"
Mông Vi lạnh nhạt nói: "Ta, lão Phong và Độc Đao thì không có gì đáng lo
lắng, nhưng còn ba người các ngươi phải đối phó với một chi quân đoàn,
nên cẩn thận một chút."
Lão Phong cười nói: "Đại tỷ, đừng coi
thường chúng ta. Binh đoàn cái gì, đem ra dọa người thường thì còn được, chẳng qua cũng chỉ là vài tên ngu ngốc ở cùng một chỗ với nhau. Tính ra cái phá binh đoàn này cũng chỉ mới xây dựng được có hai tháng. Hai
tháng có thể luyện được một binh đoàn thì binh đoàn cũng chẳng đáng giá
rồi. Hơn nữa trước đây đám người đó làm cái gì? Chẳng phải đều là võ giả trong những bộ lạc bình thường sao, phỏng chừng cũng chỉ biết làm mấy
việc như sa phỉ vân vân mà thôi."
Vị Tử Tinh nữ tử lập tức cười khúc khích: "Một binh đoàn như vậy thật khiến nhân gia sợ tới mức trái tim phải run rẩy nè."
Lão Phong cũng cười nói: "Nhưng dù sao cái tên Hồn Tướng cầm đầu vẫn có
chút trình độ, bát giai, đao pháp cấp đại sư, không ngờ còn tinh thông
cả quân trận, một hồn tướng như vậy cũng không biết Đường Thiên kiếm
được từ chỗ nào."
"Đúng là một tiểu tử có vận khí không tệ!" Hai mắt vị Tử Tinh nữ tử tỏa sáng: "Nếu nhân gia gặp hắn sớm hơn thì tốt rồi."
Bỗng Mông Vi ngẩng đầu lên, ngay sau đó đám người còn lại cũng cảm ứng được, lập tức im miệng không nói một lời chỉ ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Đám Đường Thiên đến rồi!
Đầu tiên ánh mắt của Mông Vi rơi lên cái binh đoàn trước mắt. Khuôn mặt
nàng vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng cũng đã buông lỏng một hơi. Lão
Phong nói không sai, cái chi binh đoàn này không mang tới nhiều uy hiếp. Nhân số chỉ có hai trăm người, hơn nữa chỉ có quân lính bình thường,
đội ngũ lẻ tẻ không gắn kết,hành động của đám binh sĩ cũng không mấy tự
nhiên.
Binh đoàn và các võ giả cũng giống như việc đánh cờ vậy. Võ giả có chiến lực cá nhân vượt xa đám binh sĩ bình thường, ở chiến đấu
quy mô nhỏ thì có lợi thế, hơn nữa bọn họ cũng linh hoạt hơn, thường
chiếm được thế chủ động trước. Còn ưu thế của binh đoàn lại dựa trên số
lượng binh sĩ, số lượng càng nhiều thì lực lượng tổng thể lại càng cao.
Ở trước mặt ba người lão Phong thì những võ giả thiên lộ cấp bình thường
căn bản không gây ra chút uy hiếp nào, ba người cũng là người có kinh
nghiệm chiến trận phong phú, đối phó với một binh đoàn pháo hôi như vậy
cũng thật quá dễ dàng.
Mông Vi cũng yên lòng, cái binh đoàn bỗng
nhiên xuất hiện này chính là điểm cố kỵ lớn nhất trong lòng nàng, cũng
được nàng coi là nhân tố không thể xác định nhất trong trận chiến này.
Lúc này nhân tố không thể xác định nhất đã được loại bỏ, băn khoăn cuối
cùng trong lòng nàng cũng được tiêu trừ.
Đây là một tràng tất thắng chi chiến!
Song phương không hẹn mà cùng ngừng lại, đứng ở phía xa xa giằng co.
Bầu trời bao la trên sa mạc và phía dưới mặt đất đều có rất nhiều người
đang nhìn chăm chú vào chiến trường. Đám người này vốn chỉ muốn nhìn
phong thái võ giả của Ổ Thiết Vũ, nhưng lúc này lực chú ý của tất cả đều tập trung lên tràng kinh thế chi chiến này.
Đồ Môn Lục Vệ hung danh hiển hách.
Đối với Sài Lang Tọa, cường giả Thiên bảng bài danh trước chín ngàn chính là một tồn tại khó thể với tới.
Ngoài những võ giả vây quanh xem náo nhiệt còn có các thám tử của các thế lực lớn trà trộn vào. Quang mang của Bí Bảo liên tục lóe lên, tất cả những
người này đều có chuẩn bị mà đến. Có Bí Bảo của Kính Viễn Vọng Tọa có
thể giúp bọn họ dù ở cách 20 dặm vẫn có thể nhìn rõ bất kì chi tiết nào
trên chiến trường. Có Bí Bảo của Thiên Đàn Tọa có thể đem tất cả những
chuyện phát sinh ở trước mắt truyền đến địa phương xa xôi nào đó.
Đám Bí Bảo này thường ngày không mang lại nhiều sự chú ý nhưng lúc này lại có thể phát huy ra tác dụng cực lớn.
Đám võ giả của Sài Lang Tọa nhìn muốn chảy nước miếng. Những Bí Bảo giống
như thế này không chỉ có tác dụng đến nghịch thiên, mà giá cả cũng tương đối đắt đỏ, võ giả bình thường chẳng thể nào mua nổi. Hơn hẳn đám dễ
nhũi Sài Lang Tọa, thủ đoạn của đám võ giả đến từ tinh tọa cấp cao càng
thêm phong phú.
Chỉ thấy bọn họ đều lấy công cụ ra, vùi đầu lấy cát.
Đám võ giả bản địa Sài Lang Tọa đầy vẻ mê mang, không hiểu những người này
đang làm cái gì. Những võ giả này đều là những kẻ có thực lực cường hãn, hiệu suất cũng vô cùng đáng sợ. Chỉ một lát sau, một cồn cát cao hơn
năm mươi mét xuất hiện, sau đó bọn họ bay lên đỉnh cồn cát đứng nhìn
tràng chiến đấu ở phía xa xa kia.
Những người khác cũng bừng tỉnh đại ngộ, nhao nhao làm theo.
Nếu lúc này đứng ở trên cao nhìn xuống sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ
dị. Ở trong phạm vi 20 trượng xung quanh chiến trường không có một vật
gì, nhưng ở phía ngoài chiến trường 20 trượng lại có vô số cồn cát đột
nhiên mọc lên như nấm, tạo thành một vòng đai hình tròn tạo nên từ cồn
cát.
Phía trên vành đai cồn cát toàn người với người.
Chuyện xảy ra ngoài chiến trường không làm hai phương đang giằng có có chút phân tâm.
"Tất cả chuẩn bị xong chưa? " Đường Thiên trầm giọng hỏi, trong ánh mắt của hắn là vẻ phấn khởi và cuồng nhiệt.
Không ai để ý đến hắn.
Đường Thiên cũng không thèm để ý, giơ song chưởng lên: "Aô, hừng hực lao lên!"
Một bóng người đỏ rực như lửa lao lên phía trước, Lăng Húc đã sớm không kềm nén được rồi.
Đường Thiên vừa thấy Lăng Húc vượt trước cả mình, oa oa kêu lớn: "Ta đến đây!"
Hạc cũng đành thở dài bất đắc dĩ, hai người này, khi nào thì mới có thể nghiêm túc đây. xem tại TruyenFull.vn
Sắc mặt của Binh vẫn không chút thay đôi, vung tay lên: "Tiến lên."
Binh đoàn chậm rãi tiến lên.
Khi đám người Mông Vi nhìn thấy địch nhân kêu loạn, trong lòng càng thêm
thả lỏng. Nếu như là binh đoàn khác thì luôn có cao thủ hộ vệ xung
quanh. Trong trận địa thì binh đoàn sẽ chiếm được ưu thế,nhưng trên
đường binh đoàn di chuyển, đối với cao thủ đó là lúc khắp nơi đều có sơ
hở.
Không ngờ lại để có một mình Hạc bảo hộ binh đoàn, đây quả thực là quá nghiệp dư mà.
Sắc mặt Mông Vi đầy lạnh lùng: "Giữ nguyên kế hoạch, ta đối phó với Đường
Thiên, Độc Đao cuốn lấy Lăng Húc, lão Quân Đầu dụ Hạc đi. Còn ba người
các ngươi đem cái đám pháo hôi kia giải quyết thật nhanh, tốc chiến tốc
thắng!"
Quân đoàn chắc chắn là sơ hở lớn nhất của đối phương, chỉ
cần cuốn lấy ba người Đường Thiên rồi giải quyết binh đoàn, thì khi đó
sẽ tạo thành ưu thế lấy 6 đánh 3.
Đây chính là chiến thuật của Mông Vi, đơn giản mà hữu hiệu.
Lời còn chưa dứt, Mông Vi dẫn đầu liền xông lên, lập tức 5 người còn lại
giống như mũi tên rời cung, nhanh chóng lao lên phía trước.
Bất kể là Đường Thiên,Lăng Húc, hay là đám người Mông Vi, đều nhanh như chớp,
tốc độ kinh người, khiến cho vô số võ giả Sài Lang Tọa không khỏi tiếng
kinh hô. Còn thực lực của các thám tử do các thế lực lớn phái tới lại
càng mạnh, càng thêm hiểu rõ, ánh mắt của bọn họ không hẹn mà cùng nhìn
về phía binh đoàn.
Khi binh đoàn đẩy mạnh đúng là tốc độ cũng không chậm, nhưng ở trong chiến trường lúc này thì chẳng khác gì một con ô quy.
Trước sau tách rời nhau!
Đó chính là điều tối kỵ trên chiến trường!
Lúc này các thám tử không hẹn mà cùng lắc đầu, đồng thời những người đang
quan sát ở những chòm sao khác cũng không khỏi lắc đầu. Binh đoàn mất đi cao thủ bảo hộ thì vô cùng yếu ớt.
Quả nhiên, đúng như bọn họ đã dự đoán, khi vừa chạy được nửa đường thì sáu người Mông Vi bỗng chia làm hai đường.
Mông Vi và Độc Đao lao lên đón Đường Thiên và Lăng Húc.
Khi vẫn còn đang chạy nhanh, Mông Vi rút bội kiếm đeo bên hông ra, quang
mang kim sắc tụ lên tay nàng với tốc độ kinh người. Chỉ trong một hơi
thở, bội kiếm trên tay nàng đã phát ra quang mang kim sắc nồng đậm đến
mức như được một tầng kim dịch bao lấy vậy, chạy nhanh khiến nàng trông
giống như một thanh kiếm sắc bén đem không khí xé rách!
Còn Độc
Đao bên cạnh nàng, ánh mắt vẫn lạnh lùng, hắn lao nhanh với một tư thế
vô cùng quỷ dị. Thân thể hắn nghiêng về bên phải hợp với mặt đất một góc rất nhỏ, nhìn qua có vẻ lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy, cánh tay hắn rũ xuống, mũi đao chạm tới mặt đất.
Rít!
Mũi đao cọ xuống nền cát, phát ra thanh âm làm người ta sởn cả gai ốc.
Hơn nữa con đường di chuyển của hắn cũng không phải theo đường thẳng, mà
luôn có một độ cong rất nhỏ, mặt cát phía sau hắn còn lưu lại một vệt
đao dài có hình cuộn sóng.
Một thì phong duệ lạnh thấu xương, một thì quỷ dị khó đoán.
Hai phong cách hoàn toàn bất đồng nhưng lại mang tới cho người ta lực trùng kích cũng vô cùng mãnh liệt. Những võ giả bản thổ Sài Lang Tọa thì tự
nhiên là không cần phải nói, cả đám ai nấy đều trợn to mắt há hốc mồm,
bọn họ thật không ngờ, vừa mới ra tay đã kinh người như thế. Ngay cả đám thám tử đến từ các Tinh Tọa cao cấp hơn, lúc này lực chú ý cũng bị khí
thế kinh người của hai người kia hoàn toàn hấp dẫn.
Đồ Môn Lục Vệ, quả là danh bất hư truyền.
Trong suy nghĩ của bọn họ, chắc chắn đám Đường Thiên sẽ phải thua. Điều duy
nhất làm bọn họ cảm thấy hứng thú chính là khi nào Quang Minh Võ Hội sẽ
ra tay, đó mới là thứ làm cho bọn họ kích động. Bọn họ không tin Quang
Minh Võ Hội sẽ để Đường Thiên bị Hắc Hồn xử lý như vậy.
Tất cả mọi người đều đang đợi, đợi Quang Minh Võ Hội ra tay.
Nếu Quang Minh Võ Hội ra tay thì đó mới là lúc hai thế lực lớn chính thức va chạm.
Đám người Đường Thiên thì tính là cái gì?
Trong mắt bọn họ, đám Đường Thiên chẳng qua chỉ là người châm ngòi mà thôi,
không ai tin vào chuyện họ có thể chiến thắng Đồ Môn Lục Vệ.
Tư Mã gia.
Tư Mã Tiếu nhìn Kính Thiên Đàn cấp Bạch Ngân trên bàn xem tình hình chiến
đấu, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, không ngừng suy ngẫm lầm bầm
tự nói: "Ta đây là đang giúp các ngươi ngăn cản sự giúp đỡ rồi a, cơ hội biểu hiện tốt như vậy cũng đừng làm cho ta phải thất vọng a, Đường
thiếu niên."
Thu Chi Quân thản nhiên nói: "Tuy bọn họ làm kế hoạch của ngươi bị rối loạn, nhưng ngươi trả thù cũng quá nhanh đi, đây chính là 'trả thù không để qua đêm' sao?"
"Hắc, đừng có nghĩ ta dễ bị
chọc giận như vậy chứ." Tư Mã Tiếu cười hì hì nói: "Đây chỉ là một khảo
nghiệm nho nhỏ, nếu ngay cả cửa ải này còn không thông qua thì sao có tư cách làm địch nhân của ta."
Thu Chi Quân ngẩn cả người.
Từ trước đến nay sư đệ luôn tự cao không để ai vào mắt, vậy mà lại dám nói ra nói như vậy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT