Trong đêm đen, một cồn cát cao cao cách bộ lạc chừng 5 dặm.
Hạc đang khoanh chân ngồi mở to mắt, khắp sa mạc là bầu trời đầy sao, mênh
mông tĩnh mịch, một luồng rung động không hiểu hiện lên đầu hắn, hạc
thân trong cơ thể khi căng khi chùng như ẩn chứa một quy luật đặc biệt.
Nội tâm Hạc cũng như sao khắp trời kia, yên lặng êm đềm. Không mong sẽ
đột phá, bầu trời trước mắt đã chấn động tâm linh hắn.
Màn trời
khôn cùng, sao nhiều như cát biển; hàng tỷ năm trước bầu trời có giống
vầy không?... Trước bầu trời này, nhân loại sao mà nhỏ bé, cái gọi là
hùng đồ bá nghiệp, cũng chỉ thoảng qua như mây khói mà thôi! Cái gì gọi
là vĩnh hằng? Thời gian như nước, vật đổi sao dời, chung quy thì người - vật - việc đều là không. Mạnh mẽ như tổ sư, thực sự cũng không thắng
được thời gian, Thiên Hạc cũng đã lưu lạc đến nước này. Tuế nguyệt khô
khốc, vật có hưng suy, không gì mãi mãi, duy có thời gian và không gian. Tánh mạng con người, dưới màn trời này, nhỏ bé như bụi. Nhưng sinh mạng rực rỡ lại là một loại vĩnh hằng khác.
Mỗi người vừa ra đời, liền bắt đầu đến với cái chết. Hơn 10 năm sinh mệnh (không rõ con người thế
giới này tuổi thọ trung bình là bao nhiêu, nên là 100 chứ nhỉ?), so với
trời đất vạn vật, thật chẳng ra gì. Cái chết bao trùm, sinh mạng ngắn
ngủi, tuế nguyệt vô tình, mới khiến cho sinh mạng có năng lượng mà sáng
lạn như thế. Vô số sinh mệnh huy hoàng, trở thành 1 phần trong quá trình phát triển của thiên địa. Thời gian vĩnh hằng, con người tuy nhỏ mà
không hèn… Nội tâm Hạc rung cảm, chân lực và khí cơ không ngừng lưu
chuyển. Cái gì gọi là Thiên Hạc? Là không cầu hưởng thụ vật chất, không
nhiễm bụi trần, không mê muội trước cảnh vật, trong phải thanh thần tĩnh ý, bên ngoài lại thanh đạm. Hạc Kiếm trên gối Hạc, cảm ứng được khí cơ, nó sáng lên ánh vàng nhạc.
Một cổ lực lượng nhẹ nhàng nhưng lạnh
lẽo, từ thân kiếm liên tục rót vào cơ thể Hạc, bên tai hắn như vang lên
từng tiếng chim hạc như phá tầng không. Thân thể Hạc như trên biển mây,
một bóng lưng gầy nhưng tao nhã chất phác, đeo kiếm mà đứng.
Vô số ý niệm giống như như thủy triều ùa tới.
"Kiếm chi vạn biến, bắt đầu ở 1, tổng cương..."
Hạc tâm thần kịch chấn!
Thiên Hạc Kiếm Cương!
Thiên Hạc Kiếm Cương, là cao nhất truyền thừa của Hạc phái, chỉ có lịch đại
chưởng môn mới có quyền luyện. Nhưng bộ kiếm quyết này đã thất truyền từ lâu, cũng là nguyên nhân thực sự làm Thiên Hạc Tọa suy sụp. Vì chỉ có
Thiên Hạc Kiếm Cương mới có thể thúc dục Thiên Hạc Tọa Thánh Bảo - Hạc
Kiếm! Thiên Hạc Kiếm Cương thất truyền, Hạc Kiếm như đem gác xó, đến nỗi không còn ai biết, Thiên Hạc Tọa Thánh Bảo, không chỉ có là Hoàng Kim
Giai, còn có một thanh kiếm. Bây giờ Hạc mới hiểu, Thiên Hạc Kiếm Cương
không phải thất truyền nó chỉ ẩn trong Hoàng Kim Thánh Kiếm. Nguồn tại http://Truyện FULL
Có thể gọi là Thánh Kiếm có hai loại, một là Thánh Bảo chi kiếm, loại khác là Kiếm Thánh phong Thánh chi kiếm.
Hắn không thấy, từ Hạc kiếm, đột nhiên kim quang đại thịnh, một con hạc ánh sáng màu vàng giãy ra chui vào màn trời, ở Thiên Hạc Tọa đột nhiên sáng ngời rồi khôi phục. Nếu không để ý sẽ không phát giác. Nhưng lúc này,
Thiên Hạc Tọa lại hưng phấn triệt để. Tất cả Bí Bảo Thiên Hạc Tọa, dù
cấp Thanh Đồng hay Bạch Ngân đều sáng lên quang mang sâu kín. Dị tượng
như thế, chưa từng có tại Thiên Hạc Tọa. Hạc lão nước mắt đầy mặt. Chỉ
có hắn biết, đây là Hạc Kiếm thoát bụi bặm; là Thiên Hạc Tọa sắp hưng
thịnh!
Hạc dùng cả đêm để tiêu hóa Thiên Hạc Kiếm Cương, nhiều
loại tâm pháp vũ kỹ Hạc phái hắn thuộc làu, ngày thường cũng chưa từng
bê trễ, cực khổ suy tư, tích lũy thâm hậu. Lúc này có kiếm cương so
sánh, vô số trì trệ, hốt nhiên thông suốt. Hạc thân trong cơ thể vô cùng sống động, vô số lĩnh ngộ, nước chảy thành sông.
Khi Hạc mở mắt,
trời đã gần sáng; đầu tóc bạc hắn, vậy mà một lần nữa trở nên đen nhánh. tóc hắn bạc, là khi nhỏ tu luyện sai tạo thành. Hôm nay trở ngại toàn
bộ tiêu tán, đầu tóc bạc cũng khôi phục. Nơi xa sa mạc đường chân trời,
nhiễm lên tầng một viền vàng, trời sáng mênh mông.
"Chúc mừng công tử!" Một thiếu nữ mang mạng che mặt hiện ra thi lễ Hạc, nói với giọng cung kính.
Nàng vừa rồi tận mắt nhìn thấy dị tượng kia, trong nội tâm vô cùng rung động.
"Tiểu Đóa đã lâu không gặp." Hạc đối với thiếu nữ xuất hiện, cũng không có cảm thấy kinh ngạc, mỉm cười nói.
Thiếu nữ nhìn lên công tử xuất trần thoát tục trước mặt, mặt phấn ửng đỏ, hạ
thấp người nói: "Chủ thượng phân phó nô tài đến, là muốn nhắc nhở công
tử, lần đấu tranh này, tình thế phức tạp, công tử phải cẩn thận." "Đa tạ dì quan tâm, ngươi gửi lời thăm đến dì giúp ta." Trước kia Hạc đối với
bà dì cường thế nhà mình rất khó chịu, vì việc cha mẹ năm đó bị dì tìm
mọi cách cản trở. Nhưng lúc này, tâm tình của hắn rất bình thản. Thực
lực tăng lên, khiến tầm mắt rộng ra. Ân oán năm đó, đã sớm mất đi. Năm
đó trẻ con, giờ đã trưởng thành. Đối với vẻ ôn hoà của Hạc, Vân Đóa hơi
có chút là lạ, trong ấn tượng của nàng, công tử hết sức quật cường, hơn
nữa đối với chủ thượng bên này, vẫn luôn lãnh đạm, luôn mâu thuẫn với
chủ mẫu nàng. Mà tính cách chủ thượng, lại càng mạnh mẽ, nếu không phải
ngại em gái mình, hẳn đã sớm bắt Hạc về. Quan hệ của song phương vẫn rất căng thẳng. Vân Đóa lộ ra sắc mặt vui mừng nói: "Chủ thượng mà biết
công tử có thành tựu như thế, sẽ vui mừng lắm!"
Hạc mỉm cười, đứng thẳng vươn vai, gió thổi lên màn tóc đen như chảy, khuôn mặt như ngọc
không tỳ vết, quần áo đen tuyền trên người phần phật, như muốn theo gió
mà đi, không nửa điểm khói lửa nhân gian. Vân Đóa nhìn ngây người.
Công tử nàng từng gặp nhiều lần lắm, trước kia cũng tiêu sái tao nhã, nhưng
hai đầu lông mày nhưng vẫn luôn có một cổ khí buồn bực, hôm nay lông mày giãn ra, vẻ mặt bình thản, con ngươi thâm thúy như ngôi sao, người như
đi ra từ tranh. Vân Đóa trong đầu hiện lên những ý nghĩ này, mặt liền
cúi nhìn đất, đỏ bừng.
Hạc không biết suy nghĩ Vân Đóa, chẳng biết vì sao hắn nghĩ đến Đường Thiên. Tên kia không biết lại chạy đi nơi nào rồi, hắn lắc đầu bật cười. Chính mình cuối cùng cũng không trở thành kẻ vướng chân vướng tay cho đồng bọn. Cho tới nay, Đường Thiên đều cho hắn áp lực cực lớn, tốc độ tiến bộ của tên kia thực làm cho người ta nghẹn
họng nhìn, làm cho Hạc lần cảm nhận được loại áp lực. So với các đệ tử
trong Hạc phái, hắn như cưỡi mô tô còn bọn kia đi xe đạp vậy, bỏ xa
không biết bao nhiêu. Mà gặp bọn Đường Thiên, hắn rốt cục rõ ràng cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu sơn. Lăng Húc cái người điên
kia thực lực không kém hắn, tốc độ tiến bộ cũng kinh người. Làm cho Hạc, kẻ có nội tâm kiêu ngạo thấy như bị đè nặng. Cho tới hôm nay, cổ áp lực này mới biến mất. Hạc lắc đầu bật cười tự giễu, đáy lòng chợt dâng lên
một cỗ hào khí. Hiện giờ đã bắt đầu có ánh sáng nhàn nhạt, cảm thụ được
ngày mới, mặt trời sắp lên, cỏ cây vạn vật như khát vọng ánh mặt trời
hàng lâm. Hạc kiếm ông 1 tiếng, nó như cảm nhận được chiến ý trong lòng
Hạc, mà hưng phấn theo.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười nói: "Tiểu Đóa Nhi, ngươi nhất định biết rõ Ô Thiết Vũ ở đâu chớ?"
Vân Đóa khẽ giật mình, thần sắc đại biến.
Lăng Húc liếc qua cồn cát, vừa rồi đạo quang mang kia bay lên, hắn vô tình thấy được. Tên kia đột phá!
Hắn thu hồi ánh mắt tiếp tục tu luyện, hắn mặc kệ hết thảy, nhiệm vụ tu
luyện hôm nay còn chưa hoàn thành. Thúc Hỏa Liệt Điểu, định tìm 1 chỗ xa chút để luyện tập thương pháp. Không biết vì cái gì, những ngày này,
khúc ca cổ quái kia cùng một ít ngân sắc thân ảnh, thường xuất hiện
trong giấc mộng của hắn. Các tư thế chạy nước rút!
Trong mộng cảnh ngân sắc thân ảnh, tựa như đang không ngừng diễn luyện. Mỗi khi đó, cảm giác quen thuộc mà lạ lẫm từ đáy lòng hiện lên. Lăng Húc dốc sức liều
mạng tự nhủ: đây là mộng cảnh, nhưng loại cảm giác này lại là rõ ràng,
chân thực như thế. Nhất định là Dương Giác Phong Linh. Trước kia chưa
từng xuất hiện tình huống như thế. Lăng Húc nhiều lần muốn lấy Dương
Giác Phong Linh xuống, nhưng hắn còn chưa quyết định. Sư phụ đối với
Dương Giác Phong Linh... biết hay không a... Nhớ đến thầy, Lăng Húc bèn
vứt luôn, không suy nghĩ chuyện này nữa. 2 ngày trước, chứng kiến Đường
Nhất lãnh đội chạy chém ra một đao kia, Lăng Húc giật mình. Thương là vũ khí trời sinh ở chiến trường, cho dù là Thương Tiêm Hải của hắn, cũng
có chiêu thức kiểu như vậy. Một đao kia, để cho Lăng Húc nhiệt huyết sôi sục, chiến ý nhen nhóm. Trong mộng cảnh mấy cái thân ảnh màu bạc kia
cũng thường xuất thương như vậy. Bất quá, những thân ảnh kia dù đơn thân độc mã, thì khi múa thương, khí thế vẫn hơn Đường Nhất. Sát lục chi khí cuồng dã mà lãnh khốc, lại tự nhiên thoải mái. Nhiều lần khi tu luyện
mà thất thần, lại vô thức bắt chước thương pháp ấy. Thẳng tới hôm nay, ý nghĩ kia cũng không thể ngăn chặn. Chẳng lẽ, mình nên luyện thương kỹ
xuất hiện ở trong mộng? Do dự thật lâu, Lăng Húc rốt cục thử, bất quá,
hắn không muốn cho ai biết. Thúc Hỏa Liệt Điểu đi vài vòng kiểm tra. Hắn chọn một hướng ngược chỗ Hạc, cũng cách hàng rào khoảng vài dặm. Bên
trong có Đường Nhất, hắn khá yên tâm, khi có việc, thì với hắn vài dặm
trong nháy mắt là tới. Đã muốn bắt chước thương pháp trong mộng, hắn bỏ
tạp niệm, cố nhớ lại những chiêu thức kia. Có vài chiêu hắn rất quen.
Nửa canh giờ đi qua, hắn vậy mà không có nửa điểm tiến triển. Thương
pháp trong mộng rất giống Thương Tiêm Hải của mình, chỉ khác 1 tí. Nhưng điểm khác biệt ấy lại làm cho Lăng Húc thấy cực kỳ không tự nhiên. Đôi
khi biết rõ thương này cần lệch một ít, nhưng mũi thương nhưng cứ đi
theo quỹ tích cũ. Hơn 10 năm luyện tập Thương Tiêm Hải đã sắp ăn vào
xương cốt, muốn thay đổi là cực kỳ khó. Xem ra thật là chỉ là mộng! Lăng Húc thử một canh giờ cũng không kết quả, hắn lắc đầu. Kế hoạch tu luyện của hắn đã dày đặt, không có thời gian lãng phí thế này.
Đột
nhiên, Lăng Húc khóe mắt chú ý tới Dương Giác Phong Linh không phát
tiếng run run, như có lực hấp dẫn vô hình lệch về 1 hướng.
Địch nhân núp trong bóng tối nghe tiếng chân chim, tưởng Lăng Húc chỉ là đi
như bình thường, khi hắn phát giác tiếng chân không đình chỉ mà tăng tốc qua, sắc mặt gã đại biến. Không tốt!
Bị phát hiện rồi!
Rầm!
Cồn cát trước mặt gã nổ tung!
Như "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên" vậy.
Ngố nhể, trên nói rõ ràng là thói quen khó đổi, giờ lại đánh giá "chỉ là mộng".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT