Dư Thuận cẩn thận nhìn mệnh lệnh trong tay, sắc mặt âm trầm.
Thuộc hạ không dám thở mạnh, Dư Thuận đại nhân là người có thực quyền chân
chính ở Phách Võ, độc lĩnh một phương. Lãnh địa của bọn họ ở Sài Lang
tọa cực kỳ rộng rãi và giàu có, vì nơi này gần với Ô Nha tọa. Tuy Ô Nha
tọa không phồn hoa, nhưng có tuyến đường mua bán đi ngang qua nên bọn họ cũng dính được chút lợi ích, tới Ô Nha tọa mua bán một chút. So với bên trong Sài Lang tọa đầy hỗn loạn,thì nơi này có thể nói vô cùng dễ chịu.
Dư Thuận đại nhân là nhân vật đứng thứ nhì của Phách Võ, nên mới có tư cách chiếm cứ nơi màu mỡ này.
"Lúc trước sai theo dõi cái xe kia, đã phái người đi chưa?"
Thủ hạ giật thót, vội đáp: "Phái đi rồi, theo lời dặn của đại nhân, người
chúng ta luôn theo sát bọn họ. Nhưng đám người này rất phỏng tay, người
của chúng ta, đều…""Chúng ta còn bao nhiêu tinh nhuệ?" Dư Thuận hỏi.
"Khoảng bốn mươi người." Thủ hạ tính toán rồi đáp.
"Phái thêm mười người nữa!" Dư Thuận vung tay, không chút do dự quyết định.
"Vâng!" Tên thủ hạ kinh hãi, toa xe kia, rốt cuộc là ai?
"Bất kể ra sao cũng phải trì hoãn được ba ngày!" Dư Thuận thản nhiên: "Thủy
Thừa và Vĩnh Thu hai vị đại nhân đang dẫn theo bảy mươi người tinh nhuệ, ba ngày sau mới tới."Tên thủ hạ lúc này đã hoàn toàn ngây dại. Thủy
Thừa và Vĩnh Thu đại nhân, là nhân vật đứng thứ ba và thứ tư của Phách
Võ, đều là cường giả Thiên Lộ bảng! Mà ở Phách Võ, có thể được gọi là
tinh nhuệ, đều là võ giả cấp Thiên Lộ.
Lần này hành động lớn đây!
"Vâng!" Gã cố nén kinh hãi trong lòng, run rẩy tuân mệnh.
"Đi đi!" Dư Thuận phất tay, tên thủ hạ vội cáo lui.
Dư Thuận nhìn ra xa, mặt hiện vẻ sầu lo.Lão đại đi tìm Khang Đức rồi!
Có Địa Hùng Đào tương trợ, lão đại như hổ thêm cánh, thực lực tăng lên ít
nhất ba thành. Dư Thuận rất hiểu lão đại, lão đại bị Khang Đức đè ép
suốt bao nhiêu năm, sớm luôn uất nghẹn trong lòng, bây giờ thực lực đại
tăng, tất nhiên khẩn cấp đi tìm Khang Đức.
Nhưng Dư Thuận thấy lo.
Kẻ có thể khiến địch thủ của mình dùng Địa Hùng Đào làm thù lao, làm sao
là loại người dễ đụng tới được!Dư Thuận tự giễu cười cười.Chẳng lẽ sống
yên bình lâu quá nên mình mất đi ý chí chiến đấu, trở nên nhát gan rồi
hay sao. Đối phương ba người đều là cường giả Thiên Lộ bảng không
sai.Nhưng ba ngườiphe mình, cũng đâu phải không là người trên Thiên Lộ
bảng!
Huống chi, bọn họ còn có khoảng một trăm võ giả tinh nhuệ
cấp Thiên Lộ, chỉ riêng một trăm người này cũng đã đủ tạo uy hiếp cho
chúng rồi.
Lão đại yên tâm đi tìm Khang Đức gây chuyện, chắc vì cũng đã nghĩ tới điểm ấy.
Thực lực phe mình tuyệt đối đã chiếm ưu thế!Nếu thành công, Phách Võ nhất định sẽ trở thành thế lực mạnh nhất cả Sài Lang tọa.
Nghĩ đến đó, Dư Thuận không khỏi cảm xúc dâng trào.
Đường Thiên lim dim, ngủ được một giấc vô cùng sung sướng, toàn thân hắn đều thư thái, tinh thần thỏa mãn trọn vẹn.
Ách, chờ chút…
Đường Thiên mờ mịt nhìn quanh, mình đang ở trên lưng Đường Nhất. Đường Nhất
sải bước, cảnh sắc hai bên lướt qua rất nhanh."Ngươi tỉnh rồi!" Hạc thản nhiên nói, dáng vẻ vô cùng tiêu sái khó tả, trong tư thế đang bay này,
rất tiêu sái xuất trần, như một con hạc lớn đang lướt gió.
Lăng
Húc ngồi trên lưng Hỏa Liệt điểu, cười nhạo: "Ngươi làm cho tất cả heo
trên đời này đều phải xấu hổ lây, chúng nó tuyệt đối không thể bằng
ngươi ngủ suốt ba ngày được, a a, thực là bội phục bội phục!"
"Chúng ta… a…" Đường Thiên mặt mũi mờ mịt: "Ơ, toa xe đâu?"
"Chúng ta đổi lộ trình." Hạc vừa bay vừa nói: "Toa xe bắt mắt quá, chúng ta
thu lại rồi."Nguyên toa xe này cũng là một bí bảo, nên mới có thể thu
hồi. Hơn nữa Đường Thiên lúc đó vì để cho tiện, nên cũng không làm ấn ký của mình trên xe. Nguồn tại http://Truyện FULL
Đường Thiên dại mặt ra: "Đổi lộ trình? Lộ trình của Đinh Đang có vấn đề hả?"
"Không có!"
Hạc trả lời càng khiến Đường Thiên mù mờ thêm.
"Chúng ta bị theo dõi rất sát." Hạc điềm tĩnh: "Ngươi giải quyết một đợt rồi,
chúng ta còn gặp phải năm đợt tập kích nữa.""A!" Đường Thiên tròn mắt,
kinh ngạc: "Chúng ta bị tập kích? Ta giải quyết một đợt? Ô, sao ta không có chút ấn tượng gì nhỉ? Thật kỳ quái!"
"Chắc lúc đó ngươi mệt quá!" Hạc trả lời qua loa.
Lăng Húc cười lạnh, cực kỳ khó chịu: "Ngươi thì ngủ ngon rồi.Suốt ba
ngày,chúng ta thì mệt như chó. bao nhiêu là võ giả Thiên Lộ chạy tới như ruồi, phiền muốn chết người. Làm lãng phí bao nhiêu thời gian tu luyện
của ta."
"Võ giả Thiên Lộ!" Đường Thiên lại ngẩn ngơ. Võ giả Thiên Lộ tuy bọn họ có thể ứng phó, nhưng đâu thể thoải mái như thế. Then
chốt là, võ giả Thiên Lộ không phải là người yếu, hắn nghiêm túc hẳn:
"Bao nhiêu người?""Võ giả Thiên Lộ có năm người." Hạc vẫn bình tĩnh như
cũ: "Ta ngờ là trước mặt cũng có mai phục, năm đợt phục kích, rõ ràng là có tổ chức. Đối phương chắc hẳn muốn giảm tốc độ di chuyển, kéo dài
thời gian của chúng ta. Nếu như vậy, rất có khả năng chúng đang tranh
thủ thời gian để triệu tập nhân thủ."
Năm võ giả Thiên Lộ, tuyệt đối không thể là một thế lực nhỏ được.
Võ giả Thiên Lộ không phải là đối thủ của ba người Đường Thiên, nhưng nếu
đạt tới một số lượng nhất định thì hoàn toàn có thể tạo nên uy hiếp cho
họ. Sáu đợt tập kích liên tục, tuyệt đối không phải bình thường!
Hạc suy đoán rất có lý."Ha, nhìn không ra nha!Tiểu Hạc tử, trí thông minh
của ngươi sắp bằng ta rồi nha!" Đường Thiên ngạc nhiên.
Thân hình đang bay của Hạc thoáng chựng lại.
Trên lưng Hỏa Liệt điểu, Lăng Húc chẳng hề ý tứ cười dữ dội: "Ha ha ha ha,
Hạc, thì ra chỉ số thông minh của ngươi lại cùng trình độ với cái tên
này, chúc mừng, chúc mừng!"
Hạc chẳng buồn nhìn hai kẻ vô lương
tâm kia: "Theo lộ trình của Đinh Đang, chúng ta hướng về phía đông, đi
thành một vòng tròn, vòng qua thành Mạc Tây Càn, lựa chọn điểm đến trong kế hoạch thứ hai, thành Bỉ Á.""Giao hết cho ngươi!" Đường Thiên vung
tay, chẳng buồn quan tâm. Mấy chuyện kiểu này để mấy người đầu óc thông
minh lo đi, dù sao chỉ cần sau cùng đến nơi là được.
Bỗng Đường Thiên biến sắc: "Có người đang tới đây!"
Hắn nhảy xuống khỏi lưng Đường Nhất.
Hạc và Lăng Húc cũng vào thế phòng bị, chẳng lẽ đối phương đuổi tới rồi?
Hai người liếc nhau, nếu trong thời gian ngắn vậy mà đối phương đã tìm
ra hành tung của họ, vậy thì chúng thực là đáng sợ.Một đoàn người xuất
hiện trong tầm mắt.
Khoảng hai mươi người, bao quanh một nữ nhân
mặc giáp da. Nữ nhân này cầm một cây roi ngựa, dáng vẻ diêm dúa lẳng lơ, mắt màu lam, mũi cao thẳng băng, tóc dài đỏ hồng, môi dày mềm mại, vô
cùng gợi cảm.
Đám người kia hình như cũng không ngờ ở đây lại có người, nên ai cũng biến sắc, đao thương rút cả ra như gặp đại địch.
Cô gái tóc hồng nhìn thấy Hỏa Liệt điểu dưới thân Lăng Húc, mắt hiện dị
sắc, vung tay lên cản thủ hạ, thúc ngựa tiến tới, cười nhẹ: "Các vị, vì
sao lại xông vào lãnh địa của bộ lạc Hỏa Lang ta?"Thanh âm mềm nhẹ, thấm vào tận lòng người.
Đường Thiên đầy vẻ đề phòng, nữ nhân này làm
hắn nhớ tới Tái Lôi trước đây, thực là đáng sợ. Hắn thà đối phó với tinh hồn thú, chứ không muốn đối diện với những nữ nhân như vậy. Vì vậy,
Đường Thiên yên lặng lùi lại một bước.
Lăng Húc cũng ăn ý lùi lại một bước, nữ nhân thế này là loại sinh vật đáng sợ, thôi để Hạc đối phó đi.
Soạt, mọi ánh mắt đều chuyển sang Hạc.
Hạc luôn ôn hòa và điềm tĩnh khiến người ta không tự chủ sinh lòng hảo cảm, cómấy nữ nhân trong đám người kia ánh mắt đã nóng lên rồi.
Hạc
thong dong thi lễ, bộ dáng chân thành: "Bọn chúng ta muốn tới thành Bỉ
Á, không ngờ bị lạc đường, vô ý xông vào lãnh địa của quý bộ lạc, xin
các vị thứ lỗi!"
"Thành Bỉ Á?" nữ tử tóc hồng khẽ cười: "Các vị đi nhầm hướng cũng thật là lợi hại. Nếu cứ tiếp tục đi theo hướng này,
vĩnh viễn cũng không tới được thành Bỉ Á."
Soạt, Đường Thiên và Lăng Húc đều quay sang nhìn Hạc, cái tên này lại dẫn đi nhầm đường?
Ánh mắt bất thiện sau lưng làm Hạc như bị kim chích vào lưng, không lẽ mìnhnhầm đường thật?
Gã thấp thỏm, vội hướng nữ nhân tóc hồng hành lễ: "Vậy xin tiểu thư chỉ hướng giúp cho!"
Điệu bộ vô cùng lễ phép của Hạc khiến nữ tử vui vẻ: "Chỉ cũng không sao,
nhưng mà trùng hợp chúng ta cũng đang trở về, nếu không ngại các vị đồng hành với chúng ta đi. Đến bộ lạc chúng ta là cũng sắp tới thành Bỉ Á
rồi."
Hạc vô cùng cảm kích: "Vậy đa tạ tiểu thư!"
"Ta tên là Hỏa Mã Nhĩ." Nữ tử tóc hồng thoải mái nói: "Thiếu niên anh tuấn à,ngươi tên là gì?"
"Ta tên Hạc." Hạc mỉm cười, rồi chỉ vào Đường Thiên và Lăng Húc: "Hai người này, đây là Đường Thiên, đây là Lăng Húc."
Đường Thiên và Lăng Húc vội vàng cung tay chào hỏi Hỏa Mã Nhĩ.
Mọi người mau chóng làm quen với nhau, sự ôn hòa phong độ của Hạc hiển
nhiên lấy lòng người rất tốt, Đường Thiên và Lăng Húc đều được lĩnh hội
cái gì gọi là mỹ nam kế.
"Hỏa Mã Nhĩ, các ngươi từ đâu tới đây
vậy?" Hạc hỏi.Nhóm người này ai cũng nhanh nhẹn dũng mãnh, trong hai
mươi người, võ giả Thiên Lộ có tới bảy người.
"Đi ra ngoài mua
lương thực về." Hỏa Mã Nhĩ than nhẹ: "Mùa đông sắp tới rồi, chúng ta
phải chuẩn bị sẵn lương thực, nếu không sẽ có nhiều người không qua nổi
mùa đông."
"Lương thực thiếu thốn lắm sao?" Hạc hơi giật mình.
"Nhìn là biết các người không phải người của Sài Lang tọa." Hỏa Mã Nhĩ cười
cười: "Chỉ cần là người ở đây thì đều biết mùa đông ở đây đáng sợ đến
chừng nào, lương thực quý giá ra sao. Vì một túi lương thực, có người
thậm chí giết cả mộtlàng."
Ba người Đường Thiên không khỏi sởn tóc gáy.
"Sài Lang tọa không sản xuất ra lương thực sao?" Lăng Húc hỏi.
"Người Sài Lang chỉ am hiểu chiến đấu, không am hiểu trồng trọt." Hỏa Mã Nhĩ
thở dài: "Hơn nữa ở đây đất đai quá cằn cỗi, bộ lạc chúng ta lại ở trong sa mạc, một ốc đảo nhỏ bằng bàn tay thì sản xuất được lương thực gì?"
"Vậy các người làm thế nào?" Đường Thiên thắc mắc."Mỗi người Sài Lang đều là chiến sĩbẩm sinh. Nếu chỗ mình ở đào không ra lương thực thì phải dùng
đao kiếm đi tìm, tự tranh thủ cho mình cơ hội sống sót. Ở đây mạng người không đáng giá, các người chưa nghe qua một câu ngạn ngữ "Người Sài
Lang là vật hi sinh tốt nhất" hay sao? Biết tại sao không? Vì rẻ, vì
nhiều, ha ha."
Hỏa Mã Nhĩ nói, giọng nói mang theo chút bi thương.
Ba người Đường Thiên trầm mặc, chuyện như vậy vượt quá sự hiểu biết của bọn họ.
Bỗng Đường Thiên giật mình: "Có người đang tới gần, số lượng không ít. A, tớithật là nhanh!"
Hỏa Mã Nhĩ khẽ biến sắc, đôi mắt lam sáng lên một tia hàn mang, rút loan mã bên hông, quát: "Chuẩn bị nghênh địch!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT