Đương nhiên Tái Lôi
biết rõ đây là cái gì.Sơ thí Giáp đẳng là một trong rất nhiều sơ thí của thi đấu giao lưu, nó có độ khó thuộc hàng cao nhất trong tất cả các sơ
thí, thường được dùng để đối phó với những người dự thi "Đặc thù".
Nếu là Binh, thì với mấy cái như sơ thí Giáp đẳng nhất định Tái Lôi sẽ cười nhạt.Thế nhưng hiện tại người dự thi lại là Đường Thiên,cái tên giahỏa
mới huấn luyện được có bảy ngày này, sao có thể thông qua sơ thí có độ
khó cao nhất như vậy cơ chứ?Tái Lôi nghe Binh khen Đường Thiên có thiên
phú chiến đấu xuất sắc như thế nào đâu chỉ có một vài lần.Vốn nàng hy
vọng rằng, sau khi Đường Thiên tiến vào trận đấu, cứ mỗi trận đấu trải
qua sẽ làm cho hắn không ngừng tiến bộ.Tuy rằng chưa chắc đã tiến bộ
được nhiều, nhưng ít ra còn có chút ít hy vọng.
Nhưng vừa tới đã đụng phải sơ thí Giáp đẳng...
Như vậy chẳng phải là phải dừng tại đây sao (... dừng cuộc chơi tại vòng
gửi xe sao)!Tái Lôi gầm lên: "Các ngươi có ý gì? Sơ thí Giáp đẳng để
dùng cho người dự thi đặc thù, dựa vào cái gì..."
Lão giả chậm rãi nói: "Có thể mang một cơ quan võ giáp rách nát để tới dự thi thì đương nhiên là người dự thi đặc thù rồi."
Lập tức mọi người xung quanh cười lớn.
Mặt Tái Lôi đỏ lựng, nàng vốn là người thông minh lên chỉ trong chốc lát đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Việc mang theo một cơ quan võ giáp rách nát
như vậy để tới dự thi, trong mắt những người chủ sự tuyệt đối là một
hành vi khiêu khích. Từ trước đến nay trong những trận thi đấugiao lưu
đều có sự cạnh tranh, tuy loại cạnh tranh này không được phơi bầy ra ánh sáng, nhưng những chuyện âm thầm phân cao thấp thì cũng có không ít.
"Người dự thi đặc thù là sao?Là chỉ cao thủ sao?" Bỗng Đường Thiên chen vào một câu hỏi.
Lập tức ngay cả cổ của Tái Lôi cũng đỏ cả lên.Những lời này của Đường Thiên lại càng làm nàng thêm xấu hổ gần chết, hận không thể tìm được cái khe
đất nào để rúc vào. Cái tên hỗn đản chết tiệt này... Đến lời nói rõ như
vậy mà còn không hiểu sao? Về sau tuyệt đối không đi đâu cũngtên gia hỏa này!
"Ha hahaha!"
"Không được! Ta cười đến đau cả bụng rồi! Ha haha ha..."
"Ta..ta... ta cũng không dừng được... Ha ha..."
Tiếng cười vang của mọi người xung quanh lập tức nổ tung.
Trên mặt lão già hiện lên vẻ trêu tức, cười khẽ chậm rãi nói: "Đương nhiên,
vừa nhìn đã thấy ngài giống một cao thủ rồi!""Lợi hại! Đến cái này mà
lão cũng nhìn ra được!"Đường Thiên dường như rất giật mình.
"Ha haha ha..."
"Tiểu tử này quá hài hước rồi!"
"Này cao thủ! Nhanh biểu diễn thử xem nào!"
...
Sắc mặt Tái Lôi lẫn lộn hai màu xanh hồng.Nàng cảm thấy từ nhỏ đến giờchưa
bao giờ mất mặt như lần này. Cái tên hỗn đản này,quá hỗn đản đi mà!
Trong lòng nàng dấy lên cảm giác bất lực, quẫn cảnh trước mắt làm nàng
cảm thấy vô cùng khuất nhục nhưng lại chẳng biết phải làm gì.
Loảng xoảng, loảng xoảng!
Tiếng bước chân kim loại nặng nề vang lên, và theo đó là thanh âm của những
phiến sắt va đập vào nhau. Linh giáp của Lôi Tuyết tán loạn rũ rượi
khiến nó như đang mặc một áo khoác bên trên đeo đầy rác rưởi vậy.
Những tiếng cười dần biến mất.Rất nhiều người dần thu liễm nụ cười trên mặt
lại,bộ cơ quan võ giáp rách nát này trực tiếp đi tới điểm xuất phát.
Chẳng lẽ cái tên gia hỏa này định thử sao?
Trong đầu không ít người hiện ra cái ý nghĩ này.Sơ thí Giáp đẳng là cửa ải
chuyên dùng để đối phó với những cơ quan võ giả cố ý tới khiêu khích nên ít khi được dùng tới.Cho đến giờ, mới chỉ dùng tổng cộng là hai trăm
bốn mươi chín lần.Và số lần thông qua chỉ có sáu lần.
Bởi vậy, nó
còn được xưng là "Tử vong sơ thí".Thế nhưng tiếng cười chỉ im lặng được
một lúc là bắt đầu có những tiếng cười khẽ vang lên.Cái tên giả hỏa có
vẻ ngốc nghếch này, sợ rằng đến sơ thí Giáp đẳng cũng không biết là cái
gì.
Có trò hay để xem rồi!
Sơ thí Giáp đẳng, ngoại trừ độ
khó cực cao ra nó còn một điểm đặc thù. Trong hồ nước có một đám Bách
Phệ Tế Xỉ ngư sinh sống.Những con Bách phệ tế xỉ ngư này chỉ nhỏ cỡ đầu
ngón tay nhưng lại có hàm răng cực kỳ sắc bén và cứng chắc.Ngoại trừ
thịt là không mang lại chút hưng thú gì cho chúng nó, còn tất cả những
thứ khác đều cực kỳ hứng thú.Chỉ cần rơi vào trong hồ thì những con Bách Phệ Tế Xỉ ngư sẽ đem toàn bộ bộ phận của cơ quan võ giáp như quần áo,
giầy dép... tất cả đều gặm sạch sẽ, chỉ để lại cái thân hình trơn bóng.
Hồ này cũng được gọi với cái tên "Lãng Lý Bạch Điều hồ".
Tái Lôi thoáng nhớ ra cái điển cố này, sắc mặt lập tức trắng bệch,vội vàng nói: "Đừng đi!"
Đường Thiên dường như không nghe thấy lời nói của Tái Lôi, cũng không thấy
hắn khởi động, Lôi Tuyết cứ như vậy mà đứng ở điểm xuất phát. Thanh âm
lẩm bẩm của hắn không lớn nhưng lại theo gió thổi vào tai mỗingười.
"Đúng là một tràng thi đấu nhiệt tình khiến người ta phải nhiệt huyết sôi trào mà!"
Câu nói không đầu không đuôi này làm mọi người ngây cả người, một lát sau
bọn họ mới kịp phản ứng lại.Chẳng lẽ cái tên gia hỏa này ngốc đến mức
không thể hiểu được những tiếng cười nhạo và đùa bỡn của mọi người hay
sao?
Khi bọn họ chuẩn bị tiếp tục bỡn cợt thì bỗng nhiên Lôi Tuyết quay cái đầu gồ ghề lồi lõm nhìn lão giả."Có thể bắt đầu được chưa?"
Lão giả ngẩn ra,lão cũng không ngờ đối phương không hề có một chút sợ hãi
nào, cũng không hề có ý định lùi bước. Đột nhiên, trong lòng lão giả
sinh ra một lại dự cảm bất thường, lẽ nào...
Lão thầm lắc đầu, làm gì có khả năng như vậy?Tên gia hỏa trước mắt chỉ là một tên gia hỏa có
chỉ số thông minh thấp đến đáng thương.Tên gia hỏa như vậy, sao có thể
thông qua sơ thí Giáp đẳng cơ chứ?Lão giả đã công tác ở đây hơn mười
năm, đã trải qua năm lần thi đấu giao lưu.Trong năm lần này lão chưa hề
gặp một người dự thi nào vượt qua được sơ thíGiáp đẳng. Còn sáu người
trong truyền thuyết đã vượt qua kia đã là chuyện của không biết bao
nhiêu năm về trước rồi.
Chính vì có sơ thí Giáp đẳng tồn tại lên đại đa số người dự thi không dám xằng bậy.
Chỉ bằng cái tên gia hỏa ngu ngốc này sao?
Lão giả không khỏi nghi ngờ chính bản thân mình, đồng thời cũng cảm thấy
xấu hổ, không ngờ lại bị một tên gia hỏa đang cố tình làm ra vẻ mạnh
miệng dọa sợ!Lão giả không hề che dấu nụ cười nhạo trên môi mình, làm bộ làm tịch nói: "Vậy xin mời bắt đầu đi!"
Mọi người đều không khỏi
mở to hai mắt, vẻ mặt đầy hưng phấn nhìn chằm chằm.Đã nhiều năm rồi
không gặp được tên gia hỏa nào khiêu chiến sơ thí Giáp đẳng, không ngờ
hôm nay có thể nhìn thấy tận mắt, trò hay bắt đầu rồi!
"Đúng là có thể bắt đầu rồi sao?"Đường Thiên dường như muốn xác nhận lại.
Lão giả bình thản nói: "Đã qua ba giây rồi.""Ba giây rồi, thời gian trôi
qua thật nhanh nha..." Thanh âm vô cùng cảm khái như lá rụng phiêu linh
trong gió, mang theo tiếng than thở của thiếu niên bị gió thổi đi xa. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Sáu giây.
"Lôi Tuyết, lên được rồi."
Rầm rầm, Lôi Tuyết bày ra tư thế, vô số thanh âm va đập lập tức dừng lại.
Mười giây trôi qua!Tất cả khán giả trong tràng sơ thí đều nín thở, nhưng sắc mặt hơn phân nửa trong số đó đã lộ ra vẻ thất vọng, còn nửa còn lại thì bày ra cái bộ dáng "quả nhiên như thế".Trong suy nghĩ của bọn họ,bộ cơ
quan võ giáp rách nát này chỉ cố làm ra vẻ, chứ không hề có ý định tới
thật.
Bị đùa giỡn rồi!
Thậm chí có vài người quay lưng định rời đi, trên mặt đầy vẻ thất vọng vì không có trò hay để xem.
Nhưng đúng lúc này, bỗng một tiếng rống hận nổ vang như tiếng sấm đập vào tai mọi người: "Lôi Tuyết!"Một vòng sóng khí ầm ầm phát tán ra xung quanh,
vô số mảnh giáp vỡ trên cơ quan võ giáp lập tức bị sóng khí thổi tung
lên thẳng đứng tua tủa. Chỉ trong nháy mắt, Lôi Tuyết rách nát như sơ
mướp đã bộc lộ bộ ra mặt hung ác của nó, giống như một con mèo đen đang
xù lông nhếch miệng lộ ra răng nanh lành lạnh.Lợi trảo dưới chân âm thầm vươn ra, một luồng sát khí hung hãn ầm ầm xung kích ra toàn trường!
Thân thể mọi người không khỏi cứng đờ.
Bọn họ không hề biết rằng lúc này sắc mặt của họ đã trắng bệch, bọn họ
không hề phát hiện ra hai chân của mình đang run rẩy, bởi vì đại não
củabọn họ đã hoàn toàn trống rỗng.Dưới sự xung kích của luồng khí tức
hung hãn đến cực độ kia, bọn họ đều đã bị rơi vào trạng thái thất thần.
Sự tương phản mãnh liệt giữa trước và sau khiến cho bọn họ không kịp
chuẩn bị, lên gần như tất cả mọi người đều bị chấn nhiếp trong nháy mắt.
Khi mọi người vẫn còn đang rơi vào một mảng mờ mịt thì một tiếng xé gió bén nhọn như tiếng mũi tên bay lọt vào tai, đồng thời một tia sét màu lam
chói mắt như xé rách đôi mắt họ xuất hiện!
Vài tiếng kinh hô cùng lúc vang lên ở một số nơi khác nhau!"Quá nhanh!"
Đó là một vài võ giả ít ỏi trong toàn trường không bị chấn nhiếp vẫn còn
giữ được vẻ lãnh tĩnh, đồng thời bọn họ cũng là những cao thủ có thực
lực không tầm thường!Nhưng dù vậy bọn họ cũng không thể giữ nguyên cái
dáng vẻ bình tĩnh của mình được nữa.Bọn họ đang trợn trừng hai mắt nhìn
chằm chằm vào tia sét màu lam kia, trên mặt bọn họ đều là vẻ hoảng sợ!
Bóng dáng kia vẽ lên một con đường màu xanh, tốc độ nhanh đến mức bọn họ khó có thể nắm bắt được!Quá nhanh rồi!
Nghe tiếng gió gào thét bên tai, mắt Đường Thiên phủ một lớp đỏ rực.Lửa giận trong lồng ngực bốc lên như muốn thiêu cháy hắn.Mỗi một tấc da trên
thân cũng nóng rực như đang bị thiêu đốt.
Đám hỗn đản này... Dám cười nhạo Lôi Tuyết!
Bọn họ dám cười nhạo Lôi Tuyết!
Đó chính là nguyên nhân làm cho hắn phẫn nộ. Mấy ngày gần đây hắn và Lôi
Tuyết cùng tiếp thu huấn luyện cực kỳ tàn khốc, cũng cùng phải chịunỗi
đau.Vì thế trong lòng Đường Thiên, Lôi Tuyết chính là chiến hữu kề vai
chiến đấu của hắn!
Vậy mà lúc này, Lôi Tuyết lại bị cười nhạo!
Hắn không thể chấp nhập được! Tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Bứt lên trước!
Không ngừng bứt lên trước!
Đường Thiên và Lôi Tuyết bứt phá từ trong vô số lần té ngã.Lúc này trởlên sắc bén như một cây đao, hoàn mỹ tuyệt luân! (ngã để học cách đứng dậy)
Dù trước mặt có một đám Thanh Hồn Phong đang lớn lên nhanh chóng trong mắt Đường Thiên, nhưng trong lòng Đường Thiên không hề cảm thấy một chút e
sợ nào, không hề có một chút chần chờdo dự.Hắn giống như một tử sĩ không sợ chết, dang hai tay ra dùng phong thái đầy quyết tuyệt hung hãn xông
về phía đám Thanh Hồn phong.
Lôi Tuyết, tiến lên!
Trong lòng Đường Thiên thầm rống giận, Lôi Tuyết đột nhiên gia tốc.Tia sét màu lam thẳng tắp càng lúc càng sắc bén, càng lúc càng rực sáng và kiên quyết,
tiến vào trong đàn Thanh Hồn Phong!
Thanh Hồn Phong cảm thấy sợ
hãi vội vàng bay lên xem xét nhưng ngay sau đó bọn chúng lập tức phản
ứng lại, vù, hóa thành một chùm mây đen, nhanh chóng đuổi theo Lôi
Tuyết.
Đường Thiên vẫn điên cuống lao về phía trước phảng phất như không nhận ra nguy hiểm đang tới gần.Tiếp tục đột tiến, vù, đàn Thanh
Hồn Phong đã vọt tới trước mặt Lôi Tuyết.Vô số Thanh Hồn Phong mở ra kim đuôimàu xanh nhạt, những cái gai nhọn lấp lóe hàn mang.Ánh sáng màuxanh dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng tụ lên gai nhọn.
Chính là lúc này!
Trong lòng Đường Thiên gầm lên tiếng rống giận, chân lực cuộn trào mãnh liệt
điên cuồng truyền vào Lôi Tuyết.Còn Lôi Tuyếtđang điên cuồng đột phá đột nhiên lại dựng thẳng đứng lên như viên đạn bay thẳng lên trời, nương
theo thế xông tới, mở hai tay ra rồi đột nhiên vung lên.Thân thể khổng
lồ như một con quay bay ra khỏi dây, quay trong không trung với tốc độ
cực nhanh.Thanh Hồn Phong cũng không ngờ cơ quan võ giáp rách nát này
lại chủ động xuất kích.Điều này quá bất ngờ làm bọn chúng không kịp đề
phòng, lập tức bị cuốn vào bóng màu lam đang quay tròn với tốc độ cực
cao.
Chân lực lục giai mỏng manh nhưng cực kỳ sắc nhọn che phủ hai tay Lôi Tuyết, đồng thời tất cả những mảnh vụn treo trên thân kia đều
được phụ thêm một tầng chân lực hơi mỏng,giống như những lưỡi dao.Lôi
Tuyết quay tròn với tốc độ cao lập tức trở thành một cỗ máy xay thịt vô
cùng đáng sợ.
Leng keng!Tiếng kim loại va chạm vang lên như mưa
rơi, trong lam ảnh có vô số đóa hoa lửa, vô số mảnh vụn của Thanh Hồn
Phong bị đẩy văng ra với tốc độ cực nhanh.Một dải sương mảnh vụnmàu xanh dài tới ba trăm thước nhanh chóng thành hình trước mắt mọi người.
Bóng dáng màu lam không hề có một chút dấu hiệu dừng lại nào, tiếp tục lao vào trong màn sương màu xanh!
Đường Thiên đã giết đỏ cả mắt rồi.Tâm niệm vừachuyển, Lôi Tuyết đang ở giữa
không trung lập tức trầm xuống.Ầm, thanh âm vang lên giống như một tiếng trống lớn.Lôi Tuyết mạnh mẽ hạ xuống mặt đất.Thếxuống cường đại làm mặt đất dưới hai chân Lôi Tuyết xuất hiện vô số vết rạn rồi nổ tung.Một cái hố có đường kính hơn bảy thước trên mép có vô số vết rạn được hình
thành.
Nương theo lực lượng từ dưới chân truyền đến, Đường Thiên ngạnh kháng thân hình đang quay tròn, thuận thế bắn ngược lên.
Bứt phá!
Trong nháy mắt,tốc độ của Lôi Tuyết được nâng lên đến cực hạn.
Một mạt lam quang, chợt lóe lên rồi biến mất, giống như một mũi tênmàu lam tiến vào trong bong bóng.
Tốc độ với mắt thường khó có thể nhìn được, xoayeo, ra quyền!
Bọt khí Kim cương dầy đặc chi chít giống như một bức tường thủy tinh ầm ầm
tan vỡ rồi hóa thành một bức tường đầy những mảnh vụn.
Nhưng dư
thế của bóng ngườimàu lam vẫn chưa hết, xông qua tiếp, trùng điệp rơi
trên mặt đất phát ra tiếng nổ ầm ầm.Trong làn bụi mơ hồ nhìn thấy một
bóng dáng nguy nga ngạo nghễ, như một con hoang thú cao lớn, cũng giống
như dũng tướng đứng nhìn xuống tam quân!Không ai bì nổi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT