_Khăn tay,nửa tiếng nữa ở cổng trường. Cụp. - Tôi gác máy. Không phải
tôi tiếc tiền. Chỉ là tôi không muốn nghe thêm một từ nào của kẻ ngốc -
hâm - lắm lời - nhiều chuyện - xui xẻo đấy nữa. Có lẽ tôi phản ứng hơi
quá? Có thể,nếu những phiền phức từ hắn mà ra chỉ dừng lại ở lễ kỉ niệm
trường. Nhưng không ngờ hắn còn "ám" tôi cả những ngày sau đó. Bắt đầu
từ cái khăn và cái mốc "một tuần". Một tuần? Để giặt một cái khăn tay ?
Thật nực cười và khó tin. Có lẽ hắn nghĩ tôi đã "ăn" nó luôn rồi chăng?
Không bao giờ. Tôi ghét nhất phải nợ nần ai cái gì. Vậy thì tại sao?
Ngay ngày hôm đó,sau khi về,tôi đã giặt nó luôn rồi phơi ngoài sân cho chóng khô.
Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu tối hôm đó trời không mưa.
Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu tôi không đem nó đi giặt lại.
Và sẽ chẳng có gì xảy ra nếu tôi không để quên nó trong chậu nước với những quần áo màu.
Kết quả,ai cũng đoán ra được,từ màu trắng, cái khăn chuyển sang màu tím hồng kèm theo một vài đốm màu xanh lá cây.
Để sửa chữa,tôi mua một lọ thuốc tẩy và ngâm nguyên cả một ngày. Nhưng màu thì không hết,mà mùi thuốc tẩy thì không bay đi được.
Không còn cách nào khác,tôi phải mất mấy ngày lang thang khắp các chợ để tìm cái khăn giống như thế,vậy mà vẫn không thấy. Trong nỗ lực cuối
cùng,tôi vào một shop quần áo hàng hiệu,tôi sẽ mua trả hắn cái khác tốt
hơn. Thế nhưng tôi lại thấy "nó" nằm chễm chệ trên dãy hàng đồ nhập
khẩu. Ối trời ơi...120k !!! Tôi tưởng mình hoa mắt. Với số tiền đó tôi
có thể mua 2 cái áo hàng chợ hay một đôi giày thể thao dáng chuẩn. Cũng
chỉ là một cái khăn tay mà thôi,sao phải lãng phí đến thế! Không còn
nghi ngờ gì nữa,tên ngốc đó là công tử bột hoặc học đòi làm công tử bột. Tôi chúa ghét cái bọn nhà giàu kênh kiệu,lắm tiền mà huênh hoang.Nhưng
tôi vẫn cần phải trả khăn cho hắn,cả cái cũ "màu mè" lẫn cái mới. Tôi đã nhờ Thế Anh rồi,còn vừa nãy tôi gọi cho hắn bằng điện thoại công
cộng.Nói túm lại là từ bây giờ tôi không phải dính dáng tí gì tới hắn
nữa. Ừm...Tự nhiên tôi thấy thật thoải mái. Bật nhạc nào! Rồi làm việc.
Công việc sáng nay của tôi là giặt quần áo,quét nhà,nấu cơm. Phải làm
một mình,vì thằng em tôi không biết đi chơi ở chỗ nào rồi.Mỗi cuối tuần
đều như vậy,nhưng tôi cũng thích ở nhà một mình. Những ngày còn lại thì
tôi đi học. Tất cả giống như đã được lập trình sẵn. Có đôi khi tôi cũng
muốn thay đổi điều đó. Muốn đi đến những nơi mình chưa từng đến,làm
những việc mình chưa từng làm...Mỗi ngày đều là một điều mới lạ. Có
thể,nếu làm thế tôi sẽ quên được cậu ấy chăng?
*****
King...coong...Tôi thở dài. Trở lại với thực tại.
_Ra đây! - Tôi đi nhanh ra ngõ. Là Thế Anh. Tôi cũng phần nào có thể đoán được.
_Em về sớm vậy à?
_Vâng. Hmm...Thơm quá! Chị đang nấu món gì đấy?
_Canh cá. Lát nữa chị sẽ mang một bát qua nhà em. Thế việc chị nhờ em sao rồi?
_Hoàn tất! - cậu ấy thả người xuống ghế.
_Anh ta có hỏi gì không?
_Không nhiều.Chỉ là hỏi em có quan hệ như thế nào với chị,hỏi em có phải là "bạn trai" của chị không.
"Bạn trai" - Ha...Tưởng tượng hay thật. Ngay cả trong mơ tôi cũng chẳng dám nghĩ đến điều đó.
_Em không nói gì chứ?
_Em chỉ bảo chuyện đó không liên quan đến anh ta...Mà này! Nói thật
đi,chị với gã đó có chuyện gì thế? Chị bắt em đi cả quãng đường dài chỉ
để trả cho anh ta mấy cái khăn tay thôi à?
_"Nhờ vả",không phải "bắt buộc". Chị với hắn không có bất kì can hệ nào
hết! Chị bị ướt - Tôi cố che giấu cái sự thật là tôi đã khóc. - Anh ta
cho chị mượn khăn.
_Chỉ đơn giản thế thôi?
_Ừ.
15 giây im lặng...
_Chị Thu!
_Hả? Gì?
_Chị còn nhớ giao ước của chúng ta chứ?
Tôi giật mình. Chẳng lẽ cậu ấy đã biết điều gì rồi?
_Ờ...Ừm...
Đột nhiên cậu ấy xoa đầu tôi.
_Được rồi. - Thế Anh khẽ mỉm cười. - Em tin chị.
Bất giác tôi lại thấy có lỗi.
_Thôi muộn rồi,em về đây.
_Ừ. - Tôi lật đật đưa cậu ấy ra ngõ rồi đóng cửa. Tôi vẫn còn nhìn theo
cho đến khi bóng cậu ấy khuất sau cánh cổng màu xanh lam...
*****
Tôi nhìn ngắm những bức tranh.Bức này Thế Anh đang cười,bức này cậu ấy
đang suy tư. Còn bức này cậu ấy đang nghịch ngợm rung những tán lá đầy
nước rơi xuống đầu tôi...Từ nhỏ,cả hai chúng tôi đều thích vẽ. Và người
mẫu của tôi,luôn là cậu ấy. Khi cậu ấy vui,khi cậu ấy buồn,khi cậu ấy
nghiêm túc,khi cậu ấy nghịch ngợm... Tất cả những biểu hiện ấy đều cuốn
hút tôi, đều khiến tôi có cảm giác "muốn vẽ". Từ những bức vẽ ngây ngô
đầu tiên,không giống mẫu tẹo nào,đến những bức vẽ hoàn chỉnh...Tôi đều
cất giữ chúng cẩn thận, "kho báu" quí giá của tôi...
Giao ước của chúng tôi,đó là khi tôi học lớp 3,còn cậu ấy lớp 5. Trên
đường đi học về,tôi bị một đám học sinh lớp trên đẩy ngã. Chúng nói là
Thế Anh "nợ" chúng. Thật ra tôi biết,bọn chúng đánh không lại cậu ấy nên mới trút giận sang tôi. Nhưng tôi đã không nói với Thế Anh,tôi sợ cậu
ấy sẽ lại đi đánh nhau, tôi sợ cậu ấy lại bị thương. Cả 3 ngày,tôi đều
nói với cậu ấy là tôi bị ngã. Cuối cùng cậu ấy cũng biết. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi,Thế Anh đã đến chỗ bọn nhóc kia,để mặc cho chúng
đánh,với điều kiện chúng không bao giờ được đụng đến tôi...Tôi gần như
đã khóc ngất khi trông thấy cậu ấy. Vậy mà cậu ấy vẫn an ủi tôi. Cậu ấy
nói cậu ấy không sao. Cậu ấy nói cho dù chuyện gì xảy ra,cậu ấy sẽ luôn
bảo vệ tôi...Có lẽ từ lúc đó, tôi đã bắt đầu yêu cậu ấy mất rồi...
Thế Anh phải nằm viện một tháng. Bác sĩ nói cũng may chỉ là vết thương
ngoài da,không ảnh hưởng đến xương,nhưng cũng cần cậu ấy nằm lại viện để theo dõi. Còn những đứa kia đều đã bị kỉ luật. Cậu tôi cũng không mắng
Thế Anh,điều đó làm tôi bớt ăn năn hơn một chút.
Sau chuyện đó,cậu ấy bắt tôi phải hứa sau này sẽ không giấu cậu ấy bất
kì điều gì nữa. Chúng tôi đã ngoắc tay với nhau,sẽ không tồn tại bí mật
nào giữa hai đứa. Dù chỉ là lời hứa trẻ con, Thế Anh và tôi vẫn luôn
thực hiện giao ước đều đặn như đó là điều hiển nhiên.
Song tôi đã không giữ lời. Tôi đã giấu cậu ấy một bí mật.Nó làm tôi có
cảm giác như tôi đang phản bội cậu ấy... Nhưng cho dù có khổ sở hơn
nữa,tôi vẫn có thể chịu đựng được,cho dù khó khăn hơn nữa,tôi vẫn có thể vượt qua được,chỉ cần cậu ấy đừng khinh ghét tôi.
Có những bí mật khi nói ra người ta sẽ thấy thanh thản,nhẹ nhõm,nhưng
cũng có những bí mật nếu bị phát hiện thì sẽ là tai hoạ. Thứ tình cảm
điên rồ này, một khi bị phát giác có thể phá huỷ toàn bộ cuộc sống của
tôi ,phá huỷ toàn bộ tình cảm của những người thân dành cho tôi. Nhưng
điều tôi lo sợ nhất,tôi sợ cậu ấy sẽ xa lánh tôi,đó mới là hình phạt tàn khốc hơn bất kì thứ hình phạt nào. Nếu cứ như hiện giờ,ít nhất, chúng
tôi vẫn còn là bạn, và, "chị em họ".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT