_Hợp đồng bên đó giải quyết thế nào?...Được, tốt. Tạm thời, chuyện công ty cậu giúp tôi xử lý...Hiện giờ? Bây giờ vẫn chưa được, tôi còn có chút việc chưa xong...Biết rồi, tháng này tiền thưởng cho cậu sẽ tăng gấp đôi được chưa? Còn gì không? Ừ, vậy thôi...Tạm biệt.

Còn chưa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng anh từ trong phòng vọng ra. Đứng yên trong chốc lát, đợi anh nói chuyện xong thì tôi mới bước vào. Giống như mọi lần, chào đón tôi là nụ cười rạng rỡ.

_Ăn táo không?

_Ừ.

Tôi chậm rãi lấy dao gọt táo. Im lặng một lúc lâu, lại giống như bâng quơ nói.

_Anh không định báo cho bố mẹ anh biết thật à?

Sắc mặt anh chợt biến đổi một chút, rồi ngay sau đó lại trở lại bình thường.

_Không cần đâu, họ rất bận. Cũng không nên để họ lo lắng làm gì.

Không biết có phải nhìn lầm không, nhưng tôi thấy ánh mắt anh, dường như ánh lên sự lãnh đạm. Hiển nhiên là anh cũng không muốn nhắc đến việc này.

_Còn công việc của anh thì sao?

_...Không sao, anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi.

Tôi ngừng một lát, rồi lại không nhịn được hỏi.

_Vậy bao giờ anh về?

Không khí, một mực trầm xuống, áp lực đến làm người ta khó thở.

_Khi nào xuất viện.

Tôi thoáng trầm mặc, không nói gì. Chẳng phải đã biết rồi sao? Anh không có khả năng sẽ theo tôi mãi, quay về, chỉ là sớm hay muộn. Có thể đây mới là kết quả tốt nhất, nhưng không hiểu sao lại thấy như có điểm mất mát.

_Hãy về cùng anh.

Tay tôi bỗng khựng lại, lưỡi dao sượt qua đầu ngón tay, nhưng không chảy máu, chỉ để lại vệt trắng mờ mờ.

_Táo xong rồi.

Anh không nhận miếng táo tôi đưa, ngược lại cầm cổ tay tôi.

_Anh rất nghiêm túc, về cùng anh đi.

Tôi né tránh tầm mắt anh, không dấu vết rút tay lại.

_Để sau nói được không?

...

Con người, nếu đã chẳng thể thực hiện được, vậy tốt nhất đừng nên hứa hẹn. Dù biết là thua thiệt anh quá nhiều, làm tổn thương anh quá nhiều, nhưng về cùng anh, tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Sự thật vẫn là sự thật, tôi đã bỏ đi cùng Thế Anh, chúng tôi còn từng có con với nhau...Có lẽ anh không để ý, nhưng không có nghĩa là tôi chính mình không để ý, hay những người khác cũng sẽ không để ý. Ở bên tôi, với anh, chắc chắn không phải là việc tốt...Chỉ là, đối diện với ánh mắt đầy chờ mong kia, tôi lại nói không nên lời cự tuyệt. Cũng may mà anh cũng không tiếp tục bức bách tôi.

Một ngày lại một ngày trôi qua, bình lặng đến không thể bình lặng hơn. Tôi vẫn đều đặn đến thăm, đưa cơm cho anh. Chúng tôi cũng âm thầm hiểu ý, không nhắc lại chuyện kia. Nhưng dù nói hay không, tình trạng này, vẫn đến lúc phải kết thúc.

Nhật Minh sức khỏe vốn rất tốt, lại thường luyện tập thể thao, hơn nữa chế độ chăm sóc, ngủ nghỉ hợp lí mà tốc độ hồi phục khá nhanh. Mới gần nửa tháng, chỗ gãy xương đã gần như nối liền. Mà ngày hôm qua, bác sĩ đã thông báo, hai ngày nữa là anh có thể tháo bột xuất viện, cũng là lúc anh nên trở về...

*****

Gió nhè nhẹ thổi, tấm rèm cũ sàn sạt rung động.

Bàn, ghế, giường, tủ...Mỗi một đồ vật, đều do chính tay tôi lựa chọn, chúng tôi cùng nhau đi mua. Trong bếp, cùng nấu ăn; trong phòng khách, cùng nhau dọn dẹp; trong nhà tắm, từng cùng đánh răng, cùng bôi kem đánh răng vào mặt nhau, từng giành nhau giặt quàn áo. Ở ban công nhỏ, cùng nhau tổ chức sinh nhật...

Ba năm...Vui có, buồn có, tột cùng tổn thương cũng có. Giấc mơ, rồi lại trở thành cơn ác mộng...Vì sao đâu? Là tôi sai, là tôi quá cố chấp?

Lặng lẽ mở ra ngăn bàn làm việc. Ngôi sao nhỏ, trên nền bạch kim óng ánh...Khẽ nhắm lại hai mắt, không để cho giọt nước tràn ra.

Kí ức...

Cái gì cần đốt cũng đã đốt, cái gì cần vứt cũng đã vứt, chỉ còn một thứ là không thể vứt bỏ...Không nỡ, hay còn chưa hết hi vọng? Thực ngây thơ.

Bàn tay run run, đột ngột siết chặt!

Vứt đi...Ném nó đi.

Do dự giữa không trung, nâng lên, lại hạ xuống.

Cố hít sâu, bình ổn hô hấp. Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, tự nhạo báng chính mình. Thật vô dụng.

Túi đồ được sắp sẵn, lẳng lặng nằm góc nhà. Sau khi Nhật Minh đến đây, nó đã nằm ở đó.

“Trừ khi em có cách nào đi mà anh không biết, bằng không, em đi đâu, anh đi theo đó.”

Ngày mai anh sẽ xuất viện. Nếu không đi, không còn cơ hội nữa.

Tôi biết anh sẽ không bỏ cuộc, trừ khi, tôi hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời anh.

“Anh chờ em.”

Bước chân chợt khựng lại. Trong đầu, hiện lên nụ cười như thiên thần, cùng giọng nói trầm thấp ấm áp...

Khẽ thở dài, tôi cầm lấy hộp cơm đang định đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng đập cửa vội vàng, cùng tiếng gọi dồn dập. Giọng nói không thể quen thuộc hơn.

Chân mày nhíu chặt, tôi bước nhanh mở cửa ra.

Nhật Minh.

Anh đứng ngoài cửa, hơi thở gấp gáp, đầu tóc, quần áo bệnh nhân hỗn độn, trông chật vật không chịu nổi. Nhưng ánh mắt rõ ràng kích động khi trông thấy tôi.

_Ai cho phép anh chạy ra đây? Chân vẫn chưa khỏi còn đi lại lung tung làm gì?

_Xin lỗi, tại anh chờ lâu, vẫn chưa thấy em trở lại...Anh nghĩ...

Tôi không về nữa?

_Em hầm canh xương, nên hơi lâu.

_Vậy à...- Anh ngây ngô mỉm cười, nhưng lại khiến tôi thấy chua xót.

Bỗng anh mất thăng bằng, cả người đổ về phía trước. Trong lòng căng thẳng, tôi vội xông lên đỡ. Sức nặng của anh đè lên tôi, làm tôi suýt nữa ngã sấp xuống.

_Chân anh!?

_Không sao.

Lo lắng đi qua, tức giận trong tôi lại nổi lên.

_Anh điên sao? Anh cho là người mình làm bằng sắt hả?

_Anh tưởng em...lại biến mất một lần nữa...

Giọng anh rất nhẹ, tràn ngập đau thương, tựa như hung hăng đánh vào lòng tôi. Bất giác, trước mắt tôi chợt mờ đi.

Không biết qua bao lâu, tôi mới bình tĩnh lên tiếng.

_Có thể, em sẽ không quên được cậu ta...Em cũng không thể hứa hẹn với anh bất kì điều gì. Kể cả như thế, cũng không sao?

_Không sao cả, cái gì anh cũng không cần, chỉ cần em ở bên anh là đủ rồi...

Không do dự, cũng không cần suy nghĩ...

_Đồ ngốc.

Trên đời này, còn ai ngốc hơn anh đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play