Ánh nắng chói mắt đan vào cửa sổ làm tôi tỉnh ngủ. Ngày mới...Một ngày như mọi ngày.
Xung quanh vẫn căn phòng cũ, vẫn khung cảnh cũ, nhưng cảm giác đã thay đổi. Trống vắng hơn, tịch mịch hơn.
Ha...Từ lúc nào tôi lại bắt đầu đa sầu đa cảm rồi?
Vẫy vẫy đầu cho tỉnh hẳn, tôi bước xuống giường. Làm vệ sinh cá nhân đơn giản, lại vô tình lướt qua cổ tay. Một vùng màu đỏ, vẫn còn đau rát.
Hôm qua đã mất hơn hai tiếng để cọ rửa nó. Gã đàn ông bẩn thỉu...
Nhưng điều tôi không thể ngờ là --
Nhật Minh.
Cái tên tôi đã cất vào trong kí ức. Từng nghĩ đời này sẽ không gặp lại nữa.
Thất thần, giống như nhớ lại ngày nào đó, một người đứng bên gốc cây
bạch đàn, nụ cười lấp lánh hướng về phía tôi. Ánh sáng bao quanh người
đó, lung linh mà huyền ảo...
Rồi một buổi chiều mùa đông, gió se se lạnh. Người đó chân thành nhìn
tôi, giọng nói trầm thấp ấm áp, nhưng lại kiên định không thể nghi ngờ.
“Trên đời này, chỉ có một người, mà tất cả những gì người đó thích, anh đều muốn tặng cho cô ấy.”
Tựa như những mảnh ghép vỡ vụn, xoay tròn, xoay tròn...
Tại sao còn muốn xuất hiện? Không sớm, không muộn, lại đúng lúc đến thế. Trùng hợp sao, vẫn là...cố ý!?
Quá mức chấp nhất...chỉ khổ mình, khổ người...Khẽ kéo khóe miệng, chính mình còn chẳng phải như thế?
Có lẽ, nơi này không thể ở lâu được nữa.
Cầm tập bản thảo trên bàn, tôi khoác thêm áo dài tay rồi ra ngoài.
Phía trước chợt ồn ào, một đám các cô các bà đang vây quanh ai đó. Vốn
tôi định đi vòng qua, nhưng hình bóng đó bỗng đập vào mắt tôi. Tôi giật
mình, đứng ngốc lăng tại chỗ.
Người đó dường như cũng phát hiện ra tôi. Anh rẽ đám đông, đi thẳng về phía tôi, khi còn cách tôi khoảng nửa mét thì dừng lại.
_Xin chào, anh là Nhật Minh. Từ hôm nay chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau, có gì mong em giúp đỡ nhiều.
Lạnh. Giữa mùa hè mà tôi thấy không khí như giảm xuống âm độ. Còn chưa chịu từ bỏ sao?
Nhìn lại bàn tay đang đưa ra giữa không trung, tôi không thể rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Toan chát, chua xót...
Đóng kịch thật giỏi. Nụ cười, ánh mắt, thật giống chỉ mới lần đầu tiên
chúng tôi gặp nhau. Nhưng chỉ tôi mới biết, tất cả đã không thể như lúc
ban đầu. Qua đi đã qua đi, bỏ lỡ đã bỏ lỡ, thay đổi được gì đâu?
Tuy nhiên, nếu anh đã làm như không quen tôi, tôi cũng không nhất thiết
phải vạch trần. Dù sao tôi lại không muốn thành đối tượng cho người ta
xem diễn.
_Bất công nha, gọi chúng tôi là “chị”, lại gọi cô ấy là em. Còn muốn bắt tay nữa chứ.
_Cô Thu may mắn thật đấy, một anh vừa đi, lại có anh đẹp trai đến làm
hàng xóm. Cô phải tận dụng cho tốt nha! - Giọng điệu khiêu khích ghen
tị, lại như liều thuốc nổ mạnh đánh vào tôi.
Cố siết chặt tay, tự cảnh báo mình không cần xúc động. Bên kia sắc mặt
Nhật Minh cũng thoáng tối sầm lại. Xung quanh tôi, đám người bỗng nhiên
yên tĩnh lạ thường. Có người còn giật giật tay áo kẻ vừa nói.
Những ánh mắt nhìn tôi, đủ loại. Châm chọc, đồng tình, thương hại...Còn
ánh nhìn kì lạ đến khó hiểu của anh. Tôi chịu đủ rồi. Nếu đã chẳng thể
được yên, kia, tôi chỉ có thể rời đi.
_Tôi có việc bận, đi trước.
Lần này thì không ai ngăn đón tôi.
*****
Đêm. Tối như mực. Đâu đó văng vẳng tiếng ve kêu não nề, liên miên không dứt.
Tôi dừng chân trước cửa nhà, loạng choạng mở cửa. Bỗng một tiếng động vang lên làm tôi thót tim.
_Sao giờ này em mới về nhà?
Anh đứng trong góc tối, dần dần tiến lại gần tôi, vô hình có cảm giác áp bách vây quanh lấy tôi.
_Lại vẫn uống rượu? Xem ra bài học tối qua chưa đủ với em thì phải.
_Không liên quan đến anh. - Tôi tận lực làm cho giọng nói của mình lạnh nhạt hết mức có thể.
_Không liên quan? Ngay cả vợ chưa cưới của mình cũng không liên quan sao?
_Có cần em phải nhắc lại cho anh nhớ chúng ta đã chia tay rồi không?
_Chia tay!? Ai nói? Là em nói sao? Chỉ để lại một lời xin lỗi là coi như chia tay sao? - Giọng anh bất giác đề cao lên. Tôi mím chặt môi, không
nói, cố gắng mở lại cửa nhà.
_Vào đi.
Tuy rằng bây giờ là ban đêm, lại không thể đảm bảo sẽ không gặp ai đó.
Miệng lưỡi con người, thực sự rất đáng sợ. Tôi không muốn sáng mai thức
dậy, lại phải nghe nhiều lời bàn tán, chỉ trỏ nhiều hơn. Hiện giờ tôi
chẳng cần gì cả, ngoài yên tĩnh mà thôi.
Nhật Minh đi theo tôi vào trong, tự động đóng cửa lại. Hiện giờ chỉ còn
hai chúng tôi, có thể giải quyết hay kết thúc mọi chuyện.
Tôi thở dài, không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh.
_Rốt cuộc anh muốn gì?
_Về với anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
_Không thể!
_Vậy thì không còn cách nào khác, anh đành phải nói cho mọi người biết
quan hệ của chúng ta. Tin tưởng là họ rất có hứng thú đấy. - Anh nhún
nhún vai, vẻ mặt bất cần làm tôi sợ run.
_Anh điên rồi!
_Phải, anh điên rồi! Hai năm tám tháng hai mươi sáu ngày, em có biết anh sống thế nào không? Điên cuồng đi tìm em, sợ em gặp chuyện không may,
sợ em mất tích! Cuối cùng nhận được tin em bỏ trốn với cậu ta! Anh có gì không bằng hắn? Chẳng lẽ anh đối xử với em không tốt sao? Anh cố gắng
thay đổi, cố gắng làm mọi việc vì em, để rồi đổi lại là cái gì? Là một
câu xin lỗi sao?
Bỗng chốc cảm giác tội lỗi chợt dâng trong lòng tôi, không tự chủ ngữ điệu dịu đi.
_Còn có rất nhiều lựa chọn, tội gì phải cố chấp thế đâu? Anh nên tìm cuộc sống riêng của mình, đừng phí thời gian vào em nữa.
_Vậy phải làm sao bây giờ? Anh chẳng thể tập trung vào bất kì việc gì.
Đi đâu, làm gì, lúc nào cũng nghĩ về cô ấy, cho dù quen ai cũng tìm bóng dáng của cô ấy. Bước trên đường, cứ hi vọng có thể nào ngẫu nhiên gặp
lại người đó, để đến khi đi xem mắt, thấy ai đó giống cô ấy lại chạy
đuổi theo cả mấy con phố...Cứ nghĩ là hận, nhưng lại ở một khắc khi gặp
được cô ấy thì biến mất không còn dấu vết? Em nói đi, anh nên làm gì?
Phải như thế nào mới có thể quên?
Lồng ngực từng trận nhói đau. Một chút thấy gần như không thể hô hấp.
Cảm động sao? Hay đồng cảm? Quá hiểu rõ cảm giác đó, cũng biết nó có bao nhiêu khổ sở. Yêu chẳng được, mà hận cũng chẳng xong. Cố để quên, lại
càng thêm nhớ, nghĩ vứt bỏ, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông
tay...Tại sao không phải là anh? Tại sao không thể là anh? Nếu lúc đó,
tôi đừng yếu đuối, đừng mù quáng, nếu tôi lựa chọn anh...Tất cả liệu có
khác đi? Chỉ là, nói lại còn có tác dụng gì...Muộn rồi.
_Nhật Minh, anh rất tốt, nhưng em rất tiếc...Chúng ta không thể quay lại được nữa.
Anh xứng đáng nhận được nhiều hơn. Nếu trước kia đã không thể, vậy bây giờ càng không thể...
Nhớ thật khó, quên càng khó. Đi đi thôi, tôi đã quá mệt mỏi rồi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT