“Đã biết không có gì là tồn tại mãi mãi, vậy mà vẫn cố
tin vào tình yêu vĩnh cửu. Để đến khi tâm đánh mất, tình cũng mất, tất
cả quy về hư vô. Chỉ còn lại trái tim vỡ vụn cùng tổn thương là vĩnh
viễn không thể xóa nhòa...”
*****
Ngày hôm sau, cậu ấy trở về rất muộn, kèm theo đó là thái độ lãnh đạm
cùng xa cách rất nhiều. Ngay cả việc nói chuyện giữa chúng tôi cũng trở
nên khó khăn. Không ai chịu mở lời trước, cho dù đi lướt qua nhau. Không khí nặng nề nhiều lúc khiến tôi cảm thấy khó thở.
Trước kia, dẫu cậu ấy có giận tôi, cũng chưa bao giờ vượt quá ba hôm.
Nhưng lần này kéo dài đến thế, mà thậm chí tôi còn không biết vì sao cậu ấy lại tức giận. Nếu nói là bởi vì ghen, mọi chuyện qua đã đủ lâu, hơn
nữa tôi đã lựa chọn cùng đi với cậu ấy, bây giờ nhắc lại có phải quá vô
nghĩa không?
Dù sao, tình trạng này tiếp tục cũng chẳng có lợi cho ai cả.
Một ngày này, sau khi đi nộp bản thảo về, tôi dự định sẽ nói chuyện rõ
ràng với cậu ấy. Tuy không hiểu nổi Thế Anh đang nghĩ gì, nhưng tôi
không muốn chỉ vì một việc nhỏ mà chúng tôi bất hòa. Cậu ấy vốn không
phải người hay chấp nhặt những chuyện không đâu, có lẽ có lí do nào đó
mà tôi không biết...
_Thu ơi!
_Dạ?
Thím Lưu đứng sau lưng tôi, sắc mặt có vẻ kì lạ. Từ lần trước thím nói
những câu không đầu không đuôi, trong lòng tôi giống như vẫn luôn gợn
sóng, cảm giác nhu bản thân bị người giấu diếm điều gì.
_Nhà cháu...Thế Anh phải đi công tác à?
Tôi nhíu mày khó hiểu, tại sao thím lại hỏi vấn đề này? Nhưng trực giác lại cho tôi thấy không phải là chuyện tốt.
_Cháu chưa từng nghe Thế Anh nói...
_A? Không thể nào, thế sao sáng nay cậu ấy lại mang theo hành lí...
Dường như nghĩ đến cái gì, thím Lưu vội vã im bặt, còn đầu óc tôi đã đảo loạn như ma. Một dự cảm xấu mãnh liệt dâng lên, cùng với vô hạn kinh sợ chợt đánh úp lại. Tôi hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, chỉ là phản
xạ lập tức bước về nhà.
Đứng trước cửa, mấy lần đánh rơi chìa khóa, lại mấy lần cố gắng vẫn
không tra được chìa vào ổ, thế này mới phát hiện tay tôi đang không
ngừng run. Thật vất vả mở được cửa nhà, lại vội tìm lần lượt các phòng.
Không có...
Không có...
Không có...
Dự cảm bất an càng lúc càng lớn. Tay tôi run run đẩy mở tủ quần áo.
Trống rỗng. Không còn gì cả. Ngay cả đống tài liệu trên bàn làm việc của cậu ấy cũng không cánh mà bay. Mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ...
Nếu không có cuốn album ảnh kỉ niệm, cùng đồ đạc của bé Tuấn vẫn còn nằm gọn ở góc nhà, chứng minh hết thảy đã trải qua, tôi thật nghĩ cậu ta
chưa từng ở đây, rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.
Bần thần đi ra được đến phòng khách, lại nhìn thấy tờ giấy để lại trên bàn uống nước.
_Ha ha...Ha ha ha...
Nực cười, cười đến chảy nước mắt.
Xoạt...
Xoạt...
Xoạt!
_Ha ha ha ha...
Từng mảnh, từng mảnh vụn trắng xóa tung bay, nhẹ nhàng đáp xuống, đẹp đẽ mà tang tóc. Mảnh vụn như tâm xé nát, bị giẫm đạp lên không thương
tiếc.
“Xin lỗi...
Đừng tìm em nữa...”
Ha hả...Một trò kịch vui, không hơn.
Yêu tính cái gì? Hi sinh tính cái gì? Từ bỏ tính cái gì?
A...Non nớt, không chịu nổi một kích. Chẳng qua là thứ đồ bỏ đi, không đáng nhắc tới.
Quả báo!
Vì tôi đã dùng cách thức đó với Nhật Minh, với bố mẹ, không từ mà biệt.
Phải rồi, hẳn là trừng phạt, đúng người đúng tội.
Cho nên , còn tư cách gì để nói đâu?
Ha ha ha...
Mồi lửa quyến rũ, thiêu đốt tất cả.
Đôi nam nữ, mỉm cười rạng rỡ trong bức ảnh, như châm chích, như mỉa mai.
Dần dần cháy rụi...
Hạnh phúc, cũng dần tan thành tro bụi.
...
Từng, người nào đó hứa, sẽ luôn bảo vệ tôi.
Từng, người nào đó hứa, sẽ luôn ở bên tôi, không bao giờ bỏ rơi tôi.
Từng, người nào đó nghiêm túc nhìn tôi, hứa sẽ mang cho tôi trọn đời hạnh phúc...
Nay chẳng qua chỉ là phù du, ảo ảnh nơi đáy nước.
Vậy mà tôi còn ngờ nghệch đi tin tưởng, ngờ nghệch đi theo đuổi...
Tưởng rằng biết quá rõ nhau, cuối cùng lại chẳng hiểu gì về nhau.
Một ngày nào đó, thím Lưu phẫn hận nói với tôi, trước khi con người bội
ước đó bỏ đi, từng nhìn thấy kẻ đó đèo một cô gái, ôm ôm ấp ấp thực thân thiết...
Là thật, là giả, tôi đã không còn tâm tư để đi nghiên cứu.
Vì sao phải quan tâm? Dù sao kết quả cũng là giống nhau...
*****
Cậu ta đã bỏ rơi tôi. Mọi thứ đều sụp đổ. Nội tâm một mảnh hư không. Trống rỗng. Hụt hẫng.
Tôi biến thay đổi. Không biết từ lúc nào, bản thân trở nên dễ cáu gắt,
hay nổi nóng. Tôi bắt đầu tập hút thuốc, bắt đầu tập uống rượu. Ban ngày cố làm việc như điên, tối đến lại làm bạn với những thứ nặng mùi son
phấn ngày xưa tôi căm ghét nhất, bước vào quán bar. Lần đầu tiên tôi
phát hiện, say rượu cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất tôi còn có thể
trút giận, còn có thể tạm thời ném đi tất cả phiền não. Có thể mắng **** người không cần lí do, có thể hét to giữa đường không ai quản, có thể
làm bất kì việc điên rồ nào mình nghĩ muốn mà không cần để ý ánh mắt
người khác.
Tôi cũng ít khi về nhà. Quá nhiều thứ tôi không tưởng nghĩ đến, cũng
không nguyện nhớ. Nhưng tôi lại không muốn dọn đi nơi khác. Cái phần yếu hèn trong tôi vẫn hi vọng cậu ta quay lại. Thật ngu xuẩn. Thật đần độn. Và tôi xót xa khi nhận ra rằng: Tôi vẫn chưa thể quên được “hắn”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT