Có những con đường, một khi đã bước lên, sẽ không thể quay lại được nữa...
*****
Tàu đi càng lúc càng nhanh. Nhà cửa, đường phố, con người, tất cả dần trôi xa.
Coi như bỏ qua sao. Hối hận hay luyến tiếc...Nếu đã lựa chọn, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
_Chị mệt không? Hay là nghỉ tạm trước đi. - Thế Anh chợt nắm tay tôi, ấm áp làm tôi không muốn buông ra.
_Ừ. - Tựa đầu vào vai cậu ấy, cảm xúc bất an dường như dần bình ổn xuống dưới.
...
_Chị Thu!
_Gì?
_Chúng ta thương lượng một chút được không?
_Ừ?
_Dù sao em cũng lớn hơn chị hai tuổi, nếu ra ngoài mà chúng ta vẫn gọi chị em thì rất kì.
_Thì sao?
_Vậy nên tốt hơn là chúng ta đổi ngôi xưng hô đi.
_...
_Bây giờ chị cũng có thể tập gọi trước cho quen.
_...
_Dễ thôi mà, chị chỉ cần bỏ tên đệm trước tên của em là xong.
_...
_Hoặc gọi cách khác cũng được, ví dụ như “honey” hay “anh yêu” chẳng hạn...
...
=.=
*****
Khi chúng tôi đến nơi, khung cảnh tràn ngập nắng vàng, hiển nhiên là thành phố này không hề có mùa đông.
Chúng tôi thuê một căn phòng nhỏ trong khu chung cư ở quận Bình Thạnh.
Bắt đầu tự lập cũng không dễ dàng, Thế Anh chỉ vừa ra trường, còn tôi
thậm chí còn chưa tốt nghiệp. Có những ngày cả hai phải ăn mì gói trừ
cơm, lại có khi suýt chút nữa bị đuổi ra đường vì không nộp tiền trọ
đúng hạn...Nhưng mỗi ngày trôi qua đều thật vui vẻ.
Cuối cùng cậu ấy cũng được nhận vào làm nhân viên thiết kế website cho
một công ty nhỏ, tôi thì tiếp tục làm cộng tác viên báo Hoa cùng vài
việc thiết kế lặt vặt khác. Tuy không thể nói là dư dả, song cuộc sống
cũng coi như tạm ổn. Ban ngày cậu ấy đi làm, tôi làm việc tại nhà, nấu
cơm rồi chờ cậu ấy về...Cảm giác đầm ấm ngọt ngào, giống như một gia
đình, gia đình của riêng chúng tôi.
Vào mỗi cuối tuần được nghỉ, tôi và cậu ấy sẽ đi hẹn hò, xem phim, đi
tản bộ hay tham quan thành phố...Chúng tôi cùng sóng vai bước trên vỉa
hè, tay nắm tay. Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ gỡ lá vàng vương trên tóc tôi,
sau đó tiện thể vò cho nó rối tung lên. Kế tiếp dĩ nhiên là rượt đuổi +
trừng phạt rồi.
Còn riêng khoản xưng hô, dù sao thói quen hơn hai mươi năm, nhất thời
không phải nói sửa là sửa được. Vậy nên trước mặt người khác, tôi tận
lực chỉ gọi tên cậu ấy. Với những cách gọi khác, quá rùng mình, tôi chịu không nổi. =.=
Bình thản qua từng ngày, ngẫu nhiên nghĩ đến Nhật Minh, tôi lại thấy
ngực mình trầm trọng như đeo đá. Hẳn là anh rất hận tôi đi. Tôi biết tôi nợ anh quá nhiều, những quan tâm anh dành cho tôi, những an ủi động
viên mỗi khi tôi cần, những khoảnh khắc ấm áp trong cô nhi viện...Nhưng
đối mặt với tất cả tình cảm đó, tôi chỉ có thể cảm kích cùng xin lỗi.
Tôi không mong anh sẽ tha thứ cho tôi, chỉ hi một ngày nào đó, anh sẽ
quên tôi và tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Về phần bố mẹ, có lẽ tiếp qua khoảng vài năm nữa, khi mọi chuyện lắng xuống, tôi sẽ về nhận lỗi với họ...
*****
_Thế Anh, chúng ta đang đi đâu thế?
_Chị đoán xem.
_ Đoán được thì hỏi làm gì?
_Vậy lát nữa sẽ biết thôi!
_Xì...- Có cần phải bí mật thế không? Mới sáng sớm đã dựng tôi dậy,
không nói tiếng nào đã kéo tôi đi. Mà hôm qua tôi còn làm việc đến khuya nữa. Mệt quá... =.=
...
_Thu, Thu!!
_Hả?
_Thật là! Ở trên xe mà cũng ngủ được, chị không sợ rớt xuống sao?
_Ờ...Đến rồi à? - Tôi dụi dụi mắt, cố gắng quan sát hoàn cảnh xung
quanh. Đây là một khuôn viên rộng rãi, thảm cỏ xanh biếc với bốn con
đường giao nhau. Còn ở chính giữa là...
_Nhà thờ Đức Bà. - Cậu ấy mỉm cười, sau đó nắm tay tôi tiến lên phía trước.
Trung tâm của công viên là một bức tượng Đức Mẹ trong tư thế đứng thẳng, tay cầm trái địa cầu có đính cây thánh giá với khuôn mặt hiền hòa, được tạc bằng đá cẩm thạch màu trắng.
Nhìn từ bên ngoài, toàn bộ nhà thờ từ mái đến tường đều được bao phủ bởi màu đỏ gạch nung. Ngay trước vòm mái là chiếc đồng hồ Thụy Sỹ, hai bên
là hai tháp chuông với sáu quả chuông lớn trang trí họa tiết tinh xảo.
Bước vào thánh đường, tôi đã bị choáng ngợp trước không gian rộng lớn
của nó. Hai hàng ghế được xếp ngay ngắn, hai hàng cột chính hình chữ
nhật, mỗi bên có sáu chiếc.
Cậu ấy dắt tay tôi, dần dần tiến vào lễ đường. Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn, cùng cảm giác rung động khó nói thành lời.
_Thế Anh...
Tôi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt cậu ấy. Đáy mắt sâu lắng, chân thành...giống như muốn hút tất cả vào đó.
_A, trên đầu chị có gì này!
_Hả?
Bàn tay cậu ấy vụt qua trước mặt tôi, khẽ nắm lại rồi chậm rãi mở ra.
Một đôi nhẫn bạch kim, kiểu dáng đơn giản, mặt trên có khắc hình ngôi
sao nhỏ, nếu nhìn kĩ có thể thấy dòng chữ “A&T” ở bên trong. Trong
thoáng chốc, tầm mắt tôi như mờ đi, còn sỗng mũi chợt cay cay...
Lâu thật lâu trước kia, khi xem một bộ phim nước ngoài, tôi từng nói với cậu ấy, muốn có một lễ cưới giống như thế...Trong nhà thờ, cùng trao
nhẫn cưới...
Nhưng giờ đã không còn quan trọng nữa, vì cậu ấy ở đây, vậy là đủ rồi...
Chúng tôi đã ngồi bên nhau gần trọn một ngày, trên hàng ghế đầu tiên, mỉm cười và cầu nguyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT