“Thu, anh không ngờ em lại là người như thế. Chúng ta chia tay đi.”
Nhật Minh!?
“Đi đi, cô không phải chị tôi. Tôi không có quan hệ nào với người như cô cả!”
Thế Anh!? Tại sao?
“Thôi, mặc kệ cô ta, chúng ta đi thôi.”
Không! Đừng mà...Thế Anh!?
_Không!!!
...
Nủa đêm, trong căn phòng tối đen.
Tôi ngồi bật dậy, vội vàng nhìn ngó xung quanh. Không có ai cả. Chỉ có
tiếng tim đập cùng tiếng thở gấp, chứng minh cho sự sợ hãi của tôi vẫn
còn. Tôi có thể cảm nhận mồ hôi đang rịn trên trán, còn bên cạnh, chiếc
gối thêu đã ướt một mảng lớn.
Là mơ sao? Nhưng sao lại chân thật đến thế? Tại sao...đau đớn này, lại rõ ràng đến thế?
Có lẽ, do buổi nói chuyện chiều nay chăng?
Tôi vẫn nghĩ rằng mình che đậy rất khá, vậy mà cả Phượng Ngân và Nhật
Minh cũng giống như đã biết gì rồi. Còn giờ thì, ngay cả cậu ấy cũng
biết...
Không phải tôi không nhìn ra cậu ấy có ý tránh tôi, chỉ là, tim tôi, đau quá. Cậu ấy sẽ ghét tôi đúng không? Sẽ ghê tởm tôi, sẽ xa lánh tôi,
giống như những giấc mơ đáng sợ mà tôi đã từng mơ?
Nhưng rốt cuộc tôi có lỗi gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì không kiểm soát được
tình cảm của mình thì sẽ phải chịu trừng phạt như vậy sao? Tôi cũng
không muốn mà! Mệt mỏi quá, khó chịu quá. Có ai...có thể giúp tôi không?
Không hiểu sao...giờ tôi lại rất muốn nghe giọng nói của một người...
*****
_...Thu!?
_Xin lỗi, em có làm phiền anh không? - Giọng anh nghe có vẻ mệt
mỏi...Đột nhiên tôi bỗng thấy hối hận, đáng lẽ tôi không nên gọi anh.
_Không, chỉ cần em muốn thì có thể gọi cho anh lúc nào cũng được.
_...
_Em làm sao vậy Thu? Có cần anh đến không?
_Không, đừng! - Đùa à? Đêm hôm khuya khoắt mà còn bắt anh đường xa đến,
lỡ có chuyện gì thì sao? Hơn nữa...tôi cũng không biết phải nói với anh
thế nào...
_Minh...Em không ngủ được, hát cho em một bài được không?
_Bài gì? - Anh khẽ cười, trong ngữ điệu lại mang theo cả sự nuông chiều.
Tôi chợt bật cười. Chỉ có anh là luôn có thể chọc tôi cười theo cách đó.
_...
“Oceans apart...day after day,
And I slowly go insane
I hear your voice, on the line
But it doesn't stop the pain...”
Giọng hát nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai tôi, dần dần đưa tôi vào giấc ngủ. Và tôi cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa...
“...Wherever you go,
Whatever you do,
I will be right here waiting for you.
Whatever it takes,
Or how my heart breaks,
I will be right here waiting for you...”
*****
*****
_Chị Thu!
Tôi đứng hình, cứng ngắc quay người lại.Quả nhiên là người mà hiện giờ
tôi không muốn gặp nhất. Đúng là vẫn không thể tránh sao? Cái gì nên đến thì cuối cùng cũng đến.
_Gì vậy?
Đến để chất vấn tôi sao? Hay để miệt thị tôi?
_Em có chuyện muốn nói với chị.
“Đi đi, cô không phải chị tôi. Tôi không có quan hệ nào với người như cô cả!”
Khung cảnh giấc mơ đêm qua bỗng tái diện lại trong óc tôi. Vẻ mặt chán
ghét, lời nói lạnh lẽo như thấm vào xương tủy tôi, rồi cậu ấy quay
đi...Không! Tôi không muốn nghe!!!
_Chị có hẹn với Nhật Minh rồi, có gì thì lúc khác nói đi!
Tôi rời khỏi đó như đang chạy trốn. Không thể dừng lại, vì tôi sợ, chỉ một giây sau, tôi sẽ không đứng vững được nữa.
• • • • • • •
_Đằng kia! Minh, em muốn ăn kem ốc quế!
...
_A, chưa thấy loại sổ như thế này bao giờ, còn có thể mở từ hai mặt cơ à? Hay thật.
...
_Minh, anh nhìn này, con chó bông này ngộ quá!
...
_Cái áo này đáng yêu đúng không? Giá bao nhiêu vậy chú?