Cổng trường giờ tan tầm, bước đi trong dòng người ngược xuôi tấp nập, đột nhiên tôi thấy mình thật nhỏ bé, thật lạc lõng...
_Thu!
Nhật Minh!?
_Sao anh lại đến đây?
Tôi biết anh mới tìm được việc nên rất bận, vì vậy gần đây tôi thường ít khi gặp anh.
_Tại anh nhớ em thôi!
Mặt tôi bỗng đen lại. Đúng là không nghiêm chỉnh chút nào. Nhưng mà --
_Trông anh có vẻ gầy, dạo này anh có ăn uống đầy đủ không thế? Làm việc gì thì cũng nên có mức độ thôi chứ!
_Em đang lo cho anh à?
_Không.
_Không sao, anh hiểu mà. Con gái nói một là hai...
_Nhật Minh!!!
_Được rồi, được rồi, anh không đùa nữa. Tối mai em rảnh không?
_Có chuyện gì à?
_Ngày mai cô nhi viện tổ chức lễ trung thu, bọn trẻ ở đó rất nhớ em, bảo anh nhất định phải mang em đến.
_Thật sao? Được!
Tôi nghĩ đến những đứa nhóc đáng yêu, tâm tình trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.
_Sao anh lại có cảm giác bọn nó còn quan trọng hơn cả anh vậy? - Vẻ mặt
anh bỗng ngưng trọng lại, rất giống một đứa trẻ đang hờn dỗi làm tôi
thấy buồn cười.
_Đừng nói là anh lại ghen với cả mấy đứa nhỏ nhớ!
_Không được sao?
_Anh mấy tuổi rồi hả?
_Tuổi tác thì có liên quan gì? - Dáng vẻ thậm chí còn thật sự nghiêm túc.
_Anh...Thật là...Ha ha...- Ôi cười chết tôi rồi! Khả năng hài hước của anh đúng là càng ngày càng cao.
*****
Một đống đồ chơi ngổn ngang trước mặt tôi. Nhiều nhất là búp bê, gấu
bông, thỏ bông, mấy bộ xếp hình mà tôi sưu tập được. Một lọ bi ve hồi
nhỏ ba chúng tôi thường chơi, vài tập ảnh manga dễ thương...Chắc là bọn
nhỏ sẽ thích. Còn đây là...
Bàn tay tôi khẽ khựng lại giữa không trung. Con búp bê Nhật Bản, khi học về tranh khắc gỗ cậu ấy đã khắc cho tôi. Ba năm rồi, nó vẫn thế. Những
đồ chơi này cũng vẫn thế, chỉ có chúng tôi là thay đổi...
Cộc cộc...
_Vào đi! - Tôi để con búp bê lên giường, còn lại cho hết chúng vào trong thùng giấy.
_Chị đang làm gì vậy?
Tôi thoáng ngừng một lát, xong lại tiếp tục công việc.
_Dọn đồ.
_Chị còn giữ cái này? - Cậu ấy cầm con búp bê lên, ngón tay khẽ lướt qua mặt nó.
_Ừ.
...
_Chị giận em à?
_Giận gì?
_Hôm nọ...Em đã nói...
_Nói gì? Chị quên rồi.
_Xin lỗi...Lúc đó em hơi nóng.
_Không, em nói đúng mà, đúng là chẳng liên quan gì đến chị cả.
Cậu ấy chợt bật cười.
_Thế mà chị bảo không giận?
_...
_Được rồi, để tạ lỗi, ngày mai em sẽ đưa chị đi chơi.
_Không cần, tối mai chị có hẹn rồi.
Thoáng chốc, không khí như trầm xuống.
_Lại với Nhật Minh sao?
_Ừ.
_Chị thật không thể đi cùng em sao?
_Ừ.
_Kể cả coi như đây là lần cuối trước khi em đi du học, cũng không được à?
Bỗng chốc tôi thấy do dự. Đúng vậy, lần cuối...Sau đó phải rất lâu, rất
lâu, tôi mới có thể gặp lại cậu ấy. Nhưng tôi cũng không muốn thất hứa
với Nhật Minh...Còn cả bọn trẻ...
_Thôi, quên đi. Xem như em chưa nói gì.
Cậu ấy vụt đứng dậy bước ra khỏi phòng, sau đó đóng sầm cửa lại. Chỉ còn tôi ngồi một mình, ngây ngốc nhìn con búp bê bị vứt chỏng chơ trên
sàn...
*****
*****
_Không được nhìn lén đâu đấy! Khi nào anh cho phép mới được xem...
...
_Bước về phía trước khoảng ba bước...Cẩn thận bậc cửa!
_Cái gì mà bí mật vậy? - Tôi vừa nghi hoặc, vừa tò mò. Từ lúc 7 giờ tối
anh đã vào đón tôi, nói là sẽ dành tặng tôi một điều bất ngờ. Tuy rằng
thấy áy náy với Thế Anh, nhưng tôi lại không thể cự tuyệt trước ánh mắt
kì vọng của Nhật Minh. Hơn nữa, tôi còn chưa thể hoàn toàn bình ổn cảm
xúc của mình khi đối diện với cậu ấy...
_Lát em sẽ biết.
...
_5...4...3...2...1...Đến rồi, em có thể mở mắt được rồi.
Ngay khi vừa mở mắt, tôi đã bị khung cảnh trước mặt làm cho choáng ngợp, gần như quên cả hô hấp.
Toàn bộ mái hiên quanh sân của cô nhi viện, cả trên những cành cây nơi
chúng tôi đang đứng, vô số đèn lồng to nhỏ đủ loại, màu sắc rực rỡ đua
nhau tỏa ánh sáng lấp lánh...Hệt như trong câu chuyện thần tiên, và vầng hào quang huyền ảo đang vây quanh tôi.
Rồi âm nhạc rộn rã vang lên, bé Hồng với khuôn mặt dễ thương, má lúm
đồng tiền xinh xắn cùng vài bé gái khác mặc những bộ đầm công chúa, vừa
múa vừa hát “Rước đèn tháng tám”. Sau đó hai cậu nhóc đeo mặt nạ thằng
Bờm cầm quạt mo ra nhảy phụ họa...Nếu có từ nào để nói về tâm trạng của
tôi lúc này thì chỉ có một từ duy nhất: cảm động! Đến mức phát khóc
luôn. Mà hình như...má tôi ươn ướt rồi. ToT
_Này...Sao em khóc?
Oa...ToT
_Thật là...Đừng khóc! Nếu không bọn nhỏ lại tưởng anh bắt nạt em thì sao?
Anh chợt lôi chiếc khăn tay màu sắc thập cẩm ra lau nước mắt cho tôi, còn tôi thì ngưng bặt khi nhìn thấy nó.
_Anh vẫn giữ cái này? - Lại còn...lúc nào cũng mang nó theo?
_Ừ, tại đẹp mà. Bọn bạn anh đều hỏi anh mua ở đâu đấy!
Tôi bỗng bật cười trước giọng điệu đùa cợt của anh. Đẹp sao!? Ha ha...
_Lúc khóc lúc cười, chịu em luôn...Con gái đúng là loài động vật khó
hiểu mà. - Anh còn làm bộ chắp tay sau lưng giống một ông lão, thở dài
rồi lắc đầu, làm tôi không nhịn được càng cười to hơn.
Không biết được bao lâu, đến khi tôi dừng lại thì tiếng nhạc đã hết, bọn nhóc chẳng biết từ bao giờ đã đứng xung quanh chúng tôi, ánh mắt vừa tò mò vừa thích thú. Còn cô viện trưởng thì cười có vẻ mập mờ.
_Cháu thấy thế nào?
_Dạ...Rất đẹp...- Tôi bị nhìn đến mức lúng túng, cả người không được tự nhiên.
_Ừ. Phải đẹp chứ, thằng Minh nó mất tận hơn một tuần để chuẩn bị mà. Tất cả số đèn lồng này là tự tay nó treo đấy! Ban ngày nó đi làm, mỗi tối
lại vào đây treo đèn đến gần 12 giờ đêm...
Hả? Không phải anh bận việc à? Tôi nghi hoặc liếc nhìn Nhật Minh.
_Khụ...Cô Phương! Cháu nghĩ đến lúc phá cỗ rồi! Chắc bọn trẻ cũng muốn
ăn bánh rồi...- Trông bộ dạng anh luống cuống, trên mặt chợt hơi đỏ...Là do ánh đèn sao?
_Khoan!! Hôm nay em muốn đấu lại! Ai thắng mới được ăn bánh nướng!
Bánh nướng!? Hấp dẫn nhỉ...
_Nè Đức, cậu định nhường hết bánh cho anh Minh à?
_Ai nói! Lần này nhất định tớ sẽ thắng!
_Xì...Câu này cậu nói 48 lần rồi.
...
_Như vậy không công bằng lắm. Thế này nhé, anh chấp cả em lẫn chị Thu đấy.
_Anh không được hối hận nhớ! - Gần như cả tôi và nhóc Đức đồng thanh.
_Ừ.
Và thế là, chúng tôi lại ngồi đối diện nhau bên bàn đá nhỏ quen thuộc,
khuôn mặt tràn đầy ý chí chiến đấu. Đức “sún” thì vì tính háo thắng, tôi thì vì bánh nướng, còn Nhật Minh!? Chắc cũng vì bánh giống tôi. (O_o)
_Chuẩn bị, bắt đầu!
_Chị Thu, cố lên! Đức sún, cố lên!
Hic...Nặng quá! Cho dù bên tôi có hai người, tôi vẫn phải cố hết sức mới giữ được để không bị ghìm tay xuống. Mà tôi phải ngờ là mình cũng sắp
không giữ được nữa. Ôi, bánh nướng...T.T
_Cố lên, cố lên!!
Rầm! O_o
Hơ...Không phải tôi đang nằm mơ đi?
_A!!!
Tôi vui sướng nhảy cẫng lên, còn nhóc Đức thì chạy vòng quanh la hét.
_Woa! Cuối cùng em cũng thắng! Lần đầu tiên nhớ!
_Hứ, nếu không có chị Thu cậu có thắng được không?
_Thì sao? Thắng vẫn là thắng thôi!
...
Trông đám trẻ trước mặt, tâm hồn tôi chưa bao giờ thanh thản đến thế. Trẻ con thật thích, lúc nào cũng vô ưu vô lo...
Bất giác tôi quay sang Nhật Minh, anh đang mỉm cười dịu dàng với tôi,
đôi mắt nhìn tôi trở nên thâm trầm, sâu thẳm. Không hiểu sao tim tôi
bỗng đập nhanh hơn...
_Các con, ăn bánh đi này...Thu!? Sao ngẩn người thế?
_Dạ không. - Tôi vội nhìn sang hướng khác, cố tránh tầm mắt của anh. Có lẽ...là ảo giác thôi.
*****
Chúng tôi vừa ăn bánh, vừa hát hò vui vẻ. Bọn nhóc có vẻ rất thích thú
với đống đồ chơi hồi nhỏ của tôi. Nhật Minh lại nói con gái gì mà chơi
cả bi ve với bóng đá. =.=
Gì chứ? Có ai ra lệnh cấm con gái không được chơi nhũng thứ đó đâu! Mà thôi. Dù sao hôm nay mọi việc có vẻ đều tốt đẹp...
Bỗng điện thoại tôi đổ chuông. Ngay khi tôi vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói gấp gáp của mẹ tôi.
_Thu! Con đang ở đâu thế? Vào bệnh viện ngay đi! Nhanh lên, cậu mợ con vừa bị tai nạn xe...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT