Trên đường lớn, mọi người đều nhìn về phía chúng tôi, hay nói chính xác là nhìn về Nhật Minh và Bảo Yến. Phải công nhận, bọn họ
thực sự rất đẹp đôi, đẹp đến nỗi làm người ta lóa mắt. Thậm chí tôi còn
có thể cảm thấy ánh hào quang tỏa ra xung quanh họ...Giống như là họ
sinh ra là để đứng cạnh nhau.
Đột nhiên tôi lại nghĩ, chỉ có người như Bảo Yến mới xứng với Nhật Minh.
Nếu như...nếu như là cô ấy, có lẽ anh sẽ hạnh phúc hơn?
"Chị thích Nhật Minh."
"..."
"Chị vẫn luôn lấy tư cách bạn thân để ở bên cậu ấy, nhưng giờ chị muốn vì chính mình mà cố gắng một lần."
"Chị nói với em làm gì? Chị muốn em giúp chị sao?"
"Không. Chị chỉ đơn giản muốn cạnh tranh công bằng thôi."
"..."
Tôi lén nhìn Nhật Minh. Anh quá tốt, anh xứng đáng có được một người yêu anh thật lòng mà không phải là hao tổn tâm trí vào tôi. Nếu tôi đã
không thể nào cho anh điều đó, có phải tôi nên giúp anh tìm được người
thích hợp hơn không?
_Em đang nghĩ gì?
_Không, em nghĩ em phải về. - Tôi mỉm cười, cố che giấu vẻ mất tự nhiên.
_Vậy để anh đưa em về...
_Không cần đâu, anh nên đưa chị Bảo Yến về, chị ấy không biết đường, còn em bắt xe về là được. - Tôi thoáng thấy nét ngạc nhiên trong mắt Bảo
Yến.
_Cái này...
_Hừm, đúng là đồ trọng sắc khinh bạn mà. Thôi tôi tự về cũng được.
_...
_Xe đến rồi, em đi đây. - Tôi quay lại chào tạm biệt rồi nhảy lên xe 43 gần đó.
...
Xe đi xa dần, bóng họ cũng xa dần.
Trong lòng tôi cũng thầm hạ quyết định...
*******
Một tuần rất nhanh trôi qua, đồng nghĩa với việc nghỉ hè đã đến. Trong
tuần qua, tôi phát hiện Bảo Yến không chỉ nói suông, cứ khi nào tôi đi
với Nhật Minh, cô ấy đều đi cùng. Nhưng tôi cũng không thấy quá khó
chịu, vì thật ra đó cũng là điều tôi muốn.
Bản thân tôi thì hạn chế đến mức thấp nhất số lần gặp anh. Mỗi buổi hẹn, tôi thường lấy cớ về sớm để tạo cơ hội cho họ ở riêng. Rồi thỉnh thoảng tôi cũng dò hỏi suy nghĩ của anh về Bảo Yến...
Mới đầu Nhật Minh không nói gì, nhưng dần dần ánh mắt anh nhìn tôi càng
ngày càng thâm trầm làm tôi có loại cảm giác như bị ai đó nhìn thấu...
_Thu à, mai em có rảnh không?
_Em...không...
_Tối mai là liên hoan tốt nghiệp của lớp bọn anh, em có thể đi cùng anh không?
_Liên hoan lớp anh? Nhưng em...- Tôi định nói "nhưng có phải liên hoan lớp em đâu?", song cuối cùng lại nuốt trở về.
_Em không cần lo, chỉ cần đứng cạnh anh là được rồi. Em là "bạn gái" anh mà, nhớ chứ? - Anh nhấn mạnh từ "bạn gái"làm tôi chợt thấy chột dạ.
Anh...sẽ không đã nhận ra gì rồi?
_Còn...chị Bảo Yến có đi không? - Tôi thận trọng dè dặt hỏi.
Im lặng. Tĩnh đến đáng sợ. Nếu không phải tôi chưa nghe thấy tiếng tit tit thì chắc tôi đã nghĩ anh dập máy rồi.
_Có. Trước khi đi du học cô ấy cũng học cùng lớp với bọn anh.
_Vậy sao anh không...- "đi cùng chị ấy" còn chưa thốt ra anh đã ngắt lời tôi.
_Tối mai 8 giờ anh sẽ đến đón em. Còn giờ em ngủ sớm đi.
Ngủ? Bây giờ mới 9 giờ có được không? Nhưng nghe được sự tức giận ẩn
nhẫn trong giọng anh nên tôi chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh.
_Vâng...
Aiz...Ngoài thở dài ra tôi còn biết làm gì?
*******
Tôi nhìn nhìn đồng hồ, thời gian cũng không sai biệt lắm.
Cái này...Không được, diêm dúa quá.
Cái này...Không,màu tối quá.
Này...Cổ áo hơi trễ. Loại...
_Chị đang định đi đâu à?
Giật mình một chút, tôi thoáng dừng lại động tác.
_Ừ.
_Với Nhật Minh?
_Ừm...
_Có cần em giúp gì không? - Cậu ấy liếc qua đám quần áo vứt lung tung trên ghế.
_Em nghĩ chị nên chọn cái màu xanh hay màu hồng? - Tôi giơ lên hai cái áo trưng cầu ý kiến.
_Màu xanh đi.
_Ừ. - Khẽ mỉm cười, tôi cũng nghĩ thế. - Em tìm chị có việc gì à?
_Không có gì. Định rủ chị đi đâu đó chơi thôi, ai ngờ chị lại bận.
_Em có chuyện gì vậy? - Tôi có thể nhận ra cậu ấy đang có điều phiền não.
Thoáng thở dài, Thế Anh chỉ trầm mặc không nói.
_Có phải...liên quan đến Phượng Ngân không? - Tim tôi hơi nhói lên khi
nhắc đến cái tên này. Ha, thì ra...tôi vẫn là để ý như thế.
Cậu ấy đạm cười.
_Có những lúc, em cảm thấy...Nên nói như thế nào nhỉ? Buồn chán...Mệt
mỏi...Thấy như gánh nặng, càng mang càng nặng, chỉ muốn vứt bỏ tất cả.
Tại sao...càng nghe tôi càng thấy giống...
_Có lẽ em nên nghĩ thoáng một chút, đừng nên nghiêm trọng vấn đề quá, chắc sẽ...
_Chị nghĩ sao nếu em nói...Em muốn chia tay với Phượng Ngân?
Thịch!
_Em...em đang đùa à?
_Chị cho rằng em sẽ lôi chuyện này ra để đùa?
Thịch...Thịch...
_Em...
"When it's not alright
When it's not ok..."
_À, chắc là Nhật Minh gọi...- Tôi thở phào nhẹ nhõm. - Thôi em ra ngoài
đi, chị cần thay đồ. - Nói rồi tôi vội đẩy cậu ấy ra rồi đóng cửa lại.
Nhưng nhịp tim của tôi thì vẫn chưa thể vì thế mà bình tĩnh lại được!
Cậu ấy nói thế là có ý gì? Tại sao lại hỏi tôi?
A...Sao lại làm tôi rối loạn đến thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT