Tôi giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Bây giờ tôi mới để ý đến xung
quanh. Trời cũng bắt đầu tối. Thế Anh đã đi đưa Phượng Ngân về, chỉ còn
lại tôi với Nhật Minh.
_Không có gì...
_Em vẫn bận tâm đến chuyện lúc sáng à ?
_...
_Thật ra,ý nghĩa của món quà không phải ở giá trị vật chất của nó, mà là ở tấm lòng của người tặng quà. Quà tặng dù đắt tiền đến đâu mà không có thành ý thì cũng là vô nghĩa.
_Nổi da gà quá ! Khi nào thì anh bắt đầu nói những câu sến như thế ? Stop ! Đừng có nói là từ khi gặp tôi đấy nhớ !
_Sao em biết ?
_Thật là...Chịu anh rồi đấy. Sao anh toàn đùa những câu nhạt nhẽo vậy nhỉ ?
_Là anh đang đùa hay em thật sự mong đó chỉ là lời nói đùa ?
_Nếu có thể...Tôi mong là vậy.
_Thu, em nghe này, trong đời anh, suốt 23 năm qua, chưa bao giờ anh nghiêm túc như lúc này cả.
_Tôi không hiểu. Tôi cũng không xinh,không thông minh, không dịu dàng,
không khéo léo... Điều kiện anh cũng tốt, tại sao cứ phải là tôi ?
_Nếu điều kiện của anh tốt như vậy,sao em lại không thể chấp nhận ?
_Vì...
_Em định nói là em thích người khác ? Rốt cuộc là ai ? Hay chỉ là cái cớ để em từ chối anh ? Em ghét anh thì cứ nói, anh tuyệt đối sẽ không làm
phiền em nữa.
_Không phải,anh không hiểu...- Tại sao mọi chuyện cứ rối tung thế này ?
_Phải, anh không hiểu. Nếu em thích ai tại sao lại không nói ra ? Hoặc căn bản là em biết em với người đó là không thể ?
Tôi sững sờ nhìn anh ta đầy dò xét cùng đề phòng. Chẳng lẽ anh ta biết
gì ? Không phải tôi đã che giấu rất kĩ sao ? Không, không có khả năng.
Chợt anh ta khẽ chạm vào má tôi. Cảm giác ấm áp làm tôi ngỡ ngàng.
_Đừng từ chối anh nữa, được không ?
Tôi không biết. Tôi thực sự không biết.
_Ngay cả khi tôi không thích anh sao ?
_Anh sẽ làm cho em thích anh, chỉ cần em cho anh cơ hội làm điều đó. - Tại sao ? Tự tin vậy sao ? Nếu...Nếu như có thể...
_Có thể giúp tôi quên được người đó sao ?
Anh ta lại mỉm cười,nụ cười như thế yêu thương, như thế rạng rỡ...
_Coi như em đã là bạn gái anh rồi nhé !
Rồi anh ôm tôi, vòng ôm ấm áp, vững chãi. Chỉ là, trong đầu tôi lại thoáng hiện lên hình ảnh của người ấy...
Tôi biết, tội lỗi của tôi đã quá nặng rồi.
_Hứa với tôi, nếu một ngày nào đó anh yêu người khác, hoặc anh không còn muốn tiếp tục nữa, hãy nói chia tay.
_Sẽ không !
Đừng chắc chắn thế. Tương lai...Là sai hay đúng ? Thành công hay thất
bại ? Hạnh phúc hay đau khổ ? Không ai có thể biết trước được điều gì.
Tôi sẽ không nói chia tay trước. Nhưng liệu anh có thể cố gắng đến khi
nào ?
Thôi thì...Cứ buông xuôi đi...
***
_Chị Thu !
_Thế Anh !? Sao em lại đứng đây ?
_Em chờ chị. Mà lạ thật, sao chị về muộn thế ? Chị và anh ta còn đi thêm đâu nữa à ?
_Không…Có chuyện gì à ? - Tôi hơi mất tự nhiên.
_Cái này cho chị.
Sách !? Mà quyển sách này…
_Đến lượt chị rồi, đưa cho em đi. - Cậu ấy chìa tay ra trước mặt tôi.
_Đưa gì ? - Tôi dù biết nhưng vẫn giả ngơ.
_Quà sinh nhật. Chị đừng nói là quên rồi nhé, em biết chắc chắn là chị không thể quên được.
_Chị quên thật…A ! Em làm gì thế ? - Tôi cố lấy lại cái túi nhưng cậu ấy lại quá cao.
_Vậy đây là cái gì ?
_Đừng mở !!…Không phải là của em đâu ! - Tay chân tôi trở nên luống cuống.
_Còn cái thiệp này thì sao ?
_A…- Tôi cứng họng.
Được rồi,cứ mở đi ! Đằng nào cũng biết sẽ mất mặt rồi. Tôi cúi đầu, nhắm chặt mắt lại, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy cậu ấy nói gì. Bỗng một
bàn tay xoa xoa đầu tôi.
_Chị ngốc thật đấy.
_Cái gì ngốc ? Đưa trả chị quà đây !
_Không. Nó là của em rồi.
_…
_Cảm ơn chị nhé. Em rất thích nó.
_Thật không ? Xem ra mắt thẩm mĩ của Nhật Minh cũng không tệ ! - Tôi cười vui vẻ.
_Chị bảo…Cái này do anh ta chọn ?
_Hả ?
_Tại sao chị không bảo em mà lại nhờ anh ta ?
_Chị muốn cho em bất ngờ. Hơn nữa, em cũng nói là thích nó mà. - Sao cậu ấy lại tức giận ? Không phải vừa nãy đang tốt đẹp sao ?
_Hai người thực sự đang quen nhau ?
_Cũng giống như em với Phượng Ngân…Cứ cho là như vậy đi. - Tôi cắn cắn môi, né tránh ánh mắt của cậu ấy.